MỘT VỊ QUAN HUYỆN ĐÃ ĐẾN THÀNH

Chương 75: Nam lớn phải cưới


Đêm hôm đó, bệnh chân của Lý Đà Nhan lại tái phát, Đồ Vân không đứng nhìn giống lần trước, mà thay thế Tường thúc giữ chặt hắn.


Nhìn thấy Tạ Nhẫm đâm từng cây kim vào người hắn, trong lòng nàng cũng vô cùng đau đớn.


Đến nửa đêm, Lý Đà Nhan mới khá hơn, cả người giống như nhúng nước, uể oải yếu ớt nằm trên thượng, cười khổ với nàng, còn tự giễu, “Nàng nhìn ta thế này, làm sao đi ra ngoài được?”


Đồ Vân vắt khăn, lau mồ hôi trên mặt hắn, động tác nhẹ nhàng như gió xuân, sợ làm đau hắn, “Sợ cái gì, nếu chàng chết thì ta sẽ nhặt xác cho chàng.”


“Nàng ở kinh thành, ta thậm chí không thể vào quan ải, làm sao nàng nhặt xác cho ta?”


Hắn lợi dụng lúc bị bệnh để nói ra những lời trong lòng.


Đồ Vân cởi áo trong của hắn, thấm ướt khăn, giũ ra, lau người hắn, “Vì sao chàng luôn bi quan như vậy.”


Lý Đà Nhan giữ bàn tay đang luống cuống, “Có thể nói ra, tức là không phải bi quan lắm.”


Hắn đã quen chịu đựng, giữ sự đau khổ ở trong lòng chứ không nói ra, hiện nay nói ra, chứng tỏ đã điều chỉnh một chút.


Đồ Vân nhúc nhích cơ thể, muốn nằm trong vòng tay ấm áp của hắn.


Lý Đà Nhan chủ động dang tay ra, ôm chặt người hắn thương nhớ ngày đêm.


“Nếu biểu ca biết ta gặp chàng, không biết sẽ nghĩ gì.”


“Đừng nói với hắn.”


“Vì sao...” Chưa nói hết, Đồ Vân đã hiểu. Lý Đà Nhan chỉ không trách nàng, chưa chắc buông bỏ hận thù, “Ừ, ta sẽ không nói.”


Đồ Vân đến nhà Tống Liên một mình, nhưng đồ đạc là do Lý Đà Nhan chuẩn bị, bao gồm một ít đồ ăn cho trẻ con, hai bao gạo, một bao bột mì trắng, táo đỏ khô....


Trước khi đi, Đồ Vân lên lầu nói cho Lý Đà Nhan biết. Lý Đà Nhan vuốt ve thái dương nàng, “Đi sớm về sớm, đừng để một người thọt chưa hết bệnh như ta lo lắng cho nàng.”


Đồ Vân đập đầu vào trán hắn, “Yên tâm đi, nhất định sẽ đến trước khi trời tối.”


“Ừ, lấy thêm ít bạc đi. Người ở thôn Nam Ao không có đất, nuôi hai đứa nhỏ cũng không dễ.”


“Ừm”


Đồ Vân cưỡi ngựa đi thẳng đến thôn Nam Ao. Lần trước tới đây, tuyết rơi rất nhiều, lần này cỏ thu đã héo úa, nàng suýt nữa không tìm được nhà Tống Liên.


Lúc này là buổi trưa, ống khói nhà Tống Liên bốc khói đen. Nghe thấy tiếng hét, nàng vội vã đi ra ngoài. Đồ Vân nắm ngựa, trên lưng ngựa chất một đống đồ.


“Đại nhân tới rồi.” Nụ cười của nàng chua chát và cay đắng, vội vàng phủi bụi trên tay, mời người vào trong.


Đồ Vân dắt ngựa qua đó, lấy một nắm táo khô trên lưng ngựa, gọi Táo Nhi, “Ngươi xem đây là cái gì?”


Táo Nhi nhìn chằm chằm táo đỏ bằng đôi mắt to trong veo, giọng nói trẻ con: “Cảm ơn quan huyện.”


A Thụ cũng bước ra, khuôn mặt nhỏ nhắn bị khói bếp làm cho đen thui, giơ tay áo lau càng đen hơn.


Đồ Vân dỡ đồ trên lưng ngựa, Tống Liên bưng hai tô mì ra, mời nàng cùng ăn.


Ăn xong, Đồ Vân rời đi, hai đứa nhỏ chơi ở nhà, Tống Liên đi bộ đưa nàng một đoạn đường rất xa.


Sắp ra khỏi thôn, Đồ Vân đành phải kêu nàng trở về, lấy hai thỏi bạc ra, “Ta nghe nói thôn Nam Ao không trồng trọt được, ngươi cũng không biết đi săn, hai đứa nhỏ lại còn bé, hay là chuyển đi nơi khác sống.”


Tống Liên khéo léo xua tay, “Không được, lần trước ta cũng không dám xài vàng mà ngài đưa, cái này...”


“Ngươi cầm đi” Đồ Vân cứng rắn nhét vào tay nàng, “Coi như là cho hai đứa nhỏ. Sau này, cho dù ta không ở Lộc Linh nữa cũng hy vọng các ngươi có thể sống thật tốt.”


“Đại nhân sắp rời đi hay sao?”


Ánh mắt Đồ Vân u ám, không thể trả lời nàng.


Tống Liên kiên quyết nhét bạc vào túi trên yên ngựa, “Ta không thể lấy số bạc này, tuy rằng trong nhà chỉ có một nữ nhân, nhưng ta có tay có chân, sẽ không chết đói. Không thể nuôi con theo kiểu giàu có, thì có thể nuôi theo kiểu nghèo, hiện giờ chịu khổ, sau này trưởng thành mới có thể tự lập.”


Những lời của nàng khiến Đồ Vân xúc động, không ép buộc nữa, “Sau này có phiền toái gì thì tới huyện nha tìm ta.”


“Vâng, đại nhân yên tâm.”


“Chạy!” Đồ Vân vung roi quất ngựa rời đi, vó ngựa tung lên một đám bụi.


Khi trở lại huyện thành, mặt trời vẫn còn ở trên cao, Đồ Vân dừng ngựa ở cửa nha môn, nghe thấy tiếng ồn ào và la hét liên tục bên trong.


Nàng dắt ngựa đi vào, dưới sự chỉ huy của Kỳ Quan, một nhóm người ở hậu viện đẩy xe chở đống đồ bị cháy ra, vô cùng náo nhiệt.


“Kỳ Quan, đang làm gì vậy?”


Kỳ Quan bĩu môi, thiếu kiên nhẫn nói: “Sửa lại huyện nha cho ngài đó.”


“Lý Đà Nhan bảo ngươi à?”


“Đương nhiên.” Kỳ Quan kiêu ngạo lẩm bẩm, “Ngoại trừ chủ tử, ai sẽ tốt với ngài như vậy.”


Vừa dứt lời, Đồ Vân liền nhét dây cương vào tay hắn, nhấc vạt áo trước chạy ra ngoài.


Đụng phải Ân Thi Lang, hắn hét một tiếng, ngăn Đồ Vân lại, “Ta có chuyện muốn nói với ngài.”


“Biết rồi, biết rồi, thành thân nên cần nghỉ phép phải không? Duyệt, duyệt.”


“Ta... Ai nói ta muốn thành thân.” Ân Thi Lang tức giận.


“Ân lão gia.” Hiện này trong huyện Lộc Linh, ai không biết Ân Thang đã sắp xếp hôn sự cho con trai, đám cưới sẽ diễn ra vào tháng sau.


“Đó là ý của cha ta, ta vẫn chưa đồng ý.” Ân Thi Lang quay đầu sang bên trái.


Mấy năm trước, cha nói hắn chưa hiểu chuyện, cho nên thành thân trễ một chút. Hai năm nay đột nhiên thúc giục, nhưng hắn ham chơi, đương nhiên không muốn bị nữ nhân ràng buộc.


Đồ Vân vội vã đi tìm Lý Đà Nhan, thật sự không có bao nhiêu kiên nhẫn dành cho hắn, vỗ vai hắn nói: “Ngươi cũng già đầu rồi, người bằng tuổi ngươi đã làm cha. Đừng giận dỗi nữa, hửm!”


“Giận dỗi cái gì.” Vai Ân Thi Lang run lên, “Lý Đà Nhan lớn cỡ đó còn chưa thành thân.”


“Chuyện đó khác, Lý Đà Nhan đã có ta, không còn độc thân nữa.”


“Ngài... chẳng biết xấu hổ, còn tự hào.”


Bị hắn chế nhạo một cách vô cớ, chút lòng tốt còn sót lại của Đồ Vân đã biến mất, xua tay, “Ngươi thích thành thân hay không thì tùy, ta không quản được.”


Nói xong, Đồ Vân đi thẳng đến Lý gia, không muốn nhìn hắn lần nào nữa.


Mới vừa bước vào sân, tiếng đàn trong trẻo truyền đến, âm thanh leng keng như núi cao sừng sững, như dòng suối miên man, nhưng mây đen u sầu bao quanh đỉnh núi, cỏ đắng ở dưới đáy nước, nghe vô cùng não nề.


Đồ Vân lên lầu, Lý Đà Nhan nhìn thấy nàng ở dưới cửa sổ, nhẹ nhàng vuốt dây đàn để ngăn âm thanh.


“Đã về rồi.”


“Ừm” Đồ Vân cúi xuống bế A Vân lên, mới mấy tháng mà con mèo cam đã béo lên nhiều, nó nằm trên đùi, không thể coi thường trọng lượng của nó được, “Tống Liên nhận đồ nhưng không lấy bạc.”


“Trên thế giới này, có rất nhiều người đáng thương, nàng chỉ có thể giúp một số ít, làm hết sức mình là được.”


Đồ Vân gật đầu, “Ta từ huyện nha tới, thấy Kỳ Quan đang sửa hậu viện. Chàng kiếm chuyện muốn đuổi ta đi à?”


“Nàng đã chịu khổ, không thể để lại một mớ hỗn độn cho quan huyện tiếp theo.”


Nghe hắn nói vậy, vẻ mặt Đồ Vân vui mừng, vuốt bộ lông màu cam nhạt của A Vân, “Ta muốn mượn thư phòng của chàng một lúc, viết lá thư gửi kinh thành.”


“Nàng tự đi đi.” Lý Đà Nhan ôm A Vân, thấy nó ngoan ngoãn, trong mắt hắn hiện lên ý cười nhàn nhạt.


Đồ Vân vào thư phòng, đến khi trời tối vẫn chưa đi ra.


Thấy trăng lưỡi liềm treo trên trời, Kỳ Quan và Tiêu Tiểu Nhi vội vàng công việc xong về nhà, thấy trong phòng Lý Đà Nhan không có đèn, hắn bước nhanh lên lầu xem thử.


“Chủ tử, ngài ở đây mà làm ta sợ muốn chết.” Hắn tưởng rằng chủ tử lại bị người ta bắt đi, “Sao ngài không thắp đèn?”


Kỳ Quan vừa nói vừa thắp nến, Lý Đà Nhan ngồi dưới cửa sổ, A Vân cuộn mình trên khung cửa sổ, một người một mèo lặng lẽ ngắm trăng.


Trên bàn có một cây đàn cổ, từ lúc Đồ Vân rời đi, nó không phát ra âm thanh nữa.


“Không viết chữ hay đọc sách, không cần ánh sáng.”


“Dù vậy cũng phải thắp đèn, lỡ như bị va chạm thì sao.” Kỳ Quan chợt nhớ ra, khi hắn đi lên lầu thì nhìn thấy ánh sáng trong thư phòng nên hỏi: “Quan huyện ở trong thư phòng phải không?”


“Ừm, đừng quấy rầy, chuyện của quan huyện rất quan trọng.”


“Vâng, tối nay chủ tử muốn ăn gì?”


“Ngươi tự quyết định đi, sao cũng được.”


Kỳ Quan gật đầu đi xuống lầu, Tiêu Tiểu Nhi buồn chán ngồi xổm ở cửa, nhìn thấy Kỳ Quan, lập tức đứng dậy, xem thử hắn làm gì như một đứa trẻ.


Kỳ Quan thấy hắn ngô nghê, buồn cười, nói: “Ta đi đến quán ăn, ngươi đi không?”


Tiêu Tiểu Nhi đương nhiên đi theo, mới đi được hai bước, trong phòng dành cho khách truyền đến tiếng than thở, “Mua nhiều đồ ăn ngon một chút, bệnh của ta cần tẩm bổ.”


Kỳ Quan mất kiên nhẫn, đốp chát: “Hai ngày nay ngươi không ăn ngon hay sao, tổ yến, chân giò heo, nhân sâm... Ngươi còn ăn ngon hơn chủ tử, toàn là đồ bổ.”


Tiêu Lão Nhi nhảy dựng lên, chồm người ra cửa sổ, nói với Kỳ Quan miệng lưỡi sắc bén: “Ta bị thương là vì giải quyết vụ án cho huyện Lộc Linh của các ngươi đúng không?”


“Hừ, hạ thuốc người ta rồi để mình trúng trùng cổ, còn nói là cao thủ võ lâm nữa chứ, nghe ngại quá.”


“Ây dà, ngươi đúng là, khi cần người ta thì nhiệt tình, khi không cần thì làm lơ người ta. Mấy ngày hôm trước, ngươi có phải như vậy đâu.”


Kỳ Quan “Hừ” một tiếng, ngạo mạn bước ra ngoài, Tiêu Tiểu Nhi theo sát phía sau.


Tiêu Lão Nhi bất mãn hét lên: “Tiêu Tiểu Nhi, đệ đi làm gì? Đệ là em trai của ta, là khách của Lý công tử, tại sao lúc nào cũng chơi với người hầu, thấy mình làm nô tài chưa đủ hay sao?”


Người ta chỉ cho chút ngọt ngào thôi mà, đệ đáng khinh quá.


Hết thuốc chữa!


********


Cách để kiếm thêm sao:

1. Bình luận tối đa 5 lần/ngày

2. Click xem quảng cáo 3 lần/ngày dưới chương truyện

3. Đăng nhập hàng ngày 20 sao/ngày


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin