ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Edit: Jiang


Hạ Thính Nam đáp một tiếng "Có."

Từ Bỉnh Nhiên vốn có vài việc muốn hỏi cô nhưng chỉ im lặng nhìn cô.


Cô nghĩ thầm: Tại sao lại phải đợi chút nữa, bây giờ cũng được mà.


Hạ Thính Nam trực tiếp mở cửa sổ nhảy qua, lúc tham gia tập quân sự hồi năm nhất cô đã cao thêm vài centimet, bây giờ muốn nhảy qua cửa sổ có chút khó khăn.


Từ Bỉnh Nhiên vừa mới tắm xong, người vẫn còn ướt, tay cầm điện thoại hiển thị vẫn là giao diện trò chuyện với Hạ Thính Nam.

Nhìn thấy cô đột nhiên xuất hiện, cả người cứng đờ đứng tại chỗ, dơ tay phải lên sờ soạng khắp người để xác định là mình đã mặc quần áo hay chưa, thoạt nhìn không có chút lúng túng nào.


Hạ Thính Nam bật cười, híp mắt lại.

"Sao anh dễ bị dọa thế?" Cô chưa từng thấy dáng vẻ như thế này của anh bao giờ.

Biểu cảm của Từ Bỉnh Nhiên có chút kì lạ, nhưng ngữ khí vẫn bình thường: "Không phải, anh đang thắc mắc tại sao em không đi bằng cửa chính."


"....." Cô lại quên rồi!


Hạ Thính Nam không còn là một đứa trẻ nữa nên không cần sợ hãi bị anh kéo về bắt làm bài tập, hơn nữa trong nhà Từ Bỉnh Nhiên chỉ có mình anh, Hạ Thính Nam cũng không cần phải trốn ai.


Không đúng, cũng chưa chắc, lỡ đâu Từ Bỉnh Nhiên có bạn gái rồi thì sao, như thế cô chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.

"Quên hỏi anh, anh có bạn gái chưa thế?" Xuất phát từ sự tò mò trong nội tâm, cô không nhịn được hỏi.


"Có." Từ Bỉnh Nhiên trả lời rất nhanh.


Hạ Thính Nam nhất thời có chút kích động, "Thật sao? Ai thế? Có ảnh không?"


Từ Bỉnh Nhiên nhìn cô chằm chằm vài giây, sau đó thờ ơ gật đầu: "Chỗ kia."


Cô nghi hoặc nhìn theo hướng anh hướng qua, chỉ nhìn thấy một bộ cảnh phục sạch sẽ được treo ở đó.

Hạ Thính Nam: "..... Anh trêu em vui lắm chứ gì?"


Từ Bỉnh Nhiên cười cười.


Trong lòng Hạ Thính Nam hơi hồi hộp, dùng ngữ khí đùa giỡn, cười nói: "Không phải anh vẫn còn thích em đấy chứ?"


Cô tự nhủ với lòng mình rằng: không đến mức đó đâu, Từ Bỉnh Nhiên là ai cơ chứ, không thể nào lâu như vậy rồi mà vẫn còn thích cô được.


Từ Bỉnh Nhiên vừa muốn mở miệng, di động liền vang lên.

Anh nhận điện thoại, là của Tiết Khải.

"Vẫn chưa."


"Giấy chứng nhận để ở trong ngăn kéo."


"Ngày mai báo lại đi, không sao đâu."


Hạ Thính Nam không hiểu anh đang nói gì, cô tự nhiên xoay người đi đến ngăn tủ đựng băng chơi game.

Không biết bị vấp phải cái gì, chân bị va vào góc bàn.


"A!" Cô không nhịn được kêu một tiếng thảm thiết, ngã trước ngăn tủ.


Từ Bỉnh Nhiên lập tức quay người lại, bước đến gần cô, ngồi xổm xuống: "May là chưa gãy móng tay."

Tiết Khải ở đầu dây bên kia kinh ngạc nói: "Từ Bỉnh Nhiên, sao tôi lại nghe thấy tiếng của phụ nữ thế này? Cậu có bạn gái rồi đấy à?"


Từ Bỉnh Nhiên nhìn qua Hạ Thính Nam đang chột dạ, nói: "Không phải, là em gái tôi."


Cô nghe được câu trả lời của anh, nở nụ cười, trái tim cũng bớt căng thẳng.


Tiết Khải: "Dừng, tôi còn nghĩ giữa chúng ta không còn chuyện gì là chưa nói với nhau, đừng nói về công việc nữa."


"Cậu rảnh lắm hả?"


".... Tôi còn chút việc, tạm biệt."


Ngắt điện thoại, Từ Bỉnh Nhiên lại nhìn ngón chân của Hạ Thính Nam, phát hiện ngón cái bị tróc da.


Hạ Thính Nam muốn rụt chân lại, nhưng Từ Bỉnh Nhiên đã nắm chặt cổ chân cô.


Lòng bàn tay anh rất nóng, Hạ Thính Nam cảm thấy giống như đang chườm một túi nóng chỗ cổ chân mình, da chỗ đó nóng từ trong ra ngoài.

Cô nâng chân lên, muốn thu chân lại một lần nữa, "Em không sao."

Tầm mắt Từ Bỉnh Nhiên theo cổ chân của cô đi lên, nhìn thấy họa tiết ren màu đen trong quần ngủ rộng thùng thình của cô, có chút quen thuộc, lại có chút không quen, có chút hoa văn không nhìn thấy rõ, chỉ nhìn thấy toàn là một màu đen.

Đột nhiên anh buông tay, đứng thẳng người, dùng sức chà xát ngón tay, bỗng nhiên thèm hút thuốc, anh thở hắt ra một hơi, dìu cô ngồi xuống giường.

Hạ Thính Nam đặt mông xuống chiếc giường mềm mại.

Anh nói: "Anh đi lấy hộp thuốc."

"Không cần đâu." Cô cảm thấy không có gì nghiêm trọng, chỉ hơi đau một chút thôi.

Từ Bỉnh Nhiên cũng nhanh chóng nói: "Vậy thì thôi."

Anh rút cho Hạ Thính Nam hai tờ khăn giấy, để cô tự lau vết máu chỗ bị trầy, còn mình thì xuống phòng bếp rót cho mình một cốc nước lạnh rồi uống cạn.


Uống hết một ly hình như vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, anh lại đi đến tủ lạnh lấy hai viên đá bỏ vào, một lần nữa rót đầy cốc nước, uống từng ngụm lớn, ánh mắt không có tiêu cự nhìn vào khoảng không, một lúc sau cơ thể mới bình tĩnh lại.


Trong phòng, Hạ Thính Nam hơi chật vật, bởi vì lau vết máu có chút đau, "Mình còn muốn chơi 《 Just Dance, bây giờ chắc là không chơi được nữa rồi."


Nhớ tới cái gì đó, cô nói với Từ Bỉnh Nhiên vừa đi uống nước về: "Đúng rồi, anh tìm em có chuyện gì thế?"


Từ Bỉnh Nhiên hỏi cô, thư viện chỗ cô có lớn hay không, có còn chỗ để tự học không.

Hạ Thính Nam nói: "Thư viện nằm ở đường lớn, cũng rất rộng, nếu tranh thủ đến sớm thì còn chỗ, đến muộn thì sẽ hết chỗ."


Dù sao học sinh trung học đến thư viện tự học cũng không phải ít, vì để chiếm được chỗ tốt, bọn họ đều tới rất sớm.

"Vậy em giữ giúp anh một chỗ có được không?"


Hạ Thính Nam giật mình: "Anh đến thư viện làm gì?"


Từ Bỉnh Nhiên lấy hai quyển sách trong balo ra, Hạ Thính Nam biết bìa sách này, là hai trong bốn quyển lịch sử Đảng, anh quơ quơ sách trong tay: "Em muốn học lịch sử Đảng, anh cũng muốn."


Bọn họ không chỉ kiểm tra kiến thức lịch sử Đảng, còn có kiểm tra tổng hợp, bình thường sẽ là theo hình thức trắc nghiệm, tất cả các kiểm tra sẽ được tiến hành vào cuối năm, cùng với xét thăng quân hàm, cho nên bình thường không chỉ áp lực trong công việc, mà áp lực học tập cũng có.


Năm ngoái trong cục có kiểm tra các ban, Từ Bỉnh Nhiên không được chọn, mà là đội trưởng của bọn họ đại diện đội tham gia, kết quả không tốt lắm, trở thành người duy nhất chưa đạt tiêu chuẩn trong danh sách.

Bộ Chính trị gửi công văn đi, thông báo phê bình, mà bản thân vị đội trưởng kia cùng với danh xưng "Đội Trị an" được đăng ở trang đầu của trang web của cục, cực kỳ mất mặt.


Lãnh đạo nghiêm khắc phê bình bọn họ, đốc thúc bọn họ tăng cường học tập, nhưng đó vẫn chưa phải là thảm nhất, chuyện thảm nhất chính là bộ Chính trị yêu cầu cả đội bọn họ phải tham gia bài kiểm tra tổng quát, tất cả mọi người đều bị kéo xuống nước, đúng là "tai bay vạ gió."

Kết quả như vậy, người ở các đội khác đều cười vào mặt bọn họ.


Vì thế để tránh cho chuyện như thế xảy ra một lần nữa, chính ủy đã yêu cầu văn phòng ở cục thành phố một bài kiểm tra thử, đầu tiên là sắp xếp cho đội của bọn họ kiểm tra cục bộ, giết gà dọa khỉ, đảm bảo tất cả mọi người đều nghiêm túc với cuộc thi này.


Từ Bỉnh Nhiên: "Cuối tuần em cũng phải đi làm đúng không, thứ bảy anh qua đó, em giúp anh giữ một chỗ được không?"


Hạ Thính Nam có chút do dự: "Nhưng mà việc chiếm chỗ này......"


"Anh sẽ qua đó sớm."


Ngụ ý của anh là sẽ không phải chiếm được nhà vệ sinh mà không đi, Hạ Thính Nam hiểu, vì vậy gật đầu mạnh một cái, "Được."


Thật ra giữ chỗ chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là sợ bị người ta nói này nọ.

Lúc học đại học tuy rằng Hạ Thính Nam không chăm chỉ học tập cho lắm, nhưng ít ra đến trước khi thi vài ngày sẽ ngâm mình trong thư viện đọc sách bổ sung kiến thức, có một đoạn thời gian Từ Bỉnh Nhiên đúng lúc rảnh rỗi đến tìm cô.


Lúc đó Hạ Thính Nam căn bản không muốn đi học, toàn tâm toàn ý dồn toàn bộ sức lực vào kỳ thi, mỗi lần như thế cô đều ngồi vị trí đó, vì thế sách cứ chất từng chồng từng chồng ở chỗ đó, không cần phải đem qua bàn khác, bởi vì mỗi ngày cô đều đến từ rất sớm, cho nên cũng không sợ bị người khác mắng.


Từ khi Từ Bỉnh Nhiên đến đây, số lần cô đến thư viện ít hơn hẳn, bởi vì cô không muốn Từ Bỉnh Nhiên thấy mình như vậy.

Cô vừa không được tự nhiên vừa cảm thấy có lỗi, Từ Bỉnh Nhiên vốn đã rất mệt mỏi, rõ ràng có thể nghỉ ngơi đàng hoàng, lại cố tình tới đây, đến trường học của cô ăn không ngồi rồi.


Ngày hôm đó cô nghĩ ra một ý tưởng cực kỳ tồi tệ, đó chính là để Từ Bỉnh Nhiên thấy khó mà lui, cô cố ý ở trong phòng ngủ không chịu ra, bình thường tám giờ phải đến thư viện, ngày hôm đó cố ý đợi đến nửa trưa mới đi, như thế thời gian cô cùng Từ Bỉnh Nhiên ở chung sẽ được rút ngắn lại.


Từ Bỉnh Nhiên cũng không quá thoải mái, anh đương nhiên biết là cô cố ý, nhưng vẫn nhẫn nại như trước.


Nhưng mà Từ Bỉnh Nhiên còn chưa đi, Hạ Thính Nam lại bởi vì hành vi cố tình đến trễ của mình mà mất chỗ ở thư viện, sách của cô bị người ta nhét vào góc, cực kỳ bừa bộn, thậm chí còn có người châm biếm giống như nhà xí vậy.


Hạ Thính Nam vừa áy náy vừa ủy khuất, cô cũng không phải cố ý, chỉ là trước đó quên là phải đem sách đi.


Biết rõ mọi chuyện, ngày hôm sau Từ Bỉnh Nhiên tới thư viện sớm giúp cô giữ chỗ, Hạ Thính Nam không tới, anh liền ngồi đó đọc sách một mình, lúc Hạ Thính Nam đến, anh liền nhường chỗ cho cô.


Như thế càng khiến Hạ Thính Nam cảm thấy áy náy, cảm thấy dưới ghế đều là lửa khiến cô mỗi lần ngồi lên đều cảm thấy nóng nực, nhưng cô cũng không thể vì áy náy mà đồng ý ở bên Từ Bỉnh Nhiên, như vậy đối với hai người mà nói là không công bằng, Từ Bỉnh Nhiên cũng sẽ không thích, cho nên cô chỉ có thể dùng vật chất để bồi thường cho Từ Bỉnh Nhiên.


Hạ Thính Nam chưa bao giờ quả quyết một chuyện gì đó, thậm chí đôi khi còn để tâm vài chuyện vụn vặt, cô để ý tình cảm nhiều năm của hai người, luôn mềm lòng mà không thể hạ quyết tâm với Từ Bỉnh Nhiên, nhưng lại lo lắng như thế sẽ càng khiến cho Từ Bỉnh Nhiên có hy vọng.


Nhưng Từ Bỉnh Nhiên không có gì gọi là không kiên nhẫn, không vì Hạ Thính Nam mà nhụt chí, thậm chí khi Hạ Thính Nam mềm lòng anh lại cảm thấy may mắn, anh sẽ dùng hành động của mình để nói cho cô biết anh vẫn sẽ chờ cô.


Chờ cô rung động.




Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin