Chương 65: Thân phận bị lộ
“Ngươi... đồ ngốc.” Ảnh Tử Nương tức giận vì xấu hổ, tùy ý lau máu nơi khóe miệng, vỗ tay, một luồng khí lạnh từ bốn phương tám hướng lập tức ập đến, lá xanh như mưa rào rơi xuống.
“Kỳ Quan, ngươi trốn đi.” Đồ Vân hét xong, nhặt dù của Ảnh Tử Nương lên.
Cái dù này được thiết kế đặc biệt, có một ống tròn di động trên cán dù, chỉ cần đẩy ống tròn, quạt sẽ quay với tốc độ cao, đủ để đối phó với những cái lá này.
Tiêu Tiểu Nhi xoay áo ngoài, chặn lá cây đang bay, nhân cơ hội nhảy qua tường, ném những người đang mai phục bên ngoài vào trong sân như ném bao cát.
Không bao lâu sau, trong sân vang lên tiếng kêu thảm thiết. Tiêu Tiểu Nhi vòng quanh tòa nhà, ngay cả hang chuột cũng đào ra xem.
Chỉ trong chốc lát, trong sân vừa rồi trống rỗng đã có thêm hai mươi mấy người. Kỳ Quan sợ tới mức chạy đến bên cạnh Đồ Vân. Sau khi tìm được người, Tiêu Tiểu Nhi nhẹ nhàng trở về.
Ảnh Tử Nương bị Tiêu Tiểu Nhi làm cho trợn mắt há hốc mồm, nghe nói khinh công của Song Vô Thường đạt tới đỉnh cao, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
“Tiêu Tiểu Nhi, công phu của ngươi cao như vậy, quanh quẩn ở Quỷ thị thật đáng tiếc.”
Tiêu Tiểu Nhi mặc áo ngoài bị lá cây cắt rách, hoàn toàn không có phản ứng.
Đồ Vân thấy có quá nhiều người, đối đầu trực diện chắc chắn sẽ không có lợi nên đã thương lượng: “Giao Lý Đà Nhan ra, chúng ta sẽ đi ngay lập tức.”
“Ha ha, Đồ Vân ngươi trở nên ngây thơ như vậy từ khi nào, thịt mỡ đã đến miệng, ngươi cho rằng võ lâm sẽ nhổ ra hay sao?” Ảnh Tử Nương cười đầy ẩn ý.
Đồ Vân nhận ra điều gì đó, ép buộc: “Nếu bây giờ ngươi không giao ra, chỉ có thể mất cả chì lẫn chài.”
Nàng định đánh nhanh thắng gọn. Nếu người trong giang hồ cùng tìm kiếm Lý Đà Nhan, nhất định sẽ thông báo cho nhau, lỡ như viện binh đến, bọn họ sẽ khó thoát thân.
Tiếng cười của Ảnh Tử Nương sởn tóc gáy, “Đã quá muộn đối với ngươi rồi.”
Tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến từ bên ngoài tường, liên tục có người nhảy qua tường. Đồ Vân nhìn trang phục của bọn họ, là môn phái khác, xem ra nàng đã đoán đúng. Để có được Lý Đà Nhan, các môn phái lớn dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp, hợp tác với nhau.
Ảnh Tử Nương: “Đồ Vân, ta biết ngươi là người của triều đình, nếu ngươi muốn sống thì bây giờ rời đi vẫn còn kịp. Nếu tiếp tục dây dưa, vậy đừng trách người võ lâm chúng ta tàn nhẫn và độc ác.”
Đồ Vân nheo mắt, “Các ngươi dám động vào ta?”
Mọi người cười khẽ, “Người của Đại Luật Quán thôi mà, đúng không? Hơi phiền phức, chỉ cần chúng ta làm sạch sẽ là được.”
“Đúng vậy.”
Ảnh Tử Nương nhẹ nhàng mỉm cười, “Thế nào, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”
Đồ Vân thản nhiên cười, “Không cần nghĩ, ta muốn Lý Đà Nhan.”
“Rất tốt, có quyết đoán, quả là đồ đệ của Tần Công.” Ảnh Tử Nương giả vờ khen ngợi, lùi ra sau hai bước, những người khác lập tức ùa lên.
Có người chạy tới, có người bay lên trên không, bao vây nhóm Đồ Vân chặt chẽ, cho dù có cánh cũng khó thoát.
Tiêu Tiểu Nhi là một người khờ khạo to gan, thấy cảnh này thì trực tiếp hưng phấn tiếp nhận khiêu chiến, chạy tán loạn trong đám đông.
Đồ Vân có thể đối phó, nhưng Kỳ Quan không được. Võ công mèo cào của hắn đối phó với người thường thì không sao, nhưng gặp phải người trong giang hồ thì chỉ là khoa chân múa tay.
“Kỳ Quan, ngươi đi đi.” Đồ Vân giật được một thanh đao ném cho hắn.
Kỳ Quan cầm đao chặn kẻ địch, “Nếu không nhìn thấy chủ tử, ta không đi.”
Ba người bọn họ giống như con kiến, bị cả đám người chậm rãi nuốt chửng, cảnh tượng khốc liệt phản chiếu trong mắt, tình hình vô cùng thảm thiết.
Nhìn thấy cánh tay của Kỳ Quan bị thương, thanh đao rơi xuống đất, Đồ Vân không còn cách nào khác, đành phải lấy lệnh bài ra, hét lớn với mọi người, “Dừng tay.”
Ảnh Tử Nương giơ tay ra hiệu dừng lại, nhìn cẩn thận, thẻ bài ở eo vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời chói chang, “Đây là cái gì?”
Đồ Vân kiêu ngạo lên mặt, “Đây là lệnh bài của hoàng thất, thấy lệnh bài như thấy thánh thượng.”
Phù điêu trên lệnh bài tỏa sáng, tuyệt đối không phải là hàng giả, Ảnh Tử Nương âm thầm sợ hãi, “Ngươi là người của hoàng thất.”
“Không tệ.” Đồ Vân giơ lệnh bài tới gần nàng, “Lý Đà Nhan là người mà hoàng thất bảo vệ, ta muốn xem thử ai dám động vào.”
Những lời này vang dội như tiếng chuông cảnh báo, Ảnh Tử Nương không cam lòng cười lạnh, “Đại nhân rất có bản lĩnh, mang Lý Đà Nhan ra đây.”
Nghe vậy, có người bỏ ngang không làm, thô lỗ hét lên với Ảnh Tử Nương, sự đoàn kết vừa rồi biến thành tro trong nháy mắt, lập tức tan rã.
Ảnh Tử Nương tức giận: “Làm mất lòng người của hoàng thất, ai trong các ngươi sẽ gánh trách nhiệm này.”
Triều đình vốn ngứa mắt giới võ lâm, nhiều lần muốn tiêu diệt bọn họ. Nếu làm chuyện này bất kể hậu quả, chẳng khác nào cho triều đình cái cớ để tàn sát.
Nàng không thể mắc phải sai lầm này, cũng không gánh nổi trách nhiệm này.
Đồ Vân không ngờ Lý Đà Nhan ở trong giếng cạn trong sân, lúc được cứu ra, tay chân hắn đều bị trói, bị nhét vải ướt trong miệng.
Nàng bước tới hỏi, “Ngài có sao không?”
Lý Đà Nhan né tránh tay nàng, cặp mắt đỏ hoe, “Ngài là người của hoàng thất đúng không?”
Đồ Vân rụt ngón tay lại, sợ hãi đứng đó.
Thấy nàng cam chịu, Lý Đà Nhan đau đớn đến mức không thở được, che ngực, ngửa mặt lên trời thở hổn hển.
“Chủ tử, chủ tử, ngài sao vậy?” Kỳ Quan thấy hắn khó chịu như thế, bật khóc theo.
Lý Đà Nhan cực kỳ đau lòng, ráng đứng dậy, nắm chặt tay Kỳ Quan, “Chúng ta về nhà, về nhà...”
“Vâng, chúng ta về thôi.”
Kỳ Quan đưa Lý Đà Nhan đi ra ngoài, vừa lúc Tiêu Lão Nhi đánh xe đến, hắn thấy cánh tay Kỳ Quan bị thương, hỏi: “Đánh xong rồi?”
Kỳ Quan không nói gì, chỉ chuyên tâm đỡ Lý Đà Nhan với đôi chân run rẩy lên xe ngựa.
“Đệ đệ của ta đâu?” Tiêu Lão Nhi bay lên tường, thấy Đồ Vân vẫn còn ngồi thê thảm bên cạnh giếng, vội hét lên: “Đánh xong thì đi, còn ở đây làm gì?”
Tiêu Tiểu Nhi không biết nội tình, vẫy tay trước mặt Đồ Vân, “Ca ca của ta kêu đi.”
Con ngươi của Đồ Vân vẫn bất động, Tiêu Tiểu Nhi trực tiếp cõng nàng bay ra khỏi sân trong vòng hai ba bước, nhưng lại không thấy xe ngựa.
Tiêu Tiểu Nhi gãi đầu, “Hừ, người này đúng là vô tình, cứu chủ tử của hắn xong, hắn mặc kệ chúng ta. Xa như vậy, làm sao chúng ta đi về được?”
Đồ Vân hít sâu một hơi, dùng khinh công đuổi theo, cho dù bị chém đầu cũng phải cho nàng một cơ hội để giải thích.
Lý Đà Nhan về đến nhà, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, yếu ớt chỉ còn sót lại một hơi, Tường thúc thấy vậy, vội vàng chạy tới đỡ, “Chủ tử, có chuyện gì vậy?”
Ánh mắt Lý Đà Nhan đờ đẫn vô hồn, xương cốt tựa như muốn mục nát trong tích tắc, ngơ ngẩn lẩm bẩm: “Ta không nên trở về, không nên trở về...”
Nếu không quay lại sẽ không biết chuyện gì xảy ra sau đó.
Hắn tình nguyện sống phần đời còn lại trong sự áy náy đã mắc nợ Đồ Vân, chết vì sầu não, chứ không muốn giống như bây giờ, mỗi một hơi thở đều như lưỡi dao sắc bén cứa vào xương, đau đớn muốn chết.
Tường thúc đau lòng nói: “Chủ tử, chuyện gì đã xảy ra?”
Lý Đà Nhan lắc đầu, mím chặt đôi môi trắng bệch.
Kỳ Quan chưa từng thấy chủ tử buồn bã như vậy, lau nước mắt, “Vào nhà trước đi.”
Lý Đà Nhan đau buồn đến mức không thể đi lại bình thường, Kỳ Quan và Tường thúc mỗi người đỡ một bên mới miễn cưỡng vào sân được.
Với khinh công siêu phàm, Tiêu Tiểu Nhi vội vã trở về trước, hét lên: “Ngươi đứng lại.”
Kỳ Quan quay lại trừng mắt với hắn, “Có chuyện gì?”
Đôi mắt to của Tiêu Tiểu Nhi chớp chớp, khí thế cũng yếu đi, hơi sợ thái độ của hắn, “Đồ Vân có chuyện muốn nói với hắn.”
“Chủ tử không có gì muốn nói với hắn.” Kỳ Quan đỡ chủ tử tiếp tục đi về phía trước, Lý Đà Nhan không quay đầu lại.
Thấy lời nói của mình không giữ người lại được, Tiêu Tiểu Nhi không thèm để ý, sải bước tới, khiêng Lý Đà Nhan lên, ném hắn ngồi trên bệ của cái hồ trong sân.
Kỳ Quan tức giận muốn nổ tung, xắn tay áo lên định đánh, nhưng Đồ Vân tới kịp thời, hét lên ngăn cản.
Tiêu Lão Nhi thở hổn hển, ngồi bệt xuống đất, chỉ trích Lý Đà Nhan, “Liều mạng cứu ngươi, ngươi lại có thái độ này? Đúng là đồ vô ơn.”
“Cứu ta?” Lý Đà Nhan hít một hơi thật mạnh, run rẩy đứng dậy, hỏi Đồ Vân: “Vậy ngài có dám nói cho ta biết, ngài là ai không?”
Trong lòng Đồ Vân hỗn loạn như mớ bòng bong, “Lý Đà Nhan, ngài chờ ta hai ngày nữa, sau khi vụ án kết thúc, ta sẽ nói cho ngài biết mọi chuyện.”
Lý Đà Nhan cười một cách vô vọng, nước mắt không ngừng rơi.
“Hoàng thất sẽ không bảo vệ ta, ngài ra mặt cứu ta vì sợ ta bị giang hồ lợi dụng, gây bất lợi cho triều đình, trở thành kẻ thù của triều đình, đúng không?”
“Có lý do này, ta là vì muốn tốt cho ngài, triều đình và võ lâm căng thẳng đã lâu, nếu ngài...”
“Nếu ta đồng ý với bọn họ thì sao?” Lý Đà Nhan thất vọng tột độ, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm nàng, “Ngài sẽ giết ta.”
Hắn quá thông minh.
Đồ Vân có tật giật mình, “Lý Đà Nhan, ngài... ngài đừng nghĩ như vậy.”
“Ta phải nghĩ như thế nào?” Trái tim Lý Đà Nhan bị chọc vô số lỗ thủng, rỉ máu đầm đìa.
Hắn đã phỏng đoán đủ loại khả năng, nhưng không dám nghĩ đến khả năng này, nếu xuất thân của Đồ Vân là hoàng tộc, vậy còn khó chịu hơn là giết hắn.
Khoảnh khắc đau buồn đan xen, Lý Đà Nhan “phụt!” một ngụm máu bắn tung toé bên cạnh hồ, những chấm đỏ rải rác, lan ra thành mảng rực rỡ.
“Lý Đà Nhan... Lý Đà Nhan..” Đồ Vân đỡ thân thể ngất xỉu của hắn, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, hét to: “Mau đi gọi Tạ tiên sinh.”
************
Cách để kiếm thêm sao:
1. Bình luận tối đa 5 lần/ngày
2. Click xem quảng cáo 3 lần/ngày dưới chương truyện
3. Đăng nhập hàng ngày 20 sao/ngày