MỘT VỊ QUAN HUYỆN ĐÃ ĐẾN THÀNH

Chương 3: Chế nhạo


Pháo trúc nổ tanh tách, giấy đỏ tươi văng đầy đất, quán rượu của Ân gia chính thức khai trương.


Là người đứng đầu hội thương gia ở Bắc Tương, ngày đầu tiên quán rượu không tiếp đón dân thường, mà chiêu đãi các thương nhân từ các huyện thành tới, hoặc là những người có máu mặt.


Chỉ trong chốc lát, lầu trên và lầu dưới đã chật kín người, cảnh tượng hoà thuận vui vẻ trái ngược với khung cảnh mùa đông lạnh giá ngoài cửa sổ.


Khi sương mù nóng hổi bốc lên, người đứng đầu hội thương gia - Ân Thang - chắp tay ở lầu một, “Chư vị có thể đến ủng hộ trong lịch trình bận rộn, Ân mỗ vô cùng cảm kích.”


“Hội trưởng Ân đừng khách sáo, được mời đến đây niềm vinh hạnh cho chúng ta.”


“Đúng vậy, ngài đừng khách sáo.”


Ân Thang cười không khép miệng, vội vàng dặn dò tiểu nhị bưng rượu lên, “Hôm nay khai trương, đưa thêm một bầu rượu hoa điêu mỗi bàn, hy vọng các vị không chê.”


“Ta thay mặt mọi người cảm tạ Ân lão gia.”


“Ủa, sao không thấy quan huyện đại nhân? Chẳng lẽ Ân lão gia không mời hắn ư? Điều này không hợp lý.” Tuy rằng bọn họ không coi trọng quan huyện, nhưng dù sao cũng mở quán rượu ở huyện Lộc Linh, không nể mặt sư cũng phải nể mặt Phật, vẫn nên mời.


“Hắn thích tới hay không, quan tâm làm gì.” Người lên tiếng là Ân Thi Lang, con trai út của Ân Thang.


Hắn mặc áo choàng có cổ lông màu xám trắng, anh tuấn và quý phái, năm nay ngoài 20 tuổi, đi theo Ân Thang buôn bán từ lâu, đến nay đã quản lý vài quán rượu.


Ân Thi Lang âu yếm nhìn chú chó con trắng như tuyết trong lòng, “Ta nghe nói, vị quan huyện mới này của chúng ta khô quắt gầy gò, không biết đến từ cái xứ khỉ ho cò gáy nào.”


“Ân công tử không thể nói như vậy, quý tử xuất thân từ gia đình nghèo khó, cả ngàn vạn người đi qua cầu độc mộc, có thể kiếm được nửa chức quan đã là vinh quan của tổ tiên đối với bọn họ.”


“Đúng vậy, không giống như quận Bắc Tương của chúng ta, quan mà là cái gì, cũng phải phải bỏ tiền đến cửa hàng của ta mua vải và quần áo? Nhận bổng lộc ít ỏi, ăn uống đạm bạc, lo lắng cho trăm ngàn người.”


Ân Thi Lang cười khinh thường, dùng tay không lấy một miếng thịt bò đút cho chú chó con, “Không sướng bằng Bảo Nhi của ta.”


“Hắn là một quan chức nghèo, làm sao so sánh với chú chó cưng của ngươi.”


Trong góc ở lầu hai, Đồ Vân và Tất Tiểu Bảo đang ăn điên cuồng, không hề để ý tới chuyện đang bàn tán dưới lầu.


Tất Tiểu Bảo bị nghẹn, vừa uống trà vừa nói: “Bọn họ nói ngài không bằng chó.”


Đồ Vân thò đầu ra khỏi lan can nhìn con chó trong lòng Ân Thi Lang, màu lông mềm mại sáng sủa, sạch sẽ hơn nàng nhiều, ăn uống cũng ngon hơn nàng.


“Quả thật kém hơn.”


“Ngài thật sự nhịn được à.”


Đồ Vân cầm bầu rượu, uống một ngụm hoa điêu, “Đại trượng phu co được dãn được.”


“Ta thấy ngài sợ thì có.” Tất Tiểu Bảo nói: “Thậm chí không dám ló đầu ra, tới sớm mà vừa rồi âm thầm lẻn vào.”


“Ăn tiệc mà không bắt đầu sớm, đến nơi thì phân đã lạnh rồi.”


“Ngài... thô tục.”


Trước đây cậu thấy các vị quan huyện đều lịch sự lễ nghĩa, cư xử thoả đáng, còn người mới tới này, mồm miệng khắc nghiệt, ngôn ngữ thô bỉ, không giống như người đọc sách.


“Ợ...” Nàng đã ăn no.


Tất Tiểu Bảo ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn Đồ Vân giống như chú chó con, vẫn đang nhai thịt.


Nàng biết cậu chưa ăn đủ, nói: “Ngươi cứ ăn đi.”


“Vậy còn ngài?”


Đồ Vân duỗi tay chân, “Ta bắt đầu duỗi đây.”


“???”


Tiểu Bảo không hiểu, vội vàng gắp một miếng thịt bò sốt tương nhét vào miệng, quai hàm sắp nứt ra.


Đồ Vân nghiêng nửa người ra ngoài, nhìn lướt qua những thực khách phía dưới, người nào cũng mặc trang phục tơ lụa lộng lẫy, cực kỳ giàu có.


Chỉ có một nam tử ngồi bên cửa sổ mặc áo choàng màu xanh nhạt, áo giao lãnh bên trong màu trắng, đội ngọc quan, khí chất lạnh lùng độc đáo như châu như ngọc.


Hắn không tham gia vào sự náo loạn, ngồi yên tĩnh ở bàn, ngón tay mảnh mai xinh đẹp cầm chén sứ tinh xảo trong suốt, uống từng chén, thanh cao quý phái.


Đồ Vân sững sờ trong giây lát, hắn tuấn tú quá, còn đẹp hơn các cô nương.


Tạm thời để mỹ nam sang một bên, nàng hắng giọng hét lên với phía dưới: “Người vừa rồi…… sao ngươi biết quan huyện khô quắt gầy gò?”


“Những người trên phố đều nói như vậy, lôi thôi lếch thếch, không mập hơn con chó của Ân công tử bao nhiêu.”


“Nói nhảm nhí, ta gầy hơn con chó nhiều.” Đồ Vân chỉ vào cái cục màu trắng trong lòng Ân Thi Lang, “Ngươi xem con chó ăn kìa, bước đi mà thịt cũng lắc lư.”


Trong quán rượu lập tức yên tĩnh, lần lượt nhìn qua phía này, ngay cả nam tử đang chăm chú uống trà cũng ngước mắt lên.


Ân Thi Lang ngẩng đầu, “Ngài là vị quan huyện mới đến? Tại sao giống như ăn xin vậy.”


Mọi người bật cười, hiển nhiên đồng tình với quan điểm của Ân Thi Lang.


“Thi Lang, không được vô lễ.” Ân Thang đi ra, chắp tay hành lễ với Đồ Vân, “Thằng nhóc nghĩ sao nói vậy, mong quan huyện đại nhân đừng phiền lòng.”


“Không quan trọng, dù sao ta cũng là người nghèo, làm sao dám khoa tay múa chân trong địa bàn của các nhân vật nổi tiếng giàu có.”


“Quan huyện khiến lão phu xấu hổ, chỉ mở quán rượu, chân thành mời các vị tới tụ tập mà thôi.” Ân Thang ra lệnh: “Lang nhi, sao không mau xin lỗi quan huyện đại nhân.”


Ân Thi Lang nhếch môi không vui, đặt Bảo Nhi xuống trước, chắp tay cho có lệ, “Vừa rồi đã nói năng lỗ mãng, mong quan huyện đại nhân tha thứ.”


“Không cần.”


Đồ Vân chắp tay sau lưng, đi từng bước xuống lâu, vài sợi tóc xoăn rơi ra khỏi mũ nỉ, áo choàng rách rưới trông vừa buồn cười vừa thê thảm khiến mọi người che miệng nín cười.


“Đã nghe nói công việc làm ăn của Ân lão gia trải rộng khắp Bắc Tương từ lâu, mỗi năm nộp một số thuế khổng lồ, nếu không đề cập đến thân phận, ta nên gọi ngài là trưởng bối.”


“Không dám nhận.”


“Ngài không cần quá khiêm tốn, vừa rồi ta nhìn quanh một vòng, gần như tất cả các thương nhân có uy tín ở quận Bắc Tương đều ở đây, hôm nay mượn địa bàn của ngài, trịnh trọng gặp chư vị, làm quen với nhau.”


Lời vừa dứt, mọi người đều ngừng cười nhạo, nhìn nhau, lắng nghe Đồ Vân sẽ nói như thế nào.


Tuy Đồ Vân còn trẻ nhưng rất to gan, thấy từng người đều im lặng, nàng miễn cưỡng dẹp bỏ vẻ mặt cà lơ phất phơ.


“Tên của ta là Đồ Vân, tên tự là Thiền Y, từng có một kẻ khốn đặt biệt danh là Bất Nhị. Ta mới đến, rất vui được giao lưu với các vị. Nếu có chút ít cách làm giàu, xin hãy cho ta biết, ta phải nuôi cả nha môn, hy vọng các vị đừng keo kiệt.”


Cuộc trò chuyện đột nhiên thay đổi, mọi người trong phòng đều bật cười.


Ân Thang thầm hài lòng, nếu các vị quan huyện trước đây có ý thức như vậy, sẽ không đến mức rơi vào cảnh từ quan về quê. Ông ta tỏ vẻ cung kính nói: “Quan huyện đại nhân cứ nói đùa.”


“Không có nhé, ta quả thật là người nhà quê, chưa từng trải việc đời, giống như con chó này, không biết cao thấp, sau này ở quận Bắc Tương, phải dựa vào chư vị nhiều hơn.”


Không biết ai đó đã xỏ xiên: “Yên tâm đi, chỉ cần ngài làm đúng bổn phận, sẽ không làm khó ngài đâu.”


“Đúng vậy, chúng ta đều là dân chúng, dù thế nào đi nữa, cũng phải nhờ quan huyện giữ gìn sự bình yên.”


Mọi người nửa chế giễu nửa đạo đức giả, mỗi người đều nói vài câu bóng gió mới thoải mái.


Đồ Vân nghe hết mọi thứ nhưng không phản bác lời nào, đồng thời cũng sâu sắc cảm nhận được, ở nơi mọi rợ như thế này, địa vị của quan huyện thật sự con mẹ nó cực kỳ thấp kém.


“Nếu như vậy, bản quan sẽ không quấy rầy các vị nữa. Tiểu Bảo, chúng ta đi về.”


“Vâng”, Tất Tiểu Bảo đặt đũa xuống, lau miệng đi xuống lầu.


Đồ Vân cáo từ mọi người rồi rời đi, Ân Thi Lang gọi một tiểu nhị tới, hỏi: “Quan huyện mang quà gì tới?”


Tiểu nhị cười đáp: “Bẩm công tử, một búp cải, còn thối rữa bên trong nữa.”


“Ha ha ha.”


Quán rượu lại giống như nấu nước sôi, trào ra như đang xem kịch hay, hết sức vui vẻ, bàn tán sôi nổi.


“Một quan huyện nghèo, không xứng bước vào cửa của Ân gia.” Ân Thi Lang cười lạnh xong, liếc nhìn về phía cửa sổ, “Họ Lý, hôm nay gặp quan huyện, sao không nói câu nào?”


“Nói cái gì?” Hắn lạnh nhạt hỏi lại.


Người này tên là Lý Đà Nhan, hiếm khi ra ngoài gặp khách, nếu Ân Thang không đích thân mời, hắn căn bản sẽ không xuất hiện ở đây.


Ân Thi Lang nói: “Không phải ngươi luôn luôn ghét các quan huyện nhất hay sao? Nói rằng bọn họ nhận bổng lộc nhưng không xứng đáng với vị trí đó.”


Vẻ mặt Lý Đà Nhan không thay đổi, “Ta là thương nhân, dân không đấu với quan.”


Ân Thi Lang mất bình tĩnh, “Ngươi giả vờ làm gì, bây giờ biết mình là thương nhân rồi à.”


Không đợi Kỳ Quan phía sau Lý Đà Nhan tức giận, sắc mặt Ân Thang đã tái mét, “Lang nhi, con say rồi phải không, Lý công tử là khách quý mà ta đã mời.”


“Không sao.” Lý Đà Nhan gắp một miếng thịt bò ném cho con chó đang cọ chân hắn, “Nếu chó không sủa, chẳng phải sẽ bị câm hay sao.”


“Ngươi nói ai là chó?” Ân Thi Lang tức giận, ôm lại con chó.


“Nói ai thì người đó biết.” Kỳ Quan ngửa cổ đốp chát lại, sau đó nhìn Lý Đà Nhan, “Chủ tử, chúng ta trở về đi, trời lạnh lắm.”


Lý Đà Nhan giơ tay ra, Kỳ Quan cúi xuống đỡ hắn.


Ân Thang vội vàng xin lỗi, đưa hai chủ tớ ra ngoài.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin