ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Hạ Thính Nam nằm trên giường đọc tiểu thuyết bị tiếng động của cửa dọa sợ, tưởng rằng có kẻ trộm. Mặc dù hai năm nay, an ninh trật tự trong thành tốt hơn rất nhiều, nhưng chỗ này của cô dù sao cũng là tiểu khu cũ, an ninh quả thật không tốt như vậy. 

Cô nhẹ bước đến cửa, nhìn ra từ mắt mèo, không nhìn thấy kẻ trộm nhưng lại thấy được Từ Bỉnh Nhiên lờ đờ ở hành lang, cái này so với kẻ trộm còn dọa người hơn. Cô vội vàng mở cửa chạy ra ngoài, ngay cả dép lê cũng chưa thay, trực tiếp dẫm trên nền xi măng. 

"Từ Bỉnh Nhiên,anh sao thế này? Không tăng ca sao?" Cô giữ cánh tay anh kéo anh, sợ anh ngã xuống đất. 

Từ Bỉnh Nhiên nghe thấy giọng nói của cô, phản ứng đầu tiên đẩy cô ra, vốn anh nghĩ có thể về đến nhà, nhưng cô lại chạy ra ngoài, quả thật anh không muốn để cô thấy bộ dáng này của anh, quá thảm hại, anh hy vọng trong mắt cô bản thân mãi mãi ngay thẳng gọn sàng.

Bây giờ nhìn thấy cô, phòng tuyến tâm lý đột nhiên biến mất, cuối cùng một chút khí lực cũng tan biến....... 

Hạ Thính Nam phát hiện Từ Bỉnh Nhiên bỗng nhiên mất sức, cô không đỡ được, giây tiếp theo anh đã ngã xuống đất. 

Cô không còn cách nào đành phải đi lên tầng gõ cửa, một căn nhà phía trên có âm thanh TV phát ra từ bên trong, chắc là vẫn chưa ngủ. 

Người trong nhà nghe thấy tiếng gõ cửa hỏi ai vậy, Hạ Thính Nam trả lời nói là ở tầng dưới. 

Một người đàn ông trẻ tuổi mở cửa, nhìn thấy Hạ Thính Nam thì sửng sốt: "Muộn như vậy, có chuyện gì thế?" 

Hạ Thính Nam giải thích một chút, dù sao đều là hàng xóm, nghe nói cô muốn giúp đỡ, anh ấy trực tiếp thay giày xuống tầng với Hạ Thính Nam. 

Đến khi đối phương cố sức giữ Từ Bỉnh Nhiên đứng dậy Hạ Thính Nam mới nhớ bản thân còn chưa tìm được chìa khóa của nhà họ Từ, cô đưa tay ra tìm trong túi Từ Bỉnh Nhiên, không tìm thấy, vì thế cô lại lục tung chìa khóa ở túi tiền quần Từ Bỉnh Nhiên. sau đó sắc mặt cô ngưng lại, cứng ngắc bỏ tay ra. 

Người đàn ông trẻ tuổi thấy động tác của cô như vậy, nhướng mày lên, anh ấy vẫn luôn ở tầng trên, đương nhiên quen biết hai người bọn họ. 

Khi còn nhỏ anh ấy luôn nhìn thấy Hạ Thính Nam sang phòng Từ Bỉnh Nhiên giống như một con khỉ, không giống con gái. Nhoáng cái đã mấy năm như vậy, gần đây thì ngược lại, anh ấy luôn thấy Từ Bỉnh Nhiên quay qua bên kia.

Trước đây anh ấy nói như vậy không được, quan hệ hai người tốt thì tất cả mọi người đều biết, dính lấy nhau cũng hợp lý, nhưng bây giờ nếu bọn họ không tai quái thì thật kỳ lạ, nhưng mà anh ấy không hiểu vì sao lại lén lút. 

Hạ Thính Nam không biết anh ấy suy nghĩ cái gì, sợ chậm trễ thời gian của anh ấy nên để anh ấy hỗ trợ trước tiên mang Từ Bỉnh Nhiên đến nhà cô nhưng sô pha phòng khách không đủ cho dáng người Từ Bỉnh Nhiên cao như vậy nằm, cô lại đành phải để anh ấy mang Từ Bỉnh Nhiên vào phòng cô.

Đến khi trong phòng chỉ còn lại có hai người, cô chăm chú nhìn Từ Bỉnh Nhiên một lát, lại không nhịn được thầm mắng một tiếng: Rốt cuộc có chuyện gì vậy chứ.... 

Từ Bỉnh Nhiên hôn mê, cả người nóng lên, phản ứng sinh lý rất rõ ràng, anh có thể nghe rõ Hạ Thính Nam nói chuyện nhưng đôi mắt lại không mở ra được, trong lòng càng thấy trống rỗng.

"Từ Bỉnh Nhiên, anh khá hơn chưa?" Hạ Thính Nam đắp khăn lạnh trên mặt Từ Bỉnh Nhiên, có phần không yên lòng. 

Anh chầm chậm mở mắt ra, thấy người ngồi bên cạnh anh, à.... Là Hạ Thính Nam. Hơi nóng mạnh mẽ từ dưới lên trên cuồn cuộn đến, anh nằm nghiêng, hơi thở càng dồn dập, hai chân không kiềm chế được cong lại, sau đó sát gần Hạ Thính Nam. 

Hạ Thính Nam cảm giác sau lưng đụng vào cái gì đó, cô quay đầu lại nhìn, là chân Từ Bỉnh Nhiên. 

"Tỉnh rồi?"

Chứng xấu hổ của cô bị đụng phải, bây giờ cô tình nguyện để Từ Bỉnh Nhiên tiếp tục ngất, phản ứng của anh xác thực quá rõ ràng, cô thật sự không thể nghĩ mình mù được, càng không thể để Từ Bỉnh Nhiên mặc kệ như vậy được, bởi vì thoạt nhìn anh thật sự rất khó chịu. 

Từ Bỉnh Nhiên mơ màng nhìn cô, không rõ trong lòng là cảm giác gì, bỗng nhiên duỗi cánh tay dài đè cô xuống giường.

Thời điểm Hạ Thính Nam ngã xuống, cả chiếc giường rung lên, đôi đồng tử của cô rung động: Cứu mạng cứu mạng cứu mạng......

Từ Bỉnh Nhiên ôm Hạ Thính Nam, tay ở sau lưng di chuyển lung tung không mục đích, chỉ muốn sát lại cô. 

Trong đầu anh bỗng nhiên nhớ đến một câu chuyện trước đây. 

Khi đó Hạ Thính Nam quả thật coi anh là anh trai, không e dè mọi bí mật của mình, ngay cả chu kỳ kinh nguyệt cũng chia sẻ với anh, nhưng căn bản anh không muốn nghe, chỉ cảm thấy cô phiền. 

Có một lần tan học đón cô, đợi cả buổi không thấy cô đi ra, bảo vệ để anh vào tìm, anh đi đến lớp cô thì phát hiện mọi người đã đi hết nhưng túi sách của Hạ Thính Nam còn đang ở đây, anh đợi một lát trong lớp cô mới lén lút quay về. 

Hạ Thính Nam nhìn thấy anh, đôi mắt sáng lên, nói: "Từ Bỉnh Nhiên, giúp em một việc." 

Cuối cùng Từ Bỉnh Nhiên buồn bực chạy đến căn tin mua giúp cô túi băng vệ sinh. Đây thật sự là lần đầu tiên anh chạm vào đồ kia, thật sự, rất không tự nhiên......... Cái này sao lại còn chia ra cái gì mà miếng đệm dùng ban ngày ban đêm nữa?

Suy nghĩ của Từ Bỉnh Nhiên bay lung tung. 

Hạ Thính Nam nhanh chóng đẩy Từ Bỉnh Nhiên ra, nuốt nước miếng, khẩn trương nói: "Từ Bỉnh Nhiên, anh tỉnh lại chút đi." 

Lý trí Từ Bỉnh Nhiên quay lại, lập tức buông cô ra, quay người, lạnh lùng nói: "Đừng quản anh." Anh hy vọng bây giờ Hạ Thính Nam cách xa anh một chút, thật đấy. 

Hạ Thính Nam nhìn bóng dáng lạnh lùng của Từ Bỉnh Nhiên vô cùng lúng túng: "Anh có chắc cứ thả như vậy không sao không? Có muốn đi bệnh viện, hoặc là đi vệ sinh, giải quyết một chút........." 

Mấy chữ cuối cùng cô nói rất khó khăn, nhưng một chút phản ứng Từ Bỉnh Nhiên cũng không có, ngay cả hít thở phập phồng cũng dường như mất hẳn. 

Hạ Thính Nam lo lắng, lại thò người ra nhìn khuôn mặt Từ Bỉnh Nhiên, ngay sau đó cô thấy đôi mắt khẽ nhắm của Từ Bỉnh Nhiên bị vẽ lung tung đậm màu mực.

Động tác giống như thả chậm.

Cô trơ mắt nhìn Từ Bỉnh Nhiên nghiêng người nâng tay lên, ôm cổ cô đè cô xuống, vùi mặt vào cần cổ cô, hơi thở nóng bỏng kia khiến mảng da ửng đỏ, anh nhẹ nhàng hôn xen lẫn với mút trên cổ cô: Hạ Thính Nam, nói em đừng quản anh rồi.

Mùi hương thuộc về Hạ Thính Nam vương vấn anh, Từ Bỉnh Nhiên cảm thấy mình khó có thể phân biệt thực với mơ, anh muốn ôm cô muốn sờ tay cô muốn hôn cô muốn, cái gì cũng muốn.....

Anh nói: Hạ Thính Nam, anh rất khó chịu.

Hạ Thính Nam dường như hoàn toàn giật mình, nhẹ nhàng vỗ lưng anh, an ủi nói: không sao, không sao. 

Cả người Từ Bỉnh Nhiên đầy mồ hôi, sức lực rất yếu ớt. Hạ Thính Nam vùng ra, theo bản năng đưa tay lên sờ cổ mình. 

Có chút ướt, không biết là mồ hôi hay là cái gì. 

Kim giây của đồng hồ trong phòng xoay tròn, tích tắc. 

Hạ Thính Nam lại cảm thấy chỗ nào đó lọt gió, cả người bị thổi nổi da gà. 

Cô nhìn Từ Bỉnh Nhiên đang cau mày trên giường, thật sự không biết tình huống này như thế nào.

Không phải người đàn ông này tự đi xuống chứ...... Chắc là không sao nhỉ? Hạ Thính Nam có chút lo lắng vặn tay, thật sự không thể xuống tay được, nhìn Từ Bỉnh Nhiên giống như nhìn một búp bê sứ, chỉ sợ không cẩn thận một cái sẽ nát vụn. 


Từ Bỉnh Nhiên nằm một lúc thì giống như có chút sức lực, chậm rãi ngồi dậy, hầu kết trên cổ thon dài, lặp lại với cô lần nữa: Không có chuyện gì, đừng quản anh. Anh cứ như vậy trầm mặc đi ra khỏi phòng, vào nhà vệ sinh phòng khách. 

Phòng tắm truyền đến tiếng nước, rồi sau đó là âm thanh chai chai lọ lọ rơi xuống.


Hạ Thính Nam cảm thấy mình có lẽ có đôi mắt xuyên thấu, không cần nhìn cũng biết bên trong xảy ra chuyện gì. 

Cô dồn sức hít thở hai lần, ý nghĩ lung tung trong đầu lại chìm xuống, trong lòng cô mặc niệm: Đừng quản, đừng quản, Từ Bỉnh Nhiên có thể tự mình làm. Đàn ông mà, không phải thế này, thì thế kia, lại thế vậy......

 

Giây tiếp theo, cô đứng lên đi đến phòng vệ sinh.

Cô đẩy cánh cửa trơn nhẵn ra, nhìn Từ Bỉnh Nhiên tựa vào góc tường.

Quần áo trên người ướt đẫm, sau khi anh nhìn thấy cô lập tức quay đầu đi, lạnh nhạt nói: Đi ra ngoài. 

Hai chân Hạ Thính Nam đóng đinh tại chỗ, qua ba giây, cô cam chịu chịu hỏi: Cần hỗ trợ không?


Chuyện tiếp theo xảy ra ngoài tầm kiểm soát, bên tai Hạ Thính Nam tất cả đều là tiếng nước và còn tiếng thở dốc thật sâu. 

Như vậy sao.

Ừ. 

Tay em mỏi. 

Ừ. 

Em cạn sức rồi.

....

………


Ừm......... Hạ Thính Nam nhìn chằm chằm gạch men sứ trước mắt có chút trống rỗng, dường như một luồng điện mở ra trong đầu, tất cả đều là cảnh báo năng lượng cao, cô tự thôi miên mình: Hiện tại bọn họ là bạn trai bạn gái, cô đã nhìn thấy nó hai lần, sờ vào cũng không tệ lắm. 


Bạn gái sờ bạn trai, cũng không vi phạm pháp luật. 

Một mảng ở cổ Từ Bỉnh Nhiên đỏ bừng, gân xanh trên mặt hiện lên, lông mi run rẩy không ngừng. Hạ Thính Nam miên man suy nghĩ: Cái kia......... Hình như trông cũng rất ổn. 

Hừ. 


Coi như bỏ đi. 

Từ Bỉnh Nhiên mấp máy miệng,  tình huống hiện giờ cho dù anh kiên nhẫn tốt cũng khó nhẫn được, huống chi đối với người mình thích nhiều năm như vậy, anh chỉ cảm thấy đại não căng đến đau, lúc này không nhắc lại câu chào hỏi, không chút do dự giữ mặt cô hôn xuống, ngón tay luồn vào mái tóc dài của cô, không để cô tránh né, anh hôn rất mạnh, giống như muốn nuốt cả Hạ Thính Nam vào. 


Hạ Thính Nam cảm thấy đau đớn, hít sâu một hơi, lưỡi Từ Bỉnh Nhiên thuận thế tiến vào dò xét, sau đó.... Quấn lấy đầu lưỡi cô, khuấy, lại tách ra, lại nhẹ nhàng hôn..... 


Từ Bỉnh Nhiên gọi tên cô: Hạ Thính Nam. Rất khàn, dục / vọng sáng ngời. 

Chân Hạ Thính Nam đột nhiên tê rần, ngã ngay tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn Từ Bỉnh Nhiên trước mắt. "Em thật sự hết sức rồi." 


Từ Bỉnh Nhiên nhìn chằm chằm cô, đôi môi kéo căng thẳng tắp, ánh mắt nặng nề. 

Hai người cách qua màn nước, đều thở hổn hển. 

Hạ Thính Nam cảm thấy bản thân mệt mỏi giống như chạy tám trăm mét ở trung học, giống như sắp đột ngột chết, cổ tay cũng không phải là của mình. 

Cuối cùng Từ Bỉnh Nhiên cũng không muốn làm gì Hạ Thính Nam, sợ dọa đến cô. 

Anh nói: Anh không sao, em ra ngoài trước đi. 

Hạ Thính Nam mở miệng: ‘’Em…’’


Từ Bỉnh Nhiên cắt ngang cô: ‘’Đi ra ngoài.’’

Cô đứng lên, dùng nước rửa đôi tay trắng mịn, giống như người máy mà đi ra ngoài, còn có ý đóng cửa phòng vệ sinh, như mất hồn đứng ở cửa một lát, nghe thấy tiếng thở dốc bên trong, cô lại chạy đến phòng bếp dùng chất tẩy rửa rửa tay. 

Hạ Thính Nam mày điên rồi sao........ 

Mày điên rồi...

......

Qua thật lâu Từ Bỉnh Nhiên mới đi ra, trên người vẫn là quần áo bẩn ướt, có lẽ chỉ dùng nước lạnh tạt để cả người tỉnh táo mới đi ra. Bây giờ môi anh thoạt nhìn có chút trắng nhưng hai má lại phiếm hồng. 


Hạ Thính Nam đã sớm thay một bộ quần áo sạch sẽ, thuận tiện thay đổi cả ga trải giường và vỏ chăn. Ga trải giường và vỏ chăn trước đó đã được cho cùng vào trong máy giặt, bây giờ cô ngồi trên giường còn trống rỗng hơn cả ví tiền. 


Làm sao mà tiến độ của cô và Từ Bỉnh Nhiên dường như tăng gấp đôi..... Mười con ngựa cũng không kéo lại được........

Từ Bỉnh Nhiên nhìn sắc mặt đủ mọi loại màu của cô, không nói chuyện. 

Cuối cùng vẫn là Hạ Thính Nam không chịu nổi không khí này, mở miệng hỏi trước: "Không phải anh đi điều tra ngầm sao, sao lại làm thành như vậy?" 


"Uống rượu nấu."


Hai người lại trầm mặc, Từ Bỉnh Nhiên nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút, anh về trước."

"Ừ, anh mau trở về đi."

Từ Bỉnh Nhiên không nhúc nhích, đứng ngay chỗ nhìn cô. 


Hạ Thính Nam nhíu mày nghi hoặc. 

Ánh mắt Từ Bỉnh Nhiên dừng ở một chỗ, bỗng nhiên xin lỗi: "Rất xin lỗi."


Rốt cục Hạ Thính Nam phản ứng lại, cô sờ cổ, nhớ đến lúc vừa nãy thay quần áo nhìn thấy dấu vết, chầm chậm hỏi: "Cái này phải mất bao lâu mới biến mất?"


Anh lắc đầu, anh cũng không có kinh nghiệm, không biết bao lâu mới có thể biến mất. 


"Không sao....... Lúc đi làm em dùng che khuyết điểm che đi."

Từ Bỉnh Nhiên gật đầu, vẫn không nhúc nhích, nhìn cô. 

Hạ Thính Nam có chút dở khóc dở cười: "Nhanh về thay quần áo, mũi bị tắc như vậy còn đứng trong này làm gì, chẳng lẽ còn muốn em hôn một cái chúc ngủ ngon anh sao?"


Từ Bỉnh Nhiên im lặng, đạo đức giả hỏi: "Có thể chứ?" 

..........

Hạ Thính Nam hít sâu, sau đó cam chịu số phận nói: "Anh nhắm mắt lại."

Anh chậm chạp chớp mắt, sau đó nhắm mắt lại. 

Thị giác bị che đi, năm giác quan còn lại được phóng đại vô cùng, cảm nhận được độ ấm trên môi cùng cường độ âm thanh, và tiếng tim đập trong không khí, Từ Bỉnh Nhiên chậm rãi nở một nụ cười.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin