ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Editor: Alo


Vào tháng 3, thời điểm kỳ thi tuyển sinh cấp ba diễn ra cũng chỉ còn vỏn vẹn ba tháng, không tính mấy ngày cuối tuần, ngày nào Từ Bỉnh Nhiên cũng chở Hạ Thính Nam đi học, ngày qua ngày trong lớp ai cũng biết đến Từ Bỉnh Nhiên.


Bọn họ đều hỏi: "Cái người tên Từ Bỉnh Nhiên mỗi ngày đều tới đón cậu là ai á?"


Hạ Thính Nam tới nằm mơ còn mong bản thân có một ông anh hai vì thế không ngần ngại nói: "Là anh hai tớ đó!"


Mọi người nghe vậy đều đồng loạt thể hiện sự ngưỡng mộ: "Anh cậu đẹp trai thật đó."


Từ Bỉnh Nhiên lớn lên rất đẹp, lúc này chiếc xe đạp cùng với dáng người cao gầy đều đang dựa vào cánh cửa trường cấp hai của Hạ Thính Nam, trông rất bắt mắt.


Hạ Thính Nam còn chưa đi tới cổng trường đã nghe thấy đám bạn đang đứng gần Từ Bỉnh Nhiên hét lên: “Hạ Thính Nam, anh hai cậu lại tới đón cậu nè!”


Vừa la xong còn giả bộ lơ đãng, lén nhìn Từ Bỉnh Nhiên một cái.


Từ Bỉnh Nhiên không bộc lộ cảm xúc gì, chỉ đứng nghiền qua nghiền lại mấy cục đá dưới lòng bàn chân mình, nhìn cô đang chậm chạp đi tới chỗ anh.


Bác bảo vệ đứng bên cạnh hỏi: “Ồ lại tới đón em gái hả?”


“Vâng ạ.”


“Khả năng một lát nữa là trời sẽ mưa đấy, hôm nay nhớ đạp xe nhanh một chút nhé”.


“Vâng, con biết rồi, cảm ơn bác ạ.” 


Hạ Thính Nam làm việc lúc nào cũng lề mề chậm chạp, có thể trì hoãn thì chắc chắn sẽ không làm nhanh hơn, ngay cả việc đi về nhà cũng muốn từ từ.


Cô đi đến bên cạnh Từ Bỉnh Nhiên, cực kỳ tự nhiên đưa balo của mình cho anh: “Từ Bỉnh Nhiên, chúng ta đi phố ăn vặt mua gì đó ăn đi?


Từ Bỉnh Nhiên nhận lấy rồi đem balo cô để ở đầu xe: “Giữ chặt.” 


Hạ Thính Nam ngồi ở ghế sau ôm eo Từ Bỉnh Nhiên, mệt mỏi dựa vào lưng anh: “Em đói, em muốn ăn lạp xưởng nướng ở phố ăn vặt.”


Gió lạnh đập thẳng vào mặt khiến Từ Bỉnh Nhiên phải híp mắt lại. Anh càng đạp nhanh, gió càng thổi mạnh, tóc của anh bị thổi bay thẳng ra phía sau lộ rõ vầng trán. Hạ Thính Nam ngồi phía sau lưng anh, đến một luồng gió cũng không chạm nổi vào da cô.


Phố ăn vặt ở ngay bên trái trường học, nhưng Từ Bỉnh Nhiên cứ thế chạy băng qua nó, tới nửa con mắt cũng không thèm liếc nhìn.


Hôm nay bọn họ về nhà rất nhanh, sớm hơn mười phút so với thông thường. Anh đưa Hạ Thính Nam đứng trước mặt mẹ Hạ bình tĩnh nói: “Dì ơi, hôm nay Hạ Thính Nam nói em ấy đói bụng, hy vọng buổi tối dì có thể cho em ấy ăn nhiều hơn một chút.”


Hạ Thính Nam: “…”


Cô không khống chế được bản thân quay sang trừng mắt nhìn anh. 


Từ Bỉnh Nhiên: Không phải nói đói bụng sao?


Hạ Thính Nam: Em không muốn ăn cơm, em muốn ăn lạp xưởng nướng cơ…


Từ Bỉnh Nhiên làm bộ không hiểu ý tứ của Hạ Thính Nam.


Mẹ Hạ mời Từ Bỉnh Nhiên ở lại ăn cơm tối, nhưng anh lại từ chối: “Mẹ con ở nhà có một mình, con phải về trước ạ.”


“Ồ ồ ra là thế, vậy con mau nhanh trở về với mẹ đi.”


Từ Bỉnh Nhiên gật đầu, dù nhìn thấy vẻ mặt không đúng lắm của Hạ Thính Nam, anh vẫn rời khỏi nhà họ Hạ như cũ.


Lửa trong mắt Hạ Thính Nam như sắp phun trào ra ngoài rồi.


Buổi tối trên bàn cơm, Hạ Thính Nam hóng hớt hỏi: “Chú Từ cuối tuần này vì sao vẫn chưa về thế ạ?”


Mẹ Hạ gắp đồ ăn cho cô: “Không phải tăng ca thì chính là đến lượt trực rồi.”


Từ Bỉnh Nhiên số khổ, từ nhỏ đến lớn thời gian được ở bên bố thực sự rất ít, mà mẹ Từ lại càng khổ hơn, chồng vẫn còn đó nhưng lại phải chịu cảnh “gà mái nuôi con”.


May mắn thay, Từ Bỉnh Nhiên từ trước đến nay lúc nào cũng ngoan ngoãn, mẹ Từ dù có vất vả nhưng cũng không cảm thấy uổng phí.


Buổi tối, Hạ Thính Nam làm bài tập xong liền lén chạy sang phòng Từ Bỉnh Nhiên, mà anh nhìn thấy cô chạy sang thì vẻ mặt không được tốt cho lắm.


Từ Bỉnh Nhiên: “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, muốn sang đây thì cứ nói trước với anh một tiếng.”


Tuy là khoảng cách không xa lắm, nhưng độ cao thì lại không ít. Hạ Thính Nam cũng chỉ là một cô nhóc mà cứ phải nhảy qua nhảy lại như thế thì thực sự rất nguy hiểm.


Hạ Thính Nam thực chất là đến tìm Từ Bỉnh Nhiên tính sổ, kết quả là bị sắc mặt này của anh làm cho cứng họng.


Cô ngượng ngùng chà xát tay qua lại: “Em xin lỗi, em quên mất.”


Từ Bỉnh Nhiên đang ngồi trên ghế, nhìn cô vẫy tay: “Lại đây.”


Cô nghe vậy liền tung tăng chạy tới, mái tóc ngắn bay bay giữa không trung tựa như con sứa phập phồng dưới đáy biển.


Từ Bỉnh Nhiên: “Mở tay ra.”


Hạ Thính Nam ngoan ngoãn mở tay ra, bên trong lòng bàn tay phải có chỗ hơi hồng hồng nhưng nó không bị trầy da.


Từ Bỉnh Nhiên nắm tay cô xoay một vòng 360 độ kiểm tra thật kỹ, sờ từng ngón tay cô, chắc chắn không có vết thương chảy máu nào, mới yên tâm buông ra.


Trên bàn học lúc này, nào là chồng sách cao đến chồng sách thấp, trông thật mệt mỏi. Ở chính giữa chúng là một cuốn sách, trên trang giấy đang mở dày đặc mấy ký tự chữ viết. Từ Bỉnh Nhiên cũng sắp phải đối mặt với kỳ thi cuối kỳ, nhưng so với Hạ Thính Nam anh lại nghiêm túc hơn rất nhiều.


Hạ Thính Nam không hiểu nói: “Chưa gì mà đã lo ôn thi rồi, tới một chút lo lắng em còn không có đây?”


Quả thật là một tí áp lực cũng không có, nguyên nhân bởi vì thành tích cô cũng chỉ ở dạng tầm trung, nếu thi vào một trường cấp ba thông thường thì cũng không thành vấn đề, còn trường trọng điểm thì khỏi phải bàn, tới nghĩ cô cũng không dám. Bây giờ nếu lớp phụ đạo càng đông thì cô sẽ càng vui vẻ hơn.


Từ Bỉnh Nhiên lặng lẽ mở một trang bài tập, dường như không thèm để ý lời cô nói.


Mà Hạ Thính Nam cũng không cần anh phản ứng, tự chơi một mình thôi cũng đã rất vui rồi, vậy nên cô liền bổ nhào lên giường Từ Bỉnh Nhiên, tìm thấy điện thoại di động của anh từ trong góc, theo thói quen bấm mật khẩu rồi bắt đầu nằm chơi trò chơi.


Căn phòng an tĩnh lúc này ngoại trừ tiếng lật trang sách thì chính là âm thanh phát ra từ trò chơi kia, Từ Bỉnh Nhiên không nghe rõ lắm cô đang chơi cái gì.


Bên ngoài có người đang mở cửa nhà họ Từ, sau đó là tiếng mẹ Từ ra khỏi phòng. Nét mặt Từ Bỉnh Nhiên vẫn chăm chú như cũ, nhưng ngòi bút trong tay anh đang giơ giữa không trung lại không hề nhúc nhích.


“Rầm…”

Âm thanh như thể là vật gì đó bị quăng đi.


Cô nhanh chóng mở nhỏ âm lượng trò chơi xuống, chạy tới trốn trong bức màn gần ban công, bởi vì cô sợ bố mẹ Từ phát hiện bản thân cô lén chạy sang đây chơi, bọn họ mà nói cho bố mẹ cô, thì từ nay cuộc sống tiêu dao tự tại của cô coi như chấm hết từ trong trứng.


Hạ Thính Nam lặng lẽ hỏi: “Có phải chú Từ về rồi không?”


Từ Bỉnh Nhiên: “Bọn họ sẽ không vào đây đâu, em muốn chơi nữa thì cứ chơi, còn không thì mau trở về học bài đi.”


Bên ngoài giờ chỉ còn vài âm thanh nhỏ không rõ ràng, thế là anh tiếp tục vùi đầu làm bài tập.


Hạ Thính Nam bĩu môi, cảm thấy Từ Bỉnh Nhiên thật chẳng thú vị gì cả, mỗi ngày chỉ biết cắm đầu vào học, đến nói chuyện cũng không nói quá hai câu.


Cô nhịn không được đi tới quấy rối Từ Bỉnh Nhiên: “Em vừa thấy điện thoại anh có người tên Thang Xảo Xảo nhắn tin cho đấy, là ai thế?”


Từ Bỉnh Nhiên không ngẩng đầu, vẫn chăm chú vào tờ đề trước mặt, nhỏ giọng hỏi: “Người ta nhắn gì?”


Hạ Thính Nam nói: “Bảo anh ngày mai tiết đầu buổi sáng nhớ đến văn phòng gặp thầy chủ nhiệm lớp.”


“Em nhắn lại bảo đã biết.”


Hạ Thính Nam click mở hộp chat của Thang Xảo Xảo, dùng tài khoản của Từ Bỉnh Nhiên trả lời một câu: “Đã biết”, nhưng lại cảm thấy nếu chỉ nhắn như vậy thì thực sự có hơi lạnh lùng quá, thế là cô lại gửi thêm một biểu tượng cảm xúc khác.


Từ Bỉnh Nhiên: \(^o^)/~


Thang Xảo Xảo:?


Thang Xảo Xảo:…


Thang Xảo Xảo: O(∩_∩)O ha ha…


Lịch sử cuộc trò chuyện này mãi tới buổi tối sắp leo lên giường ngủ Từ Bỉnh Nhiên mới nhìn thấy. Thời khắc nhìn thấy nó, mặt anh cứng  đơ toàn tập.

Ban đầu anh còn tưởng mình bị hack nick, sau mới nhớ là Hạ Thính Nam có lấy điện thoại mình chơi.


Anh nhìn đi nhìn lại đoạn hội thoại, nhìn thật kỹ hai cái tin nhắn biểu tượng cảm xúc kỳ lạ cùng dấu chấm hỏi kia của Thang Xảo Xảo, dặn lòng nhất định từ nay tuyệt đối sẽ không để Hạ Thính Nam giúp anh trả lời tin nhắn nữa.


Vừa vặn lúc ấy cánh cửa phòng vang lên ba tiếng gõ cửa, Từ Bỉnh Nhiên nói: “Mời vào.”


“Con trai, trễ thế này còn chưa chịu ngủ à.” Bố Từ đẩy cửa vào rồi bật công tắc đèn phòng lên.


Từ Bỉnh Nhiên tắt điện thoại rồi đặt nó lên bàn học: “Giờ ngủ ngay ạ.”


Bố Từ sắc mặt có chút mệt mỏi: “Gần đây bố có hơi bận rộn, việc trong đồn thực sự quá nhiều, mà con còn lâu mới tới ngày thi, đừng có học tập quá sức như thế, vẫn nên dành nhiều thời gian cho mẹ con thì hơn.”


“Vâng.” Anh mím môi, Từ Bỉnh Nhiên căn bản không phải là người hay bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, vậy nên lời nói quan tâm lại càng không có. Thế nhưng lúc bố anh vừa bước ra khỏi phòng anh liền nhẹ nhàng nói một câu: “Bố, bố cũng đừng quá vất vả.”


Tắt đèn một lần nữa, anh mở tung cái chăn bị Hạ Thính Nam cuộn tròn lại, lúc đắp lên còn có thể cảm nhận được đâu đó hơi thở còn sót lại của Hạ Thính Na. Anh lẳng lặng nằm nhìn trần nhà, mãi một lúc sau mới thu mình lại vào trong chăn, từ từ nhắm mắt.








Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin