ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Editor: Alo

Beta: P.Ann


Từ Bỉnh Nhiên nhận được cuộc điện thoại từ bố Hạ, ông nói Hạ Thính Nam nhất quyết đòi tìm anh đi chơi nhưng mà nếu để cô đi một mình thì bố Hạ không yên tâm cho lắm, nên đành nhờ Từ Bỉnh Nhiên trông chừng cô giúp. Hiển nhiên là anh đồng ý.


Bởi vì Hạ Thính Nam nghĩ trường Từ Bỉnh Nhiên quản lý rất nghiêm khắc, sợ anh không ra ngoài được nên có hỏi trước anh nên thế nào. Kết quả anh nói không sao cả, dẫu sao quan hệ của anh với đội trưởng cũng không tệ, chỉ cần điểm danh hộ một hôm được.


Lần đầu tiên cô được ngồi máy bay nên trong lòng cực kỳ hồi hộp. May mắn mọi thứ diễn ra vẫn rất tốt, chuyến bay không bị hoãn nên vừa đáp xuống cô liền đi tìm Từ Bỉnh Nhiên ngay, rất nhanh trong dòng người đông đúc ấy đã xuất hiện bóng người cao ráo, đĩnh đạc quen thuộc, bên cạnh anh có vài người đi cùng, khí chất của bọn họ trái ngược anh hoàn toàn.


Không chỉ riêng Từ Bỉnh Nhiên mà cả đám anh em cùng phòng anh cũng đều mong ngóng đòi đi theo, bọn họ nằng nặc nhất quyết phải gặp được cô em gái bé nhỏ của Từ Bỉnh Nhiên cho bằng được.


Thế là anh chỉ đành đồng ý, còn không quên nhắc nhở bọn họ nhất định không được nói mấy lời nhảm nhí trước mặt cô.


 “Từ Bỉnh Nhiên, đây đều là bạn cùng phòng của anh à?” Cô kỳ quái hỏi: “Sao người thì cường tráng người thì gầy như thế này vậy?” Bởi vì cô luôn mặc định trong đầu rằng học viện cảnh sát rất khắt khe về chiều cao lẫn cân nặng mà.


Ngoại trừ người bạn Trần Nam cô đã thấy qua lúc gọi video với Từ Bỉnh Nhiên ra thì hai người còn lại chính là một người vừa cao, vừa gầy còn người kia thì trông có vẻ hơi mũm mĩm.


Anh bạn gầy kia nói: “Em gái, em đừng vì Từ Bỉnh Nhiên đẹp trai mà coi thường bọn anh chứ.”


Ngay lập tức, Từ Bỉnh Nhiên bịt mồm cậu ta lại sau đó nhận lấy hành lý từ tay Hạ Thính Nam, hỏi cô: “Đói bụng không?”


Hạ Thính Nam trả lời có đói.

 “Vậy đi thôi, anh đưa em đi ăn.”


Cuối cùng bọn họ quyết định đi ăn món Nhật, đến lúc thanh toán ai nấy cũng đều tranh nhau trả tiền. Bạn cùng phòng của Từ Bỉnh Nhiên nói cô đi đường xa vất vả như thế nhất định phải để bọn họ thanh toán. 


Dẫu sao để có thể ra ngoài đón cô mà thiếu chút nữa đã bị đội trưởng đánh cho mặt hôn đất vì ai bảo xin nghỉ tập thể nguyên phòng làm gì.

Sau đó vì Hạ Thính Nam cảm thấy khó mà nhận nổi sự nhiệt tình này của bọn họ nên trực tiếp ngăn cản lại:

 “Được rồi! Cảm ơn các anh rất nhiều! Bữa này vẫn nên để em trả đi ạ, em mời mọi người!”


Lời vừa dứt bọn họ không ai thèm lên tiếng tranh nhau nữa, Hạ Thính Nam hoài nghi phải chăng là bọn họ cố ý.

Kết quả, cô gái nhỏ ruột đau như cắt nước mắt tràn trề nhưng phải ráng nuốt ngược trở lại đi ra ngoài tính tiền, Từ Bỉnh Nhiên nhìn thấu tâm trạng ủ dột ấy nên tối về lập tức chuyển tiền lại đưa cô, nhưng cô không nhận.


Hạ Thính Nam nghiêm túc nói: “Xài tiền hết nhanh một chút thì em có thể danh chính ngôn thuận chiếm tiện nghi của anh rồi.”


Từ Bỉnh Nhiên chấp nhận lý do này.

Thành phố dù đã về đêm nhưng đèn đuốc vẫn còn sáng trưng, bánh xe vali lăn đều trên nền đường xi măng, vang lên tiếng lộc cộc khó chịu, năm người bước đi chậm rãi dưới ánh đèn màu vàng ấm áp. 

Bỗng một người lên tiếng: “Thế tối nay em gái ngủ ở đâu vậy?”


Hạ Thính Nam trả lời: “À em tìm đại khách sạn nào đó ngủ là được ạ.”


Nghe vậy mọi người đều cảm thấy thế không an toàn lắm, Trần Nam đột nhiên nói: “Hay là để Từ Bỉnh Nhiên theo em về khách sạn đi.”


Từ Bỉnh Nhiên liếc mắt về phía cậu ta, Trần Nam chỉ nhìn anh rồi đá mày một cái.

Anh không phản ứng chỉ quay đầu nhìn ra phía ánh đèn đường xa xa kia.


Hạ Thính Nam ngạc nhiên: “Ơ không phải ngày mai các anh còn phải đi học sao?”


 “Đúng thế nha, mà không sao đâu, chi bằng em ở chỗ gần xíu là được mà. Gần trường bọn anh hình như không có khách sạn nào tốt lắm nhưng trong trường không phải là có nhà cho khách à, em ấy có thể ngủ ở đấy như vậy là an toàn nhất rồi.”


 “Em đường xá xa xôi tới tìm anh trai của mình, thế mà anh trai lại vô tư vô tâm ném em gái ở ngoài như thế thật không có trách nhiệm chút nào. Cậu nói có đúng không?” Câu chốt hạ này giống như là đang nói với Từ Bỉnh Nhiên vậy.


Mặc dù Hạ Thính Nam nói ở đâu cũng được thôi nhưng Từ Bỉnh Nhiên lại do dự một chút sau đó quyết định không đưa cô về trường, vì anh nghe nói nơi đó cơ sở không tốt lắm. Hơn nữa, muốn xin cho ở lại thì quy trình giấy tờ cũng khá phức tạp thành ra vẫn là chọn một khách sạn tầm trung gần trường học, trông cũng không tệ lắm.

Lúc đang ở trước sảnh khách sạn, anh tình cờ gặp bạn của mình vừa dùng bữa xong với bạn gái cậu ta, người kia nhìn Từ Bỉnh Nhiên và Hạ Thính Nam với vẻ mặt không thể mờ ám hơn.


Nhưng anh chỉ gật đầu với cậu ta coi như là chào hỏi, dẫu sao anh cũng lười đi giải thích cho đám người thích hóng chuyện này.

Thế nhưng Hạ Thính Nam lại bị ánh mắt kia làm cho cảm thấy có chút phiền, cô nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, thật nhàm chán.”


Từ Bỉnh Nhiên nhận lấy chìa khóa phòng rồi kéo hành lý đi vào bên trong: “Mặc kệ bọn họ.”


Hạ Thính Nam vừa vào việc đầu tiên là bật máy điều hòa, đêm mùa hè tới một cơn gió cũng không làm hai người bọn học dễ chịu lên được, mồ hôi trên người cứ dính dính rất khó chịu hệt như là bị đóng một lớp đường trắng trên miệng sau khi ăn đồ ngọt xong vậy.

Hạ Thính Nam hỏi anh: “Anh không mang theo đồ à.”


Từ Bỉnh Nhiên nói: “Anh không thay.”

“Ồ.”


Như chợt nhớ ra điều gì, Hạ Thính Nam quay đầu lục lọi vali của mình sau đó tìm thấy bộ đồ ngủ cực kỳ rộng: “Anh xem cái này anh mặc vừa không?”


Từ Bỉnh Nhiên im lặng một lúc rồi nói: “Không vừa đâu.”


 “Anh còn chưa thèm thử mà đã nói không vừa là thế nào, bộ này rộng lắm á.”


Sau đó như để chứng minh lời mình nói, Hạ Thính Nam mở tung bộ đồ ra rồi loay hoay ướm thử lên người mình. Quả thật nó to hơn người cô cả một vòng nhưng mà nếu mặc thì vô cùng thoải mái nha.

Cô ngẩng đầu nhìn Từ Bỉnh Nhiên, lại phát hiện không biết vì sao anh đang thất thần.


“Từ Bỉnh Nhiên… Từ Bỉnh Nhiên!”


Anh giật mình, đáp: “Hửm?”


 “Anh ngẩn người làm gì thế?” Hạ Thính Nam kỳ quái nhìn anh: “Không mặc cũng được, em đây tự mặc, à đi tắm trước đây nóng chết em rồi.”


Dứt lời cô liền bắt đầu moi móc đào bới lục tìm đồ trong vali còn Từ Bỉnh Nhiên lại đứng kế bên nhìn cô.

Càng lớn, thẩm mỹ Hạ Thính Nam càng tốt hơn, giờ đây cũng biết làm đẹp trưng diện cho bản thân mình rồi, dù có là trang phục người ta không thể nhìn thì nhất định cũng phải đẹp.


Cô cầm vài món đồ đi vào nhà vệ sinh, dù không muốn nhưng Từ Bỉnh Nhiên vô tình nhìn thấy món nội y ren màu đen được kẹp bên trong bộ đồ ngắn tay kia. Anh nhớ không lầm hình như mùa đông năm ngoái anh cũng từng thấy nó, khi đó nó vẫn còn chưa bị khui bao nữa.


Vòi hoa sen trong khách sạn này cũng không tốt lắm, Hạ Thính Nam phải đứng nghiên cứu một hồi mới tìm cách mở được nước ấm để tắm

.

Dòng nước ấm áp đổ xuống, cô thoải mái nhắm mắt lại hưởng thụ.

Từ Bỉnh Nhiên bên ngoài cứ nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ trong nhà vệ sinh, trong lòng có chút mệt mỏi nằm ngả ra giường. Anh ngước mắt nhìn trần nhà, không biết là đang nghĩ tới cái gì mà mặt anh đột nhiên cứng đờ, rất nhanh sau đó thấy anh che mặt mình lại.  


Hai phút trôi qua, Từ Bỉnh Nhiên quyết định đứng dậy hạ nhiệt độ xuống hai độ, rồi đứng ở ngay trước đầu máy lạnh, vẻ mặt cực kỳ lãnh đạm cũng không biết anh đang nghĩ tới cái gì mà đăm chiêu như vậy nữa.

Hạ Thính Nam vừa lau tóc vừa đi tới, thấy anh đứng ngay trước máy lạnh liền nghĩ chắc anh nóng quá rồi.

 “Anh nóng thì mau vào tắm đi, tắm xong sẽ thoải mái hơn chút.”


Mặt Từ Bỉnh Nhiên có phần gượng gạo, ánh mắt anh nhìn cô sâu hun hút như thể đôi mắt ấy có thể nhìn thấu nội y màu đen kia đang ẩn mình bên trong bộ đồ ngủ ướt nhẹp.

“Ừm.”


Hạ Thính Nam có hơi ngạc nhiên: “Giọng anh sao khàn thế, có phải là bị cảm rồi không? Nóng đến sốt hả?”

Từ Bỉnh Nhiên nghe thế thì lắc đầu, sau đó ghé người sát một chút vào Hạ Thính Nam.


Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra nên chỉ nhìn anh.

Từ Bỉnh Nhiên nhìn chằm chằm trán cô một lúc sau đó thổi một hơi làm cho giọt nước còn đọng lại trên tóc mái của cô nhiễu xuống.


Anh vươn tay ra nhéo nhéo má cô rồi vỗ nhẹ vào vai Hạ Thính Nam,  xong xuôi không nói không rằng đi thẳng vào nhà tắm.  

Hạ Thính Nam không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đứng sờ sờ mặt mình rồi lại sờ xuống vai, không hiểu sao cô cứ cảm thấy Từ Bỉnh Nhiên như vừa xâm nhập vào cơ thể cô rồi vậy.


Trong phòng tắm lúc này vẫn còn lưu lại chút hơi thở của Hạ Thính Nam, Từ Bỉnh Nhiên dùng sức chà chà thật mạnh gáy của mình, anh cảm thấy ngọn lửa bên trong mình đang gào thét muốn bùng phát.

Nếu nói anh là một thân cây thì ngay lúc này đây thân cây ấy đã bắt đầu cháy nóng hừng hực từ bên trong ra tận bên ngoài rồi.


Anh thở dài một hơi, quyết định thuận theo nó, mở vòi hoa sen ra để nước chảy xuống người mình rồi chậm rãi nhắm mắt đưa tay xuống phía dưới.


Anh tưởng tượng đó là tay của Hạ Thính Nam, nó không lớn không nhỏ, vừa đủ để nắm lấy dụ.c vọ.ng của anh. Cô vụng về vuốt lên vuốt xuống, từng ngón tay bao bọc lấy thân gậy, che kín hết những đường gân xanh, chất nhờn rỉ ra từ lỗ nhỏ trên đỉnh đầu, dính vào lòng bàn tay cô, vì vậy động tác càng trở nên mượt mà hơn, vừa dính vừa ấm như cái miệng nhỏ phía dưới của cô vậy.

Hơi thở nặng nề bao trùm cả căn phòng, Từ Bỉnh Nhiên cứ vừa khống chế lại được bản thân thì lại mất khống chế, chỉ đến khi nghe được giọng nói của Hạ Thính Nam mới làm anh bừng tỉnh.


 “Từ Bỉnh Nhiên, sao anh tắm lâu thế? Có chuyện gì không á?” Hạ Thính Nam lo lắng gõ cửa nhà tắm.

Cô thấy Từ Bỉnh Nhiên ở bên trong khá lâu, nước cứ chảy mãi không dứt, nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn thấy có gì đó không đúng lắm.


Từ Bỉnh Nhiên nghe thấy thế cố gắng bình tĩnh lại, đáp lại cô: “Không sao.”


Mi tâm cô nhăn lại, như hiểu ra chuyện gì nên lập tức nói: “Vậy anh cứ tắm tiếp nha, em đi xem tivi một lúc.”


Bên ngoài nhà tắm lập tức vang lên tiếng của tivi, lúc thì là tiếng nghiêm trang từ Bản Tin Thời Sự nào đó, lúc thì đoạn cãi nhau trời rung đất chuyển từ bộ phim truyền hình ngược tâm, duy chỉ có tiếng Hạ Thính Nam là không còn nữa.

Yết hầu Từ Bỉnh Nhiên không ngừng lăn lên lăn xuống, anh bây giờ không thèm kiêng nể gì nữa, không khí ám muội xung quanh càng trở nên đậm đặc hơn, mặt kính đều bị một tầng sương mù bịt kín, lúc này nơi giữa hai chân càng lúc càng ẩm ướt cũng dần sinh ra ảo giác, cứ ngỡ Hạ Thính Nam đang trước mặt mình mà cảm thấy thỏa mãn một chút.

“Hạ Thính Nam…”

Cô nhìn thấy Từ Bỉnh Nhiên chậm chạp đi ra, tư thế hình như so với ngày thường không giống nhau lắm.

Anh nhìn Hạ Thính Nam mà Hạ Thính Nam theo bản năng né tránh ánh mắt anh.

Từ Bỉnh Nhiên như hiểu ra cái gì, động tác có hơi dừng một chút sau đó ngồi xuống góc giường khác gần Hạ Thính Nam.


Nửa giây trôi qua, cô như chú chim bay nhanh nhấc chăn lên rồi tự cuộn mình lại.

Hạ Thính Nam thề, cô không cố ý nhìn nơi đó đâu nhưng lúc nhìn lướt qua cô thấy nó hình như nhô lên rất lạ. Vả lại tướng đi của Từ Bỉnh Nhiên như thể đang cố che giấu cái gì vậy.

Cô nghi ngờ phải chăng gần đây mình đọc tiểu thuyết nhiều quá nên bây giờ trong đầu toàn nghĩ tới mấy thứ không lành mạnh lắm không nữa.


Thực tế mà nói Từ Bỉnh Nhiên lúc này cũng không biết nên thế nào, anh bây giờ không khác gì thả rông, bởi vì không có đồ để thay mà quần lót đã mặc kia anh càng không muốn mặc lại, kết quả là chỉ mặc duy nhất cái quần thể thao lên tạm thời hết đêm nay.

Bây giờ, anh thực sự nghi ngờ Hạ Thính Nam đã nhìn ra được cái gì đó.

Bầu không khí trầm mặc bao quanh lấy hai người bọn họ, tiếng cười trong tivi vang lên không ngớt, là do Hạ Thính Nam mở chương trình gameshow, lúc này người dẫn chương trình cùng mấy vị minh tinh đang chơi trò chơi.


Cô nhìn chằm chằm một lúc, rất nhanh đã bị nó chọc cười rồi quay đầu nhìn Từ Bỉnh Nhiên nói: “Từ Bỉnh Nhiên anh nhìn đi, đũng quần anh ta bị rách mất rồi kìa, cười chết em hahahaha…”


“…”

“Ha hả…”

“…”


Giọng cười của cô càng lúc càng nhỏ, sau đó như chột dạ mà tự giác im lặng, hận không thể tự vả miệng mình một cái.

Hay ghê, thế là Từ Bỉnh Nhiên biết cô đã nhìn ra rồi.


Nhất thời tâm tình anh có hơi phức tạp.

Mãi đến khi bọn họ tắt đèn đi ngủ rồi nhưng cái không khí cổ quái đó vẫn không hề biến mất.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin