ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Edit: Jiang

Beta: Alo


Lông mi Hạ Thính Nam không kìm được mà run rẩy, nhưng mí mắt nặng trĩu không thể mở ra được.

Bịt tai trộm chuông.

Từ Bỉnh Nhiên cười khổ.

Thoạt nhìn anh vẫn rất bình tĩnh, giống như không định cho Hạ Thính Nam đường lui, cũng không cho mình đường lui.

Anh tự hỏi lòng mình: Tại sao lại là hôm nay? Tại sao lại vào lúc này?

Có lẽ lời của Trần Nam đã kích động đến anh, hoặc có thể là lời nói nhảm của Thang Thành khiến anh cảm thấy chán nản, hoặc cũng có thể là định nghĩa về mãi mãi của Hạ Thính Nam làm anh suy sụp, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó tả, không muốn chần chừ nữa, dù sao thì cũng muốn thử một lần, thử xem mình có thể lay động Hạ Thính Nam hay không.

Máy lạnh trong phòng vẫn đang thổi vù vù, trong lòng Hạ Thính Nam không khỏi khiếp sợ, lúc này cô như bị một loại cảm xúc gì đó làm cho kinh hãi.

Tại sao Từ Bỉnh Nhiên lại hôn cô?

Còn có thể vì sao?

Cô cũng không phải là đứa ngốc.

Nhưng sao có thể?

Cô là Hạ Thính Nam, anh là Từ Bỉnh Nhiên, sao có thể chứ? Hai người đã quen thuộc đến mức Hạ Thính Nam thậm chí còn biết sau mông của Từ Bỉnh Nhiên có một vết bớt nhỏ, không những vậy lúc trước cô còn lấy cái bớt này ra cười nhạo anh nữa đó. Hơn nữa, Từ Bỉnh Nhiên còn biết sau lưng cô có một nốt ruồi, lúc anh còn chưa hiểu chuyện còn nói đó là nút khởi động của Hạ Thính Nam.

Hai người bọn họ ở cùng nhau từ lúc bé đến khi trưởng thành, trong mắt Hạ Thính Nam, Từ Bỉnh Nhiên không khác gì cha mẹ của mình, hai người sao có thể từ quan hệ đó biến thành quan hệ yêu đương chứ?

Tim cô đập chậm lại, chậm rãi mở mắt ra, thấy Từ Bỉnh Nhiên đang nhìn mình.

Vẻ mặt anh rất nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn cô cũng rất ôn hòa, bình thản như thường, nhưng Hạ Thính Nam biết có chỗ nào đó không giống.

Tiếng nói của cô có chút run, "Từ Bỉnh Nhiên, anh đỡ em dậy trước đã."

Từ Bỉnh Nhiên nghĩ cô vẫn đang sợ, vì thế nhanh chóng buông cô ra, cách cô một khoảng, ngồi dựa vào thành giường.

Không phải Hạ Thính Nam sợ hãi mà là có chút bất lực, cô cử động thân thể, thấy Từ Bỉnh Nhiên đặt một cái gối sau lưng cô, vẫn chăm sóc tỉ mỉ như thường.

Hạ Thính Nam trầm mặc đối mặt với Từ Bỉnh Nhiên, trong lòng hoài nghi phải chăng hôm nay là Cá tháng Tư.

"Từ Bỉnh Nhiên, anh--" cô mím môi, biểu cảm có chút cứng ngắc, lông mày nhíu lại, vẻ mặt không hiểu.


Từ Bỉnh Nhiên gọi cô: "Thính Nam." Hai chữ này dường như đã ở đầu lưỡi anh từ lâu.

Trái tim Hạ Thính Nam lệch một nhịp, sau lưng toát mồ hôi lạnh.

Loài rùa có mai rất cứng, có thể luôn co mình trong căn phòng ấm áp của chính mình, theo bản năng không muốn đối mặt với những sóng gió bên ngoài, Hạ Thính Nam vui vẻ, luôn cảm thấy bầu trời luôn trong xanh, nước luôn trong, mọi người bên cạnh luôn tốt đẹp, cô hy vọng Từ Bỉnh Nhiên đừng nói tiếp, hy vọng nửa giờ sau, cô vẫn là cô, Từ Bỉnh Nhiên vẫn là Từ Bỉnh Nhiên lúc ban đầu, là người vẫn luôn đối tốt với cô, cùng cô lớn lên, nhưng đừng hôn cô.

 Từ Bỉnh Nhiên nghiêm túc nói: "Hạ Thính Nam, anh thích em."


Sau đó lại làm như không có chuyện gì mà bổ sung thêm: "Rất lâu rồi."


Lâu đến mức không biết từ khi nào đã động lòng, muốn trong mắt Hạ Thính Nam chỉ có anh.

Hạ Thính Nam lắc đầu: "Không thể nào."


Đây chắc chắn là đang đùa với cô.

Cô bỗng thả lỏng, khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ, làm như không có gì nói: "Từ Bỉnh Nhiên, anh đang giỡn với em phải không?"


Từ Bỉnh Nhiên không cho cô cơ hội né tránh, nhanh chóng hỏi lại: "Em cảm thấy anh đang giỡn sao?"


Sắc mặt Hạ Thính Nam cứng lại.

Từ Bỉnh Nhiên bỗng dùng sức ôm cô vào lòng.

Cơ thể anh rắn chắc nóng bỏng, nhịp tim đập kịch liệt, Hạ Thính Nam như bị kim đâm vào, nhanh chóng rút ra, vẻ mặt cô trống rỗng, không biết phải đối mặt với tình huống này như thế nào.

Từ Bỉnh Nhiên thu tay lại, môi mím thành đường thẳng, sắc mặt có chút tái nhợt.

Anh biết mình đã dọa Hạ Thính Nam, nhưng ý định ban đầu của anh không phải như vậy, cảm xúc phức tạp tràn ngập trong tâm trí anh, biết là bản thân nóng vội, lời tỏ tình này đến cũng không đúng lúc, nhưng nói cũng nói rồi, càng không có gì phải hối hận.


Đêm đã khuya, đã đến lúc cần nghỉ ngơi.


"Cũng muộn rồi, nghỉ ngơi trước đi." Anh nói.

Hạ Thính Nam gật đầu thật mạnh.

Tay anh chạm vào tay cô, có chút lạnh, anh đứng dậy chỉnh nhiệt độ của điều hòa cao một chút, sau đó trở lại giường của mình, tắt đèn ngủ.


"Anh không nói giỡn." Anh nói trong bóng tối.

Hạ Thính Nam không đáp lại.

"Ngủ ngon."

".....Ngủ ngon."


Cả đêm này, Hạ Thính Nam ngủ không hề ngon, có thể là do ban ngày đã ngủ quá nhiều, cũng có thể là do đầu óc rối bời, cũng có thể là tiếng hít thở của Từ Bỉnh Nhiên làm phiền đến cô, khiến cô không buồn ngủ chút nào.

Sao anh ấy có thể ngủ ngon như vậy?

Hạ Thính Nam cảm thấy thật vô lý.

Từ Bỉnh Nhiên lại cảm thấy giấc ngủ này là giấc ngủ thoải mái nhất, không có áp lực gì, không cần phải lo lắng điều gì, bởi vì những điều cần nói anh đã nói hết cho Hạ Thính Nam nghe rồi.

Ngày hôm sau thức dậy, nhìn thấy Hạ Thính Nam cực kỳ buồn ngủ, đánh răng cũng không có sức, quầng thâm dưới mắt hiện rõ mồn một, Từ Bỉnh Nhiên không nhịn được mà bật cười.

Hạ Thính Nam nghe thấy tiếng cười của anh, nghiến răng.

"Anh nói thích em, cho nên em không ngủ được?" Anh vẫn luôn cho rằng sức chịu đựng của Hạ Thính Nam rất tốt.

Hạ Thính Nam thấy giọng điệu anh thoải mái, lòng cô cũng thả lỏng hơn một chút, oán giận nói: "Em còn đang nghĩ có phải là mơ hay không."

"Vậy em suy nghĩ xong chưa?"


Cô tức giận nói: "Suy nghĩ xong rồi, không phải mơ, mà là đầu anh bị úng nước."


Từ Bỉnh Nhiên thản nhiên nở nụ cười, không nói gì.

Hạ Thính Nam thay một chiếc váy, lần này không hỏi Từ Bỉnh Nhiên có đẹp hay không, bởi vì cô mặc cái gì đoán rằng anh cũng cảm thấy đẹp.

Cô cùng Từ Bỉnh Nhiên đi tham quan những địa điểm nổi tiếng, bởi vì một số học sinh đã được nghỉ, lại còn là cuối tuần, cho nên người rất đông, bọn họ xếp hàng cả một giờ mới có thể vào công viên.


Hạ Thính Nam vẫn có chút không được tự nhiên, luôn nghĩ đông nghĩ tây, cho nên vẫn không dám đối diện với Từ Bỉnh Nhiên, chỉ là trò chuyện câu được câu không với anh, sau đó lấy di động chụp phong cảnh.

Từ Bỉnh Nhiên chú ý tới biểu cảm muốn trốn tránh của cô, trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Anh nói: "Hạ Thính Nam, em cứ tự nhiên đi, anh cũng không có làm gì em."

Hạ Thính Nam kêu lên: "Nhưng mà anh nói anh thích em."


Đám người qua đường bên cạnh quay lại nhìn cô một cách kỳ lạ.

Hạ Thính Nam nhất thời im lặng, ánh mắt bắt đầu đảo quanh, hồi lâu cũng không dừng lại.

Từ Bỉnh Nhiên: "Lớn tiếng như vậy, cả thế giới đều biết anh thích em rồi."

Hạ Thính Nam khóc không ra nước mắt, đạp Từ Bỉnh Nhiên một cước.


Phía trước có rất nhiều người, ai nấy đều chen lấn, Từ Bỉnh Nhiên khoác vai cô, che chắn cho cô khỏi bị va chạm với dòng người đông đúc, chậm rãi đi xuyên qua đám người.


Hạ Thính Nam liếc nhìn bàn tay đặt trên vai mình, lại nghiêng đầu nhìn vẻ mặt cau mày của Từ Bỉnh Nhiên, trong lòng thở dài.

Vé máy bay khứ hồi là buổi chiều chủ nhật, vốn không muốn định chơi lâu, thời gian chỉ còn lại một ngày rưỡi.

Từ chỗ này tới chỗ khác, từ phố cổ này sang phố cổ khác, hành trình của bọn họ phong phú nhưng không quá vội vàng.

Từ Bỉnh Nhiên làm tròn nhiệm vụ hướng dẫn viên du lịch, anh nói cho Hạ Thính Nam tất cả những nơi đáng đi, chụp cho cô rất nhiều ảnh đẹp để cô đăng lên vòng bạn bè, trên đường lại mua cho cô rất nhiều đồ ăn ngon để cô đem về cho ba mẹ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, rồi cũng đến ngày Từ Bỉnh Nhiên phải tiễn cô ra sân bay.

Người ở sân bay rất đông, sau khi đăng ký thủ tục đến khi ra đến cửa kiểm tra an ninh, hai người đều im lặng.

Hạ Thính Nam nói: "Em đi đây."


Từ Bỉnh Nhiên gật đầu.

Cô không nhịn được lặp lại lần nữa: "Em đi thật đấy."


Từ Bỉnh Nhiên chậm rãi nói: "Hạ Thính Nam, anh rất nghiêm túc."


Nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn.

Hạ Thính Nam đối với anh rất tốt, nhưng anh muốn trở thành duy nhất.

Cô vội vàng rời đi, không có ôm tạm biệt Từ Bỉnh Nhiên, chỉ là mỉm cười, nói một tiếng "Tạm biệt".


Thời tiết bốn mươi mốt độ quả thật rất nóng, từng tán cây cao cao như rơi vào bất động, bầu trời xanh không có nổi một đám mây, rồi sau đó là một đường thẳng xẹt qua bầu trời xanh thẳm.

Từ Bỉnh Nhiên híp mắt, ngẩng đầu lên, đó là dấu hiệu rời đi.

Mà trên máy bay, Hạ Thính Nam kinh ngạc ngồi trên ghế, trong não đều là hình ảnh lúc trước khi chia xa.

Anh kéo tay cô nói: "Anh đang theo đuổi em."

Mạnh mẽ và kiên định.

(Hoàn vườn trường)



Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin