ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Editor: Alo



Trong phòng lúc này đèn đóm sáng trưng, chói muốn nhức mắt ấy thế mà Hạ Thính Nam vẫn không rõ cô làm sao có thể thôi miên Từ Bỉnh Nhiên ngủ được luôn. Càng nghĩ cô càng như tự buff bản thân mình lên một tầm cao mới, đó là: ai nghe qua giọng nói của mình cũng đều lăn ra ngủ.


Mà điều này chưa bao giờ vô dụng trên người Từ Bỉnh Nhiên.


Miệng Hạ Thính Nam cứ luyên thuyên mãi không dứt, lúc chơi game thì hùng hổ cả lên lúc thì cứ ngồi lẩm bẩm gì đó chả nghe rõ cái gì.


Hơn nữa, không phải bình thường làm việc mới lèo nhèo mà ngay cả khi giảng đạo khuyên nhủ người ta cô cũng kỳ kèo không kém. Nói qua nói lại cũng chả thèm đi thẳng vào trọng tâm, dẫu có là chuyện xưa từ tám đời tám kiếp trước cũng bị cô quật mồ nói cho bằng được, nói đến sông chảy đá mòn, nói không biết mệt đến nỗi người bạn Trần Thiến đôi lúc nói chuyện cùng cô cũng cảm thấy lâng lâng muốn ngủ.


Từ Bỉnh Nhiên nằm thẳng trên giường không ôm cô nữa nhưng Hạ Thính Nam vẫn cảm thấy nếu ôm thì thoải mái hơn chút, vì như vậy sẽ có một cảm giác thỏa mãn rất phong phú.


Bỗng nhiên Hạ Thính Nam cảm thấy muốn nuôi một chú chó.


Từ Bỉnh Nhiên im lặng rồi hỏi: “Sờ đầu anh bộ giống sờ đầu chó lắm à?”

Hạ Thính Nam gật đầu: “Có hơi giống.”


Tuy là tóc Từ Bỉnh Nhiên so với trước ngắn hơn nhiều nhưng vì căn bản tóc anh rất mềm thế nên sờ lên cũng thấy đặc biệt thoải mái.


Hạ Thính Nam: “Hay là em nuôi một con nhỉ.”


Thật ra cô vẫn luôn rất muốn nuôi một con chó, có thể là Corgi hay Samoyed, hay Golden cũng được, miễn sao không phải là Teddy*, bởi vì cô nghe nói chu kỳ động dục của nó hơi đặc biệt.


Đúng rồi, càng không thể là Husky bởi vì cô nghe nói nó cực kỳ ngốc, trong nhà Hạ Thính Nam chỉ cần một sinh vật chỉ số IQ thấp là đủ rồi, không ai khác chính là cô, cô không thể để xuất hiện thêm bất kỳ con vật ngu ngốc nào trong nhà nữa nếu không địa vị cô sẽ ngày càng bấp bênh mất.

Từ Bỉnh Nhiên chậm rãi vòng tay sang ôm eo Hạ Thính Nam rồi nhích đầu mình gần cô một tí giúp cô sờ đầu anh dễ dàng hơn.

Anh nói: “Đừng nuôi, em chăm không được đâu.”


Nuôi chó vừa tốn thời gian vừa tốn sức, không chỉ mỗi ngày đều phải đưa nó đi dạo mà còn phải dọn dẹp vệ sinh đi nặng đi nhẹ của nó nữa. Căn bản ngay cả bản thân mình Hạ Thính Nam còn chưa chăm sóc cho ra hồn huống chi còn phải chăm thêm một con chó. Hơn nữa, không quá hai tháng tới cô phải nhập học đại học rồi, vậy nên kiểu gì kết quả cũng sẽ đến tay bố mẹ Hạ, nhưng họ đều là người bận rộn rất ít khi ở nhà. Khỏi cần nói cũng rõ vận mệnh chú chó kia chưa kịp thấy bắt đầu đã phải nhìn thấy kết cục rồi. 


Hạ Thính Nam giận dỗi mà xoa mạnh tóc anh: “Tất cả đều bị anh nhìn ra cả.”


Không thể không nói, Từ Bỉnh Nhiên sớm đã thấu cái lười của cô rồi.


 “Vậy thì bây giờ em chỉ có thể xoa đầu anh để thỏa mãn hội chứng Furry của bản thân thôi.” Cô vừa nói vừa nghịch tóc anh.


Tóc Hạ Thính Nam vừa dày lại vừa cứng, mỗi lần gội xong đều không khác chúa tể sơn lâm là mấy, có đôi lúc cô còn ngồi hâm mộ mấy người ít tóc, ước gì cô có thể san sẻ bớt tóc của mình cho bọn họ.


Từ Bỉnh Nhiên hỏi: “Hội chứng Furry là cái gì?”


Hạ Thính Nam dựa theo những gì mình được biết giải thích: “Hội chứng Furry đại khái là hội chứng cuồng lông, rất thích những thứ gì đó mềm mại, như kiểu vừa thấy là đã muốn vùi đầu cọ cọ?” Cô cũng không rõ lắm.

Bởi vì dùng quá nhiều từ trên mạng, Từ Bỉnh Nhiên coi như miễn cưỡng hiểu chút chút, anh kỳ quái hỏi lại: “Cho nên ý em là… muốn vùi đầu vào đầu anh cọ cọ?” 

 “Không có! Em chỉ là thích sờ mà thôi.” Cô cảm thấy nói vậy nghe ghê ghê thế nào ấy, vậy nên cô cực lực phủ nhận.

Bởi vì hy vọng có thể giúp anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Hạ Thính Nam liền duỗi tay tắt luôn đèn ngoài phòng lẫn đèn đầu giường đi, chỉ chừa mỗi cái đèn ngủ nho nhỏ trên tủ đầu giường mà thôi. Thân đèn thon dài đỡ lấy chụp đèn tròn, nó phát ra ánh sáng hình vòng cung khắp cả căn phòng.

Theo tầm nhìn của cô chính là cái giường trống đối diện, bên trên nó chỉ có duy nhất cái chăn lộn xộn bởi vì chủ nhân của chiếc giường đó giờ hiện đang nằm trên giường cô đây.

Một loại cảm giác kỳ lạ bỗng dưng trỗi dậy trong lòng, cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Từ Bỉnh Nhiên đột ngột hỏi: “Em có thấy lạnh không?”


Nghe thấy giọng anh, Hạ Thính Nam lập tức quên mất bản thân đang nghĩ tới cái gì, vô thức kéo chăn lên cao một chút rồi cầm điều khiển máy điều hòa chỉnh lên cao hai độ.


 “Hình như do máy sưởi có chút thấp, em nhớ không lầm hình như hôm qua rõ ràng không chỉnh thấp như thế mà nhỉ?”


Từ Bỉnh Nhiên trở mình, không ôm cô nữa.


Hạ Thính Nam cười tủm tỉm kéo anh quay lại: “Ôi anh đừng để đầu anh xa em như thế mà.”

Từ Bỉnh Nhiên:…


Hạ Thính Nam bắt đầu kể về những ngày tháng trước kỳ thi đại học nhàm chán thế nào, dù chục câu một ý nhưng Từ Bỉnh Nhiên nửa chữ cũng không bỏ qua, cực kỳ nghiêm túc lắng nghe. 

Những điều cô nói, có một ít là anh đã từng nghe qua còn một ít còn lại là lần đầu nghe.

Sau đó cô cũng nhắc tới chuyện chia tay giữa Trần Thiến và bạn trai cô ấy, lí do chia tay thực ra chỉ vì Trần Thiến và ai kia không cùng thi vào cùng trường đại học rồi lại chịu không được cảnh phải yêu xa nên cuối cùng đã chia tay.

Hai người họ chia tay rất yên bình, trông có vẻ không sao nhưng Hạ Thính Nam biết Trần Thiến đau lòng tới mức nào.

 “Bởi vì hai người họ quen nhau tận hai năm, quan hệ lúc nào cũng hài hòa tốt đẹp như thế, ai mà nghĩ tới vừa nói chia tay là chia tay thật như thế chứ? Em vẫn luôn nghĩ bọn họ sẽ vĩnh viễn bên nhau cơ.”

Từ Bỉnh Nhiên nắm lấy bàn tay đang sờ của cô rồi dùng sức nhéo nhéo, giọng nói có hơi trầm xuống: “Không có gì là vĩnh viễn cả.”

Lúc bố mẹ Từ kết hôn cũng ngỡ là hai từ vĩnh viễn nhưng cuối cùng lại như rơi vào vũng đầm lầy, thậm chí Từ Bỉnh Nhiên còn hoài nghi về sự tồn tại của chính mình, nhất thời trong đầu đầy mọi suy tưởng. Sau đó thì như bánh xe trật đường ray rồi lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để lại mình anh bơ vơ muốn bơi thế nào thì bơi.


Sao Hạ Thính Nam có thể nghĩ quen nhau hai năm thì có thể bên nhau vĩnh viễn được cơ chứ? Hai năm cũng chỉ bằng thời gian chia xa trong quãng đường quen biết nhau của bọn họ mà thôi, chẳng lẽ sau hai năm không bên nhau thì bọn họ cứ vậy mà xa cách với nhau thật sao, huống chi hai người kia chỉ là bên nhau có hai năm mà thôi. 

Chưa kể ai biết được sau này có khi lại xuất hiện người con trai khác bên cạnh Hạ Thính Nam thì sao, người có thể ngồi nghe cô kể những câu chuyện vụn vặt, người ôm cô rồi làm những điều mà anh không dám làm với cô. Biết đâu tính cách người con trai đó thú vị gấp mấy lần anh, người đó rạng rỡ hơn anh, có gia cảnh hoàn mỹ hơn anh, một công việc nhẹ nhàng vui sướng hơn, tương lai cũng không cần đi sớm về trễ, càng không cần lo bản thân không có thời gian dành cho gia đình, người có thể cho Hạ Thính Nam một cái kết viên mãn hơn.


Hạ Thính Nam chợt nhận ra bỗng nhiên tâm trạng Từ Bỉnh Nhiên có chút sa sút, cô cũng không biết anh đang nghĩ tới cái gì, có khi là về bố mẹ Từ nên mới như vậy.


Thế là cô nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Anh nói xem em nên đăng ký trường nào thì tốt? Mặc dù điểm em không cao lắm nhưng chắc cũng phải có trường để học chứ.”


“Thế mà em còn tự hào gớm nhỉ.”


Hạ Thính Nam cười: “Em cũng không phải người có thiên phú học tập gì, có trường học là được rồi, chẳng may vận khí tốt có khi lại còn được tốt nghiệp đúng hạn.”


 “Em muốn học cái gì?”

“Không biết.”

Cô đối với chuyện tương lai thế nào hình như không có chút khái niệm nào cả.

Cô nói: “Hay có ngành nào chỉ cần ngồi đọc tiểu thuyết với chơi game không thôi nhỉ?”

Từ Bỉnh Nhiên: “Vận động viên ngồi xổm trong nhà chuyên nghiệp?”

Hạ Thính Nam: “…”

Kết quả bọn họ vẫn không chọn được Hạ Thính Nam nên học cái gì thì tốt, Từ Bỉnh Nhiên cho rằng ngành gì cũng không quá quan trọng, dẫu sao mọi con đường đều dẫn đến thành Rome* mà, chỉ cần Hạ Thính Nam ngày ngày vui vẻ thì cô muốn chọn chuyên ngành nào cũng được miễn là cô thích.

(*)Bản gốc là “条条大路通罗马” và dịch sang tiếng Anh là “All Roads Lead to Rome” là một câu tục ngữ có nghĩa là có nhiều cách để làm điều gì đó và có nhiều hơn một con đường. trong cuộc sống. chúng ta khám phá. Phép ẩn dụ sử dụng nhiều phương pháp hoạt động khác nhau, tất cả đều có thể có tác dụng giống nhau. Tương tự với "cùng điểm đến". (Nguồn: baike.baidu.com)

Hạ Thính Nam nói một lúc đã cảm thấy hơi buồn ngủ, cộng thêm ánh đèn dịu nhẹ càng thêm vỗ về cơn buồn ngủ của cô, một lát sau Từ Bỉnh Nhiên trả lời nhưng đã không còn nghe giọng nói của Hạ Thính Nam nữa.

Trước giờ Hạ Thính Nam làm gì cũng hấp ta hấp tấp, cười lên thì không khác gì ánh sáng chiếu rọi bóng đêm ngàn năm, nhưng khi ngủ gương mặt ấy lại ngoan đến lạ như thể là người lúc ngủ và lúc tỉnh không phải là một vậy.

Từ Bỉnh Nhiên nhẹ nhàng vuốt đầu cô rồi chống tay lên đầu nằm nghiêng lại ngắm người đối diện mình.

Cô gầy đi rồi, bây giờ cũng không còn vẻ mũm mỉm lúc nhỏ nữa, xương quai xanh cũng dần hiện rõ. Cả người cô dưới ánh đèn loang lỗ, sáng tối giao hòa làm nhìn cô lúc này dẫu quen thuộc nhưng lại có gì đó đã thay đổi.

Từ Bỉnh Nhiên duỗi tay vẽ theo hình vòng cung tại ranh giới giữa sáng và tối trên người cô.

 “Ưm.” Hạ Thính Nam rên nhẹ, nghiêng đầu sang hướng khác.

Cô thật sự rất sợ ngứa, không chỉ sau eo mà dường như mọi nơi trên người cô đều là vùng cấm.

Anh không dừng lại, chậm rãi dọc theo đường cong kia lướt xuống bờ môi đỏ ấy, ngón tay anh nhẹ nhàng cọ qua cọ lại môi dưới của cô, nó mềm hệt như trong giấc mơ của anh vậy, thật không khác thạch trái cây là mấy.

Từ Bỉnh Nhiên lúc này như bị quỷ tha ma bắt đi rồi vậy hoặc cũng có thể chỉ là cái cớ biện minh cho hành động mờ ám này, chỉ có điều đây đều là việc anh thật lòng muốn làm.

Nên hay không nên Từ Bỉnh Nhiên cũng đều làm rồi, anh cố gắng học tập không phải vì bố mẹ anh muốn mà chỉ vì anh biết bản thân muốn học tập. Việc mẹ anh có người bên ngoài cộng thêm nỗi mất mát khi bố mình qua đời cũng không đánh gục được anh, anh vẫn tiếp tục bước đi trên con đường mình đã chọn, bởi vì anh biết chỉ có anh mới hiểu bản thân nên làm cái gì.

Nhưng mà thời khắc này, anh dẫu biết không nên làm, bởi lẽ nó không khác gì đang tự mình bước chân vào vùng có đường dây cao thế cả, nhưng cuối cùng anh vẫn không khống chế nỗi chính mình.

Một tay chống mép giường, vì có hơi khẩn trương mà dùng sức hơi nhiều làm cho khớp xương bàn tay trắng bệch, đến nỗi gân xanh cũng nổi lên luôn rồi.

Huyệt thái dương anh có chút căng, anh gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Thính Nam, càng nhìn càng thấy rõ mắt cô càng lớn nhưng ngoài đôi mắt đang nhắm chặt cùng lông mi rũ xuống thì không còn gì nữa.

Môi anh dừng trên môi Hạ Thính Nam, ngỡ đã chạm nhưng thực ra vẫn chưa chạm.

Thời khắc ấy như đóng băng vậy, hô hấp cũng chậm lại mấy nhịp, lúc này bên tai chỉ nghe được mỗi tiếng thình thịch mạnh mẽ của trái tim không ngừng đánh mạnh vào be sườn, như thể nó đang gồng sức muốn đánh thức toàn bộ những người đang ngủ tỉnh dậy.

Bao gồm Hạ Thính Nam.

Như bánh lái vô thức chuyển động, chiếc thuyền cũ ngàn năm cũng dần lệch hướng.


Từ Bỉnh Nhiên nói cực kỳ chắc chắn: Hạ Thính Nam, em còn thức.”



Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin