ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Edit: Amelie.Vo

Beta: Alo

Vào tiết học chiều thứ ba, giáo viên chủ nhiệm đưa cho mỗi bạn một tờ giấy: “Cả lớp nghe cô nói, thứ bảy tuần này lớp mình sẽ tổ chức đi dã ngoại. Bạn nào muốn tham gia thì tham khảo tờ giấy trên tay một chút, rồi về nhà đưa cho phụ huynh ký tên.”

Nghe đến việc đi dã ngoại mùa thu, ai nấy đều sôi nổi hẳn.

“Mục đích chuyến đi này là để các bạn có dịp làm quen với nhau. Mặc dù đã hơn nửa học kỳ, nhưng cô phát hiện các bạn trong lớp mình vẫn còn khá xa lạ. Chưa kể sau này còn phải phân chia theo ban tự nhiên và ban xã hội, những bạn còn lại nếu không có gì thay đổi, sẽ học chung với suốt ba năm liền. Việc đoàn kết là rất cần thiết, cho nên nếu có thể tham gia được thì các em cố gắng tham gia nhé!”

Hạ Thính Nam dũng cảm giơ tay: “Cô ơi, mình sẽ đi chơi ở đâu vậy ạ?”

Giáo viên chủ nhiệm đáp lời: “Khu thắng cảnh ở ngoại thành phía Nam. Lớp mình có ai từng đi đến đó chưa?”

Một vài bạn trong lớp giơ tay lên và bảo rằng đã từng đi đến đó cùng với gia đình. 

“Không thành vấn đề, nếu đã đi rồi thì mình đi thêm một lần nữa. Đi chơi cùng với gia đình và đi chơi cùng với bạn bè là hai trải nghiệm khác nhau mà.”

Hạ Thính Nam nghe bạn cùng bàn nói đã từng đi đến nơi ấy, vì thế cô bèn hỏi: “Ở đó có đẹp không?”

Cô bạn ngồi cùng bàn suy nghĩ một chốc rồi đáp: “Đẹp lắm, ở đó có một cái đập chứa nước lớn, lại còn thêm một thác nước nữa. Có phải cậu muốn đi chụp hình không? Chỗ đó chụp hình đẹp cực luôn!” Quả nhiên cô nàng biết Hạ Thính Nam thích điều gì.

Ngồi cách Hạ Thính Nam hai bàn, Trần Thiến cũng truyền một tờ giấy tới.

[Cậu có định đi không? Nếu cậu đi thì tớ cũng đi.]

Hạ Thính Nam nghĩ ngợi một hồi, sau đó đó viết lên tờ giấy vài con chữ rồi nhờ người ngồi đằng sau truyền xuống dưới.

Bạn ngồi đằng sau nói đùa với cô: “Cái gì mà trông thần bí thế, cho tớ xem với?”

Hạ Thính Nam trợn mắt: “Cứ xem đi, xem xong truyền cho Trần Thiến giùm tớ. Cám ơn nha.”

Nói kiểu ấy thì người khác cũng mất hứng xem luôn, bạn ngồi sau liền trực tiếp ném tờ giấy lên bàn Trần Thiến.

Trần Thiến kích động mở tờ giấy ra, bên trên viết: [Vậy cậu có định đi không? Nếu cậu đi thì tớ cũng đi.]

Trần Thiến: “…”

Đầu óc Hạ Thính Nam có phải bị bệnh hay không!

Hạ Thính Nam quay đầu ra sau nhìn Trần Thiến, chẳng hiểu sao lại thấy rất buồn cười. Cô bèn vùi đầu vào cánh tay cười sằng sặc, gương mặt vì bí thở mà ửng đỏ toát mồ hôi, đôi khi từ trong họng còn phát ra vài tiếng cười đứt quãng như tiếng gà mái kêu cục cục.

Cô bạn ngồi cùng bàn bị bộ dáng khôi hài này của Hạ Thính Nam cộng hưởng, chịu không nổi bèn úp mặt xuống bàn cười nghẹn, cả người vì nhịn cười mà run lên bần bật.

Như một hiệu ứng domino, người ngồi bàn sau vừa ngẩng đầu lên, thấy hai tên trước mặt đang khom lưng cười ngặt nghẽo, cũng bất giác ôm bụng cười theo. 

“…” Đúng là có bệnh thật mà.

Hạ Thính Nam không chắc lắm về việc có muốn tham gia hay không. Thật ra, tham gia dã ngoại với bạn bè thì cũng muốn đó, nhưng cứ nghĩ đến viễn cảnh cuối tuần tươi đẹp được ngủ nướng, cô lại không muốn đi ra ngoài một chút nào.

Lúc tan học, cô cùng Trần Thiến và một vài bạn học tương đối thân trong lớp cùng nhau bàn bạc hết nửa ngày. Cuối cùng, cả đám vẫn quyết định sẽ đi dã ngoại. Dù sao, loại hoạt động tập thể như thế này vẫn rất thú vị đấy chứ.

Vì vậy tối đến, Hạ Thính Nam đi tìm mẹ Hạ ký tên giúp cô.

“Con muốn làm gì đây?” Mẹ Hạ vừa xắt rau, vừa hỏi.

“Đi leo núi mẹ ạ.”

“Ừ vậy đi đi, lát nữa rồi mẹ ký, mẹ đang nấu cơm.” Nói xong, mẹ Hạ lại bảo: “Con sang nhà bên gọi dì Từ và Bỉnh Nhiên sang đây. Hôm nay mọi người đã hẹn trước cùng nhau ăn cơm. Sao giờ này vẫn chưa thấy họ sang nhỉ?”

Vừa nghĩ đến việc cùng nhau ăn cơm tối, không những có thể không làm bài tập một cách quang minh chính đại, mà còn được nói chuyện phiếm với Từ Bỉnh Nhiên, Hạ Thính Nam bèn cười tít mắt.

“Dạ vâng.”

Cô chạy ù ra cửa, thay đôi dép trên thảm, rồi sang nhà hàng xóm. Cô chợt phát hiện cửa nhà bọn họ không khoá.

Cô thò đầu vào trong, gọi: “Dì Từ ơi?”

Không một ai đáp lời.

Do dự một lúc, cô vẫn cởi giày, để chân trần đi thẳng đến phòng Từ Bỉnh Nhiên.

Cô mở cửa: “Từ Bỉnh Nhiên?”

Từ bên trong, ánh mắt sắc bén như dao của Từ Bỉnh Nhiên lập tức bắn thẳng về phía vị khách không mời mà đến.

“Ra ngoài.”

Hạ Thính Nam bị giọng điệu doạ người của Từ Bỉnh Nhiên làm cho giật thót, lúc này cô mới thấy mẹ Từ cũng đang ở trong phòng, chỉ là bị cánh cửa tủ che khuất.

Sắc mặt bà rất khó coi, chỉ khi nhìn thấy Hạ Thính Nam mới hoà hoãn hơn một chút. Bà mỉm cười nói với Hạ Thính Nam: “Thính Nam tới gọi nhà dì sang ăn cơm sao? Nhà dì đang chuẩn bị sang đó, con cứ về trước đi nhé.”

Hạ Thính Nam nhìn hai mẹ con bọn họ, vẫn do dự chưa dám rời đi.

Từ Bỉnh Nhiên lặp lại một lần nữa: “Đi ra ngoài.”

Thấy thái độ Từ Bỉnh Nhiên thật sự quá kém, trong lòng Hạ Thính Nam không kiềm được trào dâng một cảm giác tủi thân cực kỳ. Tuy nhiên, cô cũng hiểu rằng gia đình bọn họ đang có chuyện cần nói riêng, vì vậy bèn đáp lời: “Dạ, vậy con về trước ạ. Mẹ con nấu cơm sắp xong rồi.”

Từ Bỉnh Nhiên hé miệng, giọng điệu cũng bớt căng hơn: “Biết rồi.”

Hạ Thính Nam chậm rãi chạy một mạch về nhà, còn thuận tay khép cửa nhà người ta lại.

Mẹ Hạ không hiểu mô tê gì, bèn hỏi sao chỉ có mỗi mình cô quay về vậy. Tốc độ trả lời của Hạ Thính Nam cực nhanh, cô liến thoắng: “Bọn họ có chút việc riêng, lát nữa sẽ sang ngay ạ.”

“Ừ, vậy con giúp mẹ bưng đồ ăn lên trước, rồi xếp chén đũa lên bàn.”

“Vâng, con biết rồi, biết rồi ạ.”

Hạ Thính Nam cảm thấy mình đúng là tâm lý yếu, vừa bị nạt một tiếng thì lập tức muốn khóc, mình đã là học sinh cấp ba rồi cơ mà.

Cô uể oải trở về phòng chơi game để giải khuây cho tâm tình đang buồn bực, đợi đến khi nào có thể nói chuyện với người ta mà không muốn khóc nữa thì mới ra ngoài phòng khách ăn cơm chiều.

Bầu không khí kỳ quái bao trùm lấy bữa cơm hôm nay, có vẻ như an tĩnh hơn so với mọi khi gấp nhiều lần.

Từ Bỉnh Nhiên bình thường ít nói chuyện thì cũng thôi đi, nhưng đến cả Hạ Thính Nam cũng không thèm nói lời nào thì quả thật bất thường hết sức. Trên bàn cơm lúc này chỉ có mẹ Từ cùng mẹ Hạ trò chuyện qua lại về công việc và hoạt động thường ngày.

Đôi khi ngẫu nhiên nhắc đến hai đứa nhỏ vài câu, cả hai đều chỉ thuận miệng vâng dạ.

“Có phải anh Từ gần đây bận bịu lắm không? Sao dạo này không thấy anh ấy xuất hiện?” Mẹ Hạ vừa gắp đồ ăn vừa hỏi. 

Mẹ Từ rũ mắt, có hơi thất thần: “Đúng vậy, cũng khá là bận. Anh ấy vẫn luôn phải trực ban kiêm nhiệm*, đã mấy ngày không về nhà rồi.”

(trực ban kiêm nhiệm = trực 24/24 để tiếp nhận và giải quyết kịp thời các vấn đề trị an phát sinh)

“Chao ôi, làm việc ở đồn cảnh sát vất vả quá rồi. Thôi, bảo anh Từ ráng cố gắng phấn đấu để được thăng cấp, dù sao thì trở thành công an nhân dân trong sở cảnh sát vẫn tốt hơn so với ở đồn.” 

“Ừ.” Mẹ Từ cười khổ: “Âu cũng là do cơ hội chưa đến mà thôi…”

“Ôi, cũng khó, cũng khó…”

Từ Bỉnh Nhiên không hé răng, anh vẫn ăn uống nhỏ nhẹ như thường ngày. Trong khi đó, Hạ Thính Nam ở bên cạnh ăn như hổ đói, như thể đang muốn phát tiết cái gì.

Nhận ra sự kỳ quặc này, mẹ Hạ bèn hỏi: “Hai đứa này hôm nay làm sao vậy? Đang giận nhau đấy à?”

Từ Bỉnh Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu.

Thấy thế, mẹ Hạ quay sang trách con gái: “Đã là học sinh cấp ba rồi, đừng có suốt ngày đi quậy Bỉnh Nhiên nữa. Anh thấy con còn nhỏ mới chiếu cố nhường nhịn con, đừng có cho đó là chuyện đương nhiên mà làm càn.”

Hạ Thính Nam muốn cạn lời: “Con có quậy hồi nào đâu.”

Từ Bỉnh Nhiên chuyển hướng câu chuyện: “À dì ơi, dì bảo Hạ Thính Nam sắp sửa đi dã ngoại mùa thu?”

Mẹ Hạ: “Ừ, nó bảo muốn đi leo núi ở khu thắng cảnh ngoại thành phía Nam.”

Từ Bỉnh Nhiên liếc mắt nhìn Hạ Thính Nam một cái: “Cũng tốt, xem như đi vận động một chút.”

Gương mặt Hạ Thính Nam muốn “đơ” luôn rồi. Cô mau chóng ăn sạch tô cơm của mình rồi trở về phòng.

Mẹ Từ nhẹ nhàng nói: “Bỉnh Nhiên, con vào chơi với em một chốc đi.”

Từ Bỉnh Nhiên ngước mắt nhìn mẹ Từ, sau đó buông chén đũa, đứng dậy đi vào phòng Hạ Thính Nam rồi đóng cửa lại.

Trong phòng, Hạ Thính Nam ngồi bệt dưới đất chơi PSP. Dù nghe thấy âm thanh Từ Bỉnh nhiên tiến vào phòng cũng không hề ngẩng đầu lên.

Từ Bỉnh Nhiên nhận ra Hạ Thính Nam chỉ cao hơn chiếc giường đúng nửa cái ót. Anh đi đến sau lưng xem cô chơi một lát, rồi dùng mu bàn tay chạm nhẹ lên hai má của cô nàng.

Vẫn còn khô ráo, còn có chút lạnh.

“Còn giận anh à?” Anh hé môi hỏi.

Hạ Thính Nam không thèm đáp lời anh.

Từ Bỉnh Nhiên: “Cho em mượn máy tính chơi nhé.”

Hạ Thính Nam: “Không thèm.”

Từ Bỉnh Nhiên: “Tặng em Lego được chưa?”

Hạ Thính Nam: “Cũng không thèm.”

Từ Bỉnh Nhiên: “Không thích chơi xếp gạch nữa à?”

Hạ Thính Nam: “Em không…”

Bên ngoài cửa sổ trước bàn học của Hạ Thính Nam, từng giọt mưa bắt đầu rơi tí tách tí tách. Bên trong căn phòng, có hai cô cậu không hiểu vì sao lại đối đáp qua lại bằng chất giọng thì thào lẫn vào trong hơi gió, như thể đây là bí mật của riêng hai người bọn họ, mang theo thi vị ướt át vô tận, tựa như những chiếc bong bóng xà phòng, chỉ cần một cái chạm khẽ liền vỡ tan.

————

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Thính Nam: Nỗ lực gia tăng khả năng khống chế nước mắt. 

Từ Bỉnh Nhiên: Nỗ lực cải thiện kỹ thuật nạt người.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin