ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Edit: Hạ


Hiện giờ, nếu muốn Hạ Thính Nam tìm một từ để định nghĩa chính xác về Từ Bỉnh Nhiên, cô cảm thấy có lẽ rất khó. Nếu nói là anh trai thì dường như là quá mức thân thiết, dù sao cũng đâu có anh trai nào lại thích em gái, còn theo đuổi em gái như vậy. Còn nếu nói là hàng xóm thì thì lại cảm thấy quá lạnh nhạt, dù gì hai người cũng lớn lên cùng nhau, vậy nên trông họ giống như là người nhà hơn.

Người đồng nghiệp nói: "Bạn của cậu thực sự vô cùng đẹp trai nha!"

"Ừm."

"Sao trông cậu lại không vui như vậy?"

Hạ Thính Nam nhíu mày: "Không có, mình chỉ đang thắc mắc vì sao tới giờ anh ấy vẫn còn chưa chịu đi tìm đối tượng đi."

Không phải do mình quan tâm quá mức, cũng không phải do mình nghĩ ngợi lung tung, nhưng mà nhìn ngoại hình này của Từ Bỉnh Nhiên thì làm gì có chuyện không có người theo đuổi cơ chứ, nhưng vì sao đến bây giờ cũng chưa từng có bạn gái.

Hạ Thính Nam mới ngần này tuổi mà gia đình đã có chút sốt ruột rồi, nhất là hiện giờ công việc cô đã ổn định thì mẹ Hạ lại càng vội hơn trong việc giúp cô xem xét đối tượng thích hợp, lúc nào cũng muốn cho cô đi xem mắt.

Có điều tất cả đều bị cô từ chối.

Hạ Thính Nam chỉ đơn thuần là không muốn tìm đối tượng, cuộc sống hiện tại của cô rất thoải mái và vui vẻ. Thậm chí cô còn nghĩ rằng nếu có thể thì kiếp này không kết hôn luôn cũng được. Người ta nói củi, gạo, dầu, muối chính là những thứ tạo nên cuộc sống hôn nhân mà thanh xuân của cô còn chưa kết thúc nữa, cô cũng không muốn đi vào cái nấm mồ hôn nhân này, để rồi tự biến mình thành một cô vợ kiêm bảo mẫu ngoan ngoãn, tự làm cho cuộc sống của chính mình biến thành một đống lông gà vỏ tỏi được.

Nhưng những lời như vậy nói ra chắc chắn sẽ đổi lấy sự lên án mạnh mẽ của mẹ Hạ, bà cảm thấy, Hạ Thính Nam không thể tự chăm sóc được bản thân, hiện giờ còn có bà cùng bố Hạ che chở, nhưng bọn họ rất nhanh đều sẽ già đi, đến lúc đó ai sẽ che chở cho Hạ Thính Nam đây.

Hạ Thính Nam biết mẹ là muốn tốt cho cô, nhưng không có nghĩa là cô sẽ chấp nhận, huống chi kết hôn rồi còn có thể ly hôn. Ai có thể nói chắc rằng đối tượng mà họ tìm cho cô thực sự thành chồng cô, về sau nhất định sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn được chứ? Nếu vậy không bằng cô chỉ cần một người thôi.

Buổi tối trở về nhà, mẹ Hạ đã chuẩn bị xong thức ăn đợi cô, hiếm thấy hôm nay bố Hạ cũng có mặt ở nhà, có lẽ ba người sẽ cùng nhau ngồi ăn cơm vui vẻ.

Với điều kiện tiên quyết là mẹ Hạ không đề cập đến chuyện xem mắt.

"Thính Nam, bao giờ thì con rảnh? Hay là tối mai luôn cũng được, đi cùng với mẹ ăn đến một bữa bơm."

Hạ Thính Nam đột nhiên có dự cảm không tốt: "Ăn cơm cái gì chứ ạ, là đi xem mắt đúng không? Con không đi."

Mẹ Hạ tức giận nói: "Không đi cái gì mà không đi, phải đi, mẹ đã hẹn với người ta rồi."

Hạ Thính Nam nghe vậy cũng có chút tức giận: "Sao mẹ đã hẹn người ta rồi, mẹ cũng chưa có hỏi ý con, nếu mẹ hẹn rồi thì mẹ đi đi, dù thế nào con cũng không đi."

Không có bàn bạc với cô đã trực tiếp hẹn người ta, đây chính là không trâu bắt chó kéo cày.

"Đừng ồn ào nữa, mau ăn đi, hôm nay bố nấu món cá chép kho hành này, Thính Nam con mau ăn thử xem có ngon không?" Bố Hạ ngửi thấy mùi thuốc súng liền nhanh chóng hòa giải bầu không khí.

Hạ Thính Nam mất hứng gắp một miếng bỏ vào miệng, sau đó nghiêm mặt mà nói rất ngon.

Bố Hạ nói: "Thính Nam, con cũng đừng tức giận, mẹ con cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi. Bây giờ mỗi ngày con đều vui vui vẻ vẻ như vậy là vì có chúng ta chăm sóc, có Bỉnh Nhiên quan tâm, vậy qua vài năm nữa, chúng ta đều đã già, Bỉnh Nhiên cũng đã kết hôn, vậy con phải làm sao bây giờ?"

Nghe thấy tên của Từ Bỉnh Nhiên, Hạ Thính Nam theo bản năng lấy anh làm lá chắn: "Vậy thì Từ Bỉnh Nhiên cũng phải kết hôn trước chứ, anh ấy còn lớn hơn con hai tuổi, đối tượng còn chưa từng có, sao hai người lại không thúc giục anh ta đi."

Mẹ Hạ: "Cái đồ con gái thối này, chỉ biết đổ sang cho người khác thôi, hiện giờ Bỉnh Nhiên bận như vậy, làm gì có thời gian để mà nói đến chuyện tìm đối tượng, hơn nữa trông cậu ta như thế nào, còn con lại trông thế nào, dù có mười năm nữa cậu ta cũng không sợ không tìm được vợ."

Không phải bà chưa từng giới thiệu đối tượng cho Từ Bỉnh Nhiên, nhưng bất quá đều bị Từ Bỉnh Nhiên lấy lý do bận quá không có thời gian gặp mà từ chối.

"Trông con như nào là như nào?" Hạ Thính Nam vừa tức giận vừa buồn cười, cô không nói nên lời: "Được rồi, đúng là con xấu! Dù sao Từ Bỉnh Nhiên không tìm đối tượng thì con cũng sẽ không tìm đối tượng, vậy cứ chờ qua mười năm nữa đi, chờ đến mười năm sau Từ Bỉnh Nhiên có đối tượng, lúc đó con liền đi xem mắt."

Mẹ Hạ nắm chặt chiếc đũa, trong ánh mắt như đang tóe lửa bùng bùng, bà nghiến răng nghiến lợi nói: "Hạ Thính Nam! Tôi sắp bị cô làm cho tức chết rồi! Tối nay cô đi rửa bát!"

Hạ Thính Nam: Rửa thì rửa!

Bố Hạ ở ngồi giữa hai đống lửa đang bùng bùng, không dám kêu lên tiếng nào, yên lặng mà ăn cơm, trong lòng thầm rơi lệ.

Tại sao tính tình của vợ tôi với con tôi đều đáng sợ như thế này vậy...

Dưới sự tấn công đến ác liệt đến từ cơn thịnh nộ của mẹ Hạ, Hạ Thính Nam thành thành thật thật rửa thật sạch sẽ bát đũa rồi mới trở về phòng, ngẩn ngơ một lúc mới đi tắm rửa gội đầu.

Hiện giờ tóc của cô đã dài đến vai, bởi vì tóc rất dày, lại không mềm mại cho nên muốn buộc lên cũng thật khó khăn.

Cô bước đến bên cạnh cửa sổ nhìn bầu trời bên ngoài, hơi hơi dùng sức mà chải mạnh tóc một cái, trong lòng có chút phiền muộn cũng có chút rối loạn.

"Bịch."

Hạ Thính Nam mở cửa sổ nhìn qua thì thấy Từ Bỉnh Nhiên đang uống sữa chua ở trên ban công, lúc nhìn thấy cô anh liền đưa cho cô một hộp khác trên tay.

"Uống không?" Anh hỏi.

“Uống!” Hạ Thính Nam với tay sang cầm lấy sữa chua, trên hộp vẫn còn mang theo hơi lạnh cùng vệt nước đọng lại.

Cằm Từ Bỉnh Nhiên bất chợt nâng lên một chút, Hạ Thính Nam trong giây lát đã hiểu ra, cô mở rộng cửa sổ ra, người lùi về phía sau một chút, nhường chỗ cho Từ Bình Nhiên nhảy qua.

Lúc còn học đại học, cô nói cho Tô Nhã Thư chuyện khoảng cách 2 phòng thật sự rất gần, lúc bình thường luôn luôn nhảy qua phòng bên tìm đối phương chơi đùa, biểu cảm Tô Nhã Thư hơi không thể hình dung.

Cô ấy hay trêu đùa mà hỏi Hạ Thính Nam, đây không phải là tình thú của cậu với Từ Bỉnh Khiêm đó chứ.

Hạ Thính Nam không biết trả lời như thế nào, bởi vì đó là thói quen mà bọn họ đã hình thành từ khi còn bé, lúc đó bọn họ còn nhỏ chưa hiểu chuyện đã luôn làm như vậy.

Bởi vì bố mẹ cãi nhau nên Từ Bỉnh Nhiên sẽ chạy qua chỗ cô tìm kiếm sự thanh tịnh và an tâm, còn Hạ Thính Nam cũng sẽ chạy qua chỗ Từ Bỉnh Nhiên để giải trí vì cô không muốn bị quản giáo việc học tập.

Không có lý do nào khác, bọn họ chỉ là vì hai thiếu khuyết trong lòng mà muốn cùng nhau làm bạn, an ủi lẫn nhau mà thôi, từ nhỏ đã hình thành thói quen đó rồi, sao có thể một sớm một chiều nói sửa là sửa được.

Hành động có thể thay đổi, nhưng tâm lý tin tưởng ỷ lại nhau lại khó mà thay đổi.

Từ Bỉnh Nhiên đã lâu rồi không vào phòng Hạ Thính Nam, sau khi đáp xuống đất anh vô thức nhìn xung quanh một chút.

Vẫn là một căn phòng tối tăm mờ mịt như trước, Hạ Thính Nam chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, bởi vì sàn gỗ đã hơi cũ nên sau khi anh nhảy qua, chân giẫm mạnh lên sàn phát ra tiếng cọt kẹt khe khẽ, sau đó lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt anh nhìn lên đến chiếc ga trải giường màu xanh thẫm, trông có vẻ rất mềm mại.

Trong phòng có một cái bàn học nhỏ, cạnh bàn học nhỏ có một cái ghế dựa, nhưng Hạ Thính Nam từ nhỏ đến lớn hầu như chưa bao giờ ngồi ở đó, cô sẽ ngồi dưới đất, ngồi ở trên giường, ngồi ở trên bàn học nhưng nhất định không ngồi hẳn trên ghế dựa.

Bên cạnh có còn có một cái tủ quần áo, cửa tủ không đóng chặt, bởi có một cái áo lót bị kẹt ở cánh cửa tủ, nửa trong tủ, nửa rơi ra ngoài, từ kẽ hở có thể thấy rõ ràng bên trong cũng là một đống hỗn độn như vậy không hơn không kém.

Hạ Thính Nam chú ý tới điều gì đó, chạy nhanh đến che trước mặt Từ Bỉnh Nhiên, mở tủ quần áo ra, nhặt áo lót ném vào, rất vững vàng bình tĩnh, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào.

Nhưng mà chiếc áo lót nhỏ này lại chính là cọng rơm đè chết lạc đà, quần áo chồng chất như đống đổ nát ập xuống trước mắt hai người, mỗi cái rơi một chỗ, vương vãi đầy trên mặt đất.

"..."

Mặt Hạ Thính Nam dường như xuất hiện một vết nứt.

Căn phòng bốn bề yên lặng như tờ.

Tủ quần áo đột nhiên trở nên trống rỗng, chỉ còn lại mấy bộ quần áo để ở dưới đáy là may mắn vững vàng trụ lại, các loại quần áo đủ màu sắc rơi đầy dưới chân Hạ Thính Nam, có một cái còn bay đến tận chỗ Từ Bỉnh Nhiên.

Cô nhìn chiếc quần lót ren màu đen dưới chân Từ Bỉnh Nhiên, đột nhiên cảm thấy ngột ngạt, hít thở không thông.

Từ Bỉnh Nhiên cũng nhìn thấy, anh khom lưng cúi xuống, nhặt miếng vải nhỏ màu đen dưới chân lên, đứng dậy cầm lấy tay Hạ Thính Nam rồi bỏ nó vào tay cô, lúc thu tay về lại dường như lơ đãng mà cọ cọ một chút vào lòng bàn tay cô .

Hạ Thính Nam cầm quần lót, đầu óc trống rỗng, đứng bất động tại chỗ.

Từ Bỉnh Nhiên nhẹ nhàng nói: "Hạ Thính Nam, xếp gọn lại một chút."

...

Hạ Thính Nam vùi đầu vào tủ xếp gọn lại đống quần áo, hoàn toàn không dám nhìn Từ Bỉnh Nhiên, cô càng mau chóng sắp xếp lại càng làm tủ quần áo tồn tệ hơn, quần áo được nhét vào bên này thì bên kia quần áo khác lại rơi ra ngoài, cứ như vậy liên tục không dừng.

Từ Bỉnh Nhiên nhìn chằm chằm một lúc bèn đi tới giúp Hạ Thính Nam xếp gọn lại.

Anh lướt qua chỗ đồ lót một cái, rồi cầm lấy một cái áo sơ mi, gấp lại gọn gàng lại rồi đưa cho Hạ Thính Nam, Hạ Thính Nam nhanh chóng cầm lấy nhét vào trong tủ quần áo.

Hạ Thính Nam: Anh vẫn là nên ra kia ngồi đi.

Từ Bỉnh Nhiên: Không cần anh giúp à?

Hạ Thính Nam: ... Không cần.

Anh đi đến ngồi xuống cái ghế dựa cạnh bàn học nhỏ, lẳng lặng nhìn Hạ Thính Nam đang tùy hứng mà gấp từng bộ quần áo, sau đó ném vào tận sâu trong cùng của tủ.

Từ Bỉnh Nhiên đột nhiên lên tiếng: "Tại sao em lại không mặc bộ đồ ngủ trước kia?"

Hạ Thính Nam dừng động tác trên tay, hơi sửng sốt.

"Ồ, ý anh là cái bộ màu trắng này sao? Bởi vì em mua bộ đồ ngủ mới, còn cái này xếp ở dưới cùng nên cũng quên mất không lấy ra mặc." Cô rủ bộ quần áo đã gấp được một nửa trên tay ra: "Hình như vẫn có thể mặc được, có điều nó hơi cũ rồi."

Cô lại hỏi: "Bộ em đang mặc nhìn không đẹp hay sao?"

Bộ đồ ngủ cô đang mặc mới mua cách đây mấy năm, rất có dáng vẻ thiếu nữ, bên trên đều là những đóa hoa màu hồng nhạt, lúc đó cô đơn thuần là bị trái tim thiếu nữ mê hoặc nháy mắt không kịp suy nghĩ liền mua nó.

Từ Bỉnh Nhiên: "Ồ."

Hạ Thính Nam hoài nghi nhìn anh: "Ồ là có ý gì chứ?"

"Là anh cảm thấy nó không quá đẹp để khen, nhưng có điều nó không xấu." Quần áo của Từ Bỉnh Nhiên đều rất đơn giản, ba màu đen, trắng, xám, lần lượt đổi qua lại, không có khái niệm xấu đẹp đối với mấy loại quần áo màu sắc lòe loẹt.

Cô bừng tỉnh hiểu ra: "Ồ, cho nên ý anh là bộ này không đẹp bằng bộ cũ kia chứ gì."

Từ Bỉnh Nhiên không trả lời. Hạ Thính Nam cho rằng anh ngầm thừa nhận, vì thế quyết định để bộ đồ màu trắng rộng thùng thình này có cơ hội được thấy lại ánh mặt trời, cô gấp gọn lại rồi để lên hàng trên tủ quần áo, như vậy lần sau lấy đồ cô có sẽ nhìn thấy nó.

Một lần nữa căn phòng lại quay về trạng thái yên tĩnh, Hạ Thính Nam cảm thấy bầu không khí xấu hổ lúc trước đã tiêu tan đi, trong lòng thoải mái không ít, cô ngồi ở bên giường, lại không quản được miệng mà bắt đầu than thở.

"Từ Bỉnh Nhiên, em nói cho anh nghe này, em vừa mới ăn cơm cùng mẹ, mẹ lại muốn đưa em đi xem mắt."

Từ Bỉnh Nhiên duỗi chân, dùng mu bàn chân huých nhẹ vào ngón chân của cô, nhẹ nhàng hỏi: "Chân đã ổn chưa?"

Hạ Thính Nam thu chân lại nhìn một chút: "Đã ổn lâu rồi, vốn dĩ cũng không có gì, hiện tại đã không còn cảm giác nữa."

"Ừm."

"Em đã nói với mẹ rằng trừ khi anh thoát ế, nếu không em sẽ không tìm đối tượng, đây không phải chính là phương pháp rất tốt, đôi bạn cùng thắng hay sao?" Hạ Thính Nam kéo đề tài trở lại, cô kéo nắp hộp sữa chua ra uống một ngụm, trên mũi còn dính chút sữa chua.

"Đôi bạn cùng thắng?" Anh rút khăn giấy ra, lúc sắp chạm tới mũi cô lại rẽ sang hướng khác, đem khăn giấy đưa xuống bỏ vào trong tay cô: "Tự lau đi."

"Ồ, cảm ơn" Hạ Thính Nam cầm lấy khăn giấy lau lau mũi, không hề để ý mà nói: "Đúng vậy, hai chúng ta cùng tiến cùng lùi, hoặc là cùng nhau thoát ế, hoặc là cùng nhau làm cẩu độc thân, như vậy nếu có bị mẹ em mắng, cũng là hai chúng ta cùng nhau bị mắng."

Từ Bỉnh Nhiên nhìn chằm chằm hộp sữa chua trong tay cô, không nói chuyện, không biết đang suy nghĩ đến cái gì.

Hạ Thính Nam hút sữa chua, bởi vì sữa chua cùng không khí bị hút ra ngoài nên cái hộp trên tay cô phát ra tiếng sụt sụt lanh lảnh.

Ý tưởng của cô rất hay, Từ Bỉnh Khiêm không tính toán đến chuyện tìm đối tượng trong khoảng thời gian ngắn, mang anh đưa ra hứng mũi chịu sào nhận sự tức giận của mẹ, còn cô núp ở phía sau hưởng thụ thanh tịnh, chắc chắn không nghĩ tới phương án hai người cùng nhau thoát ế.

Hạ Thính Nam ném hộp sữa chua đã uống hết vào thùng rác, phát ra một tiếng "bịch" rất nhẹ.

Cửa sổ vừa mở không đóng chặt, đêm hè không gió nên đã bắt đầu có muỗi, ngay lúc Hạ Thính Nam vừa muốn với lấy điện thoại di động thì giây tiếp theo cô nhạy bén nghe thấy một tiếng vo ve từ 4 phía truyền tới khiến cô nổi da gà.

"Cmn!" Cô không nhịn được mà mắng một câu, suýt chút nữa thì cả người nhảy dựng lên.

Từ Bỉnh Nhiên nhanh chóng đứng dậy nhìn cô một chút, đóng chặt cửa sổ, sau đó bật đèn huỳnh quang trong phòng lên.

Cả căn phòng trở lên sáng trưng, yêu ma quỷ quái cũng không còn chỗ mà trốn, nhưng lại không biết những con muỗi xảo quyệt chốn đến góc nào mất rồi.

Hạ Thính Nam từ nhỏ đã thu hút muỗi, chỉ cần cô cùng người khác ở cùng chỗ, người khác vĩnh viễn sẽ không bị muỗi đốt, cô so với Tôn Ngộ Không còn giỏi hơn lập tức nhấc một chân, cong người, tay này vung tay kia vẩy, khua khua khoắng khoắng, dồi dào sức sống mà chơi trốn tìm với bọn muỗi. Năm đó, kết thúc kỳ thi trung học, cô đứng chờ Từ Bỉnh Khiêm ở trước cổng trường trung học, thiếu chút nữa là cô bị muỗi bế đi mất.

Từ Bỉnh Khiêm nhắc nhở nói: "Em đừng nhúc nhích."

Hạ Thính Nam sụp đổ: "Em mà không nhúc nhích, muỗi cắn em thì phải làm sao?!"

Từ Bỉnh Khiêm hỏi cô: ‘’Em chưa từng nghe qua một câu gọi là bắt tội phạm bằng cách gài bẫy à?’’

Tác giả có lời muốn nói: Hình như tìm lại được chút cảm giác rồi, anh em ơi tôi lại phất rồi lên đây^^


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin