ĐẦU LÂU HOA HỒNG


Editor: Thỏ

Beta: P.Ann


Trong mấy ngày diễn ra kỳ thi tuyển sinh đại học, bố Từ hiếm khi xin nghỉ phép để cùng đi theo. Vào đêm trước ngày thi đại học, mẹ Từ đã chuẩn bị một bàn ăn lớn ở nhà còn mời Hạ Thính Nam và bố mẹ cô cùng nhau đến ăn.


Đó rõ ràng là một cảnh tượng hạnh phúc, nhưng Hạ Thính Nam nhạy bén phát hiện bầu không khí khó giải thích giữa bố Từ và mẹ Từ, khác rất nhiều so với trước đây.


Trong lòng Hạ Thính Nam có dự cảm không tốt, nhưng lại không dám đi hỏi Từ Bỉnh Nhiên. Vì vậy, cô lén lút đi hỏi mẹ Hạ nhưng mẹ Hạ cau mày yêu cầu cô ôn tập thật tốt cho kì thi cuối kì, đừng quan tâm nhiều như vậy, cô không còn cách nào khác đành phải từ bỏ và ngoan ngoãn im miệng lại.


Ngày thi đại học là vào cuối tuần, thời tiết rất tốt, hiếm khi bố Từ mẹ Từ đều có thời gian rảnh, hai người cùng đưa anh đi thi.


Thoạt nhìn là bức tranh đẹp và hoàn hảo hiếm có, nhưng chỉ trông thế thôi.


Hạ Thính Nam biết được tin bố mẹ Từ Bỉnh Nhiên đã ly hôn chỉ một tháng sau đó, vào thời điểm ấy, kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học của Từ Bỉnh Nhiên đã sớm được công bố, số điểm cao bất ngờ, thậm chí đã được học viện cảnh sát tuyển chọn trước.


Quy trình cần được thực hiện một bước cũng không thiếu, xét duyệt chính trị, kiểm tra thể chất, phỏng vấn, khám sức khỏe, vượt qua toàn bộ mà không hề hồi hộp.


Vào khoảng thời gian đó, Từ Bỉnh Nhiên rất bận căn bản không ở một chỗ, chạy khắp nơi tìm các loại tư liệu. Trong lòng Hạ Thính Nam hy vọng Từ Bỉnh Nhiên mau chóng trở về, hai người đến nhà hàng ăn một bữa thịnh soạn, nhưng khi cô vô tình biết được từ mẹ Hạ về việc cha mẹ của Từ Bỉnh Nhiên đã ly hôn, trong lòng cả kinh*, phản ứng đầu tiên là Từ Bỉnh Nhiên tuyệt đối đừng trở về.


*Cả kinh: bị sốc


Cô thậm chí không dám gọi cho Từ Bình Nhiên, sợ bản thân không cẩn thận để lộ hoặc nói sai điều gì đó.


Trên thực tế, Hạ Thính Nam hoàn toàn là khéo lo trời sập*, Từ Bỉnh Nhiên đối với chuyện tình cảm của bố mẹ rõ ràng hơn ai hết, thậm chí bản thỏa thuận ly hôn của họ anh cũng đã xem qua, chính Từ Bỉnh Nhiên nói họ chọn “Ngày lành tháng tốt” để ly hôn, sau đó thông báo cho anh một tiếng là được.


*Khéo lo trời sập: lo lắng vô cớ


Chuyện này anh và bố mẹ đã thương lượng rất lâu, Từ Bỉnh Nhiên không hề lưu tình, quả quyết bình tĩnh như một đao phủ, chỉ nói họ ly hôn càng sớm càng tốt đừng làm chậm trễ nhau. Suy cho cùng, theo như Từ Bỉnh Nhiên tuổi của hai người không tính là quá lớn, không chỉ mẹ Từ, bố Từ cũng có thể tiến thêm một bước nữa, thời gian càng kéo dài, đối với bố Từ càng không công bằng.


Trong lòng mẹ Từ cảm thấy hối hận và cắn rứt lương tâm, bà biết bản thân mình đã làm sai, nhưng đã không thể quay đầu, Từ Bỉnh Nhiên không cho phép bà quay đầu, cũng không có ý định tha thứ cho bà, không nói với bố Từ việc giữa bà và người đàn ông khác đã là tận tình tận nghĩa.


Bố Từ không biết được sự thật, chỉ khi vợ ông đưa ra quyết định cuối cùng, chỉ khi Từ Bỉnh Nhiên không chịu đựng được những cuộc cãi vã của họ trong nhiều năm qua.


Ông đã sớm có dự cảm về kết cục này, cho dù không phải hôm nay, thì cũng sẽ là một ngày nào đó trong tương lai. Đối với cuộc hôn nhân này, trong lòng ông có chút chua xót và luyến tiếc cũng có cảm giác nhẹ nhõm. Ông dứt khoát đồng ý ly hôn, tôn trọng quyết định của vợ và con trai.


Ông nói với Từ Bỉnh Nhiên một cách buồn bã: “Thực ra bố và mẹ con sớm đã nên ly hôn rồi, bố quá bận, còn mẹ con cần có người bên cạnh, bố không thể cho bà ấy được những gì bà ấy muốn, bà ấy……bà ấy cũng không thông cảm cho bố.”


Không phải ông không yêu bà mà là không thể dành cho bà nhiều tình cảm như vậy. 


Từ Bỉnh Nhiên không thể khống chế mà thất thần, nhớ đến Hạ Thính Nam, nhớ khi còn nhỏ Hạ Thính Nam ngồi bên cạnh anh chơi xếp gỗ, nhớ Hạ Thính Nam ở trên giường anh nghịch điện thoại, nhớ mọi thứ về Hạ Thính Nam.


Bố Từ biết anh đã báo danh vào học viện cảnh sát, nhưng ông không hy vọng Từ Bỉnh Nhiên cũng sẽ dấn thân vào con đường này. Con đường này quá mệt mỏi, về sau có thể là sẽ có trăm hoa đua nở cùng vinh dự vẻ vang, nhưng cũng khó thoát khỏi những vất vả ban đầu.


“Nếu sau này con muốn trở thành một cảnh sát tốt, vậy tương lai con sẽ phải đi sớm về trễ, không có thời gian dành cho gia đình.”


“Bố biết con là người con tốt, có tham vọng, có lòng yêu nước, nhưng là một cảnh sát thật sự rất khó để cân bằng mối quan hệ giữa gia đình và công việc.”


“Bố không muốn con đi trên con đường cũ của bố, nhưng bố tin con sẽ ưu tú hơn bố nhiều, không đến mức đi đến tình cảnh giống như bố.”


Sỹ bất khả dĩ bất Hoằng Nghị*, ông chưa bao giờ hối hận về công việc của bản thân, sở cảnh sát là chiến trường tiền tuyến điển hình, không biết mệt mỏi là không có hồi kết. Điện thoại ở sở cảnh sát liên tục đổ chuông chỉ cần nhận được thông báo, bất kể lớn hay nhỏ đều phải điều động cảnh sát đến giải quyết ngay, ba bốn ngày sẽ trực ban một lần, đến thời điểm mấu chốt cần duy trì an ninh lâu dài, mọi người đều phải trực ban, thời gian bận rộn nhất nửa tháng một tháng cũng không thể trở về nhà.


*Sỹ bất khả dĩ bất hoằng nghị, nhậm trọng nhi đạo viễn: Kẻ sỹ không thể không chí lớn, kiên nghị, gánh vác trọng trách đi con đường dài.


Đồng nghiệp cũ tốt nhất của ông, trong quá trình điều tra án do thức đêm lâu ngày ăn uống thất thường, đột nhiên nôn ra máu rồi hôn mê bất tỉnh, ngay cả khi được đưa đến bệnh viện nhanh nhất có thể, cũng không cứu sống được.


Không ai có thể đoán trước được, người vừa mới nói cười bên cạnh, nói đi là đi.


Ai có thể đoán trước được điều bất trắc và tương lai sau này cái nào xảy ra trước.

Cuối cùng người đồng nghiệp kia được ghi nhận công lao hạng nhất, nhưng vậy thì sao, người đã không còn, cần vinh dự để làm gì? Trong nhà ông ấy còn có một đứa con gái nhỏ không biết gì, nó cứ ngây ngô hỏi tại sao lâu rồi bố không gọi điện thoại cho nó, khi nào thì bố có thể trở về nhà.


Ai có thể không đau lòng?

Ai có thể?


Tại lễ truy điệu, tấm ảnh trắng đen sáng ngời, tấm vải trắng rủ xuống, bầu không khí im lặng, họ kể cho mọi người nghe sự thật bi thảm mà họ không thể phủ nhận.


Tất cả các đồng nghiệp đều khóc không thành tiếng, họ đã cùng nhau chiến đấu suốt bao nhiêu năm!


Đó là một sinh mệnh…….đó cũng là lẽ sống của một con người.


Tuy nhiên, khi một cảnh sát ngã xuống, hàng ngàn cảnh sát sẽ đứng dậy, dù có buồn đến đâu thì công việc cũng không thể dừng lại, người dân vẫn còn đang chờ họ, còn nhiều tranh chấp đang chờ họ giải quyết, còn nhiều tội phạm đang chờ họ đến bắt, họ làm sao có thể nghỉ ngơi? Nếu họ nghỉ ngơi ai sẽ đảm bảo an ninh cho xã hội, tính mạng và tài sản của công dân.


Một số người gia nhập sở cảnh sát năm đầu tiên, một số người đã gia nhập hơn mười năm, có bao nhiêu người làm việc chăm chỉ để thăng chức rời khỏi sở cảnh sát địa phương đến làm việc ở văn phòng thành phố, nhưng ông vẫn kiên quyết ở lại địa phương, năng lực hạn chế thực sự là một phần lý do, nhưng nhiều hơn là bởi vì ông biết tầm quan trọng của việc làm tốt công việc quần chúng, “Từ quần chúng đến quần chúng”*, chỉ có ở đây,  mới có thể tiếp cận được nhiều người hơn, hiểu được người dân khó khăn ở đâu, phục vụ người dân tốt hơn.


*Từ quần chúng đến quần chúng: Đây là đề nghị trong Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ hai của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tập Trọng Huân có ý kiến Kêu gọi cán bộ về nông thôn. Ở đây, tác giả muốn nói bố Từ trung thành thực hành đường lối quần chúng của Đảng, đi sâu vào cơ sở, quan tâm đến quần chúng.


Nếu đã mặc đồng phục cảnh sát thì phải xứng đáng với nhiệm vụ của bản thân, ông đã không làm tròn trách nhiệm của người chồng, cũng không làm tròn trách nhiệm của người cha, nhưng ít nhất ông đã làm tròn trách nhiệm của một cảnh sát nhân dân.


Ông là một người thường, cũng chỉ là một người thường mà thôi.


“Thật xin lỗi, Bỉnh Nhiên, bố xin lỗi hai người……” Bố Từ bật khóc vừa buồn vừa vui, nhưng không hối hận, ông giật nhẹ khóe miệng nói: “Bố rất tự hào vì có một người con như con, năm đó bố không cho con đi cuốc đất là một lựa chọn đúng đắn.”


Từ Bỉnh Nhiên mỉm cười, từ từ ôm lấy ông: “Bố, không cần xin lỗi, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi.”


Mọi chuyện đều sẽ ổn thôi.


Hạ Thính Nam sau khi Từ Bỉnh Nhiên quay lại, câu đầu tiên cô nói khi gặp mặt anh cũng là: “Mọi chuyện đều sẽ ổn thôi.”


Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết bố Từ mẹ Từ đã ly hôn, Từ Bỉnh Nhiên đi theo bố Từ, còn mẹ Từ đã đi nơi khác.


Cô có chút bối rối hỏi mẹ Hạ: “Dì Từ đi rồi? Một mình dì ấy phải làm sao?”


Mẹ Từ thở dài, qua loa nói: “Con còn nhỏ quản chuyện này làm gì, đi làm bài đi.”


Hạ Thính Nam bất mãn, càng lo lắng cho Từ Bỉnh Nhiên.


Sau khi biết Từ Bỉnh Nhiên trở về nhà, điều đầu tiên cô muốn là trèo qua cửa sổ, vừa mới mở cửa sổ, đột nhiên cô nhớ trước đây Từ Bỉnh Nhiên nói cô khi có thể đi cửa chính sao không đi, vì vậy cô lại lao ra cửa chính, lo lắng nhấn chuông cửa nhà họ Từ: “Từ Bỉnh Nhiên, anh có ở nhà không?”


Thấy không có ai ra mở cửa, cô đành chạy về phòng tiếp tục công việc trèo cửa sổ của chính mình.


Từ Bình Nhiên quấn khăn tắm nửa thân dưới, đột nhiên mở cửa ban công, cau mày hỏi cô: “Tại sao vội vàng như vậy?”


Mới tắm được một nửa nghe thấy tiếng chuông cửa dồn dập, anh đoán là Hạ Thính Nam , đợi anh đi ra mở cửa thì không có ai.


Lúc này Hạ Thính Nam đã quay người ra ban công, ngay sau khi đứng dậy, cô ôm chầm lấy Từ Bỉnh Nhiên, úp mặt vào lồng ngực ướt át của anh rồi vỗ mạnh vào lưng anh.


Từ Bỉnh Nhiên giật mình, đột nhiên có chút lúng túng.


“Mọi chuyện đều sẽ ổn thôi.” Hạ Thính Nam áp mũi vào ngực anh, hạ giọng nói.


Cô cảm thấy rất buồn, trong lòng chua xót muốn trút giận, chỉ cần cô giúp Từ Bỉnh Nhiên hết khó chịu, anh sẽ không cảm thấy buồn nữa.


Từ Bỉnh Nhiên hiểu chuyện gì đã xảy ra, vẻ mặt cứng đờ của anh dịu đi trông thấy, anh vỗ vai cô, không nói gì, sau đó xoa xoa tóc cô.


Hạ Thính Nam được anh đưa vào phòng, Từ Bỉnh Nhiên vội vào phòng tắm, sau khi mặc quần áo liền bước ra ngoài, hai người ngồi cạnh nhau trên chiếc giường êm ái, căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng điều hòa hoạt động.


Có phải anh đã sớm biết rồi đúng không?” Cô cau mày hỏi bởi vì Từ Bỉnh Nhiên trông không hề khó chịu. Từ Bỉnh Nhiên không cảm xúc gật đầu.


“Vậy anh……anh không đau lòng sao? Một mình dì Từ phải làm sao?” Giọng điệu của Hạ Thính Nam ngập ngừng, cô nghĩ Từ Bỉnh Nhiên sẽ rất buồn, cho nên cô rất lo lắng, ngoài lo lắng còn có chút hoảng sợ, sợ Từ Bỉnh Nhiên sẽ xảy ra chuyện gì.


Từ Bỉnh Nhiên siết chặt tay cô, do dự một chút, cuối cùng lại gần cô nhẹ nhàng nói vài câu.


Hơi thở trong trẻo phả vào tai, đồng tử co lại, tưởng mình nghe nhầm.


Từ Bỉnh Nhiên nhẹ nhàng nói, nói xong liền ngậm miệng lại, chỉ xoa xoa lòng bàn tay Hạ Thính Nam, trong lòng bàn tay cô có dính chút bụi, bị dính vào khi cô vội vàng trèo qua cửa sổ.

Anh đưa cô đến nhà vệ sinh.


Hạ Thính Nam vẫn còn hơi sững sờ, Từ Bỉnh Nhiên nói rất khéo léo, nhưng rõ ràng cô hiểu được.


Cô nuốt nước bọt, nhớ lại kể từ mùa hè năm ngoái tinh thần của Từ Bỉnh Nhiên bị sa sút một cách khó hiểu, cũng như bầu không khí kỳ lạ và cuộc đối đầu khó giải thích giữa Từ Bỉnh Nhiên và Từ trước đó, mọi thứ dường như đều có thể giải thích.


Hạ Thính Nam há miệng thở dốc, bỗng nhiên không nói nên lời.


Cô không ngờ Từ Bỉnh Nhiên lại dễ tiếp nhận như vậy, cũng không ngờ Từ Bỉnh Nhiên từ sớm đã không chịu được những cuộc cãi vã của bố mẹ, đối với cuộc ly hôn của họ cũng không có ý kiến, nhưng Hạ Thính Nam không phải vì lý do này mà lo lắng cho Từ Bỉnh Nhiên, mà vì cô đã thực sự chứng kiến ​​mặt tiêu cực của Từ Bỉnh Nhiên khi đó.


Vào thời điểm đó, cô đã bị dọa bởi biểu hiện và hành vi của Từ Bỉnh Nhiên khi đánh mất khả năng suy xét, cô không ra ngăn Từ Bỉnh Nhiên ngay lập tức, may mà cuối cùng Từ Bỉnh Nhiên cũng bỏ con dao rọc giấy trên tay xuống, lặng lẽ đi vào phòng tắm rửa sạch vết máu trên cánh tay, từ đầu đến cuối anh không biết có một Hạ Thính Nam đổ mồ hôi lạnh đang trốn trong tủ quần áo của mình.


Đó không phải là một giấc mơ, mà là sự việc có thật đã xảy ra.


“Như vậy có ổn không, chắc anh nghe bọn họ cãi vã rất khó chịu, dù sao nếu là em cũng sẽ rất khó chịu.” Từ Bỉnh Nhiên không biết cô muốn gì, cũng không biết trước đây cô đã thấy những gì, giọng điệu của anh vẫn rất bình tĩnh.


Hạ Thính Nam lúng túng chớp mắt: “Anh nghe thấy gì?”

“Em nói xem.”


Từ Bỉnh Nhiên đưa tay xuống dưới vòi nước tự nhiên rửa tay cho cô, dùng ngón tay xoa xoa lòng bàn tay của Hạ Thính Nam, rửa sạch bụi bẩn trên tay cô.


Anh lấy một ít nước rửa tay, nó có mùi bạc hà, tay hai người đều che kín bọt biển, không khí đều là hương vị tươi mát.


Từ Bỉnh Nhiên cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay nắm chặt của cả hai.

Trong lòng anh biết Hạ Thính Nam sáng suốt hơn những gì mọi người nhìn thấy, có những quan tâm không nói thành lời, bọn họ luôn muốn ngăn cản Hạ Thính Nam tiếp xúc với những thứ khó chịu này, nhưng thật ra cô cũng biết một chút, chỉ là không nói ra.


Từ Bỉnh Nhiên thực sự không cảm thấy đau lòng về việc bố mẹ ly hôn, nhiều nhất là có chút thất vọng, thay vào đó là cảm giác không gian chật chội bỗng trở nên bình thường trở lại, thở cũng thoải mái hơn.


Tiếng nước chảy không ngừng vang lên, một giây tiếp theo Từ Bỉnh Nhiên đóng nước lại, lấy khăn bên cạnh lau khô tay Hạ Thính Nam, lau rất cẩn thận, kẽ hở giữa mỗi ngón tay cũng không lọt.

Chiếc khăn mềm mại và ngón tay Hạ Thính Nam không ngừng cọ xát, vân tay được anh vuốt ve từng chút một, giọt nước trên tay cũng dần dần biến mất.


Hạ Thính Nam trước đó đã đi xem bói, thầy bói nói đường sống của cô rất sâu và rõ ràng, ông ta ép ngón tay cái của cô vào lòng bàn tay và nói rằng cô sẽ khỏe mạnh, thịnh vượng suốt đời, nhưng mà Hạ Thính Nam luôn bị đau dạ dày, kết quả tính theo đường trí tuệ cùng tình hình thực tế cũng không giống nhau, đến nay Hạ Thính Nam thật sự không thể học.


Còn đối với “Thiên văn”, tức là đường tình cảm, có một chút ngã ba ở cuối, thầy bói nói rằng cô sẽ trải qua một cuộc gặp gỡ đầy kịch tính và một cuộc chia ly định mệnh, cuối cùng sẽ yêu và sống một cuộc sống hạnh phúc như một cuốn tiểu thuyết.


Từ Bỉnh Nhiên không khỏi mơ hồ về đường tình cảm này, anh thực sự không biết thầy bói này nói đúng hay không đúng, cũng không biết đường tình cảm này có liên quan gì đến anh không.

Hạ Thính Nam cảm thấy lòng bàn tay có chút ngứa nên rút tay lại.


“Được rồi! Nếu anh không có chuyện gì! Vậy chúng ta đổi chủ đề khác!” Cô nhanh chóng đổi chủ đề, điều chỉnh lại cảm xúc, cô muốn bầu không khí thêm sinh động: “Anh có phải xác định được nhận rồi không! Có phải anh muốn đi miền Bắc không! Nếu đi miền Bắc thì sẽ không thường xuyên gặp em, vậy thì có phải nên cùng em đi chơi một chuyến không!”

Từng câu từng chữ đều tràn đầy sức sống.


Từ Bỉnh Nhiên cũng bị lây theo, mỉm cười nhẹ: “Em muốn đi đâu, anh đi cùng em.”


Hạ Thính Nam vui vẻ cười: “Anh đã nói nha, không thể nuốt lời.”


Cô suy nghĩ xem gần đây có chỗ nào hot, nhất định phải đi check-in, chỗ nào có phong cảnh đẹp, có thể đăng lên vòng bạn bè của cô, nghĩ đến sau này Từ Bỉnh Nhiên đi Bắc Kinh học đại học, vậy thì có thể mang đặc sản ở đó về cho cô.


Ngay khi Hạ Thính Nam nghĩ rằng mọi thứ sẽ dần trở nên tốt đẹp hơn, bởi vì Từ Bỉnh Nhiên đã chịu đựng quá nhiều, khi mọi thứ vốn đã tồi tệ sẽ không trở nên tồi tệ hơn, thì Chúa đã nói với cô:

“Hạ Thính Nam, con đã hiểu lầm rồi, không ai có thể đoán trước được điều bất trắc và tương lai cái nào sẽ đến trước.”


—Không còn ai.


Tác giả có lời muốn nói:

Ôm ôm mọi người, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi.





Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin