ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Beta: JessHee


Hoạt động nghiên cứu học tập lịch sử Đảng vẫn chưa kết thúc, cộng thêm hoạt động thực tiễn sắp diễn ra, vì thế dạo gần đây, Từ Bỉnh Nhiên luôn xoay vòng vòng, ba bốn ngày liên tục ngủ lại cơ quan.


Mẹ Hạ hơi đau lòng, sợ Từ Bỉnh Nhiên làm việc liên tục mà quên ăn cơm, vì thế sai Hạ Thính Nam tới đưa cơm cho Từ Bỉnh Nhiên.


Hạ Thính Nam bất lực: "Mẹ, anh ấy sắp ba mươi tuổi rồi, mẹ còn xem anh ấy là đứa trẻ mới lên ba sao?" Đói bụng thì tự biết tìm đồ ăn, không đói thì thôi, trong cục của bọn họ thứ gì cũng có, còn sợ Từ Bỉnh Nhiên bị đói sao.


Mẹ Hạ lạnh lùng: "Con có đưa hay không? Không đưa thì từ ngày mai con nấu cơm đi, con cũng không còn nhỏ nữa, cứ bắt mẹ hầu hạ mãi cũng không được."


Nghe thế, Hạ Thính Nam liền cam chịu đi đưa cơm cho Từ Bỉnh Nhiên.


Bây giờ đã sáu giờ tối, trời chỉ còn sáng lờ mờ, đêm tháng chín vẫn còn hơi oi bức, Hạ Thính Nam bị chặn ở ngoài cục cảnh sát. Bảo vệ không cho cô vào, hỏi cô tìm ai, cô nói tìm Từ Bỉnh Nhiên, bảo vệ lại hỏi cô có quan hệ gì với anh, Hạ Thính Nam không nhịn được, hỏi lại: Cái này cũng muốn hỏi sao?


Bảo vệ nghĩ cô bị dở hơi, trực tiếp không để ý tới cô. Hạ Thính Nam bất đắc dĩ phải gọi điện thoại cho Từ Bỉnh Nhiên.


Lúc nhận được điện thoại, Từ Bỉnh Nhiên vừa mới thay đồ xong, đang tính cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn cơm.


Anh nhận điện thoại: "Sao thế?"


Từ Bỉnh Nhiên vừa nói ra câu này, nhóm đồng nghiệp bên cạnh liền trợn mắt.


Ai thế nhỉ?


Ngữ khí này của Từ Bỉnh Nhiên thật buồn nôn, bình thường anh đâu có nói chuyện với giọng điệu này.


Tình huống gì đây?


Có bạn gái rồi sao?


.........


Từ Bỉnh Nhiên liếc đám người, đi tới cầu thang nghe điện thoại.


"Anh vẫn chưa ăn, em đang ở đâu?" Anh cau mày.


Hạ Thính Nam lặp lại một lần nữa: "Em đang ở dưới tầng của cơ quan anh, bảo vệ không cho em vào."


"Từ Bỉnh Nhiên! Thang máy tới rồi!" Đồng nghiệp gọi.


Từ Bỉnh Nhiên lập tức nói với Hạ Thính Nam: "Chờ anh."


Hạ Thính Nam cúp điện thoại, ngồi ở phòng chờ trong phòng bảo vệ, sờ hộp giữ nhiệt, vẫn còn ấm. Cô nghe được âm thanh náo nhiệt, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy một nhóm bảy tám người từ trong cục đi ra.


Vừa định dời mắt thì nhìn thấy Từ Bỉnh Nhiên ở cuối đám người đang đẩy cửa bước vào.


Hộp giữ nhiệt trong tay bị lấy đi, Hạ Thính Nam bị Từ Bỉnh Nhiên kéo vào trong cửa lớn, sau đó đi thang máy tới văn phòng của bọn họ.


Đây là lần đầu tiên Hạ Thính Nam vào trong cục, vừa kích động vừa sợ hãi, cảm giác từng chỗ bên trong đều toát lên vẻ uy nghiêm.


Cô hỏi: "Có thứ gì em không nên nhìn không?"


Từ Bỉnh Nhiên rất có ý thức, tất cả các văn kiện mật đều được anh cất kỹ, không để trên mặt bàn. Anh lắc đầu, đặt hộp giữ nhiệt lên bàn.


Anh hỏi Hạ Thính Nam ăn chưa, cô nói mình ăn rồi. Thế nên bây giờ Hạ Thính Nam ngồi nhìn anh ăn cơm chiều.


Từ Bỉnh Nhiên ăn cơm không phát ra tiếng, biểu cảm thản nhiên, mỗi miếng đều rất nhỏ nhưng tốc độ ăn lại rất nhanh, anh ăn được một nửa thì đột nhiên nói: Em đừng nhìn anh.


Hạ Thính Nam hơi sửng sốt, sau đó dời ánh mắt đi, không nhìn anh nữa.


Cô quan sát xung quanh, phát hiện phía trong cùng bàn làm việc của Từ Bỉnh Nhiên có một khung ảnh.


"Đó là cái gì thế?"


Từ Bỉnh Nhiên ngẩng đầu: "Cái gì?"


Hạ Thính Nam chỉ vào khung ảnh: "Khung ảnh đó trống sao?"


Anh nhìn theo phía tay cô chỉ, trả lời rất nhanh: "Ừ, trống."


Trống ư? Vậy sao lại đặt ở chỗ đó? Hơn nữa trên khung ảnh còn không dính chút bụi nào? Hạ Thính Nam bỗng cảm thấy kỹ thuật điều tra của mình thật cao siêu, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra Từ Bỉnh Nhiên đang nói dối. Cô liếc Từ Bỉnh Nhiên, sau đó nhanh tay chụp lấy khung ảnh, sau đó giật mình phát hiện, ảnh đó là ảnh chụp hồi cô và anh cùng nhau đi ngắm mặt trời mọc.


Cô đứng trên đỉnh núi, ánh nắng rực rỡ chiếu lên nửa khuôn mặt của cô.


Đến giờ Hạ Thính Nam vẫn chưa thấy qua tấm hình này, không biết Từ Bỉnh Nhiên lấy được tấm hình này khi nào.


Từ Bỉnh Nhiên nhanh chóng giành lại, bỏ khung ảnh vào ngăn kéo, phát ra âm thanh nặng nề.


Vẻ mặt Hạ Thính Nam phức tạp: "Từ Bỉnh Nhiên, rốt cuộc... Anh thích em bao lâu rồi?"


"Không biết."


Thang Xảo Xảo cũng đã hỏi anh vấn đề tương tự. Cô ấy sau khi tốt nghiệp vài năm thì yêu đương, đối phương là bạn học đại học của cô ấy. Hai người tốt nghiệp, sau đó làm chung một công ty, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, dần dần nảy sinh tình cảm, sau đó lập tức kết hôn.


Hôn lễ rất hoành tráng, vải trắng tinh khiết bao quanh cả hội trường. Bầu không khí ăn uống vui vẻ, mọi người đều nói là do 'duyên trời tác hợp', 'trai tài gái sắc', mà Từ Bỉnh Nhiên nghĩ, giữa anh và Hạ Thính Nam khi nào mới có thể phát triển đến tình huống như thế này.


Sau khi hôn lễ kết thúc, Thang Xảo Xảo và chú rể có hàn huyên với anh vài câu. Đều nhắc về quá khứ vui vẻ, đại khái là lúc học trung học, cô ấy yêu thầm anh ba năm. Không nghĩ tới anh không nhận ra, không chỉ không nhìn ra mà còn không tỏ bất cứ thái độ gì, muốn Từ Bỉnh Nhiên mở miệng tán gẫu với cô ấy còn khó hơn cả lên trời.


"Thật ra lúc đó tớ rất hâm mộ Hạ Thính Nam." Thang Xảo Xảo mặc lễ phục, tựa vào người chú rể, cười trêu ghẹo.


ấy vẫn còn nhớ tên Hạ Thính Nam, trong ấn tượng của cô ấy, cô bé là một người tròn tròn lùn lùn, cực kỳ đáng yêu.


"Sau này nghe em tớ nói, mới biết hóa ra cô ấy không phải em gái cậu."


"Ừ."


"Cho nên lúc ấy là cậu thích cô bé?”


"Có thể là thế."


Từ Bỉnh Nhiên không giải thích được, tình cảm anh đối với Hạ Thính Nam thay đổi từ lúc nào.


Nếu có thể, anh muốn khắc sâu hình ảnh Hạ Thính Nam trong trí nhớ của mình.


Lúc trước, Hạ Thính Nam có thể thẳng thắn vô tư là bởi vì cô không thích Từ Bỉnh Nhiên. Mà Từ Bỉnh Nhiên giấu diếm tình cảm đó là vì anh không muốn Hạ Thính Nam rời xa anh, mà hiện tại, Từ Bỉnh Nhiên có thể thẳng thắn thừa nhận bởi vì anh không muốn sau này phải nuối tiếc.


Tình huống xấu nhất chính là Hạ Thính Nam không thích anh, mà anh thì đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất này.


Từ Bỉnh Nhiên thu dọn hộp cơm đã ăn xong: "Đi thôi?"


"Đi đâu?"


"Về nhà."


Chỗ ngã tư đang cãi nhau ầm ĩ, quảng trường trung tâm thành phố đã nổi lên tiếng nhạc từ lâu, Hạ Thính Nam đã quên chuyện lúc trước mình suýt chút nữa bị xe đụng, cứ đi hai bước lại nhảy một cái, sau đó lại đụng Từ Bỉnh Nhiên một cái.


Chỗ này là một quảng trường nhỏ, không có người, chỉ có bóng cây đổ xuống mặt đường, bầu trời đã chuyển thành một màu đen kịt.


Từ Bỉnh Nhiên nắm tay Hạ Thính Nam, thấp giọng nói: Cuối tuần này anh  phải đi điều tra ngầm


Cho nên?


Những cô gái ấy luôn động tay động chân sờ vào người anh.


Bọn họ là ai?


Anh còn nói: Lần trước em nói, nếu muốn hôn thì phải báo trước.


Hạ Thính Nam thấy đề tài nói chuyện thay đổi quá nhanh, cô có chút không theo kịp, nhưng lại giống như biết anh muốn làm gì, cô nghe được tiếng tim đập, của ai nhỉ? Sao lại ồn quá vậy.


Có thể không?


Cô không biết phải trả lời thế nào.


Rốt cuộc là do bầu trời quá đẹp, hay là do ánh mắt của Từ Bỉnh Nhiên đẹp, cô cũng không phân biệt được.


Tất cả những gì cô biết lúc này chính là nhiệt độ trên bàn tay đang che mắt cô, cùng với lực mạnh mẽ phía sau eo.


Từ Bỉnh Nhiên hôn môi cô, khẽ cắn mút, đầu lưỡi trượt qua khe hở thăm dò trong khoang miệng, không chút lưu tình càn quét khoang miệng của cô, cuốn lấy đầu lưỡi của cô, thử thăm dò, cướp lấy không khí trong lồng ngực cô, tay phía sau đỡ cô chỉ hận không thể áp chặt cô vào người mình.


Hơi thở nóng bỏng bao lấy cô,  xung quanh loáng thoáng nghe được tiếng nước khi lá cây rơi xuống, chỉ để lại tiếng gió thổi.


Hạ Thính Nam nắm chặt góc áo của anh, ý nghĩ mơ hồ, kỹ thuật hôn của Từ Bỉnh Nhiên sao lại tốt như vậy chứ!

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin