Chương 73: Chuyện cũ như mới xảy ra hôm qua
Đồ Vân thoải mái dựa vào ngực hắn, Lý Đà Nhan cũng không nỡ đẩy ra, dứt khoát nói sang chuyện khác, không cho mình suy nghĩ miên man.
“Nàng cố ý vội vã thẩm vấn Khuynh Thành phải không?”
“Sao chàng biết?”
“Nàng muốn giữ thể diện cho nàng ta, hay là cho sư huynh của nàng?”
Đề cập đến Hoắc Chiêu, Đồ Vân cắn môi, ngước mắt nhìn vào đôi mắt trong veo như gương của Lý Đà Nhan.
Ánh mắt của Lý Đà Nhan nhìn mọi vật rất bình thản, không kinh ngạc hay tức giận, nhưng nhìn người như thần linh, không có cái gì có thể qua mắt hắn được.
Nàng gượng gạo nở nụ cười, “Chàng phát hiện ra điều gì hả?”
“Nàng không thích hợp lắm.” Quá nóng vội, giống như cố ý trả thù, “Phải có giấy thông hành mới tới Bắc Tương được, làm sao A Anh có, trừ phi có người giúp đỡ. Người này rất có thể là sư huynh của nàng.”
“Chàng nói có lý.” Đồ Vân lẩm bẩm trong lòng hắn, tâm trạng chán nản.
“Chính nàng nói, sư huynh của nàng là một thám tử giỏi, sao có thể không tìm ra được kết quả trong vòng một năm. Có phải hắn biết, nhưng cố tình giấu giếm không?”
Đồ Vân liên tục gật đầu, quả nhiên là Lý Đà Nhan, chỉ cần nghe nàng nói về vụ án là có thể nhìn rõ mọi việc, “Nếu chàng làm ở Đại Luật Quán, nhất định sẽ ngang hàng với sư huynh.”
“Ta không có hứng thú với các vụ án, chỉ muốn một cuộc sống bình yên.”
“Ta có hứng thú với các vụ án, nhưng...” Đồ Vân bất đắc dĩ mím môi, “Không thích xử án, quá phức tạp, cần nghĩ trước nghĩ sau, phải khiến cho mọi người tâm phục khẩu phục.”
“Trước đây nàng chưa từng làm quan à?”
Đồ Vân lắc đầu, “Ta làm quan chỉ do ngẫu nhiên. Ai bảo người dân ở huyện Lộc Linh quá chất phác, quan huyện nào cũng không bám trụ lâu dài được, hết người này đến người khác từ quan về quê, tạm thời không chọn được người thích hợp, sư phụ bảo ta lấp vào chỗ trống này.”
Lý Đà Nhan cười, “Càng là nơi như thế này, quan huyện càng phải có khả năng khôn khéo, thích ứng với hoàn cảnh là thứ yếu, quan trọng nhất là không thay đổi ý định ban đầu của mình, thực thi pháp luật một cách công bằng.”
“Ta là vậy đó, nhưng chàng thấy lúc trước ta thảm cỡ nào, nếu không nhờ chàng, ta đã dẹp bỏ mọi hứng thú và về nhà từ lâu rồi.”
“Nàng đã làm rất tốt.” Hắn không nhịn được khẽ chạm vào tóc nàng, “Đại Luật Quán có nhiều người tài ba, phải mất nhiều năm mới chấn chỉnh được bộ máy quan liêu trong triều đình đúng không? Một tảng băng dày ba thước không thể hình thành chỉ trong một ngày lạnh, nếu muốn hoàn toàn sửa chữa thói quen xấu, chắc chắn cần bỏ ra rất nhiều công sức và thời gian.”
Lý Đà Nhan đã nói những lời này trước đây, Đồ Vân nói rằng nàng không có thời gian, bây giờ mới hiểu, một khi vụ án đã được giải quyết, nàng giống như chim hỉ bay về kinh thành.
Lý Đà Nhan nói: “Khuynh Thành có cho biết cách cứu Tiêu tiên sinh không?”
"Ta đã hỏi.” Đồ Vân nản lòng, “Nàng không nói, chỉ nói rằng cho dù chết cũng muốn kéo theo người khác.”
“Đến lúc này mà nàng vẫn chưa biết sai hay sao?”
“Nếu nàng biết sai, sẽ không nói sư huynh ta là kẻ hèn nhát.” Nghĩ lại vẫn tức giận.
Hoắc Chiêu xếp thứ tư trong số các đồ đệ, mọi người đều kinh ngạc trước những vụ án mà hắn giải quyết, võ công của nàng là do hắn dạy.
Vì trừng phạt cái ác, hắn thậm chí không lập gia đình, ở trong mắt nàng, Hoắc Chiêu là người giỏi nhất về mọi mặt, không ngờ Khuynh Thành lại nói như vậy.
Đúng là một kẻ vô ơn!
“Trời sắp sáng rồi, nàng ngủ thêm chút đi, ngày mai sẽ nói chuyện với nàng nữa, có lẽ sẽ có sự thay đổi.”
“Ừ, ngủ cùng nhau nhé.” Đồ Vân đá rớt giày, trèo lên giường, kéo gối vào giữa, ngoan ngoãn nằm yên.
Thấy Lý Đà Nhan ngồi bất động, nàng giơ tay giật nhẹ tay áo hắn, “Sao vậy?”
Lý Đà Nhan không giỏi nói dối, mặt đỏ bừng, nói: “Ta không buồn ngủ, nàng ngủ đi.”
“Chàng nói dối.” Đồ Vân đẩy hắn nằm xuống, đè lên người hắn, “Ngủ đi.”
Lý Đà Nhan thậm chí không dám thở mạnh, liếc nhìn nàng, tà niệm không thể dừng lại, điên cuồng lan ra khắp người, toàn thân như đang bốc cháy.
Ngày hôm sau, mưa thu vẫn chưa tạnh, mưa xiên rửa sạch bụi trên ngói giống như được đánh bóng, những mảng trắng sáng hiện rõ.
Vừa ăn xong, Kỳ Quan vội vã chạy lên lầu, “Tiêu Tiểu Nhi tỉnh rồi.”
Đồ Vân và Lý Đà Nhan lập tức đi xuống lầu, thấy Tiêu Tiểu Nhi quấn vải trắng quanh cổ, ngồi trên giường, “Ta bị gì vậy?”
“Ngươi bị ca ca của ngươi cắn. Nếu ta không nghe thấy tiếng động và chạy xuống cầu thang, hiện giờ ngươi đã mất mạng rồi.”
Thật là nguy hiểm, lúc nàng bước vào cửa, Tiêu Lão Nhi đang nằm gặm cổ hắn, miệng dính đầy máu.
“Ca ca của ta?” Tiêu Tiểu Nhi nhìn quanh phòng, “Vậy hắn đâu rồi?”
“Hắn đã trúng trùng cổ, hiện giờ giống như kẻ điên, gặp người sẽ cắn.”
“Phải làm sao?”
“Ngươi đừng lo, bây giờ ta sẽ đi tìm thủ phạm đòi thuốc giải.”
Thật sự không thể đợi thêm được nữa, vừa rồi nàng còn thảo luận với Lý Đà Nhan nên cạy miệng Khuynh Thành như thế nào, “Ngươi có thuốc giải của xà vĩ tán không?”
“Có” Tiêu Tiểu Nhi lấy một cái bình sứ trong túi ra, đưa cho Đồ Vân.
Đồ Vân cầm thuốc giải, dầm mưa chạy về huyện nha. Vì không có nhà lao, đành phải nhốt Khuynh Thành ở hậu đường.
Đã bị trúng xà vĩ tán ngày thứ ba, không những đau đớn không thể chịu nổi, mà lục phủ ngũ tạng đang có dấu hiệu suy yếu và thối rữa.
Tóc của Khuynh Thành rối bù và ướt nhẹp, nàng cuộn tròn lại, rên rỉ đau đớn trên sàn nhà lạnh lẽo.
Đồ Vân nửa nâng nàng lên, đút thuốc giải.
Một hồi lâu sau, Khuynh Thành mới ngừng rên rỉ, chống đỡ cơ thể bẩn thỉu của mình, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi cho ta ăn cái gì?”
“Thuốc giải!”
Khuynh Thành chẳng những không cảm kích, mà còn khạc ra, “Ai thèm, ta thà bị đau đớn đến chết.”
Lý Đà Nhan cầm dù đi đến, nhìn thấy hai dòng nước mắt hòa máu chảy ra từ đôi mắt quyến rũ tuyệt đẹp của Khuynh Thành, không khỏi lắc đầu tiếc nuối.
“Đồ Vân, ngươi đừng mơ ta sẽ cứu kẻ điên kia. Ta hạ trùng cổ để lấy mạng người, không nghĩ đến việc cứu người.”
Lý Đà Nhan thong thả cất dù, “Người ta nói, ngay cả kẻ ác cũng sẽ trở nên lương thiện lúc hấp hối, vì sao ngươi cứ cố chấp làm kẻ ác đến cùng?”
Khuynh Thành cười như điên: “Đó là bởi vì các ngươi chưa từng gặp qua kẻ cực kỳ ác độc. Những người chui ra từ bóng tối giống ta, sinh ra là để giết chóc, nếu không sẽ cảm thấy khó chịu khắp người.”
Đồ Vân nói: “Ta biết, ngươi bị nghiện, lúc giết người sẽ cảm nhận được sự thích thú.”
“Đúng” Khuynh Thành giơ tay lên, mặc dù không nhìn thấy, nàng cũng biết tay mình dính đầy máu, “Ta bắt đầu giết những sinh vật sống từ khi còn rất nhỏ. Ban đầu ta chỉ tra tấn các động vật nhỏ, sau đó là con người. Khi ta nhìn thấy bọn họ sống không bằng chết, ta cảm thấy vô cùng vui sướng, thỏa mãn hơn làm chuyện trên giường.”
Lý Đà Nhan hỏi: “Từ giết động vật nhỏ đến giết người, luôn có một quá trình phải không?”
“Dù sao cũng chết, nói cho các ngươi biết cũng không sao.” Khuynh Thành nhớ lại chuyện trước đây, nước mắt hòa máu lại chảy ra, “Ta sống trên núi từ nhỏ, nơi đó có nhiều người già trên một trăm tuổi, người ngoài đều cho rằng chúng ta là người tu tâm dưỡng tính, xa lánh thế gian.
Không ngờ nhà nào cũng nuôi trùng cổ, nếu người nào vào rừng thì không thể quay về.
Ta sống với mẫu thân, không biết phụ thân là nam nhân nào ở trong thôn, bởi vì nữ nhân ở trong thôn là hàng xài chung, cho nên thường xuyên có nam nhân khác nhau tới nhà ta.
Bọn họ không những làm nhục mẫu thân ta, còn thường xuyên quấy rối ta bằng những lời ô uế, bảo ta mau lớn lên là có thể trải nghiệm cảm giác lâng lâng như tiên này.”
Nghe vậy, trong lòng Đồ Vân không thoải mái, nàng biết thế giới rộng lớn, nhân tính phức tạp, nhưng thình lình nghe thấy cũng khiến lòng nàng nhức nhối.
Những lời của Khuynh Thành giống như một đám rắn độc máu lạnh đang bò về phía nàng, thè cái lưỡi đỏ.
“Ta trút cơn giận dữ lên các động vật nhỏ. Từ chúng nó, ta cảm nhận được khoái cảm mà những nam nhân đó cảm thấy khi hành hạ mẫu thân ta, dần dần ta cũng thích cảm giác đê mê này.” Khuynh Thành cười rùng rợn.
“Vào năm ta mười lăm tuổi, mẫu thân của ta bị mấy nam nhân chơi chết ở trên giường, ta cuối cùng không chịu đựng được nữa nên đã bỏ trốn. Người đầu tiên mà ta dùng trùng cổ để giết là một nam nhân cùng thôn, bọn họ đều đáng chết, chết cả nghìn lần cũng đáng.”
Khuynh Thành kích động la to, mặc dù đã mười mấy năm trôi qua, vết thương trong lòng nàng vẫn chưa bao giờ lành, vẫn luôn chảy máu.
“Sau đó ta đến rất nhiều nơi, càng chịu nhiều sỉ nhục hơn. Cuối cùng ta phát hiện ra một cách để được người ta cưng chiều, đó là dùng thân thể này để lấy lòng nam nhân.”
Biểu cảm của nàng thả lỏng trong giây lát, sau đó lại đau khổ nói: “Nhưng điều thực sự thỏa mãn ta là giết người.”
“Lúc đầu, ta không biết cách lợi dụng lòng người. Sau khi giết người, ta bị quan phủ truy nã, đành chạy trốn khắp nơi, trốn đông trốn tây. Không bao lâu sau, ta học được cách dùng sự phẫn nộ của dân chúng để che giấu tội ác của mình.”
Nhắc tới sự tích huy hoàng của mình, Khuynh Thành nở nụ cười kiêu ngạo, nhưng Đồ Vân cảm thấy sởn tóc gáy.
“Ngươi gặp sư huynh của ta khi nào?”
“Hắn? Hắn là một người hèn nhát, cả đời ta chỉ tin tưởng một người, nhưng hắn lại phụ lòng ta.” Khuynh Thành cáu kỉnh hét to.
“Ngươi câm miệng đi.” Đồ Vân không cho phép nàng chửi sư huynh như vậy, “Bất cứ ai cũng có thể nói về hắn như vậy, nhưng riêng ngươi thì không thể.”
“Hừ.” Khuynh Thành cười, “Hắn quả thật là một nam nhân tốt bụng và thông minh, mới đến Đông Đô được hai tháng đã phát hiện ra ta là hung thủ.
Nhìn thấy ta làm bạn với trùng cổ mỗi ngày, người không ra người, quỷ không ra quỷ, hắn cải trang thành một vị cứu tinh, dạy ta đọc sách viết chữ, cố gắng khiến ta cải tà quy chính, không tạo nghiệp nữa.”
Đây là lần đầu tiên Đồ Vân nghe được chuyện liên quan đến sư huynh sau ba năm, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó ta yêu hắn.” Ánh mắt Khuynh Thành dịu lại, tựa như nhìn lại khoảng thời gian ngọt ngào ngắn ngủi đó.
“Chưa từng có nam nhân nào tốt với ta như vậy. Hắn mua kẹo cho ta, mua xiêm y đẹp cho ta, còn đưa ta đi nghe ca múa, kể chuyện cho ta nghe...
Khi hắn nhìn ta, có gì đó trong ánh mắt hắn mà các nam nhân khác đều không có, rất... Ta không diễn tả được, giống như nâng niu ta vậy.”
Những ký ức này càng khiến nàng đau buồn hơn cả thuốc độc, Khuynh Thành bất chợt ôm ngực, giọng nghẹn ngào, “Hắn hứa với ta, chỉ cần ta không giết người, hắn sẽ mãi mãi ở bên ta.
Ta đã đốt hết số trùng cổ mà ta tự tay nuôi lớn vì hắn, hắn lại không giữ lời. Để lại giấy thông hành cho ta rồi về kinh.”
Trái tim của Khuynh Thành đau đớn tựa như bị xé rách, âm thanh như tiếng chiêng vỡ, lộ ra sự tuyệt vọng ngập tràn, “Hắn luyến tiếc tương lai tươi sáng và vinh hoa phú quý.”