ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Edit: Amelie.Vo

Beta: P.Ann

Trước kỳ thi đại học, Từ Bỉnh Nhiên ngây người nửa giờ đồng hồ trong phòng thầy chủ nhiệm. Lớp của anh là lớp đầu tiên mà thầy dẫn dắt suốt ba năm học, vậy nên thầy rất có trách nhiệm, gọi từng bạn trong lớp đến văn phòng để trò chuyện trước khi thi, nhằm hiểu rõ hoàn cảnh gia đình cùng tâm lý của mỗi em, đồng thời cổ vũ bọn họ cố gắng thi tốt.

Từ Bỉnh Nhiên là học sinh mà thầy quan tâm nhất, không phải là vì anh vừa thông minh mà thành tích lại cực kỳ tốt, cũng không phải là vì anh đẹp trai có nhiều người theo đuổi, mà sâu bên trong còn có một nguyên nhân khác.

Ba năm cấp ba, thầy không phải là chưa từng gặp qua phụ huynh của Từ Bỉnh Nhiên. Tuy vậy, quả thật đây là lần đầu tiên ông gặp một gia đình có bầu không khí như vậy.

Có một lần họp phụ huynh yêu cầu người lớn trong nhà phải tới, bố mẹ Từ Bỉnh Nhiên đều tới họp nhưng đây là cặp vợ chồng kỳ quái nhất mà ông từng gặp qua: cùng một nhà nhưng tưởng như là hai người xa lạ.

Sau khi buổi họp kết thúc, thầy uyển chuyển dò hỏi tình huống trong nhà Từ Bỉnh Nhiên. Đối với việc này, có lẽ anh đã tập mãi thành thói quen, dùng lời nói bình hoà để trả lời: “Thầy không cần để tâm đến bọn họ.”

Thầy cũng không rõ rốt cuộc Từ Bỉnh Nhiên đã trải qua những chuyện gì mà có thể bình đạm phớt lờ mối quan hệ của bố mẹ mình như thế. Nhưng đứng ở cương vị là giáo viên, thầy thực sự không nên nhiều lời, vì thế thầy chỉ có thể động viên Từ Bỉnh Nhiên an tâm ôn thi, mọi chuyện rồi sẽ trở nên tốt đẹp.

Nghe hết câu cuối của thầy, Từ Bỉnh Nhiên rủ mắt rồi nhẹ nhàng “vâng” một tiếng.

Những người khác chỉ vào văn phòng có mười phút rồi ra, riêng thời gian Từ Bỉnh Nhiên ở bên trong là lâu nhất, vì vậy ai nấy cũng đều tò mò. Vừa trông thấy anh đi ra, Chương Hựu Trình đã nhào tới vồ vập hỏi thầy nói gì trong đó thế.

“Chẳng có gì đâu, chỉ bảo tớ cố gắng thi tốt.” Lời này của anh là thật, bởi vì thầy chủ nhiệm sợ ảnh hưởng đến tâm tình của anh nên chẳng dám hỏi gì nhiều. Song, tinh thần của Từ Bỉnh Nhiên quả thật rất ổn, dù sao thì sự việc tệ hại nhất cũng đã bị anh nhìn thấy từ một năm về trước rồi.

“Thành tích của cậu ổn định như vậy mà còn cố cái gì nữa chứ.”

“Tớ không cần, nhưng mà cậu cần đấy.” Từ Bỉnh Nhiên quăng cho cậu chàng một quyển vở, bảo cậu: “Trước khi thi nhớ coi kỹ nghe chưa?”

Chương Hựu Trình bất đắc dĩ gật đầu.

Trên đường chạy xe về nhà, Từ Bỉnh Nhiên bất giác thất thần.

Một người thì bận rộn bôn ba bên ngoài, còn một người thì ở nhà cô đơn chờ đợi. Từ khi anh có ký ức đến nay, bố mẹ chưa bao giờ ngừng khắc khẩu. Ban đầu hai người còn cố kỵ mỗi khi anh có mặt, sau này khi nhận ra Từ Bỉnh Nhiên đã sớm biết bọn họ bất hoà, cả hai liền cư xử như thể chẳng còn gì để mất, thậm chí có vài lần còn cãi vã to tiếng ngay trước mặt anh.

Vô tâm làm tổn thương người khác là điều tàn nhẫn nhất. Có một lần cãi nhau nặng nề, mẹ Từ khóc lóc gào thét với bố Từ: “Nếu như không phải vì Bỉnh Nhiên, tôi đã sớm ly hôn với ông từ lâu rồi!”

Lời nói này tựa như khuấy bùn làm đục ao trong, cá tôm bên dưới trong nháy mắt mất sạch phương hướng.

Từ Bỉnh Nhiên không hiểu rốt cuộc bản thân mình tồn tại để làm gì. Phải chăng anh chỉ là một sự ràng buộc, là sợi dây thừng giam cầm bố mẹ, để mỗi lần bọn họ cãi nhau, sẽ dùng dao cứa lên người anh từng chút, khiến cho tinh thần anh ngày một lỏng lẻo, giây tiếp theo sẽ lập tức đứt đoạn.

Nhưng cái gọi là vực thẳm không đáy, đi xuống còn phải trải qua một chặng đường dài. Anh luôn tự dặn lòng, không được để đoạn dây cứu rỗi này bị cắt đứt, không được để bản thân trở nên lãnh đạm mà đánh vỡ những khoảnh khắc ôn nhu cuối cùng. Anh vẫn luôn tin tưởng hết thảy mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp, sẽ có một ngày cả bố lẫn mẹ đều có thể mỉm cười hạnh phúc.

…Thế nhưng, cái suy nghĩ này đã hoàn toàn biến mất kể từ khoảnh khắc kia.

Đó là một ngày anh ở ga tàu nhìn thấy mẹ mình đứng bên cạnh một người đàn ông cao lớn. Hai người dựa sát vào nhau, trông vô cùng tâm đầu ý hợp, thân mật khắng khít không rời. Gương mặt mẹ anh nở rộ một nụ cười tươi tắn xán lạn mà đã rất lâu rồi anh chưa từng nhìn thấy, vì vậy anh chợt nghĩ có lẽ anh nên buông tha cho chính mình, cũng là buông tha cho mẹ anh.

Chuyện khó nhất mà một người phải đối mặt, chính là hoà giải với bản thân. Anh phải đối mặt với tột cùng của sự phẫn nộ, hoài nghi, do dự, thống khổ, để có thể đưa ra quyết định sau cùng.

Anh nói: “Mẹ à, mẹ và bố hãy ly hôn đi.”

Bố anh không thể buông lời chỉ trích. Ông gắng gượng muốn giải bày điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể trách bản thân mình là một người cảnh sát quèn, không quyền không chức, vừa khổ sở lại mệt nhọc. Nhưng điều này cũng không phải là lỗi của ông, chức trách vẫn còn ở đó, hằng ngày ông vẫn phải một nắng hai sương không từ khổ cực. Có lẽ đây cũng là điểm mà Từ Bỉnh Nhiên cảm thấy tự hào về bố mình.

Tuy nhiên, mẹ Từ lại không giống vậy. Nếu bà thất vọng với cái gia đình này, bà vẫn có thể ly hôn, không cần thiết phải lôi Từ Bỉnh Nhiên ra làm cái cớ, một mặt thì chịu đựng giày vò từ gia đình của họ, mặt khác lại hưởng thụ sự ngọt ngào mà người đàn ông kia ban tặng.

Từ một đứa trẻ xinh xắn, đáng yêu và ngoan ngoãn, Từ Bỉnh Nhiên lớn dần trở thành một người đàn ông đỉnh bạt. Ròng rã suốt mười mấy năm, quanh quẩn bên tai mãi là lời qua tiếng lại, điều đó cũng đủ làm một người trưởng thành như anh mỏi mệt vô cùng.

So với sự chăm nom như có như không của bố mẹ, thì những lời lải nhải dong dài của Hạ Thính Nam vẫn làm anh bình tâm hơn.

Dường như Hạ Thính Nam biết sử dụng năng lượng mặt trời, chỉ cần có chút tia nắng, cô cũng có thể mang đến cho anh sự ấm áp không bao giờ tàn.

Cho nên, bao năm qua, Từ Bỉnh Nhiên luôn tận lực bầu bạn bên cạnh Hạ Thính Nam. Anh luôn hy vọng cô tràn ngập sức sống, tươi cười vô tư, nhất định đừng giống như anh, lớn lên dưỡng thành tính cách nặng nề u ám, không chút thú vị gì.

Dù bố mẹ sắp sửa ly hôn, Từ Bỉnh Nhiên cũng đã chuẩn bị sẵn mọi tâm lý để đối mặt với viễn cảnh trước mắt.

Đối với anh, việc thi đại học cũng không phải là vấn đề to tát, không có thứ gì có thể kết thúc chỉ trong một lần. Nhiều năm học tập cả ngày lẫn đêm đã mang đến cho anh thành tích xuất sắc vượt trội, vậy nên anh cũng chẳng cảm thấy có mấy lo âu, thấp thỏm.

Thế nhưng, Hạ Thính Nam lại sốt ruột muốn chết. Một ngày trước khi anh thi đại học, cô thay anh kiểm tra một lượt hết từ cặp sách này tới bút viết nọ.

“Bút chì bấm mang theo chưa?”

Từ Bỉnh Nhiên nhìn cây bút chì bấm trong tay cô, trầm mặc gật đầu.

Hạ Thính Nam chợt phát hiện mình đang cầm cây bút chì bấm của anh, bèn vội vàng chạy đi nhét nó vào trong hộp bút.

“Chứng minh nhân dân với giấy báo dự thi của anh đâu?”

Từ Bỉnh Nhiên thở dài, đưa giấy tờ cho cô kiểm tra.

Hạ Thính Nam kéo khoé miệng: “Anh đừng chê em phiền. Do em thấy anh hôm nay cũng không định ôn bài, bằng không em nào dám phiền anh. Em thật sự thấy căng thẳng quá, tại sao đi thi đại học lại căng thẳng như vậy?”

Không hiểu sao trong bụng cô cứ thấy tê rần, là cảm giác không muốn đi vệ sinh nhưng lại tưởng mình muốn đi vệ sinh, như lúc chạy 800 mét trong giờ thể dục vậy.

Thấy cô bắt đầu nói năng lộn xộn, Từ Bỉnh Nhiên dở khóc dở cười: “Là anh đi thi, không phải em đi thi.”

“Nhưng mà sao em căng thẳng quá à!”

Từ Bỉnh Nhiên cố tình nhại theo lời cô: “Nhưng mà sao anh căng thẳng quá à!”

“Anh đừng có nhái em!” Hạ Thính Nam cạn lời rồi.

Từ Bỉnh Nhiên lại tiếp tục nhại theo cô.

Hạ Thính Nam vừa tức mình vừa tức cười: “Giọng em đâu có thấy ghê như vậy.”

Từ Bỉnh Nhiên cười một lát rồi, rồi chợt dùng ngón trỏ khảy nhẹ tóc mái cô: “Có phải em nên đi cắt tóc rồi không?”

Cô nheo mắt lại, cảnh giác lùi về phía sau một bước: “Đừng có sờ tóc mái của em. Em mới gội đầu, sờ vào nó bết dầu.”

Nói đến việc cắt tóc, nhiều năm qua Hạ Thính Nam vẫn để tóc ngắn, chủ yếu là do cô thấy mặt mình hơi to.

Đôi khi, Hạ Thính Nam nghĩ mình có bệnh, dù cô thường xuyên nói với người khác rằng mình chỗ này không tốt, chỗ kia không đẹp, nhưng nếu đối phương thật sự tán thành mấy lời nói này, cô sẽ cực kỳ không vui vẻ mà trở mặt ngay, hận không thể cầm cái loa đặt kế bên tai đối phương mà rống: Cái khỉ mốc! Hạ Thính Nam hoàn hảo từ đầu đến chân đấy! Biết chưa?

Hạ Thính Nam thở dài: “Em vốn định nuôi tóc mái cho dài, nhưng dạo này thời tiết nóng quá, cái trán em bị bí hơi thành ra nổi mụn.”

vuốt tóc mái lên cho Từ Bỉnh Nhiên xem.

Từ Bỉnh Nhiên cúi người lại gần, thân hình anh che mất ánh sáng lay lắt từ bóng đèn sợi tóc, gương mặt bị ngược sáng, nhìn không rõ cảm xúc gì.

Anh khẽ nhíu mày: “Tối nào em cũng thức khuya?”

“Lâu lâu thôi à.” Hạ Thính Nam hơi chột dạ, mở mắt ra. Trán cô quả thật bị nổi mụn từ lúc cô bắt đầu thức đêm.

Từ Bỉnh Nhiên xoa xoa vầng trán của cô, anh niết ngón tay từ phải sang trái, sau đó ấn ấn lên nốt sưng đỏ mọc ngay chính giữa.

Hạ Thính Nam vừa ngứa vừa đau, vội thả tóc mái xuống, không cho anh nhìn nữa.

Ngón tay Từ Bỉnh Nhiên thuận thế vuốt dọc xuống sống mũi, rồi bất thình lình dùng sức véo mũi cô: “Không muốn nổi mụn thì đừng có thức đêm nữa.”

“Em cũng đâu có muốn, nhưng có đứa cứ tìm em nói chuyện hoài.” Cô hít vào một hơi.

“Đứa nào?”

“Thì cái đứa tên Thang Thành ấy.”

Từ Bỉnh Nhiên bỏ tay xuống, đứng lùi lại một bước.

“Sao nó có số điện thoại của em?”

Hạ Thính Nam hơi sửng sốt: “Ơ, thế cậu ấy không phải em của chị Xảo Xảo à?”

Thang Thành thật sự có thể xem như một người có sức ảnh hưởng, tham gia giải bóng đá cấp trường, cậu chính là người tiên phong. Mỗi khi cậu sút bóng vào khung thành, kéo theo tiếng hoan hô gào thét của một bộ phận lớn những bạn nữ đứng xem, hệt như nam chính trong các tiểu thuyết thanh xuân vườn trường vậy.

Hạ Thính Nam đụng phải cậu ta ở ngay bồn rửa tay gần sân thể dục. Ngay lúc bị cậu ta gọi lại, cô còn hơi ngơ ngác một chút, nhưng sau khi Thang Thành hỏi cô có quen biết với chị của cậu ta không, Hạ Thính Nam mới vỡ oà hoá ra cậu là em trai của Thang Xảo Xảo.

Từ Bỉnh Nhiên yên lặng lắng nghe, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ là do trước đó anh từng cùng Thang Xảo Xảo hàn huyên một chút, giờ nghĩ lại bỗng dưng thấy hối hận vô cùng. Sao mình lại lắm lời như vậy.

Hạ Thính Nam kể, cô chỉ tiện tay kết bạn với Thang Thành, xong liền tách nhau ra, chỉ là dạo gần đây Thang Thành rất hay tìm cô nói chuyện.

Thật ra, Hạ Thính Nam cũng không quá thích việc nhắn tin trên điện thoại. Cô rất lười đánh chữ, mà cô và Thang Thành lại không thân đến mức có thể trò chuyện bằng tin nhắn thoại, vì vậy cô đành phải tận lực trả lời tin nhắn của cậu. Nhưng cô cũng chỉ trả lời qua loa cho có lệ, nhiều khi cách mấy tiếng mới nhắn lại một lần, mà đa phần đều là gửi sticker sang.

Nghĩ đến những thời điểm như thế này, Hạ Thính Nam vô cùng biết ơn những người phát minh ra sticker, đúng là vũ khí sắc bén để kết thúc một cuộc hội thoại.

“Sau này nếu không muốn nói chuyện thì không cần trả lời. Không sao đâu.”

“Nhưng không phải cậu ấy là em của chị Xảo Xảo à…” Cô vẫn rất thích chị Thang Xảo Xảo đấy.

Ánh mắt Từ Bỉnh Nhiên nhìn hơi lạnh lẽo: “Gọi tên thân thiết như vậy, em thích Thang Xảo Xảo ở điểm nào?”

Vẻ mặt Hạ Thính Nam như thể “Anh đang nói nhảm gì vậy”, cô đáp: “Chị ấy rất xinh đẹp, còn dịu dàng nữa. Vả lại, hai người học cùng trường, vậy chắc chắn chị ấy học cũng rất giỏi! Anh không thấy người như vậy thật hoàn hảo sao?”

Từ Bỉnh Nhiên không dám gật đầu bừa bãi, anh cho rằng định nghĩa hoàn hảo của cô và anh không giống nhau cho lắm.

Hạ Thính Nam hỏi: “Vậy anh thấy như thế nào mới được gọi là hoàn hảo? Chắc không phải như em rồi ha?”

Từ Bỉnh Nhiên nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó anh rủ mắt trầm mặc, không hề có ý định trả lời câu hỏi này.

Hạ Thính Nam trợn mắt: “Lại không thèm đáp lời em. Chán muốn chết.”

Từ Bỉnh Nhiên vẫn cứ im lặng, không thèm để ý đến lời mà cô cố ý chọc giận anh.

“Thôi vậy, em không thèm nói nhảm với anh nữa, càng nói càng hoang mang.” Cô đứng dậy định rời đi thì bị Từ Bỉnh Nhiên kéo lại.

Từ Bỉnh Nhiên gắt gao nắm chặt cổ tay cô: “Ngày mai anh thi đại học rồi.”

Hạ Thính Nam tỏ ra khó hiểu: “Em biết mà.”

Anh mở miệng, hiếm hoi lắm mới lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Không cổ vũ cho anh sao?”

Hạ Thính Nam suy tư một hồi lâu, cuối cùng nhịn không được mà híp mắt cười nhạo: “Từ Bỉnh Nhiên, hồi đó anh bảo em ấu trĩ, giờ em với anh không phân cao thấp rồi nha?!”

Miệng nói như vậy, nhưng Hạ Thính Nam vẫn tiến đến ôm lấy Từ Bỉnh Nhiên, tựa như thói quen trước đây, chưa từng thay đổi.

“Cố lên, anh là Từ Bỉnh Nhiên, thi bách phát bách trúng.” Cô vừa cổ vũ, vừa vỗ nhè nhẹ lưng anh.

Một chiếc ôm có thể tiếp thêm sức mạnh. Nó là phương thức tuyệt vời nhất để kéo gần khoảng cách giữa người và người, mà không có bất cứ ngôn ngữ nào có thể thắng nổi.

Từ Bỉnh Nhiên dùng sức ôm lấy thân thể mềm mại của Hạ Thính Nam, môi anh chạm nhẹ lên tóc cô.

Anh chợt cất tiếng: “Cám ơn em.”

————

Tác giả có lời muốn nói:

Giọng văn của mấy chương này có hơi nặng nề, để tôi triệu hồi Hạ Thính Nam ra khuấy động bầu không khí.

Từ Bỉnh Nhiên: Người đàn ông thực tế và nghiêm túc

Hạ Thính Nam: Người phụ trách hoạt náo bầu không khí

P/S: “Cái gọi là vực thẳm không đáy, đi xuống còn phải trải qua một chặng đường dài.” Đây là câu nói của hoạ sĩ kiêm nhà văn Mộc Tâm, không phải tác giả tôi nói đâu.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin