ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Editor: Alo

Hôm nay mặt trời chói chang hơn ngày thường rất nhiều, ông trời như thể muốn nướng chín tất cả mọi người lên vậy, nóng đến độ Hạ Thính Nam phải bật máy lạnh trong thư viện lên luôn, miễn mát hơn là được. 


Các giá sách màu bạc cách nhau một khoảng cố định, trên mỗi kệ đều chất đầy sách, cô nhìn lướt qua từng kệ một nhưng vẫn không thấy có khoảng trống nào, đi một lúc Hạ Thính Nam bắt gặp vài cô cậu học sinh cấp hai cấp ba đang ngồi trên bàn chăm chú làm bài tập.


 “Thính Nam, có vài bạn tình nguyện viên đến nè, em mau ra đây giúp đỡ họ chút đi.” Chủ Nhiệm Diệp Tân Tình gọi cô.


Chủ nhiệm vừa dứt lời Hạ Thính Nam lập tức đáp lại ngay: “Em biết rồi chị Tình.”


Cô đi ra nói qua một chút kiến thức về công việc trong thư viện rồi sau đó để bọn họ tự làm thử, cô chỉ đứng kế bên quan sát theo dõi công việc họ làm. Thực ra những việc này đều rất đơn giản, chỉ cần để tâm một chút chắc chắn sẽ không mắc lỗi.


 “Có vài cuốn sách bên kia chưa được sắp xếp lại kìa mà trên gáy chúng đều có đánh dấu số cả rồi, mọi người chỉ cần đi tìm ai đó xếp nó lên là được.” Hạ Thính Nam chia việc cho mọi người.


Nhóm người tình nguyện: “Dạ vâng.”


Bên ngoài cửa thư viện người nối đuôi người mãi không dứt, liên tục luôn có người vào mượn sách, trả sách hoặc cũng có người vào để học, mỗi ngày Hạ Thính Nam cùng đồng nghiệp đều canh lúc ít người tranh thủ ăn cơm, vừa ăn xong đã phải bắt tay lại ngay vào công việc.


Tới giờ cơm, Hạ Thính Nam cùng nhóm người tình nguyện đi ăn chung, bọn  họ đều là sinh viên chưa tốt nghiệp, tính cách năng động phóng khoáng, mắt thấy Hạ Thính Nam vừa trẻ lại còn dễ gần nên vẫn vui vẻ nói chuyện với cô.


 “Chị gái, chị năm nay nhiêu tuổi rồi?”


Hạ Thính Nam có hơi ngập ngừng nói: “24, 25… ờm 26.”


Thật ra chính bản thân mình bao nhiêu cô cũng không rõ lắm, lúc cô ngỡ mình mới hai mươi  nhưng nhìn qua ai cũng bảo cô chắc chắn cùng lắm vừa tròn mười tám mà thôi, chính là độ tuổi đẹp nhất đời thiếu nữ ấy, thế nhưng mẹ Hạ lại tuyên bố cô đã 22 rồi, thật không khác gì sét đánh ngang tai. Cũng từ lúc ấy cô không còn rõ lắm về tuổi tác của mình nữa.


 “Chị ơi, chị có bạn trai chưa?” Đột nhiên trong đám có một bạn nam lên tiếng hỏi cô.

Hạ Thính Nam vừa nuốt muỗng cơm, thuận miệng trả lời: “Không có.”

 “Em có thể theo đuổi chị không?”


Sau đó bên cạnh vang lên tiếng cười không ngớt.


Hạ Thính Nam ngạc nhiên một chút, cũng không biết vì sao lại nhớ tới Từ Bỉnh Nhiên.

Nhưng mà cô chắc chắn Từ Bỉnh Nhiên sẽ không dùng ngữ khí nói đùa để nói về vấn đề này đâu, chắc chắn anh sẽ bình tĩnh kiên định mà nói với cô rằng anh thích cô, muốn theo đuổi cô.


Đồng nghiệp khác đi tới hỏi cô ăn xong chưa, cô có hơi ngẩn người một chút: “À xong rồi, cậu ăn đi, tôi đi ra trước phụ mọi người.”


Hôm nay là thứ năm nên cũng không cần vội lắm, buổi chiều rảnh rỗi Hạ Thính Nam còn cùng Trần Thiến tám nhảm.


Bây giờ Trần Thiến đã là một nữ lãnh đạo viên chức sự có nghiệp cực kỳ thành công, cô ấy thường xuyên hết đi công tác rồi lại tăng ca, mỗi ngày đều phải mặc áo sơ mi chân váy ôm đi đi về về, lương tháng cũng cao gấp ba lần cô, chất lượng cuộc sống phải nói là đỉnh của đỉnh, mạng lưới bạn bè xuất sắc đến nỗi làm Hạ Thính Nam đỏ cả mắt.


Hạ Thính Nam: Anh chàng soái ca hôm qua chính là Từ Bỉnh Nhiên.


Trần Thiến:?


Trần Thiến: Cậu thậm chí không nhận ra anh của cậu luôn hả?


Hạ Thính Nam: Cậu đủ rồi nha….


Khi xưa lúc vừa vào đại học, Hạ Thính Nam và Trần Thiến rất ít khi nhắc tới Từ Bỉnh Nhiên, nhưng Trần Thiến vẫn luôn biết chuyện Từ Bỉnh Nhiên theo đuổi bạn thân mình, lúc biết chuyện Trần Thiến thực sự khiếp sợ, nói năng cũng lộn xộn theo luôn: “Anh ấy không phải anh cậu hả?”


Hạ Thính Nam xấu hổ giải thích, thật ra người ta là người anh hàng xóm nối khố cùng nhau lớn lên thì đúng hơn.


Nhưng mà lúc đó cô đúng thực xem Từ Bỉnh Nhiên như anh mình mà đối đãi, cho nên mới không hề cố kỵ điều gì oang oang khắp nơi anh là anh trai cô, lại càng vì thế nên mới dễ dàng cùng anh gần gũi như vậy, vô tâm vô tư thế, ấy mà những chuyện diễn ra sau đó cô cũng đâu có ngờ tới…


Cô lại ngồi tám một lúc với Trần Thiến, đề tài vẫn xoay quanh Từ Bỉnh Nhiên bởi vì Trần Thiến rất tò mò soái ca Từ Bỉnh Nhiên giờ đây thế nào. Nhưng Hạ Thính Nam lại nói hai người họ đã mới mấy năm không liên lạc, những điều vụn vặt trong cuộc sống của anh mà cô biết cũng chỉ nhờ nghe bố mẹ nói chuyện với nhau mà thôi.


Nghĩ về năm đó, do lời đồn trong công ty thực tập quá mức thái quá mà khiến bản thân nổi giận, không nghĩ nhiều lập tức mở máy kéo cái tên Từ Bỉnh Nhiên trong danh sách bạn bè vào danh sách chặn, sau đó còn hùng hồn nói từ nay sẽ không thèm để ý đến anh nữa… Nhưng sau khi ngồi xuống bình tĩnh một chút cô nhận ra không nên như vậy, rồi nhanh chóng thêm số anh lại nhưng tiếc là người ta không thèm để ý đến cô nữa rồi.


Với lại khi ấy còn trẻ có ai mà chín chắn được ngày một ngày hai chứ, vả lại nhiều năm trôi qua như vậy rồi, tính đến giờ chắc cũng gần bốn năm không gặp hẳn là anh cũng không hẹp hòi tới mức vẫn còn ghim sâu chuyện năm đó. Hơn nữa, nhiều năm như vậy mà cũng không thèm liên lạc lại với cô, đoán chừng chắc không còn thích cô nữa, vậy nên đáng ra cô cũng đâu cần trốn tránh nữa làm gì, ít nhất là không nên trốn tránh Từ Bỉnh Nhiên.


Tuy là trong lòng nghĩ như thế nhưng hôm nay lại tình cờ gặp anh ở trạm xe buýt, Hạ Thính Nam theo bản năng che mặt mình lại. 


Thật là gặp quỷ mà, sao mà lại gặp rồi?!


Cô hôm nay chưa có gội đầu aaaaa.


Ngay sau đó, trang sách chi chít đầy chữ đập vào mắt Hạ Thính Nam, cô thở phào nhẹ nhõm vì đó giờ mình luôn có thói quen ngồi hàng ghế cuối cùng. 

 

Từ Bỉnh Nhiên hôm nay không đội mũ làm lộ ra mái tóc ngắn được cắt tỉa rất gọn gàng, trên người anh toát ra khí chất ngời ngời, dù rằng hôm nay anh ăn mặc khá xuề xòa nhưng tổng thể lại mang đến cho người ta cảm giác ngay thẳng chính trực, đến việc ngồi trên xe buýt mà lưng anh vẫn thẳng như thế.


Anh cúi đầu trả lời tin nhắn, hoàng hôn bên ngoài cửa sổ chiếu vào cực kỳ chói mắt làm anh khó chịu híp mắt lại rồi vươn tay kéo rèm cửa sau đó tiếp tục phản hồi tin nhắn.

Chủ nhiệm Chu: Chính ủy nói, cậu bắt buộc phải đến.


Từ Bỉnh Nhiên: Còn việc trong đội em thì phải làm sao đây?


Lãnh đạo có chỉ thị nói tháng sau muốn anh đi công tác, nhưng công việc trong đội anh còn chưa giải quyết ổn thỏa mà lại khó có thể chống đối nói không đi công tác được. Nghĩ tới cảnh hai người Tiết Khải với Cốc Lượng đơn phương độc mã ngồi ngây ngốc trong văn phòng, không hiểu vì sao trong lòng lại ớn lạnh một đợt.


Chủ nhiệm Chu:  Để Cốc Lượng với Tiết Khải giúp cậu.


Từ Bỉnh Nhiên: Để em nghĩ lại đã.


 Chủ nhiệm Chu: Cậu phải tin tưởng bọn họ chứ.


Chủ nhiệm Chu: Tuy là nhìn bọn họ không đáng tin cậy lắm nhưng dẫu sao cũng đã khoác trên mình bộ đồng phục cảnh sát!


Từ Bỉnh Nhiên:… Vâng.

Hạ Thính Nam thấy xe rất nhanh đã đến trạm thế mà trông Từ Bỉnh Nhiên chẳng có dáng vẻ là chuẩn bị xuống xe cả, anh vẫn ngồi đấy nhìn điện thoại nhíu mày như cũ, cô sốt ruột sợ anh bị lỡ trạm xe.


Thế là cô quyết định từng chút một ngồi gần tới ghế phía sau Từ Bỉnh Nhiên, hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đá một cái vào ghế anh, kết quả là Từ Bỉnh Nhiên vẫn không phản ứng lại vậy nên cô đành dùng thêm lực đá mạnh một cái.


Từ Bỉnh Nhiên lập tức quay đầu lại nhìn cô.

Cô cúi đầu hàm hồ nói: “Ngại quá.”


Từ Bỉnh Nhiên: “…”


Anh nhìn chằm chằm quyển sách học tập màu vàng cùng cái đầu phía sau quyển sách trông không khác ngày hôm qua là mấy, không biểu cảm đáp “Không có gì.” rồi xoay người trở lại, nhìn thấy con đường quen thuộc ngoài cửa sổ anh liền cất điện thoại.


Bởi vì xe đến trạm mà bên dưới người cực kỳ đông đúc, Từ Bỉnh Nhiên không do dự gì liền xuống xe đi thẳng về hướng đường nhà mình.


Hạ Thính Nam buồn bực đi theo phía sau, cô vẫn luôn cố gắng duy trì khoảng cách nhất định giữa hai người, trong lòng chợt nghĩ chắc chắn hôm nay phải xui tận mạng nên mới tình cờ gặp trúng anh như này, ít nhất thì cũng nên để cô gội đầu đã rồi muốn vô tình gặp lúc nào cũng đâu có muộn đâu, có khi bọn họ còn có thể vui vẻ đầu sát đầu cười nhăn răng chụp tấm hình lâu ngày không gặp nữa đó.


Dù sau Từ Bỉnh Nhiên ở đây, cô cũng ở đây, ai muốn chạy cũng đều không được.

Dù tối nay bố mẹ Hạ không có ở nhà nhưng Hạ Thính Nam lại không muốn gọi đồ ăn về nên quyết định xắn tay áo tự giác lăn xuống bếp nấu cơm tối, dẫu sao cũng là cơm mình tự làm, có khó ăn đến mấy thì vẫn ráng nuốt xuống được. Sau đó cô leo lên giường vẻ mặt không mấy vui vẻ chơi điện thoại, bởi vì trong lòng cô lúc này thật sự thấy không thoải mái chút nào.


Hồi sáng, chủ nhiệm Diệp Tân Tình nói sắp tới thành phố có cuộc thi đua về lịch sử Đảng, mỗi đơn vị phải cử ra một người thanh gia, cuối cùng Hạ Thính Nam là người được giao phó cho trọng trách cao cả này.


Hạ Thính Nam luôn nghĩ cô chỉ cần học đại một chút là được rồi, thi cho có là qua ải nhưng ai mà ngờ tới hết thi trong đơn vị còn kéo tới thi giải thành phố nữa, đây lại càng không phải cuộc thi cá nhân mà nó là đại diện cho toàn cả một đơn vị, áp lực đè nặng chắc chắn không giống nhau.


Nội tâm cô hoàn toàn tuyệt vọng, khéo léo hỏi chủ nhiệm Diệp, khắp đơn vị nhân tài ngàn vạn người, loại chuyện tốt thế này sao lại may mắn rơi được trên đầu cô thế, quả thực là kinh hỷ không ngờ tới.


Lời nói Diệp Tân Tình trả lời cô cực kỳ thâm thúy: “Bởi vì em là người trẻ tuổi nhất, cũng vừa thi xong, năng lực học tập chắc chắn tốt hơn nhiều so với các anh chị, dẫu sao giờ anh chị già rồi rất nhiều kiến thức sớm đã quên hết, đi thi chắc chắn sẽ không bằng em đi thi.”

Tưởng đâu là lý do tốt đẹp gì, cốt cũng chỉ vì chẳng ai muốn tham gia, thôi thì đổ hết lên đầu con ma mới như cô cho rồi.


Hạ Thính Nam bị lôi kéo đành phải cười đồng ý, nhưng chả ai biết rằng trong bụng cô chữ nghĩa mắng người sắp đủ lấp đầy người luôn rồi.

Trong lúc nhất thời kích động, tay nhanh hơn não, cô không chần chừ gì phát tiết ngay trong vòng bạn bè. Nhìn thấy mọi người ai nấy cũng bất bình thay mình cô mới cảm thấy thoải mái hơn chút. Nhưng niềm hân hoan chưa kéo dài được lâu thì cô chợt nhận ra hình như mình quên chưa chặn đồng nghiệp với sếp mình.


Hạ Thính Nam:…


Nếu giờ cô xóa thì còn cứu được ư?


Không nghĩ nhiều, cô dùng tốc độ như bay xóa luôn cái dòng tin mình vừa đăng, nằm ôm điện thoại trên giường mà lòng thấp thỏm không yên. Cứ vài phút cô lại xoay người  click mở khung chat của Diệp Tân Tình chục lần nhưng một chữ cũng không thấy được gửi qua. Thế là cô tự thôi miên chính mình, hẳn là sếp chưa nhìn thấy đâu, sao dễ vậy được, ngay sau đó cô mới dần khôi phục tâm trạng yên tâm mở điện thoại chơi game.


Bởi vì cô thực sự không muốn ôn tập gì sất, hơn nữa thời gian cũng không gấp lắm, thế là chơi điện thoại một mạch tận 0 giờ sáng, sau đó chợt nhận ra bản thân vẫn chưa gội đầu.

Cô sờ sờ tóc, rồi ngửi ngửi tay mình, ừm cũng không có thúi lắm, rồi do dự hai giây cô quyết định không gọi đầu nữa, dù sao nó vẫn chưa dơ mà vả lại quá tam ba bận chắc gì mai lại gặp Từ Bỉnh Nhiên cơ chứ.

…Đúng không nào?








Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin