ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Edit: Jiang

Beta: Alo

Cổ Hạ Thính Nam bị cánh tay anh xiết lại, trong nháy mắt cả người đã đầy mồ hôi.

Cả người cô nghiêng hẳn về một bên, hai chân mềm oặt, toàn bộ trọng tâm đều dựa vào người Từ Bỉnh Nhiên, cô theo bản năng tìm điểm tựa, nhanh chóng nắm chặt góc áo của Từ Bỉnh Nhiên, ngước mắt nhìn anh.

Từ Bỉnh Nhiên ngừng lại, một bên đỡ cô đứng thẳng, một bên nghiêng đầu nhìn cô.

“Em–” Chỉ phát ra một tiếng đó rồi dừng lại.

Hạ Thính Nam mở to mắt ngạc nhiên nhìn Từ Bỉnh Nhiên ở phía đối diện.

Cô có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của mình trong mắt Từ Bỉnh Nhiên.

Dường như Từ Bỉnh Nhiên bị dọa sợ, lập tức buông tay để cô đứng thẳng, sau đó lùi lại một bước.

Mũi chân hai người cách nhau một bước chân, dường như có chút gần, nhưng cũng không phải quá gần.

Hạ Thính Nam muốn đưa tay lên che miệng, nhưng đến giữa chừng lại đổi, đưa tay lên sờ sờ cổ, cảm nhận được mồ hôi trên tay.

Cô nghiêng đầu nhìn cửa, nhìn thảm, chỉ không nhìn anh.

Từ Bỉnh Nhiên chú ý tới động tác này của cô, lại lùi về sau hai bước, dựa vào tường nói: “Xin lỗi.”

Tuy rằng anh chưa nói xin lỗi về điều gì, nhưng Hạ Thính Nam cũng hiểu, cô trả lời một cách khô khan: “Không sao.”

Cô dùng chìa khóa mở cửa, tra chìa vào ổ hai lần vẫn chưa mở được cửa, chỉ cảm thấy Từ Bỉnh Nhiên đang nhìn chằm chằm mình khiến mồ hôi của cô chảy càng nhiều hơn, cô hít sâu một hơi, cuối cùng cũng mở được cửa, cô đẩy cửa ra.

Hạ Thính Nam quay đầu nở một nụ cười với anh, bước vào nhà trước.

Từ Bỉnh Nhiên nhìn chằm chằm động tác cứng nhắc của Hạ Thính Nam, sau đó mới nhấc chiếc túi to dưới đất lên, cởi giày đi vào.

Cô đi đến phòng bếp uống hết một ly nước lạnh, lại đứng trong phòng bếp một lúc rồi mới rót một ly nước khác mang ra cho Từ Bỉnh Nhiên.

Cô nhận lấy gói to trong tay Từ Bỉnh Nhiên, mở ra liền thấy đủ loại đặc sản địa phương.

“Cảm ơn.” Bầu không khí này khiến cô hơi bí bách, liền mở miệng, “Anh ăn cơm chưa?”

Từ Bỉnh Nhiên lắc đầu, anh vừa mới xuống máy bay thì liền đi tới đây, đến giờ vẫn chưa ăn cơm.

Hạ Thính Nam: “Hả, anh để bụng đói đến giờ sao?”

“Không có khẩu vị.”

“Vậy cũng không thể không ăn chứ? Như vầy nhé, để cảm ơn anh mang về nhiều đồ cho em như thế, em nấu cho anh một tô mì?” Cô thử hỏi.

Từ Bỉnh Nhiên nói: “Cũng được.”

Hạ Thính Nam vào phòng bếp nấu mì, Từ Bỉnh Nhiên ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, uống một ngụm nước, mím mím môi, uống thêm một ngụm nước nữa lại mím môi, sau đó liền giữ nguyên tư thế, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Một lát sau, cô bưng bát mì đơn giản đi ra, “Kỹ thuật của em chỉ có thế thôi, anh không được ghét bỏ đâu đó.”

Từ Bỉnh Nhiên đặt cốc nước xuống, ngồi xuống bàn ăn, gắp một miếng lên ăn, nói: “Rất ngon.”

Hạ Thính Nam vui vẻ cười rộ lên.

Từ Bỉnh Nhiên ít nói, lúc ăn mì cũng không phát ra tiếng động gì, chỉ im lặng ngồi ăn, không tạo ra bất kỳ tiếng động nào, Hạ Thính Nam nhìn anh ăn, cảm thấy quá im lặng, có chút nhàm chán, lại nhịn không được muốn tìm chủ đề để nói chuyện.

Cô thần thần bí bí nói: “Anh đoán xem vừa rồi em ra ngoài với ai?”

Từ Bỉnh Nhiên nuốt mì xuống, hỏi: “Ai?”

“Thang Thành.”

Động tác của Từ Bỉnh Nhiên khựng lại một chút, sau đó lại thong thả ăn, “Ồ.”

Hạ Thính Nam nói: “Cậu ấy có nhắc tới anh, nói muốn tìm anh đánh solo.”

“Không đánh.”

“Tại sao?”

“Chẳng có gì thú vị cả.”

Ăn hết mì trong bát, lại uống thêm vài ngụm nước mì, Từ Bỉnh Nhiên tự giác cầm bát và đũa vào phòng bếp rửa.

Hạ Thính Nam cũng đi vào, đứng ở bên cạnh anh nói thầm: “Ăn hết rồi.”

Cô sợ anh ăn không đủ, cho nên nấu rất nhiều mì, không nghĩ tới Từ Bỉnh Nhiên lại có thể ăn hết.

Từ Bỉnh Nhiên lau khô tay, “Hơi no, đi thôi, chúng ta đi tản bộ một chút nhé.”

“Được.”

*

Bọn họ đi dạo dưới bầu trời đầy sao, hồi nhỏ Từ Bỉnh Nhiên cảm thấy Hạ Thính Nam sớm muộn cũng sẽ bị rớt xuống cống, đến bây giờ vẫn cảm thấy như thế, bởi vì Hạ Thính Nam không chịu đi dạo tử tế, nhìn thấy cái gì cũng sẽ tới sờ mó, cây cũng muốn sờ, tảng đá cũng thế, đến cả nắp cống hay bậc thang cũng giẫm vài cái, còn hiếu động hơn cả đứa con nít.

Đến bây giờ Hạ Thính Nam vẫn chưa sửa thói quen đó.

Anh vẫn bước đi đều đều, lưng thẳng tắp.

Hạ Thính Nam vỗ vỗ lưng anh, lại vỗ vỗ lưng mình.

“Sao lưng của anh lại thẳng thế chứ? Lưng của em có hơi gù, thật là xấu quá đi.” Cô dừng ở đằng sau.

Từ Bỉnh Nhiên nói: “Mỗi ngày lấy một tấm sắt đặt sau lưng và đứng thẳng.”

“….. Em vẫn là nên bị gù thôi.”

Bọn họ đi tới trạm xe thường xuống, bây giờ là chín giờ, đa số xe buýt công cộng đã tới trạm cuối cùng, trên đường vắng vẻ, chỉ còn một vài chiếc xe đang chạy với tốc độ nhanh hơn ban ngày một chút, có vẻ rất vội vàng.

Từ Bỉnh Nhiên: “Phía đối diện mới xây một cái công viên mới.”

“Thật sao? Em không biết, chúng ta qua đó xem thử đi.” Hạ Thính Nam mới trở về được mấy tháng, vẫn chưa quen thuộc địa hình lắm, thật đúng là không biết phía đối diện hóa ra đã xây một cái công viên mới.

Mỗi ngày có thể vui vẻ như một kẻ ngốc, hơn nữa xem tất cả mọi người trên thế giới này đều là người tốt, luôn luôn tìm kiếm cho mình một công việc vui vẻ giống như Hạ Thính Nam, bọn họ qua đường, Hạ Thính Nam cúi đầu bước qua những ô vuông của gạch lát trên vỉa hè, đảm bảo mỗi bước sẽ đều bước lên đường nối giữa các viên gạch, sau đó lại qua đường, cứ đi mãi đi mãi, dường như không biết mệt là gì.

Giây tiếp theo, một chiếc xe ô tô đang tăng tốc bất ngờ cua gấp, đèn pha sáng chói chiếu vào cô.

Mọi chuyện xảy ra dường như rất nhanh, nhưng lại rất chậm, đồng tử Hạ Thính Nam co rút, trong nhất thời không có phản ứng gì.

Trước mặt cô có một cơn gió lướt qua, âm thanh gió rít quanh quẩn bên tai, trong nháy mắt chỉ thấy khói bụi nổi lên, cô bị Từ Bỉnh Nhiên dùng sức kéo về, đầu và lưng đập vào ngực anh.

Rất đau.

Không chỉ đau đầu, cánh tay cũng đau, cô không khỏi cảm thấy hoảng hồn.

“Hạ Thính Nam.”

Cô vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt của Từ Bỉnh Nhiên.

Sắc mặt anh lạnh lùng, thậm chí có chút trắng bệch, mắt mở to, đôi môi mím lại thành một đường thẳng, hai tay đang ôm cô càng dùng sức, siết chặt cô.

Cô không nhịn được kêu đau một tiếng.

Từ Bỉnh Nhiên lập tức buông cô ra, đem hai bàn tay đang run rẩy giấu ra sau lưng nắm chặt thành nắm đấm.

“Hạ Thính Nam, em có biết mỗi ngày có bao nhiêu người chết về tai nạn giao thông hay không?” Ngữ khí Từ Bỉnh Nhiên đè nén, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ.

Hạ Thính Nam không biết là bị chiếc xe vừa rồi dọa sợ hay bị Từ Bỉnh Nhiên dọa sợ, sắc mặt có chút trắng bệch, cô run rẩy hoảng sợ nói: “Em không biết……”

Đúng vậy, cô suốt ngày ru rú ở trong nhà, làm sao mà biết được.

Từ Bỉnh Nhiên thầm nói mình không cần phải tức giận với Hạ Thính Nam, đây là sự cố trùng hợp, nhưng anh lại không làm được, nếu như anh đi chậm một chút, thế giới của anh sẽ sụp đổ và trở nên vô nghĩa mất.

“Hạ Thính Nam, em bao nhiêu tuổi rồi, qua đường không biết nhìn xem có xe hay không sao?” Anh cảm nhận được huyệt thái dương đang co rút.

Cảm xúc bị đè nén bấy lâu nay đột nhiên bùng nổ, giống như có một ngòi lửa từ trên trời rơi xuống, làm bùng lên một ngọn lửa lớn, Từ Bỉnh Nhiên đột nhiên bỏ đi hết lớp vỏ ôn hòa nhã nhặn thường ngày, trở nên nóng nảy.

“Em có biết trang đầu của cục cảnh sát tụi anh mỗi ngày là cái gì không? Là tai nạn giao thông, mỗi ngày đều có!”

“Em cho rằng mình tốt số đúng không? Ai lúc trước khi gặp chuyện không may mà không nghĩ như em đâu?”

“Em có nghĩ tới một khi em xảy ra chuyện, dì sẽ như thế nào? Chú phải làm thế nào? …..”

Anh dừng lại, không nói tiếp nữa, chỉ nhìn chằm chằm Hạ Thính Nam.

Hạ Thính Nam mấp máy môi, nhưng không nói được gì.

“Nói chuyện!” Từ Bỉnh Nhiên quát, sắc mặt vẫn rất khó coi, nhìn chằm chằm Hạ Thính Nam, đột nhiên đưa tay phải lên sờ mặt cô, ngón tay chà xát khóe mắt cô, như là xác nhận có phải cô thật sự đang đứng ở trước mặt anh hay không.

Hạ Thính Nam hơi run run, chỗ bị chà xát có hơi đau, cơn đau lan từ tim tới yếu hầu.

“Em không cố ý.” Hạ Thính Nam bước lên ôm lấy Từ Bỉnh Nhiên, vỗ vỗ lưng anh giống trước đây, “Anh bình tĩnh một chút, em không sao, thật sự không bị sao cả, chúng ta đều không sao.”

Trên thực tế người cần bình tĩnh không chỉ có Từ Bỉnh Nhiên, cho dù lớn từng này rồi, tuyến lệ của Hạ Thính Nam vẫn rất phát triển, cô hít thở thật mạnh, cố gắng khống chế cảm xúc của mình để không khóc ra.

Từ Bỉnh Nhiên buông tay, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, gió thổi bay tóc cô khiến cổ anh hơi ngứa.

Sau lưng bị vỗ nhẹ, tất cả lửa giận của anh đều nuốt trở vào.

Anh có thể làm gì bây giờ, đây là Hạ Thính Nam.

Từ Bỉnh Nhiên nói: “Hạ Thính Nam, em thật đúng là đồ không tim không phổi.”

Hạ Thính Nam có chút do dự, giải thích: “Thật xin lỗi, là lỗi của em.”

Có người qua đường tò mò nhìn bọn họ, giống như đang nhìn hai nhân vật diễn cảnh đau lòng của phim thanh xuân, rõ ràng là khinh thường nhưng lại không dời được mắt, đi được mấy trăm thước rồi vẫn còn ngoái đầu lại nhìn.

Từ Bỉnh Nhiên đứng thẳng người một chút, để Hạ Thính Nam buông anh ra.

Gió ban đêm lặng lẽ thổi, đèn xanh đèn đỏ vẫn đổi màu theo quy luật, bầu không khí lại trở lại như lúc ban đầu.

Hai người trầm mặc một hồi, đầu óc cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Gió táp vào mặt Hạ Thính Nam khiến cô lạnh cả người khiến nước mắt trong người Hạ Thính Nam bốc lên, cả mũi cũng có chút nước mũi.

Cô lau lau nước mũi, lúng túng nói: “Từ Bỉnh Nhiên, anh tức giận như thế thật là dọa em sợ chết.”

Từ Bỉnh Nhiên rầu rĩ nói: “Rõ ràng là em mới là người dọa anh sợ đến chết.”

Hạ Thính Nam thật sự chưa bao giờ thấy Từ Bỉnh Nhiên tức giận như vậy, cực kỳ ngạc nhiên, vẫn nhìn anh, như là đang xác định có phải lúc nãy anh bị cái gì nhập hay không.

Mặt Từ Bỉnh Nhiên không thay đổi, để mặc cho Hạ Thính Nam tùy ý nhìn, kéo tay Hạ Thính Nam băng qua đường cái, nhưng sau khi qua đường xong cũng không buông tay ra, mãi cho đến khi Hạ Thính Nam cảm thấy cánh tay mình bị muỗi cắn có hơi ngứa, cong một chút muốn gãi, lại không cẩn thận chạm vào tay của anh, lúc này anh mới chậm rãi buông ra.

Hạ Thính Nam không hề nhìn anh, đưa tay ra lưng cọ cọ vào quần áo.

Khi tới công viên đã có không ít người, già trẻ lớn bé đều có, cực kỳ náo nhiệt, còn có khá đông các dì mặc áo ngắn tay màu vàng giống nhau đang khiêu vũ ở quảng trường, âm nhạc bao phủ cả công viên, đi đến đâu cũng có thể nghe thấy tiếng nhạc.

Hạ Thính Nam cuối cùng cũng chú ý đi đường, cô hỏi: “Anh ở bộ phận trị an đúng không? Cụ thể là phụ trách công việc như thế nào thế?”

“Chống buôn bán mại dâm.”

“Là cái mà em đang nghĩ tới đó hả?”

“Ừm.”

“Vậy anh sẽ đi bắt người sao? Có thể sẽ bắt gặp cái loại này, ách…..” Cô có chút tò mò, lại ngượng ngùng nói ra.

“Thỉnh thoảng.” Từ Bỉnh Nhiên đương nhiên biết cô đang tò mò cái gì, “Bình thường sẽ là cảnh sát ở đồn công an đi, sau khi thống nhất mới báo cho bọn anh.”

“Có vụ án nào thú vị không?”

Từ Bỉnh Nhiên suy nghĩ một chút, không xác định nói: “Một chàng trai ngoài hai mươi tuổi tìm một người gái ngành năm sáu mươi tuổi có tính không?”

Lúc bị bắt, tên tiểu tử kia còn không chịu thừa nhận mình đang mua bán mại dâm, kiên quyết nói là tự do yêu đương, suýt chút nữa diễn ra một cảnh yêu đương cảm động trời đất trước mặt cảnh sát, sau đó cảnh sát không bị bọn họ làm cảm động, trái lại còn kiểm tra được trong di động của tên tiểu tử kia lịch sử giao dịch, lúc này mới bắt hai người đến đồn cảnh sát để giáo dục.

Hạ Thính Nam nghe xong, đại não chấn động, cảm giác như tam quan được khai sáng.

Bọn họ đi dạo gần một tiếng mới trở về, trước khi chia tay, Từ Bỉnh Nhiên gọi Hạ Thính Nam.

Anh nhìn cô nói: “Hạ Thính Nam, em phải cẩn thận một chút, biết chưa.”

Hạ Thính Nam nhìn vào đôi mắt của Từ Bỉnh Nhiên, giống như một hồ nước sâu tĩnh lặng, chầm chậm gật đầu.

Cửa chậm rãi đóng lại, đèn ngoài hành lang không chiếu vào được căn nhà trống trải, Hạ Thính Nam dựa vào cửa, trong lồng ngực dường như có âm thanh nào đó vang lên, ánh mắt không có tiêu cự nhìn vào khoảng không, giống như một tảng đá rơi vào hồ nước sâu, từ từ chìm xuống.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin