ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Edit: Khả Khả

Beta: 


Ngày hôm sau, Từ Bỉnh Nhiên rời giường từ rất sớm, anh đến vỗ vỗ lên mặt Hạ Thính Nam, muốn làm chút chuyện với cô.


Vỗ vỗ một hồi cô cũng không tỉnh, anh đành đưa tay vào trong chăn.


Trái ngược với cái lạnh bên ngoài, bên trong ổ chăn thật sự rất ấm, đó là nhiệt độ cơ thể của Hạ Thính Nam. Cô rất thích kẹp đồ gì đó khi ngủ, mép chăn bị cô cuộn lại kẹp giữa hai chân, ngủ rất ngon lành.


Từ Bỉnh Nhiên luồn qua chiếc áo ngủ ngắn tay, khẽ chạm vào Hạ Thính Nam. Lúc đầu, anh chỉ véo nhẹ cô, nhưng không thấy cô có phản ứng gì, thế là anh bắt đầu lần mò ra phía sau eo cô.


Cô gầy đi trông thấy rõ, cái eo đầy đặn trước kia đã mất, sờ vào cảm giác không còn mềm mịn nữa, ngược lại có thể cảm nhận được xương sườn lộ ra.


Bàn tay ấm áp sờ soạng lung tung, móng tay chạy dọc từ sống rồi vẽ vòng tròn sang những chỗ bên cạnh. Hạ Thính Nam bị ngứa ngáy đánh thức, gương mặt mơ hồ có chút khó chịu, cô cười, đẩy bàn tay ra khỏi hông mình.


Từ Bỉnh Nhiên thu tay lại, nhìn cô: “Hôm nay là thứ sáu, anh về trường trước, sau khi tan học anh đến tìm em, có gì thì gọi cho anh, biết chưa?”


Hạ Thính Nam mơ màng gật đầu, giây tiếp theo, đôi mắt dính chặt lại. Cô có cảm giác có gì đó chạm vào mặt mình, nhưng cô không quan tâm, cứ vậy mà chìm vào cơn mơ.


Từ Bỉnh Nhiên rút tay lại nhìn cô chằm chằm, anh mím môi kiềm chế, sau đó xoay người nhẹ nhàng đóng cửa rồi rời đi.


Vừa mới nhắm mắt một lúc, đến khi cô mở mắt ra lại nhìn thấy gương mặt phức tạp của Từ Bỉnh Nhiên.


Hạ Thính Nam dụi mắt đứng dậy: “Sao anh lại về rồi?”


Từ Bỉnh Nhiên nghiêng đầu tránh nhìn cô.


Hạ Thính Nam cúi đầu, vội kéo vạt áo đang cuốn lên đến ngực, sau đó ho khan hai tiếng.


Từ Bỉnh Nhiên nhìn đồng hồ: “Nếu anh tính không sai thì giờ đã là 5 giờ chiều rồi.”


Chính xác là 4 giờ 47 phút chiều, sau khi anh tan học, mất thêm mười phút để tới khách sạn này. Vậy mà Hạ Thính Nam vẫn còn ngủ, đến khi anh vào phòng gây ra chút tiếng ồn cô mới trở người tỉnh dậy.


Tuổi thọ trung bình của con người khoảng 7 80 tuổi, có biết bao người không muốn chìm vào hôn mê, còn Hạ Thính Nam chọn đi ngược đám đông. Cô ước mỗi ngày đều sinh hoạt ở trên giường, mong trời mau tối để được đi ngủ. Từ Bỉnh Nhiên cảm thấy Hạ Thính Nam dành ra 70% tuổi đời chỉ dùng để ngủ, còn lại 30% chia đều cho game với tiểu thuyết.


“Hạ Thính Nam, sao em có thể ngủ được như vậy nhỉ?” Anh thật sự khó hiểu.


“Tối hôm qua em trùm chăn xem tiểu thuyết, xem đến khuya.” Trời sáng cô mới đi ngủ.


Từ Bỉnh Nhiên:…


“Rất hay, rất cảm động.” Hạ Thính Nam giải thích, xem tiểu thuyết cô còn khóc, sợ làm Từ Bỉnh Nhiên thức giấc, cô liền nấp trong chăn đè nén tiếng khóc, lau nước mắt, lâu lâu ló đầu ra hít thở chút không khí.


Từ Bỉnh Nhiên ngàn vạn lần không ngờ tới, hôm qua sau khi tắt đèn, Hạ Thính Nam không cục cựa, hoá ra không phải cô đi ngủ mà là trốn xem tiểu thuyết.


Hạ Thính Nam một khi đã chơi game hay xem tiểu thuyết thì không ai theo kịp, nếu cô dùng phân nữa công lực cho việc đọc sách thì có khi cô đã là Trạng Nguyên rồi.


Lúc anh thi đại học, anh cũng không chuyên tâm bằng cô khi xem tiểu thuyết.


Hạ Thính Nan nhanh chóng rời giường đi rửa mặt, cô cảm thấy dạ dày mình trống rỗng, đói đến cồn cào.


“Có gì ăn không?”


Từ Bỉnh Nhiên: “Thay quần áo đi, anh đưa em đi ăn.”


Lần này đến đây Hạ Thính Nam mang theo rất nhiều váy áo, đa số là váy dài, bởi vì cô cảm thấy chân mình hơi thô, vừa mới rời giường còn tốt, đi được vài bước cô liền cảm thấy hơi chóng mặt.


Cô ổn định đi ra ngoài, đứng trước mặt Từ Bỉnh Nhiên xoay một vòng: “Thế nào, đẹp không?”


Từ Bỉnh Nhiên nói: “Cũng được.”


“Hả?” Cô kêu lên: “Chỉ là cũng được thôi sao? Vậy em thay cái khác, chờ chút.”


Cô lại chạy đến phòng vệ sinh thay một bộ váy khác, sau đó trở lại hỏi Từ Bỉnh Nhiên thế nào.


Từ Bỉnh Nhiên: “Cũng được.”


“Hả? Cái này cũng chỉ “cũng được” thôi sao?”


Cô định đi thay đi thay bộ khác, thì Từ Bỉnh Nhiên bất đắc dĩ kéo cô lại.


Anh kéo cô lại vô ý móc vào dây áo lót màu đen, dây áo lót đập vào da thịt phát ra chút âm thanh, làn da xung quanh nhanh chóng nổi một mảng đỏ, nhưng từ từ mờ dần.


Hắn đem nàng trong lúc vô ý treo tới màu đen nội y đai an toàn bát trở về trên vai, nội y đai an toàn cùng da thịt va chạm, phát ra một chút tiếng vang, phụ cận làn da nổi lên một chút màu đỏ, lại chậm rãi tiêu tán.


Từ Bỉnh Nhiên: Anh không có ý gì khác, nhưng nó rất đẹp

Hạ Thính Nam: Hả... Sao anh thẳng thừng vậy.


Từ Bỉnh Nhiên:…


Cô gãi gãi vai, không còn muốn đi thay đồ nữa.


Dù sao ở đây cũng là khu Đại học, ngoài trường Từ Bỉnh Nhiên theo học còn có vài trường nổi tiếng khác xung quanh, mỗi tội chẳng có trường nào Hạ Thính Nam thi lọt vào được cả. Trong lòng cô không khỏi cảm thán, giữa người với người sao lại chênh lệch lớn đến vậy, đây là “khác một trời một vực” trong truyền thuyết sao?


Từ Bỉnh Nhiên đưa cô đi dạo, sao đó ghé vào một quán ăn nhỏ.


Hạ Thính Nam nói: “Ăn cái này thôi sao?” Cô còn đang nghĩ sẽ ăn hết một danh sách dài.


Từ Bỉnh Nhiên gọi hai tô mì sợi: “Em muốn ăn gì, tôm hùm đất xào cay?”


Cô ngạc nhiên: “Được không?”


“Không được.” Bụng rỗng mà đòi ăn tôm hùm đất xào cay? Ngày hôm sau muốn du lịch trong bệnh viện chắc? 


Hạ Thính Nam trừng mắt.


Nhưng Hạ Thính Nam cũng không kén ăn, chỉ là mì sợi cũng khiến cô ăn ngon lành.


“Anh nói xem, có phải em thiên vị phương bắc hơn không? Sao em lại cảm thấy mì này ngon hơn phía nam của chúng ta nhỉ?” Nói rồi cô húp ngụm canh cuối cùng, còn không chút hình tượng nào ợ dài một cái.


Mấy bàn gần đó đều quay đầu nhìn, không biết tiếng ợ man rợ của sư tử ăn no trên thảo nguyên Châu Phi phát ra từ đâu, hoá ra là từ hai người bọn họ.


Từ Bỉnh Nhiên nghiêm đầu làm bộ không quen biết Hạ Thính Nam, sau đó nói: “Là do em đói quá thôi.”


Hạ Thính Nam cũng xấu hổ quay đầu đi, đè nén tiếng ợ sắp tuôn ra nữa.


Sau khi ăn xong, bọn họ đi dạo ở phố ăn vặt. Nơi đây có rất nhiều người, Hạ Thính Nam còn thấy không ít người nước ngoài, ai cũng đều cao lớn, đẹp trai. Từ Bỉnh Nhiên nói có thể đấy là học sinh trao đổi của trường.


Bộ mặt Hạ Thính Nam tỏ vẻ sùng bái liền gật đầu.


Thời tiết có hơi nóng, Từ Bỉnh Nhiên mua ly nước có ga cho Hạ Thính Nam.


Tay trái Hạ Thính Nam cầm nước, tay phải cầm điện thoại, ngón cái liên tục lật trang. Tiểu thuyết hôm qua cô đọc vô cùng ngược tâm, vì vậy cô tìm một bộ tiểu thuyết vui tươi khác để chữa lành trái tim mình.


Từ Bỉnh Nhiên liếc mắt, ngón tay dài giật lấy điện thoại trong tay cô.


“Hạ Thính Nam.”


“Làm gì vậy? Trả điện thoại cho em.”


Từ Bỉnh Nhiên lướt qua nội dung trên điện thoại: “Hai mắt anh ta đỏ ngầu, dồn cô ở góc tường…”


Da đầu Hạ Thính Nam tê dại: “Không được, anh trả lại cho em! Anh đừng đọc! Đừng đọc mà!”


Từ Bỉnh Nhiên xoay vong, né tránh tay cô, tiếp tục đọc: “Anh ta nói, cô bé, đừng khóc, em mà khóc, trái tim anh vỡ nát mất!”


“Aaaaaa!!!” Mặt Hạ Thính Nam đỏ bừng, đỉnh đầu muốn bốc khói, cô nhảy lên ôm lấy cổ Từ Bỉnh Nhiên, cô treo lủng lẳng trên người anh, dùng sức véo mạnh: “Đừng đọc thành tiếng!”


Từ Bỉnh Nhiên buồn cười, song lại sợ Han Thính Nam ngã liền ôm lấy hông cô.


Anh nói: “Hoá ra em thích kiểu người như vậy?”


“Anh thì biết cái gì!”


“Đúng là anh không hiểu, nhưng mà trái tim vỡ nát thì người cũng đi chầu diêm vương rồi.”


Hạ Thính Nam suy sụp: “Người như anh không biết cái gì là lãng mạn hết.”


Từ Bỉnh Nhiên thả cô xuống, ánh mắt dừng trên bờ vai trơn mịn của cô.


Không phải anh không biết lãng mạn, mà lãng mạn của anh sẽ không nói ra thành lời.


Anh có thể vì Hạ Thính Nam mà lên trời xuống biển, cũng có thể vì cô mà không sợ bất cứ thứ gì, dù phía trước là tường đồng vách sắt anh cũng không từ, nhưng vấn đề là Hạ Thính Nam phải yêu cầu anh làm.


Từ Bỉnh Nhiên biết bản thân không phải là “nhu yếu phẩm” của Hạ Thính Nam. Không có anh thì vẫn còn Trần Thiến, còn có Thang Thành, còn có rất rất nhiều người bị thu hút bởi tính cách nhiệt tình của cô. Hạ Thính Nam sẽ không bao giờ cô đơn, vì cô có thể mang đến cho người khác sự ấm áp.


Nhưng Từ Bỉnh Nhiên lại khác, anh giống như một thân cây khô héo ở trong rừng rậm, bị hơi thở của sinh trưởng vây quanh nhưng lại mất đi khả năng sinh trưởng, anh khát khao chạy về hướng mặt trời nhưng lại bị chôn chân tại chỗ.


Bởi vì mặt trời bao la, không chỉ soi rọi một mình anh.



Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin