ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Editor: Thỏ

Beta: P.Ann


Bố Từ đã gặp chuyện.


Lúc đó Từ Bỉnh Nhiên tình cờ có việc ở bên ngoài, khi đến bệnh viện, sắc mặt anh tái nhợt, biểu cảm rất lạnh lùng. Thậm chí, anh còn không nhìn thấy Hạ Thính Nam đang đứng bên cạnh, anh sải bước đi về phía trước như thể đang bị truy đuổi bởi một thứ gì đó.


Sắc mặt của Hạ Thính Nam cũng trắng bệch, cô dùng sức kéo Từ Bỉnh Nhiên: “Từ Bỉnh Nhiên, trước tiên anh cứ bình tĩnh đã.”


Từ Bỉnh Nhiên không nhìn cô, cố rút tay lại: “Anh rất bình tĩnh.”

Anh nói bốn từ này với một sự run rẩy không thể nhận thấy.


Bố Từ và đồng nghiệp đang đi tuần tra trên đường thì gặp một trường hợp khẩn cấp: một đứa trẻ bảy tuổi bị rơi xuống sông. Bố Từ đã nhảy xuống dòng nước cuốn mà không chút do dự.

Thật dũng cảm, thật liều lĩnh.

Tuy nhiên, kết cục cuối cùng không phải là một vở hài kịch có thể kể cho mọi người, mà là một bi kịch thầm lặng.


Cả đứa bé và bố Từ đều bị nước sông cuốn trôi. Khi vớt lên thì cả hai đều không còn ý thức, dù được đưa đến bệnh viện cấp cứu cũng hết cách cứu chữa.


Tiếng nức nở rời rạc thỉnh thoảng vang lên, có người gọi tên Từ Bỉnh Nhiên, nhưng Từ Bỉnh Nhiên cảm thấy giọng nói của mọi người như bị nhét vào trong một cái lọ, cực kỳ hư ảo, đồng thời kèm theo tiếng ù tai.


Tấm vải trắng che đi thân hình cao lớn quen thuộc, che đi khuôn mặt nhăn nheo mệt mỏi và cháy nắng. Mái tóc đã điểm những sợi bạc, cánh tay đã ôm chặt lấy anh từ nhỏ.

Người nằm im lặng ở đó là bố anh…

Người bố mới buổi sáng vẫn còn chào anh…


Từ Bỉnh Nhiên cảm thấy như có một viên đá mắc ở cổ họng, ngay cả thở cũng đau đớn.


Nếu cuộc đời là một vở kịch, thì Từ Bỉnh Nhiên tin rằng cuộc đời của anh tuyệt đối không phải là một câu chuyện cổ tích. Kể từ khi anh chào đời, nó đã là một bộ web drama hết sức dung tục, rẻ tiền và thậm chí cái kết còn lố bịch.


Hạ Thính Nam bị vẻ mặt của Từ Bỉnh Nhiên làm cho hoảng sợ, cô gọi tên anh:

“Từ Bỉnh Nhiên…”


Đèn trong hành lang phát ra ánh sáng trắng, chiếu sáng mọi ngóc ngách. Vô số người mặc đồng phục cảnh sát đang đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn lên không trung. Cô nhìn bác sĩ lại nhìn Từ Bỉnh Nhiên những lời muốn nói đều không thể thốt nên lời.


Một viên ngọc lục bảo cầu bình an được giao lại cho Từ Bỉnh Nhiên, đó là do bố Từ giữ lại. Nó được ông đeo từ khi còn nhỏ nhưng hiện tại nó đã không còn nhiệt độ cơ thể ông mà chỉ là chút hơi lạnh.


Sợi dây đỏ cùng viên ngọc lục bảo bị Từ Bỉnh Nhiên nắm chặt trong lòng bàn tay.


Từ Bỉnh Nhiên lặng lẽ nhìn Hạ Thính Nam, đột nhiên nói: “Anh không còn bố mẹ nữa rồi.”

Vẻ mặt và giọng nói của anh bình tĩnh lạ thường, như thể không có gì trên đời có thể lay chuyển được trái tim anh.


Trong phút chốc, nước mắt Hạ Thính Nam lặng lẽ rơi xuống, đó là vì Từ Bỉnh Nhiên mà rơi.


Nước mắt trượt dài trên gò má, đọng lại trên cằm run rẩy, cuối cùng lặng lẽ tan vào nền gạch bệnh viện chỉ để lại một vệt nước mờ nhạt. Không có gì tồn tại mãi mãi, đời người chỉ có một khoảng thời gian ngắn ngủi, lúc sinh ra ồn ào náo nhiệt, nhưng lúc ra đi lại yên tĩnh lạ thường.


Từ Bỉnh Nhiên nói: “Hạ Thính Nam, không cần khóc.”


Hạ Thính Nam ôm chặt lấy anh, nhẹ nhàng nói: “Về sau, bố mẹ của em cũng chính là bố mẹ của anh.”


Anh chỉ đứng ngây người nhìn về phía trước, trước mặt anh có rất nhiều thứ: có ánh sáng, có bác sĩ y tá tới lui, có bố Hạ mẹ Hạ và những người mặc cảnh phục. Anh dường như đang ở trong đám đông nhưng cũng dường như chỉ có một mình nhìn về một tương lai vô hình. Chỉ có nhiệt độ trong tay anh cho anh biết rằng mình vẫn còn sống trên thế giới này.

s

Mẹ Từ nghe tin dữ vội vàng chạy đến, bà xuất thần như bị va đập mạnh. Bố Hạ và mẹ Hạ nói chuyện với bà một hồi lâu bà mới bình tĩnh lại và chấp nhận sự thật.


Bà đi đến trước mặt Từ Bỉnh Nhiên, nghẹn ngào hỏi: “Có phải mẹ đã sai rồi không?”


Từ Bỉnh Nhiên chỉ có thể im lặng trả lời, muốn nói như vậy nhưng lúc trước đã nói hết rồi, hiện tại nói những lời đó thì có ích gì, bà đã đi rồi thì đừng nên quay lại nữa.


Cuối cùng, mẹ Từ hỏi Từ Bỉnh Nhiên có muốn đi cùng bà không, Từ Bỉnh Nhiên từ chối không chút do dự. Anh không muốn xen vào một gia đình mới để thấy mẹ Từ sống hạnh phúc với một người đàn ông xa lạ khác, vì ông ta không xứng đáng thay thế cho người bố đã mất của anh. Bản thân anh sẽ tức giận, không có cách để đè nén cơn tức giận.


Hầu hết mọi việc tiếp theo đều do Từ Bỉnh Nhiên và đồng nghiệp cũ của bố Từ xử lý. Trong ngày tang lễ của bố Từ, trời mưa, đồng nghiệp, chiến hữu và rất nhiều người được ông giúp đỡ đều đến. Từ Bỉnh Nhiên nhìn bức ảnh trước mặt vẫn cảm thấy không chân thực. Còn Hạ Thính Nam vẫn luôn lặng lẽ đứng sau lưng anh, không an ủi, không chọc cười, chỉ khi anh cảm thấy mệt mỏi thì lúc ấy mới giúp anh.


Trong và ngoài nhà tang lễ rèm che phủ như mây, bố Từ nằm lặng lẽ với nụ cười trên môi. Con đường trung thành, đẫm máu và vinh quang mà bố Từ đã dùng mạng sống của mình để diễn giải lòng dũng cảm và trách nhiệm của một cảnh sát. 

Như một ngọn lửa lặng lẽ sau mấy chục năm bùng cháy, một cơn mưa bất chợt đổ xuống, ông lặng lẽ dập tắt. Nhưng Từ Bỉnh Nhiên biết rằng ông sẽ không bao giờ hối hận về sự lựa chọn của mình.


Mưa vẫn lất phất, bùn trên đường bị cuốn trôi, nền bê tông ố đen. Người có việc làm vẫn phải tiếp tục làm, người sống thì phải tiếp tục sống, người trưởng thành vẫn phải tiếp tục trưởng thành.

Nỗi buồn bị vùi lấp bởi cuộc sống hiện thực bận rộn và nhanh chóng, chỉ trong một khoảnh khắc nào đó lặng lẽ xuất hiện, rồi lại tan theo gió.


Từ Bỉnh Nhiên biết điều quan trọng nhất mà mình nên làm lúc này chính là chăm sóc bản thân thật tốt, mạnh mẽ đứng lên tiến về phía trước, không phải bận tâm về việc bố đã ra đi. Nhưng trong lòng vẫn có chút hụt hẫng và buồn bã không kiềm chế được.


Sau kỳ thi cuối kì, Hạ Thính Nam ngày nào cũng đến gặp Từ Bỉnh Nhiên, nói chuyện phiếm với Từ Bỉnh Nhiên, kéo Từ Bỉnh Nhiên cùng nhau xem các chương trình tạp kỹ vui nhộn và gọi Từ Bỉnh Nhiên đến nhà ăn cơm. Vì lo rằng Từ Bỉnh Nhiên ngủ ở nhà một mình quá cô đơn nên cô đề nghị mẹ Hạ đón Từ Bỉnh Nhiên về nhà mình ở.


Mẹ Hạ lẩm bẩm: “Làm sao một đứa con gái có thể chạy đến nhà người khác?”

“Anh ấy là Từ Bỉnh Nhiên mà mẹ thích nhất.” Cô nói không nên lời.


“Nếu không phải vì Bỉnh Nhiên, mẹ đã sớm đánh chết con.” Mẹ Hạ cười:  “Trước tiên con hỏi Từ Bỉnh Nhiên xem có muốn đến nhà chúng ta không?”


Không thể không nói mẹ Hạ biết Từ Bỉnh Nhiên khá rõ, Từ Bỉnh Nhiên không muốn sống trong nhà họ Hạ, chỉ thích sống trong căn nhà trống của mình. Hạ Thính Nam không có lựa chọn nào khác ngoài việc mỗi ngày đều đợi cho đến khi chuẩn bị đi ngủ mới trở về nhà.


Từ Bỉnh Nhiên hồi phục rất nhanh, tâm trạng cũng tốt hơn trước rất nhiều, thỉnh thoảng sẽ không còn ngây người vô cớ nữa. Tuy nhiên, chứng mất ngủ về đêm vẫn nghiêm trọng, quầng thâm dưới mắt ngày càng nhiều, đôi mắt anh trở nên vô hồn và có một chút ảm đạm.


Bố Hạ mẹ Hạ buồn rầu trong lòng, cũng lo lắng cho anh nhưng họ đều là những người bận công việc. Thậm chí còn không có thời gian chăm sóc cho Hạ Thính Nam, chứ đừng nói đến Từ Bỉnh Nhiên, họ chỉ có thể dặn Hạ Thính Nam ở bên cạnh anh, khiến anh vui vẻ.


Hạ Thính Nam tỏ vẻ buồn rầu mình mỗi ngày đều ở bên cạnh anh.

Quả thực chính là kẹo mạch nha*, cô còn sợ Từ Bỉnh Nhiên cảm thấy phiền phức.


*Kẹo mạch nha: Tác giả muốn nói là mỗi ngày Hạ Thính Nam đều dính lấy Từ Bỉnh Nhiên.


Có một ngày bố Hạ mẹ Hạ đều không về nhà, vì vậy Hạ Thính Nam dứt khoát ôm gối và chăn bông đến nhà họ Từ. 


Cô chống khuỷu tay bấm chuông cửa: “Từ Bỉnh Nhiên, mở cửa nhanh.”


Không lâu sau, Từ Bỉnh Nhiên đã ra mở cửa, nhìn cô với vẻ mệt mỏi.


Hạ Thính Nam cười một cách không thể giả tạo hơn, nói: “Bố mẹ em không ở nhà, em thấy hơi sợ.”


Vừa khéo là trời đột nhiên đổ mưa to, sấm sét đùng đùng, âm thanh cuồng bạo nổ vang bên tai, ngọn đèn thắp sáng cả hành lang, Hạ Thính Nam trong mắt Từ Bỉnh Nhiên cũng sáng lên.


Anh nghiêng người: “Vào đi.”

Cô thở ra một hơi, thay giày rồi bước vào.


Suy nghĩ của Hạ Thính Nam rất tốt, muốn thôi miên Từ Bỉnh Nhiên để anh ngủ ngon, còn mang theo chăn bông, nghĩ rằng ở độ tuổi này bọn họ không thích hợp ngủ cùng nhau. Nhưng thật sự là ở trong phòng của Từ Bỉnh Nhiên, cô lại không biết để chăn bông của mình ở đâu.


“Sàn nhà có sạch không anh?” Cô có chút không muốn để chăn bông của mình xuống: “Anh lấy cho em một tấm nệm đi.”


Trên người nhẹ đi, thì ra là Từ Bỉnh Nhiên trực tiếp đem chăn trên vai cô ném lên giường.

“Đã tối như vậy rồi đến đây làm gì?”


Bây giờ đã gần mười hai giờ, theo đồng hồ sinh học trước đây thì Từ Bỉnh Nhiên đã ngủ say rồi. Nhưng giờ nhắm mắt lại, trước mắt anh chính là một bức tranh kỳ quái, không có gì có thể diễn tả bằng lời.


Hạ Thính Nam: “Em đến đây là để thôi miên cho anh đó, không phải lần trước rất thành công sao, nên lần này nói không chừng có thể giúp anh ngủ.”


Từ Bỉnh Nhiên phản ứng hơi chậm, chậm rãi tiến lại gần một bước, kéo cánh tay cô sau đó đè cô xuống giường, trầm mặc nhìn cô: “Vậy thì em phải ở bên cạnh anh.”


Hạ Thính Nam vì hành động của anh mà sững sờ một lúc, cảm thấy Từ Bỉnh Nhiên bị thiếu ngủ dẫn đến có chút mất ý thức, tay hơi đau, cô giãy dụa một chút xin anh buông ra trước.

Từ Bỉnh Nhiên thật sự rất đau đầu, não cũng khó hoạt động bình thường, buông cô ra, cúi mặt rồi ngã thẳng xuống giường bên cạnh cô.


Ngoài cửa sổ sấm rền ầm ầm, tiếng nước đập vào mép cửa sổ  giống như tiếng chuông ngân hơn hai nghìn năm trước, vừa yên tĩnh vừa sâu lắng.


Hạ Thính Nam đỡ cơ thể Từ Bỉnh Nhiên thẳng lên rồi người lật anh lại, khiến anh ngửa mặt lên nhưng anh lại xoay người trở lại như cũ.


Cô không biết nên cười hay nên khóc: “Từ Bỉnh Nhiên, anh có phải là bánh kếp không?” 

Nướng xong một mặt lại nướng tiếp mặt còn lại.


Từ Bỉnh Nhiên nghiêng đầu, lộ ra một bên mắt, trong mắt có rất nhiều tơ máu cho thấy anh đã rất mệt nhọc.


Hạ Tử Nam lập tức tắt đèn: "Nhắm mắt lại đi."

Anh thật biết nghe lời.


Chiếc giường thực sự rất lớn, hai người nằm lên vẫn còn dư một khoảng trống, nhưng hai chiếc chăn bông xếp chồng lên nhau có vẻ hơi chật chội.

Bộ đồ ngủ trên người Hạ Thính Nam là một chiếc áo phông lớn mà mẹ Hạ không biết tìm mua ở đâu, nó khá đẹp. Mấy năm trước đưa cho cô nó có hơi to nên cô cứ để trong hộp không lấy ra mặc. Hiện tại mặc lên người vừa vặn, có một loại cảm giác vừa rộng rãi vừa thoải mái.


Nằm bên cạnh Từ Bỉnh Nhiên, cô bắt đầu luyên thuyên không ngừng, như thể cô muốn nhồi nhét cho Từ Bỉnh Nhiên tất cả những điều thú vị trên đời.


“Từ Bỉnh Nhiên, Trần Thiến thế mà lại giấu em tìm bạn trai.”

“Ừ”

“Anh ta học lớp 12 cũng rất đẹp trai.”

“...”


“Từ Bỉnh Nhiên, Trần Thiến kia vậy mà gần đây đều không tìm em.”

“Ừ.”

“À đúng rồi, chị Xảo Xảo thi như thế nào?”

“Không rõ.”

“Tại sao anh một chút cũng không quan tâm vậy?”

“Anh quan tâm cô ấy làm gì?”


“Từ Bỉnh Nhiên, lần trước em thấy trên mạng có một cái bánh pudding của Đức, ở trong còn có bánh mochi, còn có thể kéo, thoạt nhìn ăn rất ngon.”


“Em muốn nói những việc này vào buổi tối sao?”


“Được rồi…”


“Từ Bỉnh Nhiên, buổi tối em đã ăn mì bỏ rất nhiều tỏi vào trong, nãy giờ em cứ nói chuyện anh có ngửi được không?” Cô đột nhiên nhớ đến điều này.


Từ Bỉnh Nhiên nói không có.

Hạ Thính Nam hai mắt híp lại, cô lập tức đến gần anh, muốn hà hơi vào mặt anh.

Từ Bỉnh Nhiên phản ứng nhanh, bịt miệng Hạ Thính Nam lại, trở mình đẩy cô nằm ngửa xuống giường, không cho cô di chuyển.


Từ Bỉnh Nhiên nhìn cô không nói nên lời: “Em muốn anh tỉnh táo hơn sao?” 


Giọng điệu của anh đầy nghi vấn. Hạ Thính Nam bật cười.


Cô chống tay lên miệng cười cho đến khi cả người co quắp lại: “Biểu cảm của anh buồn cười quá, hahaha!”

Từ Bỉnh Nhiên: “...”


Hạ Thính Nam cười trọn vẹn năm phút đồng hồ, cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của Từ Bỉnh Nhiên, cô lại không nhịn được cười. Cả căn phòng tràn ngập tiếng cười của cô, có chút giống như tiếng ngỗng kêu, lại giống như cái ấm nước đang sôi, rất có sức cảm hóa, cũng rất ồn ào.


Bên ngoài đột nhiên có người la lên: “Nhà người nào! Đêm không ngủ đi, còn cười cái rắm!”


Trong nháy mắt Hạ Thính Nam im lặng, lập tức che miệng, cả người phát run, khóe miệng thỉnh thoảng lộ ra một chút ý cười. Bây giờ ngay cả Từ Bỉnh Nhiên cũng muốn cười một chút.


“Đừng cười nữa, hàng xóm lại phàn nàn.”


Hạ Thính Nam hít sâu hai hơi rồi lau nước mắt nơi khóe mắt: “Em thật sự không nhịn được.”


Biểu cảm của Từ Bỉnh Nhiên rất vui tươi, đôi mắt không nói nên lời hợp với khuôn mặt u ám của anh tạo nên hiệu ứng truyện tranh xuyên thấu bầu trời, cô chưa bao giờ thấy anh trông như thế này trước đây.


Từ Bỉnh Nhiên tiếp tục nhìn cô chằm chằm, vươn tay kéo khóe miệng cô xuống. Hạ Thính Nam dùng lực xoa xoa mặt cô: “Được rồi, em bình tĩnh lại rồi, trước tiên anh đừng nhìn em, em sợ khi nhìn thấy mặt anh lại muốn cười.”


Anh nhắm mắt lại, quay lưng lại với Hạ Thính Nam rồi nằm xuống.

Chọc, chọc nữa … Từ Bỉnh Nhiên sờ lưng quay lại nhìn cô.


“Từ Bỉnh Nhiên, kế hoạch đi xem mặt trời mọc của chúng ta vẫn còn chứ?” Nụ cười trong mắt Hạ Thính Nam vẫn chưa biến mất.


Vốn dĩ hai người định tìm một ngày thời tiết đẹp sẽ đi cắm trại trên ngọn núi gần đó và cùng nhau ngắm bình minh. Từ Bỉnh Nhiên sẽ giúp cô ấy chụp những bức ảnh đẹp để có thể đăng lên vòng bạn bè còn câu like. Nhưng bố Từ đột ngột xảy ra chuyện, cô không bao giờ nhắc đến chuyện đó nữa.


Từ Bỉnh Nhiên nói một tiếng: “Ừ”

“Thật hả?”

“Thật.”

“Vậy khi nào chúng ta đi?” Hạ Thính Nam hỏi với vẻ đầy mong đợi, đã hai tháng kể từ ngày bố Từ qua đời, cô cảm thấy Từ Bỉnh Nhiên đã nhốt mình ở nhà quá lâu và thực sự cần ra ngoài để thư giãn.


Từ Bỉnh Nhiên nhắm hờ đôi mắt như đang suy nghĩ.

Gần đây thời tiết không được tốt lắm, trời mưa giông như đêm nay không thích hợp cho hoạt động ngoài trời. Hơn nữa mấy ngày sau anh ấy lại có tiệc chiêu đãi tốt nghiệp của lớp, là bạn học ba năm, tình bạn không phải giả dối. Sau đó, mọi người sẽ đi theo con đường riêng của họ, bất kể vì điều gì anh cũng muốn tham gia.


Anh nhẹ nhàng nói: “Chờ một ngày nắng lên.”

Cho đến khi mây đen tan biến và ánh sáng ấm áp chiếu xuống trái đất.


Không biết đã qua bao lâu, tiếng thở của Từ Bỉnh Nhiên trở nên nhẹ nhàng, đều đều, Hạ Thính Nam cũng đã mang gối và chăn bông quay trở về nhà.




























































Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin