ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Editor: Mòe Ngáo.

Beta: P.Ann

Hôm đi dã ngoại, thời tiết không nóng lắm. Tuy nhiên, cả người Hạ Thính Nam đều bị cháy nắng đến đỏ bừng. Sau khi về nhà, cô liền năn nỉ mẹ mua cho kem chống nắng.

Mẹ Hạ đành miễn cưỡng đồng ý, bởi vì Hạ Thính Nam thật sự đã bị cháy nắng đen thui luôn rồi, đặc biệt là vùng da ở cổ và cổ tay khác nhau rất rõ ràng. Thật ra, mẹ Hạ không quá để ý đến chuyện này, chỉ cần Hạ Thính Nam đừng có chạy loạn ngoài trời nắng, thì qua một thời gian da sẽ trắng lại như cũ thôi.

Hạ Thính Nam không nghĩ đến việc có trắng trở lại hay không, cô chỉ chăm chăm vào hiện thực là bây giờ cô đã đen nhẻm đi rồi. Thế nên, cô quyết định mấy ngày tới sẽ âm thầm dùng kem nền của mẹ Hạ, để che đi làn da đã đổi màu của mình.

Tuy nhiên thời tiết gần đây lại quá nóng, cứ mỗi lần Hạ Thính Nam đổ đầy mồ hôi thì kem nền cũng vón cục lại tạo thành mấy vết lốm đốm trên da.

Tình trạng của cô vô tình bị giáo viên chủ nhiệm phát hiện rồi kéo cô vào văn phòng nói chuyện. Mà điểm chính của câu chuyện chính là hạ Thính Nam vẫn còn là học sinh, học tập mới là thứ cô nên đặt lên hàng đầu, chứ không cần chú trọng vào việc làm đẹp quá sớm hay phải dùng đến đồ trang điểm để làm gì.

Giáo viên chủ nhiệm đã khuyên bảo cô hết nước hết cái, chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Hạ Thính Nam bị nói đến mức cả người buồn bực, buổi tối đành đi đến phòng Từ Bình Nhiên xả giận, kể lể chuyện này.

Từ Bình Nhiên nhéo mặt cô, chăm chú nhìn sau đó nhăn mặt lại.

“Mấy thứ đồ kia có thể rửa sạch không?” Anh nhìn mấy nốt mụn trên da cô rồi hỏi.

Hạ Thính Nam sững sờ, tròn mắt đáp: “Thì em dùng nước để rửa mặt như bình thường thôi.”

Từ Bỉnh Nhiên vào phòng mẹ Hạ lấy chai sữa rửa mặt đưa cho cô, bảo cô rửa lại lần nữa

Ánh đèn trong phòng vệ sinh quá sáng làm cô giật cả mình, vội vàng rửa mặt sạch sẽ. Cô đứng trước gương nhìn một lượt rồi nói: “Hix, da em có phải sắp hỏng rồi không?”.

“Không có đâu. Lần sau em đừng có dùng bừa đồ trang điểm của người khác nữa.” Anh dựa vào cửa nói với cô.

Hạ Thính Nam gật đầu.

Từ Bỉnh Nhiên hỏi Hạ Thính Nam là cô đã quyết định đi đâu chưa.

Hạ Thính Nam xém chút đã quên luôn chuyện này, cô nghĩ một chút, chần chừ nói: “Hay là đi ăn lẩu được không?”.

Từ Bỉnh Nhiên nhớ tới mình ăn lẩu một lần mà bị ho đến tận một tuần, quyết đoán lắc đầu : “Không ăn lẩu”.

Hạ Thính Nam nghe anh nói vậy buồn muốn xỉu: “Thật ra em cũng không biết phải đi chơi chỗ nào. Thôi đi, em không nghĩ nữa đâu anh quyết định đi”.

Rõ ràng là cô muốn cùng Từ Bỉnh Nhiên ra ngoài giải khuây, vì sao lại hỏi cô muốn đi đâu chơi?

Thật ra Từ Bỉnh Nhiên chẳng muốn đi đâu cả. Anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cho dù là chuyện học hành hay là chuyện gia đình đều khiến anh rất phiền lòng, chèn ép đến mức làm anh thở không nổi.

Hạ Thính Nam nhìn khuôn mặt u ám của anh, thử thăm dò: “Gần đây anh ngủ không ngon sao?”.

Từ Bỉnh Nhiên im lặng rồi lắc đầu.

Anh rất hâm mộ Hạ Thính Nam. Cô luôn có một giấc ngủ chất lượng, bất kể ngày nào, giờ nào, chỉ cần nằm xuống là có thể ngủ, mà hễ đã ngủ là không tỉnh lại. Còn anh đã bị mất ngủ một khoảng thời gian rất dài rồi.

Dưới đôi mắt xinh đẹp là một quầng thâm xanh nhàn nhạt, tuy làn da Từ Bỉnh Nhiên không tính là trắng nhưng cũng không quá đen, vì vậy quầng thâm xanh hiện trên da có chút rõ ràng, ai nhìn vào cũng đều nhận ra hiện tại anh rất tiều tụy và kiệt sức.

“Áp lực thi đại học của anh lớn đến vậy luôn hả?” Hạ Thính Nam nghĩ ngợi rồi nói: “Hay là ngày mai anh hãy ở nhà ngủ một giấc thật ngon đi.”

Từ Bỉnh Nhiên im lặng hai giây, giọng nói có chút ám muội: “Em ngủ với anh sao?”

“Tất nhiên.”

Tuy là nói vậy nhưng Từ Bỉnh Nhiên không chắc lắm ban đêm có thể ngủ được hay không, huống chi là ban ngày. Đặc biệt là khi Hạ Thính Nam còn ở bên cạnh, anh càng không biết mình có thể chợp mắt nổi hay không nữa.

Vào thứ bảy, Hạ Thính Nam cầm theo một túi đồ ăn vặt, còn có máy chơi game đến bên cạnh cửa sổ.

Hạ Thính Nam duỗi cánh tay đưa túi đồ cho anh cầm: “Anh cầm đồ này trước đi rồi em sẽ bò qua bên kia”.

Anh thành thực hỏi cô: “Tại sao em lại không đi cửa chính?”

Hạ Thính Nam: “…”

Cuối cùng, cô nghênh ngang đi vào từ cửa chính của nhà họ Từ, còn được mẹ Từ tiếp đón.

Mẹ Từ: “Tới tìm Bỉnh Nhiên chơi hả con?”

“Dạ đúng rồi, con chào dì, con vào trước đây”.

“Cái kia…”  Mẹ Từ có chuyện muốn nói nhưng lại thôi:

“Không có việc gì, muốn ăn hay uống cái gì thì nói với dì một tiếng, dì không làm phiền hai đứa nữa”.

“Vâng, cảm ơn dì ạ.” Cô tươi cười vui vẻ.

Phòng của Từ Bỉnh Nhiên được trang bị rất đầy đủ, có phòng vệ sinh, có ti vi, có máy tính. Từ Bỉnh Nhiên sợ cô chán, còn đặc biệt lấy ra đồ chơi xếp gỗ mà ngày trước bố Từ tặng anh. Lúc đưa cho cô, anh trông ghét bỏ ra mặt, cũng không biết đang nghĩ tới cái tên nào mà lúc trước Hạ Thính Nam đã đặt.

Mặt Hạ Thính Nam không có cảm xúc gì: “Em thật sự không thích chơi xếp gỗ nữa.”

Vì vậy, Từ Bỉnh Nhiên đành đem cất đồ chơi xếp gỗ đi.

Thời tiết dần dần trở lạnh, không cần phải dùng điều hòa. Có lẽ là do mấy ngày qua phải chuẩn bị cho kỳ thi đại học, vì thế tinh thần của Từ Bỉnh Nhiên càng kém hơn, trong mắt anh đầy tơ máu, lâu lâu còn ho khan một trận.

Nhìn anh như vậy, tâm trạng Hạ Thính Nam rất phức tạp, cô vội vàng đẩy Từ Bỉnh Nhiên lên giường.

“Rốt cuộc đã bao lâu anh không ngủ ngon vậy? Tối qua anh có ngủ được không?”.

Từ Bỉnh Nhiên: “Có ngủ nhưng lạnh quá nên tỉnh lại.”

Hạ Thính Nam : ?

“Chăn bông quá trơn nên bị rơi xuống đất”.

Hạ Thính Nam không yên tâm, sờ sờ trán Từ Bỉnh Nhiên: “Từ Bỉnh Nhiên có phải anh bị cảm sốt hay không?”

Từ Bỉnh Nhiên mệt mỏi ho khan hai tiếng: “Không có, chỉ là cổ họng có chút ngứa “.

Rèm cửa ban công vừa dày vừa nặng được kéo kín lại không một kẽ hở. Cô đi ra phòng bếp rót hai ly nước ấm, một ly đặt ở đầu giường của Từ Bỉnh Nhiên, còn một ly thì đưa cho Từ Bỉnh Nhiên.

“Anh uống trước một ly rồi ngủ đi”.

Từ Bỉnh Nhiên nhận ly nước, nhắm mắt uống một hơi hết nửa ly, vẻ mặt vẫn còn bơ phờ, mệt mỏi.

“Được rồi, anh ngủ đi, em ở phòng anh chơi một chút.” Cô cầm cái ly trong tay anh đặt sang một bên, sau đó kéo chăn đắp lên người anh.

Từ Bỉnh Nhiên nằm ở trên giường nhưng không thấy buồn ngủ chút nào. Suy nghĩ trong đầu anh quá nhiều, tựa như những sợi dây buộc, cứ thế quấn vào nhau tạo thành một nút chết, mà anh lại không có cách nào tháo gỡ nổi.

Hạ Thính Nam vui vẻ xé bịch khoai tây, tiếng “roẹt" giòn giã vang lên trong căn phòng yên tĩnh làm cô hốt hoảng không dám ăn.

Từ Bỉnh Nhiên đột nhiên mở miệng nói: “Em ăn đi, không có việc gì đâu, dù sao anh cũng không ngủ được”.

Hạ Thính Nam nhìn qua chỗ anh: “Tại sao anh vẫn không ngủ được?”

Gió lạnh hiu hiu thổi, trong căn phòng tăm tối, bầu không khí như vậy thật sự khiến người ta rất dễ buồn ngủ.

Từ Bỉnh Nhiên không biết phải giải thích những chuyện đã xảy ra ở nhà họ như thế nào. Càng là chuyện đơn giản thì bên trong càng phức tạp. Mà dù sao Hạ Thính Nam cũng chỉ là một cô bé ngây thơ vui vẻ, có rất nhiều lúc anh không muốn để cô tiếp xúc với những chuyện phiền não này.

“Hạ Thính Nam”.

“Vâng?”

“Lại đây nói chuyện với anh”

Hạ Thính Nam đi vào phòng vệ sinh rửa tay, sau đó dứt khoát xốc chăn của Từ Bỉnh Nhiên lên rồi chui vào.

Từ Bỉnh Nhiên nhíu mày, không nói gì.

“Anh nhích qua một chút đi.”

Tuy là giường của Từ Bỉnh Nhiên rất lớn nhưng chỉ có một cái gối. Cô đẩy Từ Bỉnh Nhiên vào trong rồi nằm lên gối của Từ Bỉnh Nhiên.

Hạ Thính Nam ăn ngay nói thật: “Thật ra em rất buồn ngủ.”

Từ Bỉnh Nhiên: “Đúng là lợn mà.”

Hạ Thính Nam cạn lời: “Xì, anh là đồ trẻ con, anh có giỏi thì đừng có ngủ cùng với một con lợn như em này.”

Từ Bỉnh Nhiên hơi nhích người, tóc cô xoã ra đối diện mặt anh, anh thình lình thổi một hơi.

Tóc mái của Hạ Thính Nam bị anh thổi khiến cô ngưa ngứa. Cô rụt cổ lại, ngoáy ngoáy tai.

Cô nhỏ giọng bảo: “Đừng quậy”.

Từ Bỉnh Nhiên nhìn cái mũi nhỏ của người đối diện rồi nói: “Dì Hạ nói em đừng quậy nữa”.

Hạ Thính Nam bĩu môi: “Em không có quậy. Là anh bắt nạt em”.

Từ Bỉnh Nhiên trầm mặc một chốc, rồi nói : “Xin lỗi”.

Hạ Thính Nam nằm nghiêng người đối mặt với Từ Bỉnh Nhiên, cô chợt phát hiện ra khoảng cách giữa hai người có hơi gần quá, bèn nhích người lùi về sau.

Gối của Từ Bỉnh Nhiên hơi cao. Trong lúc cô nhích người, đầu của cô bị mất điểm tựa nên ngã ngược ra sau. 

Một cánh tay dài và vạm vỡ nhanh chóng duỗi ra, vững vàng đỡ lấy đầu cô, kéo cô về chỗ cũ.

“Đừng có nhích về phía sau nữa.” Anh nhìn cô.

Hạ Thính Nam ngây ngẩn: “Dạ vâng.”

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin