MỘT VỊ QUAN HUYỆN ĐÃ ĐẾN THÀNH

Chương 44: Sâu rượu


Qua khỏi buổi trưa, Đồ Vân ăn xong, lau miệng, đi ra ngoài, Ân Thi Lang gọi lại: “Ngài muốn đi đâu?”


“Ngươi là nha dịch mà còn quản quan huyện.”


“Ta.. có phải ngài lại đến gặp Lý Đà Nhan không?”


“Liên quan gì đến ngươi?” Lo chuyện bao đồng. Nàng lười biếng nói: “Ngươi nhớ chuyện đã hứa đó.”


Đồ Vân xoay người rời đi, không hiểu sao, Ân Thi Lang bực bội, hét với người đang đi xa: “Buổi tối đừng quên.”


A Tứ nói: “Công tử, chúng ta cũng về đi, trời nắng quá, nghỉ ngơi xong lại đến.”


“Nghỉ cái gì mà nghỉ, gọi vài người mang cây cảnh tới.”


“Ờ...”


Đồ Vân thong thả đi đến nhà Lý Đà Nhan. Lý Đà Nhan vừa gội đầu xong, mái tóc dài hơi ướt xõa phía sau, ngồi bên cửa sổ hong gió.


Nàng cười: “Cẩn thận, coi chừng bị cảm.”


Lý Đà Nhan đặt sách xuống, “Vẫn còn nước ấm, nàng gội không?”


“Ừ.” Làm sao nàng không tận dụng cơ hội này chứ.


Đồ Vân ngồi trước chậu nước, cúi đầu, Lý Đà Nhan xắn tay áo, bịt lỗ tai, giội một gáo nước ấm lên tóc nàng.


“Ta vừa đến tiệm của chàng.”


“Để ý cái gì?”


Từng gáo nước ấm xối lên mái tóc đen dày, Lý Đà Nhan lấy một nắm lá dâm bụt, xoa nhẹ.


Hắn chưa từng hầu hạ ai, cho nên động tác rất cẩn thận.


“Đi xem đồ sứ của chàng.”


“Ừm” Hắn nhẹ nhàng đáp lại.


“Tất cả hình vẽ trên đồ sứ đều do chàng vẽ hả?”


“Ta vẽ mẫu, thợ thủ công sao chép lại.”


Đồ Vân nghiêng đầu nhìn hắn, “Thảo nào, kém xa bức vẽ của chàng.”


Lý Đà Nhan không nói gì. Sau khi gội một lần, hắn lấy nước ấm xả, rồi gội lần nữa.


Đồ Vân hỏi: “Nhưng chất lượng của đồ sứ ở đây hơn hẳn kinh thành, đặc biệt là sứ trắng, màu sắc ấm áp trong trẻo giống thủy tinh.”


“Vấn đề này có liên quan đến đất đai ở Bắc Tương, người làm đồ sứ là bậc thầy từ Tĩnh Tây tới.”


“Hèn gì.”


Đồ sứ Tĩnh Tây được chế tạo tinh xảo, cũng là đồ sứ hoàng gia do hoàng cung chỉ định. Lý Đà Nhan kết hợp cả hai, thêm vào sự tinh xảo nho nhỏ do hắn làm, trở thành độc nhất vô nhị trên thế gian.


Gội đầu xong, Lý Đà Nhan kêu Kỳ Quan xách nước ra ngoài. Hai người ngồi bên cửa sổ, hưởng thụ làn gió trưa nhè nhẹ, thoải mái dễ chịu.


“Tối nay chàng không đi thật à?”


Lý Đà Nhan đi đến thư phòng, chỉ vào một đống sổ sách trên bàn, “Nàng nhìn đi, làm sao ta đi được?”


“Để ngày mai tính không được hả? Dù sao sổ sách cũng sẽ không thay đổi.”


Lý Đà Nhan vén áo choàng ngồi xuống, mở một quyển sổ ghi chép ra, “Sổ sách hàng tháng phải kiểm tra kịp thời để tránh tình trạng chồng chất, nếu phát hiện sai sót, có thể kịp thời truy tìm, lỡ như chất thành đống sẽ rất khó dọn dẹp.”


Đồ Vân tùy tiện lấy một quyển, lật xem thử, chữ viết chi chít còn khó chịu hơn xem hồ sơ.


“Ta giúp ngài tính, ngài đi cùng ta nhé?”


Lý Đà Nhan không đáp, tự nàng tìm một cái bàn tính, ngồi đối diện hắn, khảy “bùm bùm”.


“Vì sao chậu sứ có họa tiết mây này, ở Ngân Châu là 6000 lượng, nhưng ở đây lại không tới 3000 lượng?”


“Trừ chi phí nhân công và chi phí vận chuyển, còn phải trừ thuế của thành, hai loại thuế quan ải.”


“Ít hơn một nửa.” Đồ Vân thấy vậy thì đau lòng, “Nếu như thế này, ngài cần gì ở Bắc Tương, làm lò sứ ngay tại Ngân Châu còn tốt hơn.”


“Ngân Châu đóng thuế 2 phần, ngoài quan ải đóng thuế 5 phần.”


“Hả?” Nàng mất một lúc mới phản ứng, “Vì sao các thương nhân đều giàu chảy mỡ?”


“Chính sách thuế má khác nhau, đất ngoài quan ải cằn cỗi, thời tiết xấu. Lúa ở phía nam hai vụ mỗi năm, nơi này chỉ có một vụ mỗi năm, cũng may có nhiều thương nhân, hàng hóa được trao đổi lẫn nhau, do đó thuế thấp hơn.”


“Ồ” Đồ Vân nửa hiểu nửa không, “Vậy sau khi qua hai quan ải, ngài không còn nhiều nữa.”


“Thiển cận.” Kỳ Quan bưng một đĩa dưa hấu được cắt lát, nói: “Phía nam ăn mặc xa hoa tinh tế, chướng mắt đồ phía bắc. Chúng ta là thương nhân duy nhất bán hàng ra khỏi Bắc Tương, ngài nghĩ có kiếm tiền được không?”


Đồ Vân suy nghĩ thật kỹ, bật cười, “Ừ nhỉ, dù sao thì chi phí của ngài cũng thấp, phần lớn vật liệu đều có sẵn ở địa phương.”


Lý Đà Nhan cười, không đáp, vùi đầu gảy bàn tính.


Đồ Vân đẩy sổ sách ra, ăn dưa hấu, tự tin nói: “Quá phức tạp, ta sợ sẽ tính sai.”


“Vậy xin quan huyện hãy tránh ra.” Kỳ Quan chống nạnh.


Đồ Vân nhích ra xa, Kỳ Quan ngồi xuống tính sổ sách, ngón tay của hai người lướt nhanh trên bàn tính, chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.


Đồ Vân âm thầm thu hồi lời nói rằng Kỳ Quan vô dụng, có chủ tử như Lý Đà Nhan, hắn chắc chắn sẽ không quá tệ.


Nàng ngáp, quay lại phòng Lý Đà Nhan, đá giày, nằm lên giường.


Trời tối không biết từ lúc nào, Đồ Vân bị đánh thức, quay đầu qua, là Lý Đà Nhan.


“Quan huyện không đi Thanh Vân Đình à?”


Đồ Vân giật mình ngồi dậy, ánh mắt ngơ ngác, “Đi, ta đã hứa rồi.”


Lý Đà Nhan chải hết tóc nàng lên, búi ở trên đầu.


Đồ Vân nhìn thấy cây trâm gỗ của mình vẫn còn ở trên bàn, giơ tay sờ đầu, cây trâm ngọc trơn láng hơi lạnh.


“Của chàng hả?”


“Ừ” Lý Đà Nhan sửa lại cổ áo cho nàng, “Đi thôi.”


Nghe giọng điệu như thế, Đồ Vân tỉnh táo, “Chàng đi cùng ta?”


“Không thấy ta đã thay xiêm y rồi hay sao?”


Đồ Vân nhìn lại, Lý Đà Nhan mặc áo giao lãnh màu trắng, áo choàng rộng màu xanh, trông như một quân tử nho nhã.


Hai người ngồi xe ngựa đi đến Thanh Phong Đình. Các thương nhân khác đã tới, Ân Thi Lang mặc áo choàng dài màu xanh đậm, ngồi xếp bằng ở bên bàn.


“Hoan nghênh quan huyện.” Mọi người tươi cười chào đón, Đồ Vân ngược lại không quen lắm.


“Ha ha, mọi người không cần khách sáo như vậy, ngồi đi, ngồi đi.”


Ân Thang chắp tay cúi đầu nói: “Đại nhân, xin mời ngồi.”


“Không cần” Nàng nhìn sang bên phải, Lý Đà Nhan đã ngồi ở chỗ lần trước, “Ta ngồi cùng Lý Đà Nhan cũng được.”


“Như vậy sao được, ngài là quan huyện, lẽ ra nên ngồi phía trên.”


Đồ Vân bị kéo qua đó, ngồi cùng bàn với cha con Ân Thang, địa vị trực tiếp tăng lên.


Ân Thang đưa bản sao gấp lại, “Đại nhân, đây là bản kế hoạch chúng ta đã soạn trước cho lễ hội đèn lồng, ngài xem thử.”


Đồ Vân nhìn nó. Thật sự cái gì cần đều có, đèn cung đình, đèn cá, đèn lăn, đèn sông... và rất nhiều tiết mục biểu diễn khác.


“Ngài xem thử có thiếu sót hay sai lầm nào không để chúng ta kịp thời sửa chữa.”


Các thương nhân im lặng chờ nàng lên tiếng, qua một chén trà nhỏ, Đồ Vân gấp lại, “Tốt lắm, không tệ.”


Lời vừa dứt, mọi người bật cười, Lý Đà Nhan cầm chén trà, không khỏi cong môi cười thầm.


“Ngài chả hiểu gì cả.” Ân Thi Lang nói.


Đồ Vân thành thật thừa nhận, “Ta không hiểu mấy thứ này, nhưng các ngươi hiểu. Dù sao dân chúng cả thành đều đang xem, làm vậy là ổn rồi, bọn họ hiểu mà.”


Ân Thang nói: “Đại nhân nói đúng, hội thương gia sẽ cố gắng hết sức để tổ chức sự kiện trọng đại này.”


“Ừm, sau lễ hội đèn lồng sẽ khởi công xây trường, xin chư vị tạo điều kiện thuận lợi.”


“Nhất định, nhất định.”


Từng đĩa đồ ăn ngon được bưng lên kèm theo rượu ngon, Đồ Vân hiếm khi được ăn một bữa ngon như vậy, vô tình uống nhiều quá.


Ân Thi Lang hơi say, gắp một miếng măng tươi bỏ vào chén Đồ Vân, “Ngài nếm thử đi.”


Đồ Vân cắn một miếng, “Mềm quá.”


“Đương nhiên, đây là chuyên trồng để tới mùa này có thể ăn măng mới.”


“Người giàu như các ngươi thật biết hưởng thụ.” Đồ Vân giơ tay chạm chén “đinh” với hắn.


Ân Thi Lang mỉm cười, hào phóng ngửa đầu uống hết rượu trong chén, “Nếu ngài thích, ta sẽ sai người đưa cho ngài, dù sao thì nhà ta cũng không thiếu.”


“Không cần, cho dù ngon cũng không thể ăn hàng ngày.”


“Vậy khi nào ngài muốn ăn thì nói với ta.”


“Ừm.” Đồ Vân nâng chén tiếp tục uống, hai người càng ngày càng gần, chuẩn bị trở thành huynh đệ.


Lý Đà Nhan quan sát toàn bộ cảnh này, lặng lẽ cúi đầu uống trà.


Uống đến đêm khuya, Ân Thi Lang đã lảo đảo. Tuy Đồ Vân có vẻ say, nhưng không đến mức đi lại khó khăn.


Ân Thi Lang loạng choạng đứng dậy, nắm cổ tay Đồ Vân, “Đi, bản công tử đưa ngài về huyện nha.”


Đồ Vân phất tay áo, “Không cần, ngươi về nhà ngủ đi.”


“Ngài khinh thường bản công tử phải không?” Ân Thi Lang nhất quyết không chịu buông tay, kéo Đồ Vân đi ra ngoài, “Bản công tử đưa ngài về là phước ba đời của nhà ngài.”


Đồ Vân không thể tránh thoát, giơ chân đá hắn, Ân Thi Lang ngã xuống bên cạnh cửa.


“Ngươi tự lo cho bản thân đi.” Nói xong, nàng ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn thấy xe ngựa của Lý Đà Nhan, nàng đi thẳng tới đó, dùng cả tay chân chui vào xe.


Nàng bò vào, sờ trúng đôi ủng gấm gợn sóng trông rất sang trọng.


Nàng nhớ, đây là giày của Lý Đà Nhan.


Nàng say rượu, nhìn theo giày hướng lên trên, quả nhiên là Lý Đà Nhan, hắn đang nhìn nàng với đôi mắt dịu dàng.


“Ta tưởng ngài đi rồi.” Đồ Vân cười ngây ngô, cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm.


Lý Đà Nhan khom người, nắm cánh tay nàng, đỡ quan huyện say rượu dậy, ngồi trên đùi mình, nói với ngoài rèm: “Về nhà.”


Kỳ Quan lên tiếng đáp lại, xe ngựa bắt đầu chuyển động.


Đồ Vân thừa cơ ôm cổ hắn, cái đầu nặng trĩu dựa vào vai hắn, “Rượu này mới đầu uống không sao, bây giờ bụng nóng quá.”


Hắn vòng tay qua eo nàng để nàng khỏi ngã, nói bằng giọng cưng chiều: “Quan huyện đã uống quá nhiều.”


Hắn phát hiện, Đồ Vân là con sâu rượu, tửu lượng không tồi, nhưng tham uống.


Lúc trước, khi tỉnh táo thì có vẻ lưu manh, công khai nói bậy, uống say thì rất đáng yêu, hơi minh mẫn trong lúc mơ màng, say đến mức này cũng không quên hắn.


“Rượu ngon, đồ ăn ngon, ai mà không tham chứ.”


Lý Đà Nhan không trả lời, lúc sắp về đến nhà, hắn vỗ Đồ Vân nửa ngủ nửa tỉnh, “Sắp đến nha môn rồi.”


Nàng ôm chặt Lý Đà Nhan, mềm mại lẩm bẩm: “Ta muốn ở bên chàng.”


*******


Rạp hát nhỏ:


Đồ Vân: Giày không tồi.


Lý Đà Nhan 【thẹn thùng】: Người cũng vậy.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin