Chương 50: A Vân
Hôm sau, cái nóng của buổi trưa lan vào phòng. Đồ Vân mở mắt, Lý Đà Nhan đã không còn ở trong phòng nữa.
Nàng thử duỗi cánh tay nhức mỏi, cơ thể cảm thấy thoải mái sạch sẽ, vùng dưới eo vừa đau vừa nhức giống như bị xe cán.
Nàng thở dài, nếu biết trước sẽ không trêu chọc Lý Đà Nhan tối hôm qua, người này điên lên giống như cầm thú, suýt nữa đưa nàng đến gặp Diêm Vương.
Trong lúc suy nghĩ nàng lại ngủ tiếp.
Hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời phía tây, Đồ Vân từ từ tỉnh lại, một lớp ánh sáng ấm áp tràn ngập căn phòng.
Nàng chóng mặt vì ngủ quá nhiều, ngồi dậy, bụng đói cồn cào, mặc quần áo một cách khó khăn, kêu lên: “Có ai không?”
Người mở cửa là Lý Đà Nhan, hắn chống gậy, ôm mèo con màu cam.
Hóa ra hắn mang mèo con ra ngoài, thảo nào nàng không nghe thấy tiếng mèo kêu.
“Ta đói bụng.” Nàng dịu dàng nói.
Lý Đà Nhan quay đầu xuống lầu: “Kỳ Quan, mang đồ ăn lên.”
Đồ Vân hưng phấn mặc áo trong, tùy tiện khoác áo ngoài rồi rời giường, eo đau, lưng đau, suýt nữa quỳ xuống.
Lý Đà Nhan đỡ nàng, cây gậy bị vứt bỏ không chút do dự, rơi xuống đất.
Đồ ăn Kỳ Quan bưng lên đều ngon, Đồ Vân vừa nhìn thấy đã thèm, nuốt nước miếng ừng ực, cầm đũa ăn ngay lập tức.
Lý Đà Nhan ăn một chút đã đặt đũa xuống, sau đó cho mèo con ăn.
Đồ Vân nói: “Đặt tên cho nó đi.”
“Tên là A Vân.”
Đồ Vân ngừng nhai, “Sao lấy tên của ta.”
Lý Đà Nhan bình tĩnh nói: “Nàng nói nàng không ở đây, để cho nó ở bên ta.”
“Ừm, tùy chàng.” Đồ Vân nói: “Tên hay thì dễ nuôi.”
Lý Đà Nhan khẽ cười, tạm thời không nói chuyện.
Mật khẩu 5 chương sau: tìm chữ được viết nghiêng trong chương này, viết liền nhau, không dấu, không viết hoa
Ăn xong, Đồ Vân “í da í da” trở lại giường, hai chân như mới mọc ra.
Lý Đà Nhan đặt A Vân vào ổ, lên giường ôm nàng, “Đau chỗ nào.”
“Chàng không biết đau ở đâu?” Còn giả ngu nữa.
Sắc mặt Lý Đà Nhan không thay đổi, thò tay xuống vuốt ve nơi riêng tư sưng to của nàng, “Để ta xoa nhè nhẹ.”
“A...” Đồ Vân đẩy tay hắn ra, mắng: “Lưu manh.”
“Bắt chước quan huyện.”
“Chàng được lợi còn khoe mẽ. Hôm nay ta nằm cả ngày, xương cốt giống như sắp gãy.”
Hắn cười, “Ngủ rất say, ta vào vài lần mà nàng không phát hiện.”
Đồ Vân giả vờ tức giận, “Ta ngủ nhiều thì sao.”
Lý Đà Nhan ôm nàng vào lòng, xoa phần lưng dưới, “Không sao cả, chỉ hy vọng quan huyện coi đây là lời cảnh cáo, đừng tưởng rằng dễ bắt nạt người tàn tật.”
“Ừ ừ, ta đã học được một bài học rồi. Cầm thú!”
Lý Đà Nhan cười nhẹ, hôn lên má nàng.
Đồ Vân không đi đường núi trong ba ngày liên tục, sau đó thân thể dần dần khá hơn, nàng cưỡi ngựa đi xem cả ngày, Ân Thi Lang vẫn luôn đi cùng.
Chẳng biết từ lúc nào, một tháng đã trôi qua, trường học đã thấy hình dạng, đường núi đã mở được một phần năm.
Giữa trưa nóng như thiêu đốt, mọi người ngồi trong chòi che nắng, Tống Liên đánh xe bò tới đưa trà lạnh.
Mọi người ngồi uống trà cùng nhau vô cùng náo nhiệt, cười cười nói nói.
Đồ Vân thấy mắt Tống Liên đỏ hoe, cài hoa trắng bên thái dương, nên hỏi: “Trong nhà đã xảy ra chuyện à?”
Tống Liên cầm chén trà lạnh, gật đầu, “Mẹ chồng đã qua đời.”
“Sao lại thế?”
“Tối hôm đó ăn một chén cháo, một cái bánh bao, nói chuyện trước khi ngủ với bọn trẻ, đêm đó rời đi.”
“Không nghe thấy Vương Khánh nói.”
“Ta không cho hắn nói.” Tống Liên ngượng ngùng nói: “Hắn có thể trở về mỗi đêm, đã được gặp mặt mẹ chồng lần cuối, coi như làm tròn chữ hiếu, không thể gây thêm phiền phức cho mọi người, hắn vốn đang có tội.”
Đồ Vân lại hỏi: “Khi nào chôn cất?”
“Đã chôn, bây giờ quá nóng, không thể để lâu.” Tống Liên buồn bã nói: “Chôn cất lặng lẽ như vậy cũng bình yên.”
Đồ Vân gật đầu. Thật ra sau khi chết, mọi chuyện đều để cho người sống xem, quả thật không cần phải phô trương, thảo nào hôm nay Tống Liên rảnh rỗi đến đây ngồi.
“Hai đứa nhỏ đâu?”
Tống Liên chớp mắt để gạt nước mắt, “Đang chơi ở trong thôn, vốn dĩ muốn đi cùng nhưng ta sợ bọn trẻ chạy lung tung làm ảnh hưởng đến công việc của mọi người nên không dẫn theo.”
Đồ Vân gật đầu, “Không còn mẹ chồng, ngươi có thể làm gì đó như buôn bán nhỏ, bọn trẻ sắp lớn rồi.”
Nói đến đây, Tống Liên chợt nhớ ra một chuyện, “À đại nhân, thỏi vàng trong bao quần áo của ta, là ngài...”
“Ừ” Đồ Vân hỏi: “Ngươi không xài à?”
Tống Liên lắc đầu, “Ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy trong đời, không dám xài.”
“Cho ngươi là để ngươi xài.”
“Nhưng ta không xài được, quá quý giá.”
“Tống Liên, ta không biết làm quan, cũng không biết quan tốt là như thế nào, chỉ cần ngươi không lấy số tiền này làm bậy, coi như không phụ lòng ta.”
Sư phụ từng nói, nhân tính chia làm ba loại: thượng, trung, hạ. Phẩm chất cao quý, tu dưỡng bản thân thì được coi là thượng phẩm.
Nàng cảm thấy Tống Liên là người thượng phẩm, dũng cảm, kiên cường, không chịu khuất phục.
“Có vẻ sắp mưa.” Mọi người bưng trà lạnh ra khỏi chòi, nhìn mây đen cuồn cuộn trên bầu trời.
Lúc này gió thổi đến khiến cổ Đồ Vân lạnh buốt.
Một công nhân quen thuộc với khí hậu Bắc Tương nói: “Mưa tới nhanh nhưng cũng đi nhanh, mọi người trú ẩn trong chòi đi.”
Mới vừa nói xong, từng giọt mưa lớn bằng hạt đậu rơi xuống. Một giọt, hai giọt lộp độp chạm vào nhau dày đặc, mặt đất lập tức ướt đẫm.
Ba mươi mấy người chen chúc trong chòi, gió thổi từ bốn phía, mưa xiên tạt vào chòi, cỏ khô trên mái chòi hơi nhấc lên.
Mọi người xúm lại xoa cánh tay, Ân Thi Lang cởi áo khoác lên người Đồ Vân.
“Cảm tạ công tử, ngươi mặc đi.”
“Không cần cái gì.” Ân Thi Lang hoảng loạn hét lên vì chột dạ: “Ngài là quan huyện, ai cũng có thể bị bệnh, nhưng ngài không thể.”
Nói xong hắn dựa vào cây cột, tránh xa Đồ Vân.
Lúc này Đồ Vân cảm nhận được sự chân thành của hắn, có lẽ do ăn chơi quá lâu, muốn cải tà quy chính nhưng không biết nên làm như thế nào.
Nàng cởi áo ra, khoác lên vai Ân Thi Lang, “Cảm ơn, nhưng thật sự không cần.”
Cảm giác đầu tiên của Ân Thi Lang khi bị từ chối là xấu hổ và tức giận, “Muốn hay không thì tùy, bản công tử chẳng muốn đưa cho ngài đâu.”
Mọi người đều không ngờ, trận mưa này kéo dài hai canh giờ. Trời dần dần tối, nhưng mưa vẫn không ngừng, tiếng bụng đói vang lên trong căn chòi nho nhỏ.
Một chiếc xe ngựa treo đèn dầu đi tới từ đường núi, mọi người trong chòi lần lượt nhìn về phía đó.
Trong màn mưa, Đồ Vân nhìn thấy Kỳ Quan, sau đó xe ngựa dừng lại trước chòi.
Kỳ Quan bung dù, nói: “Trong xe có đồ ăn, mọi người dọn xuống ăn đi.”
Mọi người nghe vậy, làm theo, nhưng sau khi vén rèm lên lại giật mình. Đồ Vân thấy khó hiểu, hóa ra Lý Đà Nhan ngồi trong xe.
Nàng mỉm cười, thu xếp cho mọi người ăn trước, sau đó bước lên xe, “Sao ngài tới đây?”
A Vân đang ngủ ngon lành trên chân Lý Đà Nhan, mèo con một tháng tuổi lớn rất nhanh. Nó cũng thân thiết với Lý Đà Nhan, đi ngủ còn cong cái đuôi lên thắt lưng Lý Đà Nhan.
“Mưa quá to, Thôi Bình Nhi nấu cơm xong nhưng không có cách nào đưa tới nên ta giúp một tay, không thể để quan huyện đói bụng.”
Đồ Vân vén rèm nhìn cơn mưa không ngớt bên ngoài, “Không ngờ mưa lâu như vậy.”
Hắn nói: “Ăn tối xong, để mọi người về đi, nếu bọn họ bị bệnh sẽ làm chậm trễ dự án.”
“Ừ, ta sẽ nói với bọn họ, ngài chờ ta nhé.”
Đồ Vân nói xong, nhảy xuống xe ngựa, dặn dò mọi người đang ăn cơm, vô tình nhìn thấy Ân Thi Lang, không hiểu vì sao, trong ánh mắt hậm họe của hắn có xen lẫn một chút oán giận.
“Ta sẽ đi xe ngựa của Lý Đà Nhan, ngươi có muốn đi cùng không?”
Hắn kiên quyết từ chối, “Ai thèm đi xe ngựa của hắn.”
Đồ Vân kiên nhẫn hỏi: “Vậy ngươi về bằng cách nào?”
Ân Thi Lang đi vào trong mưa, tháo dây cương ngựa, trực tiếp trèo lên, “Bản công tử có ngựa, ngài nghĩ ta sẽ về như thế nào.”
Một khi đã như vậy, nàng không cần lo lắng. Đồ Vân lên xe, ngồi đối diện Lý Đà Nhan.
Xe ngựa rời đi trong tiếng sấm lớn, Lý Đà Nhan vén rèm lên, nhìn chằm chằm vào màn mưa.
Đang chơi với mèo, Đồ Vân cảm thấy một luồng hơi lạnh đập thẳng vào mặt, nàng nói: “Ngài cẩn thận kẻo bị cảm lạnh, thả xuống đi.”
“Mỗi lần trời mưa ta đều ở trong phòng, rất ít khi ra ngoài, đây là lần đầu tiên ngắm mưa.”
“Vậy ngài đến đây ngắm mưa, hay là tới đón ta.” Nàng ôm A Vân ấm áp vào lòng.
“Nếu không có ngài, ta không có lý do để ra ngoài.”
Đồ Vân nửa giỡn nửa thật: “Vậy sau này ta đi đâu cũng dẫn ngài theo, đỡ phải suy nghĩ miên man cả ngày ở nhà.”
“Ta nghĩ lung tung chuyện gì?”
Mới vừa nói xong, một con ngựa chạy nhanh như chớp lướt qua cửa sổ, tuy rằng chỉ trong chớp mắt, nhưng hắn nhận ra đó là Ân Thi Lang.
Lý Đà Nhan chậm rãi buông tay xuống, quay qua nhìn bên trong xe, ngồi thẳng.
“Ta đã hỏi Tạ thần y, ông ấy nói ngài nên phơi nắng và tập thể dục.”
“Hỏi khi nào?”
“Lúc khám nghiệm tử thi lần trước.”
Lý Đà Nhan ngẫm nghĩ về thời gian, “Quan huyện giỏi nhỉ, sao hành động như cướp vậy, tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện trước.”
Đồ Vân buồn cười, ngước mắt lên, “Ta chỉ muốn hiểu thêm về ngài thôi.”
A Vân bị trêu chọc, hơi tức giận, “vèo” quay lại nằm lên chân Lý Đà Nhan, trừng mắt nhìn Đồ Vân thật hung dữ.
“Hừm, ngươi dùng tên của ta mà dám nặng mặt với ta.”
Lý Đà Nhan vuốt bộ lông xù lên của A Vân, “Mai mốt nó lớn, chắc chắn rất giống ngài, hiện tại chỉ chưa học được cách đưa đẩy khéo léo thôi.”
“Ai nói thế, khi còn nhỏ ta cực kỳ ngoan ngoãn, nói chuyện ngọt ngào, ai thấy ta cũng khen.” Nàng thề.
Lý Đà Nhan nhìn nàng bằng ánh mắt nghi ngờ, “Sao bây giờ trở thành thế này?”
Đồ Vân hiện tại không có chút nào ngoan ngoãn, nói năng ngọt xớt, thậm chí xảo quyệt.
“Bởi vì...” Giọng Đồ Vân chợt nhỏ lại, “Ta đã nói rồi đó, trong nhà xảy ra chuyện.”
********
Cách để kiếm thêm sao:
1. Bình luận tối đa 5 lần/ngày
2. Click xem quảng cáo 3 lần/ngày dưới chương truyện
3. Đăng nhập hàng ngày 20 sao/ngày