ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Chương 40:

Editor: Team Trích Tinh Lâu

Từ Bỉnh Nhiên là một người rất kiên nhẫn, ở bất cứ chuyện gì cũng đều thể hiện rõ. Lúc đi học, anh kiên nhẫn học. Sau khi vào Sở, anh kiên nhẫn công tác. Mà chuyện đáng kể nhất mà anh làm được chính là chờ đợi Hạ Thính Nam. Bởi vì Hạ Thính Nam ở bất cứ chuyện gì cũng đều nổi danh chậm như rùa.

Cũng không đúng, cô ấy xem tiểu thuyết thì lại đọc rất nhanh.

“Anh Từ, bên trong có bạn à?” Cốc Lượng hỏi.

“Ừ.”

“Nữ à?”

“Ừ.”

Hai người đàn ông đứng trước cửa hộp có thể thấy rõ ánh mắt nhìn bọn họ của phục vụ viên bên cạnh như kiểu phân vân không biết bọn họ có phải dạng người đứng đắn không đây.

Cốc Lượng đứng cạnh Từ Bỉnh Nhiên nhìn phục vụ viên cười tà, đầy dáng vẻ một tên lưu manh.

aNH  ta nhìn xuyên qua cửa dò xét một vòng, sau đó gật đầu, thấp giọng nói: “Tốt rồi, rất đàng hoàng á.”

Từ Bỉnh Nhiên đá cậu một phát.

Hạ Thính Nam chậm rãi đi tới, trông thấy Từ Bỉnh Nhiên cùng với người đàn ông xa lạ phía sau thì sửng sốt.

Cô khó hiểu hỏi: “Hôm nay thứ năm, anh không làm việc à?” Cũng không thấy anh mặc đồng phục cảnh sát nữa.

Hôm nay cô vừa vặn có cơ hội nhàn rỗi ra ngoài chơi, nhưng Từ Bỉnh Nhiên thật sự không đi làm ngày hôm nay ư?

Cốc Lượng khoác vai Từ Bỉnh Nhiên, cười hì hì nói: “Bọn tôi xin nghỉ ra ngoài chơi đấy. Người đẹp dẫn bọn tôi đi không? Hoặc em cùng đi chơi với bọn tôi nào.”

Từ Bỉnh Nhiên hất tay anh ta ra, trừng mắt nhìn cảnh cáo anh ta.

Cốc Lượng nhún vai.

Hạ Thính Nam nhìn Cốc Lượng gượng gạo gật đầu chào hỏi, vẻ mặt thì đầy nghi hoặc, cô hỏi Từ Bỉnh Nhiên: “Làm sao anh biết em ở đây thế?”

“Chỉ là trùng hợp thôi.”

Cô làm vẻ có phần không tin.

Từ Bỉnh Nhiên không biết làm sao nói: “Thật sự là trùng hợp thôi.”

Anh cũng không nghĩ tới có thể trùng hợp gặp Hạ Thính Nam ở đây. Hơn nữa, anh bị tiếng hát thế này từ nhỏ đến lớn tẩy não nên giọng hát của cô ấy rất dễ nhận ra, mới vào tới cửa là nhận ra liền.

Hạ Thính Nam trừng mắt phản bác: “Em chính là đang tình cảm dào dạt, thâm tình biểu diễn, anh hiểu không?”

“Anh hiểu.” Từ Bỉnh Nhiên lời ít mà ý nhiều.

Cốc Lượng nghe được màn đối thoại của bọn họ mà trợn mắt, vẻ mặt không thể tin được, anh ta liếc mắt nhìn Hạ Thính Nam rồi lại liếc mắt nhìn sắc mặt như thường của Từ Bỉnh Nhiên, nhịn không được mà chen vào nói: “Người đẹp, em hát toàn bộ đều rất tình cảm, không có một chút kỹ xảo nào luôn đấy.”

Hạ Thính Nam như bị đâm 1 nhát đao.

Hạ Thính Nam nhìn Từ Bỉnh Nhiên ngày hôm nay mặc trên người áo T-short có chút hoa hòe mà nghĩ. Chắc hẳn anh mua đại từ một tiệm bán đồ nội địa quê mùa nào đó, trên tay còn đeo nhẫn. Tuy rằng phong cách đơn giản nhưng không giống với Từ Bỉnh Nhiên lúc bình thường, tóc so với bình thường hơi loạn một tí, hợp với mặt của anh. Tổng thể, nhìn khí chất giống vua biển, cùng lưu manh không giấu giếm được, chả trách sao bạn học của cô đều nói anh giống đàn ông thối.

“Sao hôm nay anh mặc đồ trông quê thế…?” Cô đang suy nghĩ nếu nói thêm chữ “cợt nhả” nữa có thể sẽ xúc phạm tới Từ Bỉnh Nhiên nên sau cùng chọn từ miêu tả trung tính một tí.

Từ Bỉnh Nhiên xoay vòng nhẫn trên ngón trỏ, im lặng không đáp lời.

Cốc Lượng cất giọng nói: “Đi chơi mà. Dù sao cũng phải cool ngầu một chút, cũng đâu sao.”

Hạ Thính Nam trần đầy khó hiểu nghĩ, một người đàn ông dáng vẻ lưu manh như vậy từ lúc nào quen biết làm bạn với Từ Bỉnh Nhiên vậy.
——
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Cốc Lượng nhìn thoáng qua màn hình, sau đó đi đến hành lang cách đó không xa để nghe điện thoại. Để lại Từ Bỉnh Nhiên cùng Hạ Thính Nam đang ngồi ở ghế hai mặt nhìn nhau. 

Cô mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng Cốc Lượng trò chuyện, khi thì hỗn loạn khi thì có một chút thô bỉ, tạo cho cô cảm giác anh ta là một tên khốn nạn. 

Cảm thấy kỳ quái, cô hạ giọng hỏi: “Tình hình thế nào?” 

Từ Bỉnh Nhiên ghé sát vào tai cô, nụ cười trên mặt anh hiếm khi có chút nghiêm túc, nhưng nếu nhìn kĩ thì hơi mất tự nhiên. 

“Đến thăm không báo trước.” Giọng nói của anh sát bên tai cô, giọng nói có chút mơ hồi, giọng điệu  truyền vào tai cô vừa ồn ồn hòa cùng mùi dâm mỹ độc nhất của KTV. 

Hạ Thính Nam nheo mắt lại, cô chợt nhận ra anh ta vô thức đến gần mình, Từ Bỉnh Nhiên liếc nhìn người phục vụ, sau đó ôm cô một cách vô ích, anh mơ hồ có thể cảm nhận được nhiệt độ trên cánh tay cô hoàn toàn khác với lòng bàn tay mình. 

Từ Bỉnh Nhiên: “Em lạnh à?” 

“Bên trong nhiệt độ cơ thể có hơi thấp, không sao.” cô vừa hít một hơi vừa nói. 

Anh nhíu nhíu mày, bàn tay ấm áp của anh trực tiếp áp lên bàn tay cô. 

Hạ Thính Nam run lên vì nóng, giãy giụa một chút, nhìn đến cách đó không xa, cô thấy người phục vụ nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, tức khắc không dám nhúc nhích nữa. 

Người phục vụ liếc mắt thấy một nam một nữ đang có hành động thân mật, người đàn ông thì cao lớn đẹp trai đầy khí chất, cô gái thì xinh đẹp tinh tế, người đàn ông đặt tay mình lên tay của cô gái kia rồi vuốt ve, cô gái thẹn thùng giãy giụa một chút, sau đó đứng yên, khe khẽ nói nhỏ. 

Người đó lộ ra biểu cảm hiểu rõ:”Chậc chậc chậc, lại là cam chịu cái sự cô đơn khó chịu này nữa.” 

Hạ Thính Nam nói khẽ với anh ta :”Bạn học vừa rồi chỉ là hỏi đùa thôi, người phục vụ nói không có dịch vụ đặc biệt gì nữa.” 

Từ Bỉnh Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu. 

Trong đội nhận được chỉ thị mà lãnh đạo phê duyệt, có người dân viết thư nặc danh nói KTV mở sòng bạc, cho vay nặng lãi, tổ chức buôn bán mạ/i d/âm cùng nhiều hành vi phạm pháp khác, có khả năng cùng khu trực thuộc đồn công an cùng phân cục lãnh đạo có lợi ích liên quan đến nhau, cục trưởng mời đội trị an đi xác minh rồi xử lý, bởi vậy chuyện này liền đổ hết lên đầu ông trùm cờ bạc. 

Hôm nay anh đến trước là để thăm dò đường, theo tin tình báo, nơi này là hệ thống hội viên, chỉ phục vụ những khách cũ được cấp thẻ hội viên, họ làm việc rất cẩn thận nên anh cũng phải cẩn thận thăm dò, xem xét tình hình như thế nào. 

Cốc Lượng đi tới, dùng ánh mắt ý bảo Từ Bỉnh Nhiên: “Chúng tôi ở đây.” 

Từ Bỉnh Nhiên buông ra tay, nhẹ nhàng đẩy Hạ Thính Nam bố một chút: “Em về đi.” 

Sau khi Hạ Thính Nam về, Cốc Lượng hỏi Từ Bỉnh Nhiên: “Thân như vậy là bạn gì đây? Bạn gái sao?” 

Từ Bỉnh Nhiên liếc anh ta liếc mắt một cái. 

Cốc Lượng:… 

“Sao, không phản đối tức là bạn gái đúng không.” Anh chỉ cần nhìn một lượt là nhìn thấu hết tất cả. 

Sau đó Từ Bỉnh Nhiên đơn giản chỉ là không cho anh ta có thêm một thái độ nào khác. 

Bọn họ cùng nhau đi vào bên trong, vào một băng ghế lô, bên trong đã có mấy người, đều là đang đợi hai người bọn họ, đó là một người bạn của Cốc Lượng.

“Nào nào nào, tới hát cùng mọi người đi.” Phía trước có mấy người chào hỏi bọn họ: “Đây là Từ đại ca sao! Nhìn anh trông thật đẹp trai!” 

Trên bàn có một ít trái cây ăn vặt, đều là bọn họ gọi tới, Từ Bỉnh Nhiên cùng Cốc Lượng ngồi ở bên cạnh bọn họ, xem bọn họ đang đổ xúc xắc trên bàn, âm thanh va vào nhau liên tục vang lên. 

Người phục vụ bưng một thùng rượu tiến vào đặt lên bàn, đang muốn lui ra ngoài đã bị tên đàn ông đứng đầu gọi lại. 

‘’Này, tên phục vụ kia, ở đây có người đẹp nào không, sao không mau gọi đến đây, hả!” 

Người phục vụ nói: “Ngại quá, ở đây chúng tôi không có…” 

“Không có cái gì không có! Mày cho rằng tao đang nói cái gì? Phải xinh đẹp và hát cùng tao mấy bài, chỗ rượu này dẹp hết đi, lấy cho tao loại đắt tiền vào.” Người đàn ông đó có dáng vẻ vô cùng trải đời. 

Từ Bỉnh Nhiên và Cốc Lượng nhìn nhau, yên lặng nhìn người phục vụ dọn thùng rượu kia một lần nữa. 

… 

Hạ Thính Nam trở về băng ghế ở chỗ khác, mọi người đều vây quanh cô. 

“Sao rồi sao rồi? Anh trai cậu lại không vào đây chơi à?” 

Hạ Thính Nam lắc đầu: “Anh ấy đi cùng bạn anh ấy tới chơi.” 

“A, đáng tiếc thật nhỉ, còn muốn nhìn anh ấy một chút.” 

“Được rồi! Chúng ta tiếp tục ca hát đi!” 

Hạ Thính Nam gần như là đã hát hết cả một buổi chiều, đến cuối tất cả mọi người cùng nhau hát 《 CALORIES 》, 《LOVE WHEN YOU DIE》 còn có 《 LOVE IN LOVE, toàn bộ phòng hát đều chìm trong không khí náo nhiệt. 

Từ Bỉnh Nhiên cùng Cốc Lượng rời đi, sau lại đi ngang qua phòng của cô một lần nữa, lần này họ kinh ngạc vì âm thanh bên trong. 

Cốc Lượng: ‘’Bạn à… cái này không lẽ, bọn họ chơi chất cấm đó chứ?’’ 

Từ Bỉnh Nhiên: ‘’A.’’ 

Cốc Lượng: ‘’Bọn họ không phải là chơi thuốc đi?’’ 

Từ Bỉnh Nhiên: ‘’Chắc là không đâu…’’ 

Hạ Thính Nam cách trên cửa cửa sổ nhìn đến bọn họ, chạy nhanh nhảy xuống bậc thang, mở cửa ra rồi đóng cửa lại, ngăn cách quỷ khóc sói gào bên trong. 

“Anh phải đi về sao?” 

“Ừm.” 

“Trở về nhà hay là đi làm tiếp? Bây giờ cũng tầm thời gian anh chuẩn bị tan làm đúng không?” 

“Ừm.” 

Cô suy nghĩ: “Bằng không anh chờ em một chút, em và anh cùng trở về.” 

Từ Bỉnh Nhiên liền trả lời cô: “Được.” 

Cốc Lượng ở bên yên lặng, một chữ cũng không thể nói. 

Chờ đến khi Hạ Thính Nam mở cửa một lần nữa đi vào trong, sắc mặt Cốc Lượng lập tức biến đổi, trêu ghẹo Từ Bỉnh Nhiên: “Á, à, được được.” 

Mặt Từ Bỉnh Nhiên không có biểu cảm gì, chỉ lạnh lùng quay sang nhìn Cốc Lượng. 

“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi chán rồi. Con gái nói nhiều như vậy mà anh chỉ trả lời dăm ba câu, hèn gì họ chỉ là bạn của anh. Tôi nói cho anh biết, anh không có tâm hồn thú vị đâu. Dù anh có đẹp trai đến đâu cũng vô dụng. Anh phải thế này … rồi thế kia …” Anh ta nói đạo lý rõ ràng, như thể muốn đem kinh nghiệm tán gái của mình truyền hết cho Từ Bỉnh Nhiên. 

Từ Bỉnh Nhiên chỉ cười lạnh như cố ý châm chọc, không muốn nghe rồi xoay lưng lại với anh ta. 

Hạ Thính Nam chào hỏi bạn của cô, nói rằng mình có việc đi trước, sau đó hỏi Trần Thiến muốn cùng đến nhà cô ăn cơm không, Trần Thiến nháy đôi mắt, vẻ mặt xin lỗi nói mình cũng có việc vào buổi tối. 

“Được rồi,vậy lần sau sẽ tới nhà cậu chơi nhé.” 

“Được được được, lần sau nhất định lần sau nhất định, cậu đi nhanh đi, ngươi Bỉnh Nhiên ca ca đang chờ cậu đó.” Trần Thiến nói. 

Hạ Thính Nam trừng mắt nhìn cô ấy một cái rồi cười quay đi. 

Sau khi lại ra cửa, cô chỉ nhìn thấy một mình Từ Bỉnh Nhiên. 

“Bạn của anh đâu rồi?” 

“Đi rồi.” Nói xong anh lại bồi thêm một câu: “Nhà anh ta có chút việc.” 

“Chúng ta đi thôi.” 

Ở đây gọi là KTV, nhưng thực ra là một câu lạc bộ nhỏ. Nó nằm ở khu thương mại lớn ở phía nam thành phố. 

Ngay khi ra ngoài, sẽ thấy nhiều cửa hàng trực tuyến dành cho người nổi tiếng, nó rất đặc biệt. Đó là nơi mà Hạ Thính Nam sẽ đến nhận phòng để chụp ảnh và gửi cho bạn bè cô ấy xem.

——————————————————————–

Đèn đường vừa mới sáng lên, hai người đang đi dạo cùng nhau trên phố, Từ Bỉnh Nhiên đột nhiên hỏi: “Đi ăn lẩu không?”

Hạ Thính Nam bất ngờ liền trả lời: “Không đi được, mẹ em đã sớm nấu cơm chờ em trở về rồi, hay là tối nay anh qua nhà em ăn cơm luôn đi.”

“Được .” Anh không trần trừ mà đáp, còn bồi thêm câu: “Hôm nay tới nhà em ăn.”

“Đi thôi, đi xe buýt hay gọi taxi nào?” Cô nhìn xung quanh muốn tìm xem có trạm xe buýt nào gần đây không.

“Gọi taxi đi.” Anh lấy điện thoại ra: “Anh đi gọi xe, em chờ một chút .”

Hạ Thính Nam nhìn anh và cảm thấy có gì đó là lạ: “Sao hôm nay anh nói chuyện…Là lạ thế nào ấy? .” Cô cũng không thể nói rõ kỳ lạ chỗ nào, chính là tự bản thân nhận thấy anh quả thực có chút khác lạ.

Từ Bỉnh Nhiên im lặng không nói gì, mặt anh đanh lại .

Đồng thời lúc này, trên đường về nhà Cốc Lượng bỗng hắt xì hai cái.

“Là ai đang nhớ đến tôi?” Anh ta ngạc nhiên nói.

Tài xế taxi nhìn thoáng qua kính chiếu hậu: “Anh đẹp trai, đây là có người đang mắng cậu đó .”

Cốc Lượng: ???

Hạ Thính Nam cùng Từ Bỉnh Nhiên về đến nhà, mẹ Hạ nhìn thấy Từ Bỉnh Nhiên lại vô cùng vui vẻ và nói rằng mình sẽ đi nấu thêm một món khác.

Trong phòng bếp truyền tới một vài tiếng động, Hạ Thính Nam đi tới bàn ăn, muốn đi lấy cái móng giò gặm, nhưng khi tay chạm tới móng giò thì đột nhiên dừng lại, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía Từ Bỉnh Nhiên.

Từ Bỉnh Nhiên dùng ánh mắt có thâm ý nhìn cô.

Hạ Thính Nam: … ‘’Ngại quá, bây giờ em lập tức đi rửa tay.’’

Cô chạy nhanh vào nhà vệ sinh, rửa tay thật sạch sẽ rồi mới đi ra, nhìn Tử Bỉnh Nhiên rồi khoe bàn tay ướt đẫm, tức giận nói: “Sạch như vậy đã được chưa.”

Từ Bỉnh Nhiên đưa cho cô hai tờ khăn giấy: “Lau khô đi.”

Mẹ Hạ bưng đồ ăn ra: “Sao vậy, có phải lại quen thói không rửa tay liền lấy đồ ăn không ! Lại bị Bỉnh Nhiên bắt được đúng không! Một đứa con gái như con sao lại mất vệ sinh vậy chứ, con nói con như vậy, về sau ai nhìn trúng con, sau này kết hôn…”

Hạ Thính Nam nghe không nổi nữa, vội vàng ngắt lời nói: “Không phải, hai chuyện này thì có liên quan gì với nhau chứ! Con đây chỉ là muốn ăn cái móng giò, đừng khó khăn như vậy chứ.”

“Ăn móng giò cũng phải rửa tay.”

Hạ Thính Nam vứt khăn giấy vào thùng rác, sau đó tiện tay cầm một cái móng giò nhét vào miệng rồi hàm hồ giải thích: “Trong tay con cầm là phần xương, còn con ăn là da ở phía trên, lại không cùng một chỗ, sẽ không đụng tới.”

Mẹ Hạ cầm chiếc đũa gõ vào đầu cô, “Còn dám ngụy biện, đi gọi  Bỉnh Nhiên tới ăn cơm.”

“Ở gần như vậy, còn cần con tới gọi ăn cơm.” Cô nói thầm, sau đó ngồi xuống thuận miệng gọi: “Từ Bỉnh Nhiên, ăn cơm.”

Từ Bỉnh Nhiên đi tới ngồi xuống bên cạnh Hạ Thính Nam.

Mẹ Hạ làm một bát móng giò to hầu như đều bị một mình Hạ Thính Nam ăn hết, heo mà nhìn thấy cũng nhất định sẽ mắng cô một cách thậm tệ.

Mẹ Hạ thấy vậy liền lo lắng hỏi: “Tại sao lúc nhỏ không giảm được cân, bây giờ béo lên cũng không được, có phải trong bụng có ký sinh trùng không? Có cần tới bệnh viện nội soi dạ dày không ?”

Hạ Thính Nam nghe được bốn từ nội soi dạ dày liền không kìm được nổi da gà: “Không cần, con thật sự chỉ vì công tác quá mệt mỏi thôi.”

“Cả ngày con chỉ lo làm mấy cái sổ sách thì có cái gì mệt.”

“Mẹ có chút hiểu lầm với công việc của con rồi, mỗi ngày con đều phải dọn dẹp văn kiện, mỗi lần đều một xấp đầy.” Cô có chút không vui, cô ngay lập tức vén tay áo lên, để lộ ra cả cánh tay, thoáng dùng sức: “Mẹ xem, con làm tới mức tay cũng có cơ bắp rồi này.”

Tầm mắt Từ Bỉnh Nhiên dừng ở cánh tay cô, đúng như lời cô nói có một chút cơ bắp nổi lên, nhìn qua thật muốn sờ thử.

Anh duỗi tay muốn chạm vào một lần, cô lại lập tức né tránh, giống như anh là virus, chạm vào một chút cũng có thể bị lây nhiễm vậy.

Thấy tay của Từ Bỉnh Khiêm ở trên không trung, Hạ Thính Nam hơi chột dạ giải thích: “Chuyện là, em sợ ngứa.”

Từ Bỉnh Nhiên thu tay lại, không chạm vào cô ấy nữa.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin