ĐẦU LÂU HOA HỒNG


Editor: Jiang


Cuộc thi lịch sử Đảng được tổ chức trong 3 tuần, đêm trước cuộc thi, Hạ Thính Nam mất ăn mất ngủ, dựa vào kinh nghiệm nước đến chân mới nhảy của cô đã giành nguyên đêm đó để học bài, ngày hôm sau tinh thần không được tốt, phải đánh hai lớp phấn mới có thể đi thi.


May là cố gắng của cô không uổng phí, đề mục mà cô bốc trúng cũng có ít nhiều ấn tượng, cuối cùng giành được điểm số không tồi, mấy đồng nghiệp ở phía dưới trầm trồ khen ngợi, nhưng Hạ Thính Nam không vui vẻ lắm, chỉ cảm thấy mệt mỏi.


Vì sao người bị thương luôn là cô.


Hạ Thính Nam quyết định từ mai phải nỗ lực hơn nữa, thế mới xứng đáng với sự quan tâm của lãnh đạo.


Nhóm Từ Bỉnh Nhiên đã làm xong bài kiểm tra trắc nghiệm, vì thành tích của anh rất xuất sắc nên các lãnh đạo kỳ vọng vào anh rất cao, đặc biệt gửi công văn tới tuyên dương, hy vọng anh có thể giành lấy vinh quang về cho cục.


Vì thế Từ Bỉnh Nhiên lại bị cử đi tham gia cuộc thi tỉnh. Cực kỳ may mắn.


Hạ Thính Nam khi nghe được tin này đã cười nhạo anh hai ba ngày, cực kỳ vui sướng khi người khác gặp họa.


Hai ngày nay Hạ Thính Nam nhàn rỗi, bởi vì bây giờ đã là tháng tám, học sinh bắt đầu khai giảng, người đến thư viện cũng giảm bớt, công việc của cô cũng ít dần.


Lúc trước cô muốn cùng Trần Thiến và một vài người bạn trung học đã bàn bạc, bớt chút thời gian về thăm trường, mà Thang Thành lại bị hai người loại khỏi đoàn, lý do là bởi vì cậu ta không cùng lớp với các cô.


Sau khi biết tin này, Thang Thành tức giận đến đau cả tim, rõ ràng là do cậu ta đề xuất ý tưởng về thăm trường, cuối cùng lại bị loại khỏi nhóm, đám người này thật là không có nhân tính mà.


Hạ Thính Nam và Trần Thiến cũng có chút chột dạ, đồng ý thay phiên mời cậu ta ăn cơm, coi như bồi thường.


Ngày quay lại trường, bên trong văn phòng của giáo viên cực kỳ náo nhiệt, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ hoài niệm, Hạ Thính Nam thật sự là lâu rồi chưa trở về, giống như tìm lại được cảm giác thời học sinh, nhìn đến nỗi giáo viên cũng cảm thấy có chút sợ.


Đời người đã trải qua nhiều năm đi học như vậy, nhưng xem ra với Hạ Thính Nam mà nói, chỉ có trung học mới là thời điểm đẹp nhất, bất luận là tiếng cười trong lớp của mọi người, đống sách xếp chồng trên bàn, hay là đường chạy trên sân thể dục, quầy bán quà vặt lúc nào cũng đầy những món đồ ăn tràn đầy màu sắc, hay là bài tập làm hoài làm mãi cũng không xong, những bài kiểm tra tới tấp, tất cả mọi thứ in sâu trong ký ức không thể nào quên.


Thanh xuân là một cuốn sách đầy kỷ niệm, mỗi lần mở ra là một cảm giác khác nhau, cây đại thụ ở sân thể dục mỗi ngày một cao lớn, bên trên buộc đầy những sợi dây màu đỏ, Hạ Thính Nam tìm kiếm, nhưng không tìm được sợi dây mà năm đó mình treo lên, tấm thiệp trên đó là Từ Bỉnh Nhiên viết giúp cô, bởi vì cô cảm thấy chữ của mình không đẹp, hơn nữa lại muốn có  “phần thưởng của học sinh xuất sắc”, cho nên đã nhờ vả Từ Bỉnh Nhiên ở ngàn dặm xa xôi, để anh viết xong sẽ gửi lại cho cô.


Ký túc xá mới được xây lại, trở nên to và đẹp hơn, bây giờ học sinh trong ký túc không cần phải ở mười người trong một phòng ký túc nữa, tầng trên cao của khu nhà dạy học cũng được xây lại, bên trong có một phòng trà nhỏ, có bàn có ghế dựa, bất kể ai đi ngang qua chỗ này cũng sẽ dừng chân, vào trong nghỉ ngơi một chút.


Thời trung học là hồi ức đẹp đẽ nhất, bỏ qua những áp lực thi cử mà nó mang lại, mọi người sớm chiều ở chung, bất kể là nam hay nữ, quan hệ đều cực kỳ tốt. 


Cho đến bây giờ trong nhóm lớp cũng thỉnh thoảng có vài cuộc tán gẫu, đề tài nói chuyện rất phong phú, có người kết hôn, có người sinh con, thậm chí có người qua đời ngoài ý muốn, tạo nên những ngọt bùi cay đắng khác nhau trong cuộc đời.


Chủ nhiệm lớp nhìn Hạ Thính Nam, sau đó cười cười nói: “Hạ Thính Nam, em là người cô không nghĩ tới nhất, lúc đi học nghịch ngợm như vậy, đổi chỗ nào cũng có thể nói chuyện riêng với bạn cùng bàn, còn giấu tiểu thuyết trong ngăn bàn, cái nào thu được cũng là của em, còn có cái gì mà MP3, bên trong có nhiều trang tiểu thuyết như vậy, hơn nữa chữ còn nhỏ, thế mà em cũng không bị cận, cũng thật là may mắn.”


Hạ Thính Nam lúng túng: “Không phải, cô à, bên cạnh còn có học trò của cô, cô phải cho em chút mặt mũi chứ!”


Tất cả mọi người cười rộ, mấy học sinh đến nộp bài tập bên cạnh cũng cười theo.


Thăm giáo viên xong, nhóm người đi ra ngoài, đài phun nước lớn ở giữa khuôn viên trường vẫn như một cỗ máy vĩnh cửu, trên mặt đất có chút nước bị bắn ra, bọn họ giẫm lên, để lại dấu chân, rồi nó cũng dần dần tan biến.


Đoàn người vừa đi vừa trò chuyện, không biết là đang nói tới chủ đề gì, bạn cùng bàn của Hạ Thính Nam trước kia bỗng nhiên nói: “Tớ nhớ Thính Nam có một người anh trai học ở trường trung học số một? Còn cực kỳ đẹp trai.”


Hạ Thính Nam cùng Trần Thiến liếc nhìn nhau, dưới ánh mắt trêu đùa của mọi người nói: “Cho là vậy.”


“Phải là phải, sao lại là cho là vậy là thế nào?” Mọi người cười rộ lên.


“Tớ cũng có chút ấn tượng, bây giờ anh ấy làm gì thế?” Có người tò mò.


Hạ Thính Nam: “Đầy tớ của nhân dân.”


Một bạn nam tấm tắc nói: “Cảnh sát sao? Tớ còn tưởng thu nhập của anh mấy mỗi năm sẽ từ mấy chục đến mấy trăm vạn, hoặc là làm ông chủ lớn, sao anh ấy lại làm nghề đó vậy, nhân tài của trường trung học số một, sao mức lương lại thấp thế.”


Sắc mặt Hạ Thính Nam lập tức trầm xuống.


Trường trung học số một là trường nổi tiếng trong thành phố, điểm chuẩn cao kinh người, có rất nhiều ông chủ của các xí nghiệp lớn đều đi ra từ đó, cho nên rất nhiều người có ấn tượng, cảm thấy người học ở trường trung học số một thì có đến một nửa là ông chủ lớn, kiếm được khối tiền, trên thực tế Từ Bỉnh Nhiên chỉ là một nhân viên bình thường, mỗi tháng chỉ cầm mấy ngàn tệ tiền lương.


Hạ Thính Nam rất bất mãn với việc đối phương dùng ngữ khí khinh thường khi nói đến Từ Bỉnh Nhiên, theo cô, công việc mưu cầu hạnh phúc cho nhân dân của Từ Bỉnh Nhiên còn tốt hơn những người lúc nào cũng có những ý nghĩ xấu xa bẩn thỉu.


Cô ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Anh ấy sống rất tốt, không cần cậu phải quan tâm, hơn nữa làm cảnh sát thì sao chứ, sao lại là lãng phí nhân tài? Tại sao chúng ta có thể yên tâm đứng ở đây mà không phải là bị một người nào đó từ đâu chạy tới cầm dao chĩa vào người, bởi vì sao cậu có biết không? Thay vì ở đây bàn tán người khác, chi bằng ngẫm nghĩ lại xem mình đã đóng góp được gì cho xã hội này hay chưa, đúng không người anh em?”


Bạn học nam kia xấu hổ há mồm, không tìm được lời phản bác lại Hạ Thính Nam.


Trần Thiến vỗ vỗ lưng Hạ Thính Nam, trừng mắt nhìn cô.


Hạ Thính Nam miễn cưỡng nở nụ cười, sắc mặt vẫn rất khó coi.


Có người ra mặt giảng hòa, Hạ Thính Nam xin lỗi có lệ với bạn học nam kia, nói tính khí của mình hơi nóng nảy, bạn nam kia cũng lúng túng nói xin lỗi, nói là do bản thân nói sai, quay 360 độ khen Từ Bỉnh Nhiên một hồi, sắc mặt Hạ Thính Nam lúc này mới đỡ hơn một chút, bầu không khí căng thẳng cuối cùng cũng lắng xuống.


Mọi người thấy thời gian còn sớm liền đề nghị đi KTV ca hát, mọi người đều nhất trí.


Hạ Thính Nam cảm thấy mấy năm nay mình không đi KTV hát, lúc còn học đại học còn có thể cùng với bạn cùng phòng đi thường xuyên, nhưng từ khi bắt đầu đi làm thì không đi KTV nữa, bởi vì quan hệ của cô với đồng nghiệp không tốt đến nỗi đi chơi cùng nhau, hơn nữa cô cũng không muốn ra ngoài chơi, dù sao cô vẫn luôn cảm thấy đồng nghiệp lúc nào cũng chuyên tâm làm việc, nhìn thấy đồng nghiệp liền có cảm giác chính mình vẫn còn trong giờ làm.


Là một công dân tiêu chuẩn, cô luôn hưởng thụ thời gian rảnh của bản thân, không nghĩ đến bất kỳ công việc nào.


Mười mấy người bọn họ đặt một phòng lớn, không gian dư giả, Hạ Thính Nam đặt balô xuống liền bắt đầu cầm mic hát.


Mấy bạn học kia đều biết cô là một người chiếm micro liền nói với cô: “Giúp bọn tớ chọn mấy bài hát, sôi động một chút.”


“Yên tâm đi, tớ sẽ để mọi người ai cũng được hát.”


Mới hát một bài, nhân viên phục vụ đã bưng trái cây và một thùng bia tới.


“Xin chào, đây là đồ mọi người gọi, tôi đặt lên bàn giúp mọi người, nếu còn cần gì có thể nhấn chuông.” Nói xong liền muốn đi ra.


Một bạn học nam bỗng gọi anh ta lại, đùa giỡn hỏi một câu: “Hey, chỗ các cậu có cái đó không…..” Cậu ta nháy mắt.


Người phục vụ kia sửng sốt một chút, trả lời rất nhanh: “Thật ngại quá, chỗ chúng tôi không có phục vụ đặc biệt.”


“Thật hay giả vậy? Bọn tôi không phải cảnh sát ngầm, cậu yên tâm.”


Người phục vụ bất đắc dĩ nói: “Thật sự, ở đây công an quản lý rất nghiêm, chúng tôi không dám.”


“Được rồi được rồi.” Cậu ta phất tay bảo người phục vụ ra ngoài.


“Không phải chứ, cậu muốn làm gì thế hả!” Những người khác phàn nàn cậu ta.


Bạn học nam cười: “Tớ chỉ hỏi chút thôi, nếu thật sự có thì có thể báo tin cho cảnh sát, đúng không Hạ Thính Nam?”


Hạ Thính Nam nghe có người gọi tên mình, giọng cũng bị lệch tone.


Một câu “Nắm chặt cây đèn dạo bước đêm khuya” bị cô hát giống như “Con lợn ốm đang bơi ngoài đồng.”


“Ha ha ha cái này thật giống âm thanh của lợn chết.” Mọi người cười nghiêng ngả.


Hạ Thính Nam cười mắng: “Các cậu biết cái gì!”


Trong phòng bai, đèn disco phát ra ánh sáng màu xanh lam, người hát chậm rãi thâm tình:


“Từng vết thương khi yêu anh đã kết thành vảy, đủ để ủ thành thứ rượu lâu năm –“


Lúc này Từ Bỉnh Nhiên đẩy cửa bước vào.


Hạ Thính Nam kinh ngạc nhìn anh, hai người cách nhau một cái bàn, cách ngọn đèn, mặt Từ Bỉnh Nhiên theo ánh đèn thay đổi có chút sặc sỡ.


“Thính Nam, đây không phải là anh cậu sao?” Bạn cùng bàn hồi trung học của Hạ Thính Nam hỏi, trước kia cô có xem qua hình chụp Từ Bỉnh Nhiên trong di động của Hạ Thính Nam, bởi vì anh rất đẹp trai nên cô vẫn còn nhớ.


Bất kể là nam hay nữ đều nhìn qua, sau đó một vài tiếng thì thào vang lên.


“Đẹp trai quá.”


“Anh ấy thật là cao.”


“Thoạt nhìn giống như có chút cặn bã.”


“Không sao, thật sự rất đẹp trai.”


“Sao nhìn không giống Hạ Thính Nam nhỉ.”


Hạ Thính Nam đứng lên, đưa micro cho người bên cạnh: “Mọi người hát trước đi, tớ ra ngoài một lát.”


“Gọi anh cậu vô chơi cùng đi.” Đám phụ nữ ồn ào, hiển nhiên đều có hứng thú với trai đẹp.


Đám đàn ông cũng không ngoại lệ, còn nhiệt tình hơn đám phụ nữ, dù sao trong xã hội này, ai mà không muốn mở rộng các mối quan hệ chứ.


Hạ Thính Nam không tập trung, trả lời có lệ: “Để tớ hỏi xem.”


Từ Bỉnh Nhiên để lại một khe cửa, nghe thấy bọn họ ở bên trong ồn ào, anh khẽ cau mày, nhìn Hạ Thính Nam chuẩn bị đi ra liền giữ cửa lại, ngăn cách tầm mắt của những người khác, tựa vào cửa chờ Hạ Thính Nam đi ra.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin