ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Edit: Jiang


Đèn trong phòng lại bị tắt đi, chỉ chừa lại một ngọn đèn nhỏ bên cạnh giường chiếu sáng một góc làm mồi cho muỗi.


Mồi Hạ Thính Nam nằm trong chăn không nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Từ Bỉnh Nhiên, biểu cảm có chút hung dữ.


Cô nói: "Từ Bỉnh Nhiên, em hy sinh như thế, nếu anh không đập chết con muỗi thì là do em tính toán sai, sau này chúng ta không cần phải gặp lại."


Được, lại diễn rồi.


Hạ Thính Nam nằm trong chăn một lát, không nghe thấy tiếng muỗi kêu nữa, ngược lại cơn buồn ngủ lại ập đến.


Cô nói: "Từ Bỉnh Nhiên, em buồn ngủ."


Từ Bỉnh Nhiên nhìn thoáng qua thời gian: "Bây giờ mới tám giờ." 


Cơn buồn ngủ của Hạ Thính Nam vẫn không giảm bớt, mắt bên nhắm bên mở, thỉnh thoảng lại dùng lực mở to mắt để cho bản thân tỉnh táo, nhưng ngay sau đó lại mệt mỏi nhắm mắt lại, chỉ chừa một khe nhỏ để nhìn người kia, giống như đang trợn mắt.


"Anh xem xem còn muỗi không?"


Từ Bỉnh Nhiên nhìn chằm chằm nơi phát ra ánh sáng trong phòng nhưng không trả lời cô.


Hạ Thính Nam hết kiên nhẫn, cơn buồn ngủ cộng với tiếng muỗi kêu vo ve, ánh mắt mơ hồ nhìn Từ Bỉnh Nhiên.


Tất cả đồ đạc trong căn phòng này dường như đều rất xa lạ với Hạ Thính Nam, chỉ có chút ánh sáng kia cùng với hơi thở quen thuộc của Từ Bỉnh Nhiên truyền tới, cảm giác rất khó tả.


Cô đột nhiên ngồi bật dậy: "Quên mất, để em --"


Cô muốn nói hạ thấp nhiệt độ của điều hòa xuống một chút, như vậy sẽ không bị muỗi chích, nhưng chưa nói hết, bóng dáng Từ Bỉnh Nhiên đã che hết ánh sáng trong phòng, chiếc bóng lớn bao phủ trước mặt cô, không khí xung quanh cũng trầm xuống.


Tim không nhịn được mà run rẩy.

Cô nhìn thấy hai tay của Từ Bỉnh Nhiên chống bên người mình, dường như dự cảm được gì đó, không dám động đậy.

Trong mắt là ngón tay thon dài tinh tế của anh, móng tay được cắt ngắn gọn gàng, đường gân trên mu bàn tay nổi lên trông hơi gầy, trên đốt ngón tay có vài vết sẹo, gân xanh trên tay nổi lên khiến Từ Bỉnh Nhiên có chút hoang dã.

Thân hình cao lớn của Từ Bỉnh Nhiên ngập tràn hormone nam tính, từ nhỏ đã có không ít người theo đuổi, đây là điều không thể nghi ngờ, nhưng đây là lần đầu tiên Hạ Thính Nam ý thức được chỉ cần là điều Từ Bỉnh Nhiên muốn, thậm chí không cần lo lắng cô có đồng ý hay không cũng có thể dễ dàng khiến cô không thể động đậy.

Bốp.

Ngắn ngủi, dứt khoát.

Rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất mạnh mẽ.

Nhẹ nhàng là đối với Hạ Thính Nam, còn mạnh mẽ là đối với con muỗi trong lòng bàn tay Từ Bỉnh Nhiên.

Cô thấy Từ Bỉnh Nhiên rút khăn giấy ra lau tay mình, trên khăn giấy xuất hiện một vệt màu đỏ, là xác của con muỗi đó.

"Tốt rồi." Từ  Bỉnh Nhiên nói, anh đứng thẳng, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng được kéo giãn.

Hạ Thính Nam chậm rãi thở ra một hơi, dây thần kinh căng thẳng nãy giờ cuối cùng cũng được thả lỏng, lúc này cô mới phát hiện tim mình đang đập rất nhanh.

Từ Bỉnh Nhiên nhìn cô một cái, không nói gì.

Hai giây sau, khuôn mặt Hạ Thính Nam như bị sét đánh.

Cô sụp đổ nói: "Sao nó lại có máu?!"

Ai bị chích?

Từ Bỉnh Nhiên lắc lắc đầu.

Da đầu Hạ Thính Nam run lên, bỗng nhiên cảm thấy cả người mình như bị cắn, chỗ nào cũng ngứa ngáy, đặc biệt là trước ngực, cô theo bản năng bắt đầu gãi, cổ áo hình chữ V màu hồng nhạt lộ ra một mảng da thịt lớn.

Từ Bỉnh Nhiên nhìn thấy phong cảnh trước ngực, cùng với mảng da thịt trắng muốt trước ngực là hai nhúm đỏ nhỏ.

Anh quay đầu đi, "Kéo áo lên."

Hạ Thính Nam liền đanh mặt lại.

A.... Cô vừa mới tắm rửa xong, không có mặc nội y.....

Cô nhanh chóng kéo cổ áo lên, trong lòng có chút tuyệt vọng, cảm thấy hôm nay thật xui xẻo, không có chút may mắn nào cả.

Từ Bỉnh Nhiên nhìn thấy biểu cảm của cô, trên mặt lộ ra chút ý cười, anh cúi đầu, lúc sau ngẩng lên lại đã khôi phục biểu cảm như bình thường.

"Sao em lại nuôi tóc dài?" Anh chạm nhẹ vào tóc của cô, không rõ là mềm hay cứng, nhưng sờ lên rất thoải mái, có thể nhìn ra người kia chăm sóc tóc tốt như thế nào.

Hạ Thính Nam lấy tay vuốt vuốt tóc, từng sợi tóc chuyển động trong kẽ tay cô, Từ Bỉnh Nhiên chăm chú nhìn.

"Chỉ là em cảm thấy tóc dài sẽ đẹp hơn một chút." Hạ Thính Nam buông tay nói.

Mặt cô tròn, tính cách lại hoạt bát, để tóc ngắn lại càng khiến cô trông dễ thương hơn, lại mang vài nét ngây thơ, nhưng để mãi một kiểu tóc cũng rất nhàm chán, cho nên cô bắt đầu nuôi tóc dài.

Cô cười hì hì hỏi: "Thế nào, em để tóc dài hay tóc ngắn đẹp hơn?"


Từ Bỉnh Nhiên: "Cả hai đều đẹp."


Chỉ là kiểu tóc hiện tại trông trưởng thành hơn, không trẻ con như hồi để tóc ngắn.

Anh nói: "Anh về trước đây."


"Vâng." Hạ Thính Nam chợt nhận ra gì đó, đột nhiên gọi anh lại: "Chờ một chút."


"Sao thế?"

Cô chỉ vào chỗ gần cổ tay áo của anh, hỏi: "Anh không phải cũng bị muỗi chích đó chứ?"


Từ Bỉnh Nhiên nhìn thoáng qua, không quá để ý nói: "Không có đâu, chỉ là vết sẹo do lần dị ứng trước để lại thôi."


"Dị ứng sẽ để lại sẹo sao?"


"Bị trầy thôi."


"Thế....." Cô ngạc nhiên nói, "Nhưng mà sao em lại không biết anh bị dị ứng?"


Từ Bỉnh Nhiên vuốt vuốt tay áo để che dấu: "Thứ em không biết còn nhiều lắm."


Hạ Thính Nam kỳ quái liếc anh một cái.

Ngày mai Từ Bỉnh Nhiên trực ban cả ngày, anh nói với Hạ Thính Nam ngày mai không cần giữ chỗ ở thư viện cho anh, anh phải về Cục.


Cô gật đầu.


Hạ Thính Nam biết Từ Bỉnh Nhiên bận, nhưng cũng không nghĩ là bận tới mức đó, từ ngày hôm đó trở đi Hạ Thính Nam không gặp lại Từ Bỉnh Nhiên ở trên xe buýt công cộng nữa, thậm chí cả tuần cũng không thấy bóng dáng Từ Bỉnh Nhiên, phòng cách vách cũng không có động tĩnh gì, cô qua gõ cửa hai lần, kết quả Từ gia không có ai ở nhà, Từ Bỉnh Nhiên giống như là bốc hơi khỏi thế gian này rồi vậy.


Vì lo lắng cộng thêm chút tò mò, cô gửi cho Từ Bỉnh Nhiên một tin nhắn, hỏi anh đang ở đâu.


Anh trả lời là mình đang đi công tác ở tỉnh khác, nếu Hạ Thính Nam muốn chơi Switch có thể đi lấy chìa khóa chỗ mẹ Hạ, Từ Bỉnh Nhiên mấy năm trước đã đưa chìa dự phòng cho bà ấy giữ.


Hạ Thính Nam nhìn ngày tháng, lúc này mới phát hiện thì ra đã là tháng bảy rồi.

Trời càng lúc càng nóng, Hạ Thính Nam mỗi khi ra ngoài đều phải bôi hai lớp kem chống nắng, sợ mình lại bị đen giống như hồi cấp 3.


Đồng nghiệp hỏi cô: "Thính Nam, sao mấy ngày nay không thấy người bạn kia của em đến nữa thế?"


"Anh ấy đi công tác rồi."


"Ồ, anh ấy làm nghề gì thế?"


"Cảnh sát."


Cô bạn kích động: "Thảo nào có khí chất như vậy, nhìn rất là có khí chất nha!"


Hạ Thính Nam cười: "Trước kia chúng ta nói anh ấy trông rất giống lưu manh."


Xem ra khí chất hiện tại của Từ Bỉnh Nhiên đã che đậy hoàn toàn vẻ không đứng đắn trên khuôn mặt kia, làm cho thứ người ta nhìn thấy đầu tiên không phải là mặt của anh, mà là phong thái chính nghĩa, giống như không gì có thể áp đảo nó.


"Lần trước em nói anh ấy còn chưa có bạn gái đúng không?"


"Đúng thế."


"Nhìn anh ấy như vậy, có phải như thế không đó? Giới tính không có vấn đề gì đấy chứ?"


Hạ Thính Nam vội xua tay giúp Từ Bỉnh Nhiên giải thích: "Đương nhiên không có vấn đề gì, anh ấy rất chung tình."


"Nói như thế nào?"


Nói như thế nào sao?

Cô lập tức nói lắp.

Này còn có thể nói thế nào?


Chung tình là một phẩm chất tốt, nhưng cũng là phiền não của Hạ Thính Nam, cô không thể hiểu được vì sao Từ Bỉnh Nhiên lại cố chấp mà thích cô như thế, thậm chí ngay cả khi cô nói rõ ràng là bản thân mình đối với anh không có tình cảm khác gì ngoài tình thân, thế mà anh vẫn theo đuổi cô như trước.


Cô hiểu đạo lý đau dài không bằng đau ngắn, Từ Bỉnh Nhiên cũng hiểu, có đôi khi Hạ Thính Nam nghĩ nếu lúc trước cô vô tình thêm một chút, không cần cho anh bất kỳ một tia hy vọng nào, không cần phải mềm lòng, mà là dùng thái độ lạnh lùng chán ghét để đối xử với Từ Bỉnh Nhiên, như vậy có phải Từ Bỉnh Nhiên sẽ sớm hết hy vọng nhanh một chút, nhưng thật sự là cô không thể nào đối xử nhẫn tâm với Từ Bỉnh Nhiên, mà còn hi vọng sẽ khôi phục được mối quan hệ như trước với anh.

Con người là sinh vật phức tạp, Hạ Thính Nam cũng không ngoại lệ.


"Dù sao.... Thì lúc trước anh ấy cũng theo đuổi một người con gái rất lâu."


"Bao lâu?"


"Gần bốn năm."


"Sau này thế nào?"


"Không có sau này."


Sau này chính là câu "Không bao giờ muốn gặp lại anh nữa" của Hạ Thính Nam, giống như lời diễn thuyết mở màn cho cuộc chiến tranh lạnh của Churchill, Từ Bỉnh Nhiên bắt đầu rời khỏi cuộc sống của cô.


Hai người bọn họ tách ra mấy năm.


"Vậy anh ấy còn thích cô gái đó không?"

"Đương nhiên là không thích nữa rồi."


"Sao em biết?"


"Bởi vì trong suốt bốn năm hai người họ không liên hệ với nhau."

"Ôi.... Lại là một cái bốn năm."


"Ừm."

Đời người có mấy cái bốn năm, mà Hạ Thính Nam cẩn thận đếm lại, có thể nhớ lại mấy cái bốn năm, đều là có liên quan đến Từ Bỉnh Nhiên, Từ Bỉnh Nhiên cùng cô xếp gỗ, Từ Bỉnh Nhiên đưa cô đến trường từ nhỏ đến lớn, Từ Bỉnh Nhiên theo đuổi cô, cô cùng Từ Bỉnh Nhiên chiến tranh lạnh.


Giống như cô và Từ Bỉnh Nhiên từ lúc sinh ra đã gắn bó với nhau, cả thời gian lẫn không gian cũng không thể chia cắt hai người, cho dù đã lâu rồi không gặp nhau, gặp lại thì giống như cố nhân trở về, có hoài niệm lẫn cảm khái, không có gì xa lạ.


Đồng nghiệp còn quấn quýt hỏi Hạ Thính Nam rất nhiều vấn đề, mặc dù Hạ Thính Nam nói rất nhiều về anh, nhưng vẫn cố gắng không tiết lộ chuyện riêng tư của Từ Bỉnh Nhiên.


"Vậy anh ấy thích kiểu người thế nào? Em xem chị có cơ hội không?"


Hạ Thính Nam không nhịn được cười rộ lên: "Chị Vân Hội, chị nhìn trúng anh ấy rồi đấy à?"


"Không nhìn trúng thì chị hỏi em nhiều chuyện như thế để làm gì?"

Cả hai người đều cười rộ lên.

Đồng nghiệp của Hạ Thính Nam là Tiền Vân Hội, lớn hơn cô bốn tuổi, đã công tác ở đây nhiều năm cho nên được xem như là tiền bối của cô, là một người rất dễ gần, hai người càng ngày nói chuyện càng hăng say.

"Tên là Từ Bỉnh Nhiên đúng không? Tên này cũng thật là êm tai, chỉ lớn hơn em hai tuổi.... Trời ạ! Vậy là nhỏ hơn chị hai tuổi!" Tiền Vân Hội kêu lên, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại, "Không phải chuyện gì lớn, nhỏ hơn hai tuổi thì nhỏ hơn hai tuổi, nhỏ tuổi không phải vấn đề gì lớn, cái kia không nhỏ quá là được rồi."

Hạ Thính Nam đang uống nước, nghe thế liền phun hết nước ra, ho sặc sụa.


"Chị Vân Hội! Chị nói cái gì thế?!!!"

Tiền Vân Hội cũng có chút xấu hổ: "Sao nào, đều là người trưởng thành hết rồi, có nghiên cứu cho thấy đời sống tình dục hài hòa cũng là một trong những yếu tố quan trọng trong mối quan hệ nam nữ--"

Hạ Thính Nam xoay người đi, không nghe cô ấy nói nữa.

Tiền Vân Hội kéo cô lại, không nhịn được cười, âm thanh run rẩy: "Chị, chị chỉ là nói đại thôi....."

Cô xoay mặt Hạ Thính Nam lại, kết quả phát hiện Hạ Thính Nam đang nhịn cười đến mức đỏ cả mặt.

Hai người nhìn nhau, không nhịn được nữa, cùng nhau "Phụt" một tiếng, cười như điên trong phòng trà.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin