ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Editor: Alo

Beta: Nha Nha


Mười năm trước, khi Hạ Thính Nam vẫn còn học lớp 8 thì Từ Bỉnh Nhiên đã học lớp 11 rồi, còn là một trường cấp ba tốt nhất trong tỉnh nữa.


Bọn họ mười mấy năm qua đều sống cùng tầng trong một tòa chung cư, đích xác chính là hàng xóm của nhau, cửa nhà hai bên cách nhau còn chưa tới mấy mét nữa là, mà bố Từ và bố Hạ có thể nói là tạm xem như đồng nghiệp, thế nên hai nhà rất thường xuyên qua lại thăm hỏi nhau.


Từ Bỉnh Nhiên đột nhiên bừng tỉnh, anh đi ra ngoài phòng đứng nhìn mẹ mình đang ngồi trên sô pha, nhìn thấy anh bước ra bà liền mỉm cười hỏi: “Đói bụng ư?”


“Dạ không, con đi xem thử nhà kế bên thế nào đã.” Dứt lời, anh đi ra khỏi nhà rồi thẳng tiến tới cửa nhà sát vách, đến càng gần anh càng nghe rõ bên trong rất ồn ào.


Từ Bỉnh Nhiên ấn chuông cửa, không đợi tiếng chuông đầu vang xong anh đã liên tục nhấn thêm hai ba cái nữa, bên trong lập tức yên tĩnh, rất nhanh sau đó là khuôn mặt hòa nhã của mẹ Hạ ra mở cửa.


“Bỉnh Nhiên? Có chuyện gì à?”


Từ Bỉnh Nhiên: “Dì à, con nghe thấy bên nhà dì có chút ồn, cho nên tới xem thử có chuyện gì không.”


Vừa nhắc đến chuyện này, mẹ Hạ liền nổi nóng, Hạ Thính Nam sao lại có thể ngủ nhiều như thế, bà rốt cuộc là đẻ con hay là đẻ ra heo thế không biết?


Chuyện chính là, bà vừa book vé cho chuyến đi ba ngày trong tỉnh cho mình, còn chưa kịp ra cửa đã nhận được điện thoại chủ nhiệm của Hạ Thính Nam, hỏi cô vì sao lại không đi học, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.


Sau đó bà liền nhìn thấy giờ buổi sáng ở Bắc Kinh lúc này đã là 10 giờ rồi, lập tức gọi điện cho bố Hạ đang đi làm hỏi xem ông có thời gian thì về nhà xem một chút, xem thử có phải Hạ Thính Nam không có ở nhà không. 


Nhưng mà bố Hạ buổi sáng luôn rất bận bịu, mãi phải đến giờ cơm trưa mới có thể trích ra chút thời gian về nhà một chuyến, vừa mở cửa là một khoảng không yên tĩnh, mà mở cửa phòng Hạ Thính Nam, lại càng là khoảng không an tĩnh hơn.


… Hạ Thính Nam ngủ đến an an tĩnh tĩnh.


Từ Bỉnh Nhiên: “…”


Mẹ Hạ nói đến đây liền cảm thấy có chút mắc cười, nhưng trong bụng lại thực sự rất tức giận, cũng không biết là nên mắng con gái hay là nên mắng chồng mình nữa, nguyên cái nhà không có lấy nổi một mống đáng tin được.


Hạ Thính Nam nhìn thấy Từ Bỉnh Nhiên đến liền không chần chừ gì chạy ngay tới phía sau anh, chỉ ló đúng cái đầu ra: “Mẹ ơi đừng mắng nha, con hứa lần sau nhất định sẽ không ngủ quên nữa đâu.”


Từ Bỉnh Nhiên liếc nhìn cô một cái.


Hạ Thính Nam cứ ngỡ bản thân đã tìm được tri kỷ nên nhìn Từ Bỉnh Nhiên nhếch môi cười.


Nhưng Từ Bỉnh Nhiên lại không quan tâm cô, suy nghĩ một chút rồi nhìn mẹ Hạ nói: “Dì à, hay là sau này cứ để con đưa em ấy đi học cũng được ạ.” Thật ra, con đường đến trường mỗi ngày của anh đều đi ngang qua ngôi trường của Hạ Thính Nam vậy nên chuyện đưa đi hộ này thực sự là vì mười phần thuận tiện.


“Được nha, nếu có Từ Bỉnh Nhiên đưa con đi, con liền có thể ngủ nhiều thêm chút rồi.” Hạ Thính Nam cảm thấy đề nghị này không tồi chút nào.


Mẹ Hạ tức đến choáng váng đầu óc: “Con gọi cái gì thế hả, thật không chút lễ phép nào cả.”


Từ Bỉnh Nhiên lại nói không sao.


Mẹ Hạ thực ra cảm thấy có chút ngại, nhưng bà thường xuyên đi công tác mà bố Hạ lại rất hay đổi c tăng ca liên tục, cả hai người bọn họ căn bản là không có quá nhiều thời gian để mỗi ngày có thể quản thúc Hạ Thính Nam được, hơn nữa Hạ Thính Nam còn sắp thi tuyển sinh cấp ba, bà đúng là quá sầu mà.

 “Bỉnh Nhiên, vậy dì phải làm phiền con rồi, để dì đưa cho con một cái chìa khóa dự phòng, thời gian này thật vất vả cho con phải giúp đỡ nhà dì rồi.” Dù sao mẹ Hạ cũng coi như là nhìn Từ Bỉnh Nhiên lớn lên nên cực kỳ yên tâm. 


Hạ Thính Nam theo bản năng nói: “Không cần chìa dự phòng…”


Từ Bỉnh Nhiên liền chen ngang: “Không sao đâu ạ, không phiền chút nào.”


Cô nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Từ Bỉnh Nhiên, anh cao 1m8 nhìn trông có vẻ sẽ cao nữa mà cô hiện tại 1m5 còn chưa tới vì vậy cô rất hy vọng bản thân nhất định phải cao thêm.


Từ Bỉnh Nhiên dùng ngón tay dán lên sườn mặt cô, ý bảo cô mau im miệng.

Hạ Thính Nam chớp chớp mắt, miệng lập tức ngậm lại.


Sau đó, chìa khóa dự phòng được chuyền từ tay Hạ Thính Nam trước rồi mới đến tay Từ Bỉnh Nhiên.

Cô đưa chìa khóa cho Từ Bỉnh Nhiên, Từ Bỉnh Nhiên cố ý không nhận, nắm tay lại thành quyền khiến cho Hạ Thính Nam phải liên tục bẻ mấy ngón tay anh ra, mệt đến nỗi thở không ra hơi.


Từ Bỉnh Nhiên lộ ra ý cười nhẹ rồi mới chịu buông lỏng tay nhận lấy chiếc chìa khoá, sau đó cất vào trong ngăn kéo.

Hạ Thính Nam buồn bực ở trong phòng anh ngó đông ngó tây một lúc: “Muốn chìa khóa làm cái gì, dù sao mở cửa ban công ra một cái thì chính là phòng của em rồi còn gì.”

Quả đúng là từ cửa sổ trong phòng cô nhìn ra, phía bên sườn chính là ban công phòng của Từ Bỉnh Nhiên rồi.


Từ Bỉnh Nhiên liếc cô: “Thế em muốn cho dì biết chuyện em thường xuyên đến chỗ anh ở lười biếng hả?”

Cô nghe xong lúc này mới lấy lại tinh thần, hiểu rõ dụng ý của Từ Bỉnh Nhiên rồi vội vàng lắc đầu: “Em không muốn.”


Mỗi ngày bị nhốt trong phòng làm bài tập đã rất cực khổ rồi, nơi tránh gió tránh bão duy nhất của cô chính là căn phòng của Từ Bỉnh Nhiên.

Trốn chỗ nào thì trốn chứ chưa có nơi nào hơn được phòng của Từ Bỉnh Nhiên đâu nha!

Trong phòng có một cái kệ sách, bên trên bày rất nhiều sách, Từ Bỉnh Nhiên cầm lấy một quyển rồi nửa dựa vào thành giường, cúi đầu nhíu mày trông rất yên tĩnh, như thể là trong sách thực sự có cái gì đó rất thú vị.

Hạ Thính Nam thấy vậy liền thò lại gần rồi dựa vào cánh tay anh, muốn xem thử bên trong cuốn sách nói cái gì.

 “Em xem không hiểu đâu.”

Hạ Thính Nam không phục liền nâng cánh tay Từ Bỉnh Nhiên lên rồi chui đầu qua che lại cuốn sách ở phía trước.


Từ Bỉnh Nhiên thấy thế liền siết chặt cánh tay lại, làn da cánh tay anh áp sát vào đường cong trên cổ cô, làm cô có chút không thở nổi.


Chiếc rèm trong phòng bị mở ra một nửa, một tia sáng của vầng trăng bên ngoài rọi vào chiếu thẳng xuống sàn nhà bằng gỗ, bầu trời bên ngoài thì tối om hòa với tiếng chim không ngừng vang vọng lại.


Sách một lần nữa bị Hạ Thính Nam lật lật vài trang, sau đó cô nhận ra bản thân thực sự xem không hiểu, thế nên mới ủ rũ thở dài một hơi.


Từ trong phòng khách vọng tới vài tiếng động nhỏ, Từ Bỉnh Nhiên đột nhiên đóng sách lại, buông tay nói: “Về ngủ đi.”


 “Bây giờ luôn”


Từ Bỉnh Nhiên  nhàn nhạt nhìn cô một cái.


Hạ Thính Nam nói: “Thật sự là ngay lập tức.”


Từ Bỉnh Nhiên tin cô mới là lạ.


Nói rồi anh ném cuốn sách trên tay mình lên tủ đầu giường, vươn tay nhấn một nút công tắc đèn: “Anh buồn ngủ rồi.”


Hạ Thính Nam lúc này mới hơi hoảng loạn ngăn cản anh: “Ấy, đừng tắt đừng tắt, em đi ngay đây, anh tắt đèn rồi em không thấy rõ đường đi đâu.”


Cái ban công trong phòng anh lúc trước đã được cải tạo lại cho rộng thêm, tuy là khoảng cách từ ban công sang cửa sổ phòng Hạ Thính Nam không tính là xa lắm nhưng Từ Bỉnh Nhiên vẫn luôn nhìn cô bò an toàn về phòng mình rồi mới đóng cửa ban công, sau đó khóa lại.


Lúc sau anh đứng sau cánh cửa phòng mình im lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài phòng khách, mãi một lúc sau anh mới không nói gì trở lại giường mình.


Hạ Thính Nam bên kia sau khi trở về phòng mình vẫn cảm thấy không ngủ được, nhưng cô căn bản chỉ là một học sinh trung học bình thường mà thôi, dù bản thân sắp tham gia kỳ thi chuyển cấp nhưng tới quyền lợi được dùng điện thoại di động cũng không có, máy tính thì sớm đã bị dọn sang phòng khác, vì thế cô chỉ có thể dựa vào sách giáo khoa nhưng không quá hai phút liền bị cảm giác buồn ngủ xâm chiếm. 


Hai mắt cô mơ màng, không cần ai giúp một mạch bay thẳng tới giường, trong lòng cô chỉ hy vọng ngày mai Từ Bỉnh Nhiên có thể để muộn một chút rồi hãy sang kêu cô dậy.


Nhưng thật buồn thay, chút nguyện vọng đó của cô không thể thành hiện thực được.

Phải nói Từ Bỉnh Nhiên cực kỳ xứng với cái danh bề tôi của đồng hồ báo thức, từng giây từng phút còn chuẩn hơn so với dây cót của mấy món đồ chơi ngoài kia nữa. Thế là bắt đầu từ hôm nay, cứ mỗi sáng 6 giờ rưỡi tựa như sấm chớp địa lôi mở cửa phòng Hạ Thính Nam ra, lôi cô từ trên giường xuống, chăm chỉ tới mức một ngày cũng không bỏ sót.


Ban đầu quá trình này quả thực có phần khó khăn, bởi vì Hạ Thính Nam thật sự là ngủ quá sâu, dùng cách bình thường đều không thể lôi đầu cô dậy được.


Mà Từ Bỉnh Nhiên anh ngay từ giây phút đầu tiên vẫn luôn cố gắng tịnh tâm, chọn phương pháp mềm dẻo, nhưng không có kết quả.


Sau đó anh lại thử một chút bạo lực, nhưng vẫn không có kết quả.


Trừ phi là Hạ Thính Nam đã ngủ đủ giấc và có thể tự dậy thì may ra chỉ cần kêu một tiếng liền tỉnh, còn nếu không trong một tuần phải có ít nhất mấy ngày Từ Bỉnh Nhiên cũng suýt bị trễ học.


Không, không phải suýt, mà là thật sự đến muộn.


Đến nỗi chủ nhiệm lớp còn chủ động tìm anh nói chuyện, hỏi anh gần đây có phải gặp chuyện gì phiền não không, thậm chí là còn lo lắng bởi vì anh lớn lên trông quá đẹp thành thử khả năng cao là trên đường đến trường có thể bị các bạn nữ khác đùa giỡn, hoặc cũng có thể là vì do yêu sớm rồi bận nói chuyện yêu đương dẫn đến đi học muộn.


Từ Bỉnh Nhiên chỉ im lặng lắc đầu, không hề có ý định bán đứng kẻ đầu sỏ gây án kia.

Mãi sau này, khi đã vượt qua được thời gian bị giày vò như lúc này, Từ Bỉnh Nhiên mới dần dần có thể lấy lại tâm trạng bình tĩnh mà đối mặt với khả năng ngủ sâu như thần này của Hạ Thính Nam, mà anh cuối cùng cũng tự rút ra được bí quyết đánh thức cô rồi.


Nhưng nói gì thì nói, cũng nhờ phúc của Hạ Thính Nam mà kỹ năng đạp xe cùng tốc độ đi xe của Từ Bỉnh Nhiên đã tiến bộ vượt bậc, dù cho là trong tình huống có phần không tự nguyện cho lắm, nhưng mà kỹ năng của anh cách trình độ của tuyển thủ chuyên nghiệp phải nói là không còn quá xa nữa…

________

Tác giả có điều muốn nói:

Từ Bỉnh Nhiên chính là bị bắt trưởng thành.



Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin