ĐẦU LÂU HOA HỒNG


Edit: Jiang


Từ Bỉnh Nhiên mở cuộc trò chuyện, nhìn thấy câu "Bạn của bạn đã chấp nhận yêu cầu kết bạn, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện" kia liền bất động, giống như đang xuất thần, một lát sau, anh gửi cho mẹ mình một tin nhắn, nói buổi tối có chuyện, không thể ăn cơm cùng bà được.


Mẹ Từ nhanh chóng trả lời "Được rồi", mang theo ý mất mát.


Từ Bỉnh Nhiên không trả lời lại, một lần nữa chuyển sang giao diện trò chuyện với Hạ Thính Nam.

Hôm đó hai người gặp nhau, Hạ Thính Nam nghĩ nếu đã là gặp mặt, vậy thì cùng nhau về nhà ăn cơm, nếu đã cùng ăn cơm rồi, vậy thì cũng nên thêm Wechat, hai người đã lớn từng này rồi, cũng không cần chơi trò chiến tranh lạnh giống lúc còn nhỏ nữa.


Vì thế sau khi ăn cơm xong, nhân lúc ba mẹ Hạ không có mặt, cô giơ mã Wechat, tay chống lên ghế sô pha, dáng vẻ tự nhiên nói với Từ Bỉnh Nhiên: "Soái ca, thêm Wechat nhé?"


Từ Bỉnh Nhiên hiển nhiên bị câu nói này của cô làm cho đứng hình, da mặt co rút vài cái, không để ý đến cô, tiếp tục im lặng xem TV, mãi cho đến khi Hạ Thính Nam không còn kiên nhẫn nữa, làm bộ muốn cướp điện thoại của anh, lúc này anh mới bất đắc dĩ lấy di động ra, ấn vài cái trên màn hình, quét mã thêm bạn.

Hạ Thính Nam: "Giấu giấu giếm giếm, không biết lại còn tưởng ở trong di động của anh có bí mật gì ghê gớm lắm."


Từ Bỉnh Nhiên liếc cô một cái.

"Sao hả? Thật sự có bí mật không thể nói hả?" Cô ngạc nhiên hỏi.


Mẹ Hạ từ phòng bếp đi ra: "Bí mật gì cơ?"


Hạ Thính Nam lập tức đứng thẳng người, cất điện thoại nói: "Không có, bọn con đang hát bài 《Hồi ức màu hồng》! Mùa hạ mùa hạ đã qua để lại bí mật nhỏ, đáy lòng ấm áp không thể nói với anh~".

Mẹ Hạ: "..... Mẹ thấy hôm nay hai đứa thật kỳ quái."


Hạ Thính Nam nghĩ thầm: "Còn không phải là lâu rồi chưa cùng nhau ăn cơm, có chút không quen sao."


Hôm nay Hạ Thính Nam gửi Wechat cho Từ Bỉnh Nhiên là muốn hỏi buổi tối có thể đến nhà anh ăn cơm không.


Đây là việc mẹ Hạ hay làm nhất, mỗi khi bà cãi nhau với ba Hạ sẽ gọi Hạ Thính Nam ăn cơm hoặc là ăn trái cây, nhìn thì vẫn bình thường, nhưng là đã muốn xuống nước nhận lỗi rồi, mà Hạ Thính Nam đã lĩnh hội được chiêu này của mẹ Hạ, quyết định dựa vào độ dày của da mặt mình cùng Từ Bỉnh Nhiên quay về, ít nhất cũng sẽ không phải xấu hổ như hôm đó.


Từ Bỉnh Nhiên trả lời lại: Chỉ ăn cơm thôi?


Cô nhìn câu hỏi, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

Trời biết, đất biết, anh biết, em biết, chuyện này không cần phải hỏi nhiều, sao có thể chỉ mỗi ăn cơm được, cô rõ ràng là muốn qua nhà Từ Bỉnh Nhiên chơi game, trước đó lúc ngồi nói chuyện phiếm trên bàn ăn, cô mới biết được Từ Bỉnh Nhiên mấy năm trước có mua một máy chơi game hãng Switch của Nhật, mà da mặt cô lại dày như vậy, đương nhiên là muốn qua ngó một chút.


Hạ Thính Nam: Người anh em, có vài chuyện nói rõ ra thì không còn thú vị nữa.


Từ Bỉnh Nhiên: [mỹ nhân nghẹn lời.JPG]


Hạ Thính Nam: .....???


Cô nghẹn lời, kinh ngạc phát hiện hóa ra Từ Bỉnh Nhiên còn giữ nhiều meme của cô như vậy, thật là không phù hợp với hình tượng của anh, hơn nữa những meme mà anh giữ đa số là từ hồi còn nhỏ.


"Thính Nam, đang tán gẫu với ai thế?" Chủ nhiệm Diệp thấy cô vùi đầu vào điện thoại, thuận miệng hỏi.


Hạ Thính Nam suy nghĩ một chút, có chút chần chừ nói: "Anh... của tôi."

"Cô cũng có anh trai sao, chưa nghe cô nói qua đó." Chủ nhiệm Diệp nói: "Tôi cũng có anh trai, từ nhỏ đã không hợp nhau, hễ gặp mặt là lại cãi nhau."


Hạ Thính Nam nhớ lại một chút, phát hiện từ nhỏ đến giờ cô và Từ Bỉnh Nhiên chưa hề cãi nhau lần nào, bình thường đều là một trong hai người bọn họ điều tiết cảm xúc, ví dụ như lúc trước xé bài tập của Từ Bỉnh Nhiên, Từ Bỉnh Nhiên không nhịn được mà đánh vào mông cô, hoặc là Từ Bỉnh Nhiên không chơi cùng với cô, cô sẽ khóc ầm lên, tay chân đấm đá Từ Bỉnh Nhiên.


Nhưng mà cuối cùng đều sẽ biến thành Từ Bỉnh Nhiên dỗ cô.

Nhớ lại điều này, Hạ Thính Nam cảm thấy lúc nhỏ mình thật ngốc....

Thật sự là làm khó Từ Bỉnh Nhiên rồi.


Rốt cuộc tại sao năm đó anh lại thích cô cơ chứ?

Mắt nhìn người cũng thật là đặc biệt.


Buổi chiều không quá bận, thời gian trôi qua thật chậm, Hạ Thính Nam liên tục ngó đồng hồ, chờ đến giờ tan ca.

Trước đó cô có hỏi qua Từ Bỉnh Nhiên giải quyết bữa cơm như thế nào, Từ Bỉnh Nhiên trả lời: "Nếu kịp thì ăn ở căn tin, còn không thì về nhà nấu."

Đối với việc biết Từ Bỉnh Nhiên có thể nấu cơm, Hạ Thính Nam cảm thấy cực kì ngạc nhiên, hôm nay cô muốn tới nhà Từ Bỉnh Nhiên là muốn làm dịu quan hệ giữa hai người, mặt khác cũng muốn thử xem tay nghề của Từ Bỉnh Nhiên như thế nào.

Nhưng ông trời không chiều lòng người, Từ Bỉnh Nhiên đột nhiên có việc đột xuất.

Trước khi tan cả các phòng mở một cuộc họp, cuộc họp này kéo dài hai ba tiếng, đem tất cả những văn kiện đã đọc hoặc chưa đọc đều đọc hết một lượt, còn cả mấy bộ phim bạo lực học đường cũng xem qua hết.

Văn phòng chủ nhiệm quả thực là dốc hết tâm sức, giải thích với toàn bộ lãnh đạo và đồng nghiệp đây là thông báo đột xuất, hai ngày nữa sẽ thanh tra xuống kiểm tra sổ sách, nếu không bọn họ cũng không muốn đã tới giờ tan ca rồi mà vẫn giữ mọi người lại.

Buổi chiều lúc Từ Bỉnh Nhiên nhận được thông báo đã biết là không thể tan ca đúng giờ, cho nên nói cho Hạ Thính Nam là mình không về được, cô không cần phải chờ anh.

Lúc Hạ Thính Nam nhận được tin liền có chút tiếc nuối, nhưng cũng không nói gì, dù sao thì Từ Bỉnh Nhiên cũng là đầy tớ của nhân dân, bận bịu cũng là chuyện thường.

Chờ khi Từ Bỉnh Nhiên thu dọn về nhà đã là chín giờ, trong tiểu khi không có người, đèn đường cũ rích sáng đèn, tuy không phải là rất sáng nhưng ít ra người đi đường cũng có thể nhìn rõ đường.

Ngẩng đầu nhìn lên lầu, ở vị trí này không nhìn thấy được ban công nhỏ cùng với cửa sổ ban công được kéo rèm.

Anh thu hồi ánh mắt, chậm rãi lên lầu.

Hạ Thính Nam nằm trên giường đọc tiểu thuyết, bỗng nghe thấy ban công bên cạnh truyền đến tiếng động.

Chạy đến bên cửa sổ xem, cực kỳ nhanh chóng kéo rèm cửa ra, rèm cửa phát ra tiếng "Soạt", rèm cửa lay động, cô lập tức nhìn qua, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Từ Bỉnh Nhiên ở bên kia, hình như là bị dọa.

"Anh ăn gì chưa?"


"Buổi tối ăn gì rồi?"


Hai người đồng thanh hỏi.

Từ Bỉnh Nhiên nói chưa ăn.

Hạ Thính Nam cười nói: "Em cũng chưa ăn."


Cô thật sự là chưa ăn, vốn nghĩ tới bảy giờ là Từ Bỉnh Nhiên sẽ về, cho nên chờ một chút, sau đó bắt đầu đọc tiểu thuyết, sau đó đọc quá tập trung, hoàn toàn quên là mình chưa ăn cơm.

Từ Bỉnh Nhiên gật đầu, vừa định mở miệng thì bị chen trước.

Hạ Thính Nam đột nhiên hỏi: "Anh cầm cái gì trên tay thế?"


"Cái gì?"


Hạ Thính Nam nâng cằm, kỳ quái nói: "Anh chắp tay sau đít làm gì? Trong tay cầm cái gì sao?"


Từ Bỉnh Nhiên bóp bóp điếu thuốc, trầm mặc không lên tiếng.

Cô ngửi ngửi, chần chừ nói: "Anh hút thuốc?"


Từ Bỉnh Nhiên vẫn không nói lời nào.


Thấy anh như thế, Hạ Thính Nam lại nhoài người ra cửa sổ, nói: "Anh tránh ra một chút."

Từ Bỉnh Nhiên không nhúc nhích, hai mắt nhìn chằm chằm cô, chậm rãi thở dài, nói: "Đi cửa chính, cửa không khóa."

Bầu trời ban đêm xanh một cách kỳ lạ, mây mỏng, thậm chí hôm nay còn không có gió, hơn nữa còn có chút oi bức.

Từ Bỉnh Nhiên bật điều hòa vừa phải, Hạ Thính Nam liền cảm thấy mát mẻ, cô nhìn Từ Bỉnh Nhiên, người đang giúp cô tìm thẻ trò chơi.

Anh có rất nhiều đĩa game, một số cho đồng nghiệp mượn, số còn lại đa số Hạ Thính Nam đều muốn chơi.


Hạ Thính Nam: "Anh nói xem em có nên mua một cái máy Switch không, không thì một mình anh cũng không chơi được."


Thật ra cô đã sớm muốn mua một cái, nhưng là sợ tốn tiền, dù sao cô đi làm vài năm cũng chưa tiết kiệm được bao nhiêu, sau khi tốt nghiệp cô cũng không phải không biết xấu hổ mà xin tiền người trong nhà, bởi vì ở bên ngoài, nên hơn nửa tiền lương đều là để trả tiền nhà, còn những thứ thế này, chỉ có thể mơ mà thôi.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Hạ Thính Nam quay về, dù sao thì ở đây cũng tiết kiệm được ít tiền.

Hai người đi ra phòng khách, Từ Bỉnh Nhiên bật điều hòa trong phòng khách lên, sau đó bật TV bỏ đĩa game vào.


Anh đưa máy chơi game cho cô: "Không cần, anh cũng không thường chơi, nếu em muốn thì cứ chơi đi."

Hạ Thính Nam thuận miệng hỏi: "Không chơi thế anh mua để làm gì?" Đã thế còn mua nhiều đĩa game như vậy.


Anh im lặng vài giây, sau đó chuyển đề tài hỏi: "Em muốn ăn gì?"

Hạ Thính Nam không nghĩ ngợi nói: "Thịt kho tàu."

Từ Bỉnh Nhiên gật đầu, sau đó đi tới phòng bếp, để Hạ Thính Nam ở phòng khách chơi game.

Anh vừa đi, Hạ Thính Nam liền lộ ra vẻ hối hận, nhịn không được giơ tay đánh vào miệng mình, sau đó bắt đầu tập trung chơi game.


Không lâu sau, trên bàn ăn đã có vài ba món ăn, không chỉ có thịt kho tàu, còn có cả đậu phụ khô và rau xà lách, đều là những món ăn bình thường.


Thật ra Từ Bỉnh Nhiên cũng không biết nấu gì nhiều, sách dạy nấu ăn nói nêm nếm gia vị vừa ăn, anh thử đi thử lại vài lần, cũng không tệ lắm, chẳng qua học là để lấp no bụng, dù sao mỗi ngày ra ngoài ăn cũng không phải là thói quen tốt, hơn nữa gần cục cảnh sát cũng có vài nhà hàng khá nổi tiếng, Từ Bỉnh Nhiên cũng giống đồng nghiệp của mình, cố gắng không đặt cơm ở bên ngoài nhiều nhất có thể.

Đồ ăn đều là Từ Bỉnh Nhiên trên đường trở về ghé qua siêu thị mua, đều rất tươi, số lần anh nấu ăn ở nhà cũng không nhiều, nên không có thói quen mua thực phẩm để sẵn trong tủ lạnh, lần này nghe Hạ Thính Nam đột nhiên muốn qua ăn cơm, anh liền tiện thể mua một ít mang về, để phòng lần sau Hạ Thính Nam đột nhiên muốn sang đây ăn cơm ké.

Hạ Thính Nam buông máy chơi game xuống, chạy đến bên bàn muốn bốc một miếng thịt kho tàu ăn.


Từ Bỉnh Nhiên nhìn thấy, trực tiếp giữ tay cô lại: "Em rửa tay rồi sao?"

Hạ Thính Nam cố gắng giãy ra: "Tay em chưa đụng vào cái gì cả."


Từ Bỉnh Nhiên thấy cô còn muốn lấy tay bốc thức ăn, hai tay liền dùng sức cầm lấy cổ tay cô, nửa ôm nửa kéo cô vào nhà vệ sinh, đẩy cô đến trước bồn rửa tay.

Từ Bỉnh Nhiên: "Rửa tay đi."


Hạ Thính Nam có chút khó chịu, vì thế tùy ý mở vòi nước rủa qua loa rồi khóa vòi lại.

Từ Bỉnh Nhiên nhìn động tác của cô, một lần nữa mở vòi nước, cầm lấy tay Hạ Thính Nam rửa lại một lần nữa.


Hạ Thính Nam rụt tay lại.

Từ Bỉnh Nhiên nhếch môi, động tác mạnh mẽ, vẻ mặt rất chuyên chú: "Nếu đã rửa thì rửa sạch một chút."

Tay hai người đều hạ xuống thấp, trong dòng nước chảy không ngừng vừa giống như kề sát lại vừa ống như tách rời.

Nước rửa tay được Từ Bỉnh Nhiên xoa ở lòng bàn tay rồi bôi lên mu bàn tay của Hạ Thính Nam, bọt xà phòng dần dần xuất hiện giữa các ngón tay của bọn họ, ngón tay Từ Bỉnh Nhiên không ngừng lướt qua đầu ngón tay Hạ Thính Nam, sau đó lại giao thoa, giống như đang nhẹ nhàng mát xa.

Cánh tay của bọn họ cũng quấn vào nhau, vai kề vai, hơi động một chút sẽ nhẹ nhàng chạm vào.

Bầu không khí giữa hai người chậm rãi lên men.

Da đầu Hạ Thính Nam có chút tê dại, trước kia cũng không phải là chưa từng như thế này, lúc cô đi vệ sinh xong chưa rửa tay mà đã muốn ăn vụng sẽ anh lôi vào nhà vệ sinh, nhưng chưa từng cảm thấy mất tự nhiên như bây giờ.

Cô cảm thấy Từ Bỉnh Nhiên không chỉ chạm vào tay cô, mà là bất kỳ chỗ nào trên cơ thể cũng bị anh chạm vào.


Ý nghĩ này thật là kì lạ.

Từ Bỉnh Nhiên hiển nhiên cũng ý thức được điều gì đó, buông tay ra để cô tự rửa.

Hạ Thính Nam vừa rửa tay vừa nghĩ: xem ra quả thật là lâu rồi không gặp.

Lúc mười tuổi cô tuyệt đối không thể tưởng tượng ra sau này có một ngày cô sẽ cảm thấy không được tự nhiên khi ở chung với Từ Bỉnh Nhiên, dù sao thì đây chính là Từ Bỉnh Nhiên đó.

Từ Bỉnh Nhiên đưa khăn lau tay cho cô, Hạ Thính Nam yên lặng cầm lấy lau khô tay, tầm mắt Từ Bỉnh Nhiên vẫn dừng trên tay cô, nhìn khăn lau qua từng kẽ tay của cô.

Hạ Thính Nam theo Từ Bỉnh Nhiên đi ra ngoài, ngồi xuống bàn ăn, cầm lấy đôi đũa định ăn cơm.


Sau đó cô bỗng nhiên dừng lại, trừng mắt nhìn Từ Bỉnh Nhiên, không nhịn được nhỏ giọng phản kháng.


Hạ Thính Nam: Đã có đũa rồi, vì sao còn phải rửa tay?

Từ Bỉnh Nhiên: Giữ vệ sinh.

Hạ Thính Nam: Thế cũng không cần phải rửa sạch như thế chứ?

Từ Bỉnh Nhiên: Anh mắc bệnh sạch sẽ.

Hạ Thính Nam:..... Được rồi.


Cơm nước xong, Hạ Thính Nam xung phong thu dọn, không chỉ lau bàn, còn đem chén dĩa rửa sạch, đến cả Từ Bỉnh Nhiên cũng lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

Hạ Thính Nam thở dài, giọng điệu có chút khoe mẽ nói: "Em đã khác xưa rồi."

Năm tư đại học bắt đầu dọn ra ngoài ở, lúc đầu Từ Bỉnh Nhiên còn có thể bớt chút thời gian đến nhà trọ thăm cô, giúp cô sửa đồ vật các thứ, cho đến khi bọn họ bắt đầu chiến tranh lạnh, cô bắt buộc phải học các kỹ năng sống, bất kể là dọn nhà, thay ga giường hay là giặt quần áo, nấu cơm.


Đã ba năm trôi qua, từ một cô gái vụng về ngày nào đã biến thành một cô gái thuần thục mọi việc, vừa đáng mừng, cũng vừa đáng thương, ngay cả mẹ Hạ ba Hạ nhìn thấy cũng không nhịn được khen "Tốt", hối hận vì không cho cô ra ngoài rèn luyện sớm hơn.


Hiển nhiên Từ Bỉnh Nhiên cũng nghĩ tới chuyện thời gian đó, anh cụp mắt xuống.

Hạ Thính Nam do dự một chút, bỗng nói: "Chúng ta nói chuyện một chút."



Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin