ĐẦU LÂU HOA HỒNG


Editor: Team Trích Tinh Lâu


Beta: Amelie.Vo



Hạ Thính Nam đột nhiên nín thở.


Hàng xóm là một thuật ngữ rất lạ. Hạ Thính Nam có vô số hàng xóm nhưng chỉ có một Từ Bỉnh Nhiên. Thật bất tiện khi cô nói chuyện với Tiền Vân Hội như thế này từ lúc đầu, bởi vì Tiền Vân Hội rất chú ý đến Từ Bỉnh Nhiên và việc Từ Bỉnh Nhiên theo đuổi cô cũng là chuyện xưa rồi. Vì vậy, khách quan và công bằng mà nói, cô đã nói chuyện với Tiền Vân Hội về mối quan hệ giữa hai người mà không có bất kỳ cảm xúc chủ quan nào, loại trừ mọi yếu tố bên ngoài thì hai người là hàng xóm của nhau.


Chỉ cần cô có một chút xúc động thì Từ Bỉnh Nhiên nên là “người anh em bên cạnh đã cùng cô lớn lên và theo đuổi cô nhiều năm”. Trong mắt người khác, Hạ Thính Nam là bạch nguyệt quang của Từ Bỉnh Nhiên. Những cô gái bình thường mà nghe thấy “tiền tố” này đều trốn còn không kịp.


Tiền Vân Hội cảm thấy bầu không khí không đúng, cô chớp mắt nhìn Hạ Thính Nam trong kính chiếu hậu. Hạ Thính Nam miễn cưỡng nở một nụ cười lấy lệ, lắc đầu với cô, Tiền Vân Hội lập tức thu hồi tầm mắt, giả bộ như không có gì, thậm chí ngân nga theo nhạc xe hơi.


Xe chạy vào hầm gửi xe, mùi xăng đặc trưng bao trùm lấy họ. Sau khi tìm được vị trí, cả ba người xuống xe đi thang cuốn đi lê, Từ Bỉnh Nhiên hỏi họ muốn ăn gì, Tiền Vân Hội và Hạ Thính Nam nói rằng tầng 5 có một nhà hàng Hàn Quốc mới mở, hơn nữa xem đánh giá trên mạng thì nhà hàng đó có vẻ tốt.


Từ Bỉnh Nhiên đồng ý ăn ở đó nhưng họ đã đến quá muộn nên phải xếp hàng dài trước cửa. Cứ đà này thì bữa tối của họ sẽ biến thành bữa khuya mất, nên họ đi dạo quanh tầng năm hai lần, rồi cuối cùng bước vào một quán cơm Thái Lan.


Từ Bỉnh Nhiên đưa thực đơn cho hai cô gái để họ gọi món. Là một trưởng bối, anh không thể để Hạ Thính Nam đãi khách, chứ đừng nói chi là Tiền Vân Hội.


Hạ Thính Nam sờ mũi.


Từ Bỉnh Nhiên chú ý đến động tác nhỏ của cô, khoanh tay dựa vào ghế. Mắt cô đảo qua anh một vòng, sau đó hạ mắt xuống.


Bầu không khí trên bàn ăn khá hòa hợp, có hai người sôi nổi nói gì cũng không hết. Từ Bỉnh Nhiên chỉ đáp lại khi họ nhắc đến anh, rất lịch sự nhưng cũng không nhiệt tình lắm.


Ăn được nửa bữa, Tiền Vân Hội chủ động tấn công: “Từ Bỉnh Nhiên, em gọi anh như thế nhé. Nghe nói anh chưa có bạn gái đúng không?”


Từ Bỉnh Nhiên đặt nĩa xuống gật đầu, không nhìn Hạ Thính Nam.


Hạ Thính Nam khẽ đá Tiền Vân Hội, Tiền Vân Hội nhanh chóng thu chân lại, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục hỏi: “Thế anh có ý định tìm bạn gái không?”


Anh lắc đầu.


“Tại sao?”


Từ Bỉnh Nhiên im lặng, “Tôi không tìm được.”


Tiền Vân Hội bật cười: “Sao lại không tìm được? Anh đẹp trai như vậy, chắc được nhiều người theo đuổi lắm.”


“Không có.”


Từ Bỉnh Nhiên thường đi làm hoặc ở nhà, ngoài đồng nghiệp ra thì anh không có cơ hội làm quen với người khác. Chưa kể khi mọi người nhiệt tình trò chuyện với anh, anh cũng không nói được vài câu trong một thời gian dài, khiến những người khác sẽ thấy nhàm chán.


“Em nghe Hạ Thính Nam nói trước đây anh theo đuổi một cô gái?”


Từ Bỉnh Nhiên dừng lại: “Cô ấy nói với em như vậy sao?”.


Hạ Thính Nam đột nhiên gắp một miếng cà ri gà: “Cậu ăn cái này chưa? Ngon lắm, ăn thử đi.”


Tiền Vân Hội khẽ trừng mắt với Hạ Thính Nam, không trả lời cô mà quay sang nói với Từ Bỉnh Nhiên: “Không phải, cậu ấy chỉ là thuận miệng nói ra thôi .”


Từ Bỉnh Nhiên “ừ” một tiếng.


“Vậy anh còn thích cô gái đó nữa không?” Tiền Vân Hội nhìn vẻ mặt của Từ Bỉnh Nhiên, nói thêm: “Em chỉ hỏi thế thôi, nếu anh không muốn trả lời thì không cần trả lời.”.


Từ Bỉnh Nhiên cau mày, nhìn chằm chằm Hạ Thính Nam đang vùi đầu ăn cơm, trong lòng không biết nên nói như nào.


Anh biết mình nên lịch sự trả lời câu hỏi của Tiền Vân Hội, nhưng bây giờ anh không muốn nói gì cả, trong lòng vừa bất lực vừa phức tạp.


Sau bữa ăn, Tiền Vân Hội nói đưa họ về nhà nhưng Từ Bỉnh Nhiên từ chối. Anh bảo họ sẽ tự bắt taxi về.


Tiền Vân Hội không ép buộc, còn nhìn Hạ Thính Nam một cách đầy ẩn ý trước khi rời đi.


Khung cảnh đường phố rực rỡ ánh đèn tỏa ra từ những ngọn đèn neon, người qua đường ngoái đầu nhìn lại. Gần khu phố thương mại, người qua kẻ lại thật sôi động. Tuy đường nhựa mới xây rất rộng nhưng dòng người hòa với dòng xe cộ lại khiến con đường trở nên rất nhỏ.


Hạ Thính Nam bị Từ Bỉnh Nhiên kéo đi, băng qua đám đông.


Sức lực trên cổ tay rất mạnh, khiến cô không thoát ra được nhưng cũng không đau.


Họ đi ngược dòng người, rất nhiều gương mặt xa lạ lướt qua họ.


Cô nói: Từ Bỉnh Nhiên anh dừng lại đã.


Từ Bỉnh Nhiên dừng lại nhưng không buông tay, quay người lại nhìn vào mắt cô thật sâu như muốn nhìn xem lòng cô rốt cuộc đang nghĩ gì, có lúc thật mềm mại giống như bọt biển có thể vắt ra nước, đôi khi lại thật cứng, không cho phép ai có thể xâm nhập, ngay cả khi cố gắng cậy ra nhưng vẫn không thể mở ra được.


Từ Bỉnh Nhiên luôn không đồng ý với quan điểm của Hạ Thính Nam, rằng năm anh tốt nghiệp trung học là năm đau khổ nhất đối với anh.


Đau đớn là một khía cạnh nhưng niềm hạnh phúc trọn vẹn năm ấy thì không ai có thể phủ nhận được.


Hạ Thính Nam từ đầu đến cuối chính là nguồn sức mạnh của anh, cô nghĩ anh không biết nhưng anh biết chính xác cô đang nghĩ gì. Anh biết Hạ Thính Nam vui cười nhưng sau lưng thì lại lo lắng cho anh, cô cẩn thận tránh vết thương của anh, cô mang một miếng gạc màu hồng để che mắt anh lại, để khi anh mở mắt ra, tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là sắc đẹp.


Hạ Thính Nam tốt như vậy, sao anh lại không thích cô được chứ.


Anh biết hai người họ đã quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi Hạ Thính Nam khó có thể cho anh thân phận nào khác ngoài “anh em” và “người thân”. Thế nhưng, bọn họ đã không gặp nhau gần bốn năm rồi, anh muốn đun sôi con ếch trong nước ấm và dùng một cách khác để đốt cháy trái tim sắt đá của Hạ Thính Nam. Vậy mà cô lại không cho anh cơ hội này.


Anh nhìn Hạ Thính Nam trầm giọng nói: “Em biết không?”


“Cái gì?”


Từ Bỉnh Nhiên mím môi, hai bên thái dương co giật.


Trước đây Hạ Thính Nam từng hỏi anh, anh không chơi Switch, nhưng tại sao lại mua nó.


Tại sao ư? Bởi vì trong lòng luôn chất chứa ít nhiều hi vọng, hy vọng có thể có chút liên hệ với Hạ Thính Nam. Nếu anh giữ thêm một số thứ cô thích, anh liền có thể trở thành những đồ vật đó.


Nhưng rất khó, thực sự rất khó.


Anh nói: “Hạ Thính Nam, anh chưa bao giờ ép buộc em, em có thể giả bộ như không biết tình cảm của anh đối với em như thế nào, hoặc có thể từ chối anh, nhưng xin em đừng đẩy anh ra được không?”


Tim Hạ Thính Nam đau nhói, không hiểu sao cô lại muốn khóc.


Cô hỏi: “Anh không thích em nữa sao?”


“Anh còn thích em hay không, em nhìn không ra sao?”


……


“Em đã thấy rõ rồi, còn muốn tìm người để thử anh sao?” Từ Bỉnh Nhiên không biết là bất lực hay buồn bã.


Đúng thế, cô không nhìn ra sao? Không phải lúc nào cũng phải dùng lời nói để biểu đạt, tình cảm không cần phải dùng ngôn ngữ để thể hiện, nó có thể xuất phát từ ánh mắt và hành động, cũng giống như cái túi bị rách một lỗ, không thể che giấu được.


Nhưng bản thân mình đoán được là một chuyện, nghe Từ Bỉnh Nhiên nói từ “Thích” lại là một chuyện khác.


Hạ Thính Nam không thể biết được liệu việc cô cố tình rủ Từ Bỉnh Nhiên đi là đúng hay không? Thật ra trước đó cô đã xin lỗi Tiền Vân Hội, bởi vì hoài nghi Từ Bỉnh Nhiên vẫn thích mình nên cô đã nói thật với Tiền Vân Hội rằng cô gái mà Từ Bỉnh Nhiên theo đuổi chính là cô. Cô chỉ đơn giản muốn tâm sự về tình trạng không thể giải thích được giữa cô và Từ Bỉnh Nhiên.


Tiền Vân Hội hơi ngạc nhiên và không ngại nói rằng không sao cả. Sau khi biết Hạ Thính Nam còn do dự, cô ấy ngỏ ý muốn gặp anh chàng đẹp trai kia, nhân tiện giúp cô kiểm tra thử xem Từ Bỉnh Nhiên có còn thích cô, hay đó chỉ là hiểu lầm từ một phía của Hạ Thính Nam mà thôi.


Ban đầu Hạ Thính Nam đồng ý. Nhưng sau đó cô cảm thấy lo sợ và muốn đổi ý nhưng không thể ngăn được Tiền Vân Hội. Bây giờ Tiền Vân Hội thỉnh thoảng dùng ánh mắt “hận rèn sắt không rèn thành thép” để nhìn cô.


Cô không khỏi thở dài, cảm thấy đi đâu cũng đi vào ngõ cụt.


Khi còn học đại học cô đã thuyết phục Từ Bỉnh Nhiên vô số lần, chẳng hạn như liệu Từ Bỉnh Nhiên có thể ngừng thích cô không, nhưng câu trả lời của anh luôn chỉ có hai từ:


Không thể.


Từ Bỉnh Nhiên không phải mẫu người đau khổ mãi vì tình, mà ngược lại anh đã giúp đỡ cô rất nhiều. Hạ Thính Nam cảm ơn anh còn không kịp, chứ đừng nói chi là cảm thấy anh phiền phức. Cho nên Hạ Thính Nam lại càng thấy mình không xứng để được Từ Bỉnh Nhiên đối xử tốt như vậy.


Nhưng Từ Bỉnh Nhiên cho rằng chỉ cần người đó là Hạ Thính Nam, thì những điều đó là lẽ đương nhiên.


Cô trầm ngâm hỏi: “Tại sao anh lại thích em?”


Từ lâu, cô đã hoang mang về việc Từ Bỉnh Nhiên thích mình. Trước đây cô nghĩ rằng trong mắt Từ Bỉnh Nhiên cô chỉ là một đứa trẻ chưa lớn và sẽ chỉ gây ra cho anh vô số rắc rối mà thôi. Cô nghĩ Từ Bỉnh Nhiên đối tốt với cô là bởi vì hai người họ lớn lên cùng nhau, nên anh mới chăm sóc cho cô như thế. Vậy nên khi Từ Bỉnh Nhiên tỏ tình, cô chỉ nghĩ đó là một điều vô cùng hoang đường.


“Không có lý do gì cả, thích là thích thôi.” Giọng điệu của anh rất ung dung.


Anh không biết cái gì và cái gì đã tạo ra phản ứng hóa học khiến anh thích Hạ Thính Nam, có thể đó là tình yêu, có thể đó là những tháng năm cùng nhau bầu bạn, có lẽ là khoảnh khắc Hạ Thính Nam chăm sóc khi anh bị mất ngủ, hoặc có lẽ là hình ảnh Hạ Thính Nam trèo tường qua phòng ôm anh.


Loại cảm giác không thể tả kia len lỏi vào lòng Từ Bỉnh Nhiên, và dần dần, trong một khoảnh khắc nào đó, anh nhận ra hình ảnh của Hạ Thính Nam vẫn luôn đầy ắp trong tâm trí mình.


Hạ Thính Nam nhìn chằm chằm gạch lát dưới sàn, lời nói của Từ Bỉnh Nhiên cứ quanh quẩn trong đầu cô.


Cô nhận thấy mình luôn bất lực trước Từ Bỉnh Nhiên. Ngay cả khi cô từ chối lời tỏ tình của Từ Bỉnh Nhiên ở trường đại học cô cũng thấy vô cùng khó xử, vì tình nghĩa nhiều năm mà không đành lòng nói vậy .


Tình cảm của cô với Từ Bỉnh Nhiên trước đây rất đơn giản. Khi còn học đại học, Tôn Nhã Thư từng hỏi cô tại sao lại không thích Từ Bỉnh Nhiên, anh đẹp trai, tốt bụng, là người tình trong mộng của nhiều người, người khác muốn còn không được, chỉ có Hạ Thính Nam là nhẫn tâm từ chối hết lần này đến lần khác .


Hạ Thính Nam đã trả lời cô ấy như thế này: “Tớ lớn lên với Từ Bỉnh Nhiên, anh ấy như thế nào tớ cũng đã từng thấy qua. Trong mắt tớ, anh ấy không khác gì cha mẹ mình. Nếu không phải vì lời tỏ tình đột ngột của anh ấy, tớ cũng không nghĩ đến những điều này. “


Cô vẫn luôn cho rằng giữa mình và Từ Bỉnh Nhiên không có những chuyện tình màu hồng phấn gì đó. Song, hiện tại, ý niệm này giống như núi tuyết, tuy có một góc đột nhiên sụp đổ, nhưng quả cầu tuyết đã cuộn lại thành một khối lớn và lăn nhanh xuống, cô không cách nào tránh né được.


Hạ Thính Nam lại nghĩ: Họ đã quá lâu không gặp nhau rồi.


Hẳn là vì đã lâu không gặp nhau nên cô càng ngày càng mềm lòng, nhất thời cảm thấy mình có thể đồng ý.


Nhìn thấy vẻ căng thẳng của Hạ Thính Nam, Từ Bỉnh Nhiên nhắm mắt lại một cách nặng nề.


“Về thôi.” Anh nói.


Giây tiếp theo, Hạ Thính Nam giữ chặt lấy tay anh.


Từ Bỉnh Nhiên ngạc nhiên quay đầu lại.


Môi của cô khẽ mấp máy. Cô đang nói gì đó, nhưng giọng lại nhỏ như tiếng muỗi kêu.


Từ Bỉnh Nhiên sửng sốt: “Anh nghe không rõ.”


Anh cúi người gần hơn, phần tóc gọn gàng bên tai xuất hiện trong tầm mắt của Hạ Thính Nam .


Tay Hạ Thính Nam đột nhiên siết chặt. Từ lòng bàn tay đổ, mồ hôi túa ra thấm ướt cánh tay Từ Bỉnh Nhiên, tựa như que kem tan chảy vào mùa hè. Lớp kem chọc thủng đáy bánh ốc quế, chảy vào lòng bàn tay anh. Sau khi khô lại chỉ nó còn sót lại vị ngọt lịm.


Cô nói: “Vậy thì chúng ta hãy thử một lần xem sao.”

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin