ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Edit: Amelie.Vo

Beta: Alo

Một giấc này Từ Bỉnh Nhiên ngủ rất sâu, thậm chí anh còn không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Đại khái là vì công phu lải nhải của Hạ Thính Nam quá cao, so với năng lực thôi miên của thầy cô trong trường còn hiệu quả hơn gấp bội. Ký ức cuối mà Từ Bỉnh Nhiên có được trước khi mất ý thức dừng lại ở thời điểm Hạ Thính Nam bảo cô muốn nuôi tóc dài.

Nhìn dáng vẻ mắt mở không lên, mi mắt nặng trĩu của người đối diện, Hạ Thính Nam biết cuối cùng mình cũng dỗ được Từ Bỉnh Nhiên chìm vào giấc ngủ rồi.

Miệng lưỡi khô khốc, cổ họng khàn đặc, Hạ Thính Nam còn bị cảm động bởi chính mình.

Em gái ruột chưa chắc đã ân cần được như cô đâu.

Trên chiếc tủ kê giường có một ly nước vừa mới rót, vẫn còn mang theo hơi ấm. Cô định nhổm người với lấy, lại bắt gặp Từ Bỉnh Nhiên khẽ động đậy đôi hàng mi. Cô lập tức không dám nhúc nhích nữa, sợ làm Từ Bỉnh Nhiên thức giấc thì không cách nào dỗ anh ngủ lại được.

Một lát sau, nghe thấy tiếng hít thở sâu của Từ Bỉnh Nhiên vang lên, cô mới dám uống hai ngụm nước để làm thông cổ họng.

 

Uống xong, cô lại tiếp tục nằm xuống. Ngắm nghía Từ Bỉnh Nhiên một hồi, cô chợt phát hiện anh lớn lên thật là đẹp mắt.

Cô vén mấy sợi tóc mai đang chọc vào mắt anh sang hai bên, sau đó liền chậm rãi nhắm mắt lại…

Nghiên cứu cho thấy, người bình thường có thể chìm vào giấc ngủ trong vòng 7 phút đầu tiên. Hạ Thính Nam đoán chừng cô không phải là người bình thường. Vốn dĩ cô chỉ định nghỉ ngơi một lát, ai ngờ đâu cứ thế ngủ thiếp đi. Đôi tay cô vẫn đang giữ chặt máy chơi game, trò chơi mới đánh dở một nửa mà người vừa nhắm mắt lại liền trực tiếp hôn mê luôn rồi.

Lại còn mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Khung cảnh bỗng chốc hư ảo, ánh sáng ẩn hiện mơ hồ. Hạ Thính Nam nhìn thấy mình đang lén lút trèo sang phòng Từ Bỉnh Nhiên từ ban công rồi trốn trong tủ quần áo, khắp người đều được bao bọc bởi hơi thở tươi mát của anh.

Cô nhóc lém lỉnh muốn dọa Từ Bỉnh Nhiên một chút, chẳng ngờ giây tiếp theo người bị doạ lại là chính mình.


Một trận cãi nhau kịch liệt xảy ra tạo thành một loại áp lực đè nặng bầu không khí trong phòng khách. Xuyên qua khe tủ, Hạ Thính Nam thấy được sắc mặt âm trầm và lạnh như băng của Từ Bỉnh Nhiên, nhìn thấy anh đứng dậy khoá cửa rồi cầm một con dao rọc giấy đặt lên cổ tay mình. Thân người anh run rẩy, không ngừng toát ra từng giọt mồ hôi lạnh  

Từ trong mộng bừng tỉnh, cả người Hạ Thính Nam cũng toát mồ hôi lạnh theo. Từ Bỉnh Nhiên vốn nằm bên cạnh cô nay đã không còn nữa, một nửa chiếc gối đầu trống không một cách lạnh lẽo.

Không biết vì sao lúc này Hạ Thính Nam lại vô cùng khủng hoảng, cô ngơ ngác gọi tên Từ Bỉnh Nhiên, rồi vội vàng bước xuống giường đi về phía cửa

.

Cửa phòng vệ sinh đột ngột mở, Từ Bỉnh Nhiên lau tay bước ra, nhìn cô hỏi: “Gọi anh làm gì thế?”


Hạ Thính Nam nhẹ nhàng thở ra: “Không có gì đâu, em gặp ác mộng.”


“Mơ thấy cái gì?”

Mơ thấy anh nghĩ quẩn được chưa!


Dù thế nào thì mấy lời nhảm nhí này cũng không thể nói, cô bèn nói hươu nói vượn cho qua chuyện: “Mơ thấy anh muốn mời em ăn hamburger”.


Từ Bỉnh Nhiên cho cô hay: “Sắp ăn cơm tối rồi.”


Vừa hay bây giờ đã gần đến giờ cơm tối, Hạ Thính Nam có hơi sốc: “Em ngủ lâu như vậy sao?”

“Ừ.”


Trên thực tế, không những chỉ có một mình cô ngủ lâu, mà Từ Bỉnh Nhiên cũng ngủ rất sâu. Anh không nghĩ rằng mình có thể đánh một giấc liền mạch từ 9 giờ sáng đến tận 5 giờ chiều, không hề bị gián đoạn hay thức dậy giữa giấc.


Nhận ra tinh thần và sắc mặt của anh đều tốt hơn trước, Hạ Thính Nam hết sức vui vẻ


Cô cười bảo: “Tốt quá rồi, rốt cuộc anh cũng ngủ đủ. Anh thấy em lợi hại ghê chưa?”


Từ Bỉnh Nhiên vuốt vuốt phần tóc hai bên tai cô: “Ừ.”


Hạ Thính Nam lại bắt đầu lải nhải, nào là Từ Bỉnh Nhiên suy nghĩ quá nhiều, học tập quá áp lực, nào là phải nói chuyện phiếm với cô nhiều hơn, vì nói chuyện với cô mới có thể giảm căng thẳng và trở nên vui vẻ.

Vậy mà Từ Bỉnh Nhiên cũng không phủ nhận mấy lời này.

Kể từ ngày hôm ấy, có thể nhận ra rằng chất lượng giấc ngủ của anh có cải thiện, tơ máu trong mắt cũng ít hơn, hệ miễn dịch được tăng cường, lúc bệnh không cần uống thuốc cũng có thể dần dần khỏi hẳn, chỉ là nỗi buồn bực giữa đôi chân mày lại chưa từng giảm bớt.


Thành tích học tập ở lớp mười của Hạ Thính Nam vẫn cứ bình bình như lúc còn học cấp hai, đôi khi phát huy đột xuất thì có thể lọt vào top 50 của khối, đôi khi lại tụt xa 200 mét hoặc hơn. Tâm tình bố mẹ cô chẳng khác nào ngồi tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống, thấp thỏm không yên.

Ấy thế mà Hạ Thính Nam lại vô ưu vô lo như không có chuyện gì hệ trọng, lúc nào cũng liến thoắng: “Con mới lớp mười. Còn những hai năm mới thi đại học. Mưa dầm thì thấm lâu, có gì đâu phải vội, cứ tích lũy từ từ.”


Mẹ Hạ mắng: “Sao bây giờ không tích luôn đi! Con nhìn Bỉnh Nhiên xem, thành tích tốt đến mấy người ta vẫn nỗ lực học tập.”


Hạ Thính Nam giả bộ nhìn trời như nghe không hiểu.

Một mùa thu ngắn ngủi lại trôi qua, mấy chiếc áo khoác mỏng của Hạ Thính Nam còn chưa mặc được bao lần thì đã bị nhét ngược lại tủ quần áo, đồng thời những chiếc áo len cùng với áo lông vũ được cô lôi ra trưng dụng. Sau khi lập đông, nhiệt độ rất nhanh đã giảm xuống, lá cây hai bên đường rụng rơi sạch sẽ tự bao giờ, bên dưới áo đồng phục của Hạ Thính Nam là hết lớp áo len này tới lớp áo len khác, thoạt nhìn cô như một quả cầu tròn lông lốc.


Vào kỳ thi cuối học kỳ, chỗ ngồi của học sinh không được sắp xếp theo vị trí hằng ngày mà dựa vào thứ tự tên trong danh sách. Hạ Thính Nam bị bố trí ngồi ở ngay giữa phòng thi.

Đến hộp bút cô cũng không mang theo, dụng cụ học tập đều giữ chặt trong tay. Cục tẩy trong lòng bàn tay bị chà tới chà lui đến luống cuống.


Hạ Thính Nam đi nhanh đến phòng thi, bên trong có không ít người đã ngồi trước. Mỗi khi có thêm một bạn học sinh nào đó tiến vào thì sẽ lại nhìn khắp phòng một lượt, dáng vẻ trông cực kỳ nhàm chán.


Vị trí cô đang ngồi hẳn là của một bạn nam, bởi vì bên trong hộc bàn chứa một đống đồ đạc loạn cào cào. Cô liếc nhìn một cái, trên trang sách viết hai chữ: Thang Thành.


Phản ứng đầu tiên của Hạ Thính Nam chính là: Thang thành nhất phẩm? Cái tên này “mắc” ghê!


(Tên của bạn nam là 汤诚, họ là Thang, chữ Thành trong “thành thật”, còn “Thang thành nhất phẩm” mà Hạ Thính Nam liên tưởng là khu căn hộ cao cấp đắt nhất Thượng Hải)


Sau khi thi xong, cô bèn kể chuyện này lại cho Trần Thiến. Vừa sửa sang lại cặp sách, Trần Thiến vừa nói: “Thang Thành mà cậu không biết sao? Cậu ấy khá nổi trong khối mười ấy.”


Nghe như vậy, Hạ Thính Nam chợt cảm thấy cái tên này khá quen thuộc. Có điều bình thường, cô rất ít khi cùng các bạn nữ trong lớp bàn tán về người này người nọ, vì vậy tin tức không được nhanh nhạy bằng cho lắm.


Hai người bọn họ ra khỏi phòng học, Trần Thiến lại tiếp tục kể: “Cậu ấy rất đẹp trai, là được tuyển thẳng vào đội bóng đá của trường đấy.”


Hạ Thính Nam vừa nghe xong liền hiếu kỳ, hỏi: “Có ảnh chụp không?”


“Tớ không có, nhưng mà có thể lớp trưởng có á.” Lớp trưởng lớp cô là một bạn nữ có thành tích học tập rất tốt, đồng thời cũng rất thích đi ngắm trai đẹp. Cái gọi là “nghiên cứu thẩm mỹ”, sẽ giúp chúng ta vừa “bổ mắt”, vừa sảng khoái tinh thần, vừa gia tăng động lực học tập.


Hạ Thính Nam: “Được thôi, Thang Thành chứ gì, lát nữa tụi mình đi hỏi lớp trưởng.”


“Hỏi gì cơ?”


Hạ Thính Nam thuận miệng đáp: “Thì hỏi xin hình của Thang Thành chứ gì nữa.”


Thang Thành: “A.”

Trần Thiến: “…”

Hạ Thính Nam: “…”

Thang Thành: “…………”

A…

Một khắc kia, Hạ Thính Nam thật sự muốn tức tốc chui tọt vào một cái phi thuyền vũ trụ rồi phóng thẳng đến hành tinh nào đó để làm lại cuộc đời.


Thang Thành gật đầu chào hai cô nàng, vẻ mặt đoan chính: “Tớ trông như thế này nè, không cần phải đi xin hình ở chỗ khác đâu.”


Hạ Thính Nam và Trần Thiến xấu hổ đến mức chỉ muốn chui đầu xuống đất: “À…”


Thang Thành cất bước đi về phía trước vài bước, rồi đột ngột quay đầu lại hỏi Hạ Thính Nam: “Có thể cho tớ số liên lạc của cậu được không?”


Vẻ mặt Hạ Thính Nam ngơ ngác khó hiểu.

Thang Thành: “Ơ không phải cậu bảo muốn xin hình của tớ sao? Để tớ gửi cho cậu.”


Nghe vậy, cô bèn cười gượng, nói: “Thôi khỏi, cám ơn nha.”


Thang Thành cũng không miễn cưỡng, Hạ Thính Nam vừa bảo không cần, cậu liền gật đầu rời đi.

Trần Thiến: Đây là động  tác gì vậy?

Hạ Thính Nam: Tớ cũng đâu biết.

Trần Thiến: Nhưng mà đẹp trai thật.

Hạ Thính Nam: Ừ thì chắc vậy…


Hai người thì thầm to nhỏ, có cho vàng cũng không dám nói chuyện lớn tiếng như ban nãy nữa.


Đối với vẻ ngoài của Thang Thành, Hạ Thính Nam cho rằng mới nhìn sơ qua thì thấy rất đẹp, nhưng cậu chàng vừa ra khỏi tầm mắt của cô thì cô liền lập tức quên mất cậu ấy trông như thế nào.


Trên thực tế, Hạ Thính Nam như mắc hội chứng “mù mặt”. Đối với những người xa lạ, cô thường nhận biết bằng kiểu tóc, hình dáng khuôn mặt hoặc thân hình hay chiều cao. 

Nhưng Từ Bỉnh Nhiên là một ngoại lệ. Thứ nhất, anh cùng cô lớn lên, cho dù cô có mắc hội chứng “mù mặt” thật sự đi chăng nữa, thì qua nhiều năm như vậy, gương mặt kia nhìn cũng quá quen thuộc rồi. Thứ hai, khí chất của anh quá dễ nhận biết, cho dù từ đằng xa chưa kịp nhìn thấy người thì cô cũng có thể đoán được ngay đó là anh.

Buổi tối, cô không nhịn được mà bò sang phòng Từ Bỉnh Nhiên. Đợi cô vào phòng, Từ Bỉnh Nghiêm liền ra ban công nhìn trái nhìn phải.


Hạ Thính Nam: “Không rớt xuống dưới nổi đâu mà, chắc lắm.”

Từ Bỉnh Nhiên: “Tốt nhất là nên như vậy.”

Hạ Thính Nam: “…”


Có đôi khi, Từ Bỉnh Nhiên thật sự thấy lười nhắc nhở Hạ Thính Nam, không biết có phải cô trèo ban công tới nghiện luôn rồi không. Nhiều lúc rõ ràng có thể đi bằng cửa chính, cô cũng không chịu đi.

Hạ Thính Nam hỏi anh khi nào thì nghỉ lễ, Từ Bỉnh Nhiên bảo lớp 12 không được nghỉ lễ.

“Huhu, em muốn đi ra ngoài chơi với anh.”


Từ Bỉnh Nhiên mở bài thi ra: “Không đi.”

Hạ Thính Nam lại bắt đầu lải nhải về mấy chuyện ở trường, nào là căng tin ăn dở như thế nào, nào là có bạn đi vệ sinh mà không chịu dội nước, nào là muốn ở thử trong ký túc xá…

Từ Bỉnh Nhiên chậm rãi giương mắt nhìn cô.

(~)~(~)~(~)~


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin