MỘT VỊ QUAN HUYỆN ĐÃ ĐẾN THÀNH

Chương 59: Thẩm vấn mèo


Sau khi ngừng xây đường, toàn bộ khổ dịch làm bộ khoái cho nha môn. Trong khoảng thời gian ngắn, số lượng nhân viên trong nha môn tăng lên rất nhiều.


Đồ Vân ra lệnh cho A Tứ và A Siêu dẫn người chia làm hai đường, bắt mèo đen ở khắp nơi. Mỗi lần bắt được con nào thì đưa đến chỗ Vương phu nhân để xem thử có phải là “sứ giả” của nữ thần cây không.


Trong thành bàn tán xôn xao, đều nói rằng quan huyện đã phát điên.


Ân Thi Lang cũng cảm thấy không đáng tin cậy, ai điều tra vụ án mà không đi bắt hung thủ, đổi thành bắt mèo, “Cho dù bắt được mèo, nó cũng không nói được.”


Tất Lương gật đầu đồng ý.


Đồ Vân đang chơi cờ với Lý Đà Nhan, lần này nàng đánh quân trắng, Lý Đà Nhan đánh quân đen.


“Hôm đó các ngươi không nghe thấy Vương phu nhân nói hay sao, con mèo đó biết nói.”


Ân Thi Lang đột nhiên hiểu ra, nói: “Vậy ngài phải nói rõ với đám A Tứ, không những tìm mèo đen, mà phải tìm con mèo đen biết nói.”


Trên bàn cờ toàn là quân đen, Đồ Vân đã bị Lý Đà Nhan bao vây giết chết gần như không còn gì, thoi thóp giãy giụa cùng vận mệnh.


Tất Lương thấy bọn họ không nói gì, vội la lên: “Ta sẽ đi thông báo cho đám A Tứ.”


Tất Lương rời đi, Ân Thi Lang dường như hiểu ra điều gì đó, nói: “Không đúng, nếu con mèo nói được, vậy chứng minh thực sự có nữ thần cây, ngài tin điều đó hả?”


Đồ Vân cầm quân cờ lên, nhìn chằm chằm bàn cờ đen kịt, “Hiện nay mọi người một mực tin rằng ta đã chọc giận nữ thần cây, ta không thể không tin.”


“Ngài đang cổ vũ xu hướng không lành mạnh.” Ân Thi Lang nói kháy rồi rời đi.


Đồ Vân chọn đúng chỗ, đặt quân cờ tiếp theo, chỗ khác lại bị Lý Đà Nhan nuốt mất.


Nàng thở dài, “Thật ra ta đã được định sẵn sẽ thua ván cờ này, nhưng ta đã tốn quá nhiều công sức, nên không cam lòng từ bỏ.”


Lý Đà Nhan cất quân cờ trắng mình đã ăn được, “Tuy quan huyện không giỏi chơi cờ, nhưng bàn cờ cuộc sống lại uyên thâm từng bước.”


“Ngài đoán được?” Đồ Vân hơi nhướng mắt.


“Không phải.” Lý Đà Nhan nhàn nhã nói: “Cảm thấy quan huyện muốn diễn tuồng.”


“Đúng là không thể giấu ngài thứ gì.” Đồ Vân ngửa đầu nhìn bầu trời sáng rực, “Gần đến giờ rồi, Tiêu Tiểu Nhi nên trở về.”


Vừa dứt lời, một bóng đen từ trên trời rơi xuống, là Tiêu Tiểu Nhi đang bế con mèo đen.


“Đây” Hắn ngơ ngác đưa cho Đồ Vân, con mèo đã bất tỉnh.


“Chỉ phát hiện con này?”


“Ừm”


“Ở đâu?”


“Trên mái nhà.”


Đồ Vân vuốt ve tai mèo, “Sao không có phản ứng?”


“Ta quăng nó.” Tiêu Tiểu Nhi ngây thơ nói: “Nó quá hung dữ như một con báo nhỏ. Nó chưa chết, vẫn còn thở.”


Lý Đà Nhan nhìn con mèo đen to lớn trông vẫn hung dữ mặc dù đã ngủ, “Mèo nuôi trong nhà rất ít khi ra khỏi viện sau khi trời tối, vì sao nó ở trên mái nhà?”


“Không những vậy, hiện nay ban đêm ở Lộc Linh còn hỗn loạn hơn ban ngày. Giang hồ thăm dò khắp nơi, mèo bình thường sẽ sợ hãi không dám ra ngoài, mà con mèo này dám trắng trợn ở trên mái nhà.” Đồ Vân vuốt ve nó, “Có thể thấy rằng nó được huấn luyện kỹ.”


Trong chớp mắt đã tới trưa, A Tứ và A Siêu tay không trở lại, mặt đỏ bừng vì nóng.


A Tứ đấm chân nói: “Đại nhân, trong thành có nhiều mèo đen, không dễ tìm.”


A Siêu cũng nói: “Đúng vậy, chân muốn gãy luôn.”


Mèo đen đã tỉnh, có lẽ bị Tiêu Tiểu Nhi quăng quá mạnh, lúc tỉnh lại tứ chi có chút không phối hợp, dáng đi hơi nghiêng.


Đồ Vân buộc dây thừng vào cổ nó, đưa sợi dây cho A Tứ, “Đã tìm được mèo rồi, các ngươi đưa đến chỗ Vương phu nhân để bà ấy nhận dạng.”


“Con này...” A Tứ cúi người nhìn con mèo đen đang bước đi run rẩy, “Con này chắc chắn không phải đâu. Hôm nay đã tìm vài con như vậy, Vương phu nhân đều nói không đúng.”


Lý Đà Nhan chống gậy đứng trước phòng phía bắc, nói: “Quan huyện nói như vậy thì tức là như vậy. Hiểu chưa?”


A Tứ mất một lúc mới phản ứng kịp, hiểu ra, “Ồ ồ, ta đi liền.”


Đồ Vân cười nói: “Nhớ kỹ, sau khi Vương phu nhân xác nhận đây đúng là con mèo đó, lập tức thả tin tức ra ngoài, hôm nay sẽ thăng đường thẩm vấn mèo vào giờ Mùi.”


“Vâng, thuộc hạ sẽ làm ngay.”


A Tứ vội vàng chạy đi, Đồ Vân yên tâm về phòng, duỗi người, nằm xuống dang tay dang chân.


Lý Đà Nhan đóng cửa lại, cởi giày, ngồi ở mép giường, “Nếu buồn ngủ thì ngủ đi.”


“Chàng không buồn ngủ hả?” Đồ Vân thình lình mở mắt, kéo hắn nằm xuống giường, hôn “bẹp bẹp” lên môi hắn vài cái, “Cùng nhau ngủ nhé.”


Lý Đà Nhan nắm gáy nàng, nghiêng người, đè Đồ Vân xuống dưới, cúi xuống hôn nàng.


Nụ hôn mềm mại lưu luyến hết sức dịu dàng, Đồ Vân không khỏi động tình, vòng tay ôm cổ hắn, ý thức mê man.


Lý Đà Nhan cũng chìm đắm trong môi lưỡi ngọt ngào, hơi thở bình thản trở nên điên cuồng, hắn hôn đến mức đôi môi nàng biến dạng, cực kỳ hung hăng.


Hắn ước gì có thể lột sạch quần áo nàng và chiếm hữu nàng ngay bây giờ, nhưng lý trí đã kìm nén ham muốn đó.


Bị vật cứng đè ở bụng dưới, gò má Đồ Vân ửng hồng, nàng kéo thắt lưng Lý Đà Nhan giữa nụ hôn triền miên, bàn tay linh hoạt luồn vào vạt áo.


Thân thể Lý Đà Nhan hơi lạnh, hơi thở hỗn loạn, vừa nhận ra nàng đã vượt rào, hắn đột ngột nâng người lên, đè bàn tay đang lang thang kia.


“Quan huyện lại muốn lợi dụng ta.” Hắn nói đùa, nhưng ham muốn mãnh liệt trong mắt khiến nàng tan chảy.


Đồ Vân lấy lùi làm tiến, rút tay lại, “Chàng đúng là kẻ ác đi kiện trước.”


Lý Đà Nhan lại cúi xuống hôn nàng, trên mặt, môi, cổ, mỗi một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, ngắn ngủi, kiềm chế và nhẫn nại.


“Đồ Vân, nhớ kỹ ta nhé.”


“Hở?” Đồ Vân nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt đang cười của Lý Đà Nhan giống như rượu ngon làm say lòng người, khiến người ta si mê, “Chàng sao vậy?”


“Không có gì.” Lý Đà Nhan ôm nàng, “Ngủ đi, ta cũng mệt.”


Sau giấc ngủ trưa, Đồ Vân tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái. Nàng ngồi trên ghế, Lý Đà Nhan cầm lược gỗ chải đầu cho nàng.  Sau đó mặc quan bào, đội mũ quan, oai phong lẫm liệt đi lên công đường.


Vừa nghe nói là thẩm vấn mèo, bên ngoài công đường đông nghẹt người.


Trong viện, mèo đen đang ngồi xổm trên cái ghế gỗ tròn, một đầu dây thừng buộc vào chân ghế, nha dịch hai bên hô to “uy nghiêm”, mọi người đều được đối xử bình đẳng.


“Bang” Kinh đường mộc rơi xuống bàn, Đồ Vân chỉ vào mèo đen, “Bản quan hỏi ngươi, có phải nữ thần cây phái ngươi đến báo tin cho Vương phu nhân không?”


Mèo đen không sợ nguy hiểm, nghiêng đầu, vô cùng bình tĩnh.


“Ngươi là yêu quái nơi nào, mau trả lời.”


Mèo đen không dao động, lạnh lùng phớt lờ.


Đồ Vân hét lên, “Bản quan khuyên ngươi nên sớm khai ra, nếu không sẽ không khách sáo với ngươi.”


Mèo đen thờ ơ, hoàn toàn không nhìn Đồ Vân.


Dân chúng đứng bên ngoài công đường bật cười.


“Quan huyện bị điên rồi à?”


“Đúng đó, ép một con mèo vô tội trả lời.”


“Trước đây hắn không tin nữ thần cây, bây giờ biết sợ rồi hay sao.”


Trong lúc mọi người nói qua nói lại, một giọng nói già nua vang lên từ trên ghế, “Đại nhân cần gì tức giận đến thế.”


Tiếng cười đột ngột dừng lại, mọi người hoảng sợ nhìn con mèo đen trong viện, thầm run rẩy.


Lúc này Đồ Vân nói ra suy nghĩ của mọi người, “Hóa ra ngươi nói được?”


Mèo đen nói: “Không biết nói thì làm sao làm việc cho nữ thần cây?”


“Ngươi làm chuyện gì giúp nữ thần cây?”


“Nhiều lắm. Nói thế này nhé, mọi chuyện xảy ra trong huyện Lộc Linh đều nằm trong tầm kiểm soát của nữ thần cây, kể cả quan huyện.”


“Nói như vậy, ta đã thực sự chọc giận nữ thần cây?”


Mèo đen cười nhạo, thân hình béo ú đứng lên, cái đuôi ngạo nghễ nhếch lên, ánh mắt hung tợn, “Không chỉ ngươi, toàn bộ dân chúng trong Lộc Linh đều phải chết, chỉ có như vậy nữ thần mới có thể sống mãi.”


Âm thanh kinh hoàng truyền tới tai mỗi người, đám nha dịch sợ hãi lùi lại hai bước.


“Sống mãi?” Đồ Vân mạnh dạn hỏi: “Có thể nói rõ hơn không?”


“Còn chưa đủ rõ ràng hay sao?” Đôi mắt mèo đen phát ra ánh sáng kỳ lạ, nhìn chằm chằm Đồ Vân, liếm môi, “Chỉ cần dùng máu người tưới vào, nữ thần có thể sống mãi.”


Đồ Vân tức giận đập bàn, “Để được sống mãi, thần cây có thể tùy ý giết người vô tội hay sao?”


“Do loài người các ngươi không đoàn kết, cho nên chúng ta mới có cơ hội lợi dụng.” Mèo đen quay đầu nhìn ra ngoài đường, “ Cả đám dân đen lục đục với nhau, được dâng hiến mạng sống cho nữ thần cây là niềm vinh dự của các ngươi.”


Ân Thi Lang đang đợi ở bên cạnh cảm thấy da mình lạnh ngắt, nổi giận nói: “Đây... Đây không phải là nữ thần cây gì cả, rõ ràng là yêu quái.”


Nói xong Ân Thi Lang rút thanh đao của A Tứ ra, chém nó.


Mèo đen nhanh chóng giật thanh đao, lưỡi đao chém đứt dây thừng, mèo đen nhảy qua bức tường, biến mất.


Ân Thi Lang chộp A Tứ đang hoảng sợ và choáng váng, “Còn thất thần làm gì, cùng ta đuổi theo nó.”


Nói xong, đám nha dịch với đôi chân mềm nhũn bị Ân Thi Lang ép buộc đi ra khỏi nha môn, dân chúng đứng ngơ ngác ngoài cửa, không nói nên lời.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin