ĐẦU LÂU HOA HỒNG


Edit: Trích Tinh Lâu

Beta: JessHee


Từ Bỉnh Nhiên lại đi công tác, được lãnh đạo phân công đi khảo sát thực địa. Hạ Thính Nam phát hiện mấy ngày nay không gặp anh, trong lòng không rõ là cảm giác gì, vừa có chút như trút được gánh nặng, lại có chút không quen.


Dạo gần đây Trần Thiến rảnh rỗi, nên đã tổ chức sinh nhật bù cho Hạ Thính Nam.


“Hạ Thính Nam, cậu có phải có chuyện gì giấu tớ phải không?” Cô nàng đột nhiên hỏi.


Hạ Thính Nam vừa chuẩn bị thổi nến, bị câu hỏi này làm cho nghẹn lại, ho khan: “Sao lại nói như thế?”


Cô nàng kỳ quái nói: “Tớ chỉ tùy tiện hỏi thôi mà. Tớ cảm thấy dạo này hình như da cậu đẹp hơn, lén tớ đi thẩm mỹ đúng không?”


Hạ Thính Nam nghẹn lời, một lần nữa một hơi thổi tắt nến, sau đó cùng Trần Thiến cắt bánh kem.


Trần Thiến trêu: “Dạo gần đây không thấy cậu chia sẻ gì nhiều, tần suất đăng bài lên vòng bạn bè cũng thấp hơn, không giống Hạ Thính Nam nha!”


Hạ Thính Nam phát hiện mình không nhịn nổi, nhất là đối mặt với Trần Thiến. Ngoại trừ Từ Bỉnh Nhiên, Trần Thiến là người cô chơi thân từ nhỏ đến lớn, mọi tâm sự của mình đều bộc lộ với cô nàng.


Cô nghĩ một chút, nói: “Tớ có một người bạn, cô ấy dạo này, yêu rồi…”

Bởi vì bắt đầu bằng “Một người bạn” nên Trần Thiến chỉ nghe cho có, thuận miệng đáp “ừ ừ à à”. Nhưng nghe một hồi liền phát hiện ra có điểm bất thường, biểu cảm trở nên nghiêm túc,


lạnh lùng cắt ngang lời Hạ Thính Nam: “Cậu đừng có mà bịa chuyện.”


Hạ Thính Nam: “…”


Không hổ là Trần Thiến, người hiểu cô nhất trên đời.


Trần Thiến có chút kinh ngạc: “Cho nên, cậu thật sự ở cùng một chỗ với Từ Bỉnh Nhiên?”


Hạ Thính Nam chậm chạp “Ừ” một tiếng.


Trần Thiến cảm giác như mình đang nghe một câu chuyện hoang đường: “Cậu không lừa tớ đấy chứ?”


“Tớ lừa cậu làm gì?”


Trần Thiến dùng hai mươi phút để tiêu hóa câu chuyện này, sau đó nói: “Vậy hai người các cậu đã đến bước nào rồi?”


Hạ Thính Nam cứng đờ: “Bước nào là bước nào?”


“Cái gì mà bước nào là bước nào? Cậu đang đọc vè với tớ sao? Mau khai thật ra.”


Hạ Thính Nam theo bản năng đưa tay lên miệng. Trần Thiến – một cô gái nhạy bén – lập tức phản ứng: “Hôn rồi? Nhanh như thế sao?”


……


Lúc đó, Hạ Thính Nam căn bản không hề có phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm đôi mắt nhắm nghiền của Từ Bỉnh Nhiên. Cô không thể nhìn thấy ánh mắt trong veo mà chỉ nhìn thấy hàng lông mi dài của anh, một sợi hai sợi… Mỗi sợi đều run rẩy, thoạt nhìn vừa khẩn trương lại vừa chân thành.


Mãi cho đến khi anh lùi ra, cô mới có p


hản ứng lại.


Đèn sáng rồi.


Hai người đứng im trong chốc lát, cũng không nhìn nhau, làm như không có việc gì ngồi xuống tiếp tục ăn cơm tối.


Mẹ Hạ trên bàn cơm lại nhắc tới chuyện tìm đối tượng, để Từ Bỉnh Nhiên tìm ở cơ quan có đồng nghiệp nào tốt có thể giới thiệu cho Hạ Thính Nam, rồi quở trách Hạ Thính Nam, nói tư tưởng của cô quá phóng khoáng khiến họ không hiểu nổi, con gái sao có thể không kết hôn không yêu đương chứ.


Hạ Thính Nam khó mà phản bác, chỉ có thể im lặng bới cơm.


Từ Bỉnh Nhiên ăn được một nửa thì cơ quan có việc nên phải rời đi, đến khuya mới trở về.


Lúc anh trở về muốn tìm Hạ Thính Nam, nhưng Hạ Thính Nam không mở cửa sổ. Anh có gửi mấy tin nhắn, nhưng Hạ Thính Nam không biết trả lời như thế nào, loay hoay một lúc cũng chưa có trả lời. Từ Bỉnh Nhiên đại khái hiểu lầm gì đó, liền gọi điện thoại cho cô, tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng.


Điện thoại vừa có người nhận, anh liền nói: “Hạ Thính Nam, mở cửa sổ.”


Hạ Thính Nam hỏi anh có chuyện gì, nói mình buồn ngủ, còn giả vờ ngủ gật.


Thanh âm của Từ Bỉnh Nhiên trầm thấp: “Để anh nhìn thấy em.”


Cô nói: “Lúc nãy ăn cơm không phải nhìn rồi sao?”


Đầu dây bên kia im lặng một hồi rồi nói: “Hạ Thính Nam, đừng trốn tránh anh.”


Hạ Thính Nam nóng nảy, lập tức phản bác: “Em không có!”


Anh không nói nữa. Ống nghe truyền đến tiếng hít thở, thỉnh thoảng còn có tiếng gió thổi, có lẽ Từ Bỉnh Nhiên đang ở ban công gọi điện thoại. Âm thanh đó khiến cho cô cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng dường như cũng có gió thổi vào, vội vàng đưa điện thoại ra xa một chút.


“Hạ Thính Nam, anh không cố ý.” Từ Bỉnh Nhiên bỗng nhiên nói, ý thức được lời nói của mình có nghĩa khác, lập tức phản bác câu vừa rồi: “Không phải, là anh cố ý, anh…” Anh ngừng lại, một lúc lâu vẫn không nói gì thêm.


Hạ Thính Nam bỗng nhiên muốn cười, sau đó không nhịn được mà bật cười thành tiếng.


Nghe thấy tiếng cô cười, Từ Bỉnh Nhiên bình tĩnh hơn một chút, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi.”


Thật ra anh có chút hối hận, cảm thấy chính mình quá vội vàng, nhưng nhìn thấy Hạ Thính Nam như vậy, anh thật sự không nhịn được.


Chính là muốn hôn, rất muốn hôn.


Hạ Thính Nam đưa di động ra xa một chút, cảm thấy gió thổi mạnh hơn, cô bèn đi kiểm tra cửa sổ, thật sự đã đóng kín rồi. Sau đó liền dựa vào tường, giống như có thể xuyên qua bức rèm kaki nhìn thấy người đang đứng ở ban công bên kia.


“Ngày mai anh phải đi công tác.”


“Ừm…” Ngón tay gẩy gẩy vào bức tường.


Từ Bỉnh Nhiên lặp lại lần nữa: “Em đừng trốn tránh anh.”


“Em không có.” Cô đổi tay cầm điện thoại, sau đó lại đổi lại, sườn mặt và lỗ tai dán vào màn hình, cảm nhận được độ lạnh của màn hình: “Em không tức giận, chỉ là cảm thấy có chút nhanh. Anh xem, Từ Bỉnh Nhiên, chúng ta tính ra mới nói chuyện được một tháng, đương nhiên em không nói đến phải mất nhiều thời gian mới có thể cái kia. Nhưng anh… Điều này cũng có nghĩa là, đây là nụ hôn đầu của em… Anh cũng phải báo trước cho em một tiếng chứ.” Cô nói năng lộn xộn.


Từ Bỉnh Nhiên bắt được trọng điểm: “Nụ hôn đầu? Lúc trước không phải ở ngoài hành lang…”


“Cái đó là ngoài ý muốn! Không tính! Anh quên nó đi cho em.” Cô tức giận nói, cái kia sao có thể tính được, rất xấu hổ, rất bất ngờ, như thế không đẹp chút nào, như thế… Bất luận như thế nào cũng không tính là nụ hôn đầu.


Từ Bỉnh Nhiên im lặng vài giây, sau đó nói: “Nhưng mà trong tiểu thuyết trước kia của em ——”


Hạ Thính Nam cao giọng: “Từ Bỉnh Nhiên! Quả nhiên là anh xem trộm tiểu thuyết của em!”


Cô biết ngay mà! Lúc nhỏ cô không tìm được chỗ giấu tiểu thuyết, sợ bị mẹ Hạ phát hiện, vì thế đem tiểu thuyết giấu ở giá sách trong phòng của Từ Bỉnh Nhiên, buộc anh phải thề độc rằng sẽ không đọc trộm, nếu đọc trộm thì khi đi vệ sinh bị hết giấy, ăn mì ăn liền không có gói gia vị, lên mạng thì mạng rớt. Lời thề ác như vậy, nhưng cuối cùng anh vẫn đọc trộm! Cô biết ngay mà!!!


Lần này, Từ Bỉnh Nhiên không nói gì. Hạ Thính Nam không muốn bỏ qua cho anh, giọng điệu nghiêm khắc: “Tại sao đến bây giờ anh vẫn còn nhớ được nội dung trong sách? Anh sẽ không lấy cái thứ đó để làm tài liệu tham khảo yêu đương đấy chứ? Anh điên rồi? Nếu có thể tham khảo, cho dù anh có là tia chớp cũng không đuổi kịp em! Bây giờ em mở cửa để anh qua, anh đem tiểu thuyết trả lại cho em.”


“…”


“Từ Bỉnh Nhiên!”


“Anh chỉ mới xem một nửa, nếu em muốn lấy lại thì phải đợi sắp xếp lại rồi trả cho em.” Sách này anh thật sự không xem nổi, anh bất đắc dĩ thở dài, lại hỏi một câu: “Được không?”


Cơn giận của Hạ Thính Nam lắng xuống.


Trước khi cúp máy, anh nói: “Hạ Thính Nam, tự chăm sóc bản thân, chờ anh trở lại.”


…..


Bởi vì câu nói này, Hạ Thính Nam mất ngủ cả đêm. Cô cảm thấy như mình đang đứng ở đầu gió, chỗ đó rất lạnh, chỉ có lồng ngực là nóng hầm hập. Ngày hôm sau tỉnh lại thì cô phát hiện cái chăn không phải đắp ở chân mình mà nằm dưới đất, mà cô cũng bị cảm rồi.


Mấy ngày này Hạ Thính Nam cực kỳ khổ sở. Nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, bệnh cảm lại càng không giảm. Mỗi ngày cô đều uống hai lít nước ấm cũng không có tác dụng gì, ngày nào cũng phờ phệch mệt mỏi, hoàn toàn trái ngược với lời chúc của Từ Bỉnh Nhiên.


Tiền Vân Hội thấy bộ dạng đáng thương của cô, cho nên đã làm luôn phần công việc của cô.


Hạ Thính Nam cảm kích: “Chị Vân Hội, chị tốt quá, em không có gì báo đáp, chỉ có thể ——”


“Dừng! Chị cần em lấy thân báo đáp làm gì?” Cô cười cười: “Chi bằng em hẹn đại soái ca Từ Bỉnh Nhiên cho chị, lần trước quá ít thời gian, chị còn chưa nhìn rõ anh ta, hoặc là chụp mấy tấm ảnh của anh ta cho chị xem?”


“… Nói sau, nói sau nhé.”


Từ Bỉnh Nhiên mãi đến thứ tư tuần sau mới trở về, xem ra đã đi công tác một tuần.


Ngày đó bệnh cảm của Hạ Thính Nam còn chưa khỏi hẳn, lúc đi làm đeo khẩu trang, sợ bệnh của mình sẽ lây cho những người khác.


Khi Từ Bỉnh Nhiên tìm thấy cô, cô đang ngẩn người ở trước máy lọc nước trong thư viện.


“Hạ Thính Nam.”


Cô quay đầu, nhìn thấy Từ Bỉnh Nhiên cách đó không xa.


“Trở về khi nào thế?” Cô ngây người.


Vừa dứt lời, Từ Bỉnh Nhiên đã giữ chặt tay cô, đưa cho cô một vật.


Hạ Thính Nam cúi đầu nhìn, phát hiện là một cái dây buộc tóc.


Cái gì? Sao đột nhiên lại đưa cho cô cái này? Không đúng… Bên trên dây buộc tóc có gắn cái gì đó? Vỏ ngao???


“Vừa xuống xe.” Lúc này Từ Bỉnh Nhiên mới trả lời câu hỏi của cô, biết hôm nay cô đi làm liền vội vã chạy đến, rất muốn gặp cô.


“Vậy hành lý của anh đâu?” Sợ quấy rầy độc giả trong thư viện, Hạ Thính Nam kéo anh đến chỗ cầu thang.


“Không có hành lý.” Anh rũ mắt nhìn Hạ Thính Nam đang nắm tay mình.


Cô không biết anh đang suy nghĩ gì, tới chỗ cầu thang liền buông tay, sau đó ho khan hai tiếng.


Từ Bỉnh Nhiên nhíu mày: “Bị cảm sao?”


Cổ họng Hạ Thính Nam cực kỳ khó chịu: “Ừm, anh đứng cách xa em một chút.”


Ngược lại, anh tiến gần hơn một bước, Hạ Thính Nam theo bản năng lùi về phía sau. Lưng cô đập vào tường trắng của thư viện, sau đó nhìn khuôn mặt của Từ Bỉnh Nhiên cách mình ngày càng gần, hơi thở của anh phả lên trên khẩu trang của cô, nửa khuôn mặt bên trong khẩu trang bỗng đỏ bừng.


Trong lòng vang lên tiếng còi báo động, cho rằng anh muốn hôn mình, ánh mắt vội vàng nhìn quanh, sợ có người đi ngang qua chỗ này: “Đừng…”


“Không sốt.” Từ Bỉnh Nhiên chỉ sờ trán một chút rồi rút tay về, cúi đầu hỏi cô: “Đừng cái gì?”


Hạ Thính Nam: “…”


Thật là xấu hổ!


Từ Bỉnh Nhiên nhìn vào đôi mắt long lanh của cô, ngộ ra điều gì đó, mấp máy môi rồi im lặng.


Thật ra… Thật ra rất muốn hôn cô, nhưng sợ cô lại trốn tránh anh.


Hạ Thính Nam hắng giọng nói: “Đã sớm hết cảm rồi, chỉ còn ho một chút, cái cột tóc này là sao?”


Từ Bỉnh Nhiên nhìn cô một cái, lại sờ sờ cột tóc trong tay cô. Cái này là lúc anh đi công tác mua ở sạp vỉa hè, rất độc đáo, đã nhìn thấy nhiều cột tóc có hình con chó con mèo, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy cột tóc có hình vỏ ngao, anh cảm thấy nó có điểm giống Hạ Thính Nam, vì thế đã mua nó.


Hạ Thính Nam nghe xong không cảm động, ngược lại vẻ mặt có chút mông lung.


Giống em? Giống chỗ nào? Mùi vị sao? Món thịt om ngao quả thật khá ngon, cô không nhịn được nuốt nước miếng.


Không thể không nói suy nghĩ của thẳng nam Từ Bỉnh Nhiên có lúc làm cho cô khó hiểu. Hạ Thính Nam không diễn được biểu cảm thích thú. Hai người đứng nhìn nhau, hành lang trống không, lâu lâu có tiếng bước chân và tiếng đóng cửa.


Sự nhiệt tình của Từ Bỉnh Nhiên nhanh chóng bị dập tắt, tâm trạng hơi trùng xuống, môi mím thành đường thẳng.


Hạ Thính Nam vội vàng giải thích: “Không phải em không thích, em rất thích, chỉ là không biết nên phối đồ như thế nào.”


Từ Bỉnh Nhiên nhíu mày, vẫn trầm mặc không nói.


Lại không nói gì… Lúc nào cũng để người khác phải đoán… Hạ Thính Nam bị bộ dáng này của anh làm cho hơi tức giận.


Lúc này một bé gái đi đến phía cầu thang, cô bé mở miệng, liền khiến cho hai người bọn họ giật mình.


Cô bé dùng biểu cảm ghét bỏ cùng giọng điệu chín chắn nói: “Anh à, chị à, em ở dưới đã nghe thấy hết rồi. Hai người thật là dài dòng, em cũng không biết xấu hổ mà đi tới quấy rầy. Còn nữa, anh à, EQ của anh thật sự quá thấp, nói chị ấy giống vỏ ngao, bị chị ấy giận là đúng rồi.”


Lần này, Từ Bỉnh Nhiên cảm thấy bối rối.


Hạ Thính Nam lập tức bật cười thành tiếng.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin