ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Edit: Amelie.Vo

Beta:

Chính xác mà nói thì Hạ Thính Nam và Từ Bỉnh Nhiên không phải là người nơi này. Ông bà nội ngoại của Từ Bỉnh Nhiên đều đã mất sớm, thế nên nhà họ Từ vẫn luôn ở lại đây ăn Tết. Trong khi đó, Tết năm nào gia đình Hạ Thính Nam cũng về quê.

Năm nay vẫn như mọi năm, Hạ Thính Nam cùng bố mẹ về quê đón năm mới. Tuy nhiên, không khí đợt Tết này không được ấm áp cho lắm. Ngoài ra, có một chuyện khiến cả nhà cô hãi hùng khiếp vía: bà nội Hạ Thính Nam vốn đang vui vẻ đợi ăn Tết với đại gia đình thì bất ngờ lên cơn nhồi máu cơ tim cấp, phải đưa vào ICU tiến hành phẫu thuật.

(ICU = phòng điều trị tích cực dành cho những ca nặng)

Trong phòng khách là âm thanh bữa tiệc tất niên mà người tham gia chỉ có vài ba mống. Bố mẹ cùng cô dì chú bác của Hạ Thính Nam đều đón năm mới trong bệnh viện để tiện chăm sóc cho bà nội. Người lớn cho rằng bệnh viện là nơi không sạch sẽ, vì vậy để cho mấy đứa nhỏ như Hạ Thính Nam cùng với anh chị em họ ở nhà chơi.

Hạ Thính Nam ngồi bên cạnh chị họ xem tiểu phẩm hài, nhưng suốt buổi cô chỉ thấy cực kỳ vô vị. Hạ Thính Nam rất lo lắng cho tình trạng sức khỏe của bà nội, cô cứ mãi ngóng bố mẹ trở về, thình lình mở cửa và cười bảo hết thảy đều bình an. Trong một thoáng, cô chợt nghĩ: nếu năm nay không về quê ăn Tết thì ít ra còn có Từ Bỉnh Nhiên chơi với mình.

Vào thời điểm giao thừa đúng 0 giờ, cô nhận được tin nhắn chúc mừng năm mới của Trần Thiến và những bạn học cấp một, cấp hai. 

Cô rất kiên nhẫn ngồi trả lời từng tin nhắn một: “Cám ơn, cậu cũng vậy nhé”. Cô hoàn toàn không so đo đối phương có phải đang gửi cùng một nội dung cho nhiều người cùng lúc hay không.

Hạ Thính Nam là một người rất để ý đến hình thức, chuyện dù nhỏ như hạt mè cô cũng thích đăng lên vòng bạn bè, chưa từng lo rằng sẽ bị người khác bỏ vào danh sách chặn.

(Vòng bạn bè = Khoảnh khắc trên Wechat, giống với trang chủ của Facebook)

Năm nào cô cũng làm bộ lơ đãng nhắc nhở Từ Bỉnh Nhiên gửi lời chúc mừng năm mới cho mình. Từ Bỉnh Nhiên bị cô giày vò đến phát mệt. Dù sao thì việc này cũng chỉ là nhấc tay nhắn vài chữ mà thôi, vậy nên anh bèn đồng ý với Hạ Thính Nam, chỉ cần anh nhớ thì mỗi năm đều gửi cho cô một câu.

Năm ngoái, tuy Từ Bỉnh Nhiên không canh chuẩn 0 giờ để gửi tin chúc mừng năm mới, nhưng dù sao anh cũng đã ngắn gọn nhắn “Năm mới vui vẻ” trong khoảng thời gian khá sớm. Hôm nay, Hạ Thính Nam đợi đến tận 2 giờ sáng nhưng mãi vẫn chưa thấy tin của anh, thế nên cô dứt khoát chủ động nhắn cho anh trước: “Năm mới Tết đến, ngày ngày đều vui”.

 Vậy mà sau đó vẫn như đá chìm đáy biển, không có bất cứ hồi âm nào.

Tivi đã sớm đổi kênh. Trên sô pha, mọi người “mắt nhắm mắt mở” ngồi xem chương trình truyền hình chào đón năm mới cực kỳ nhạt nhẽo, đôi khi còn thêm vài ba câu bình phẩm về kỹ thuật diễn xuất của diễn viên.

Chị họ thoáng nhìn đồng hồ, rồi bảo: “Thính Nam, em đừng thức muộn vậy. Đã khuya lắm rồi, em đi ngủ trước đi. Tụi chị ở đây đợi là được.”

Hạ Thính Nam quả thật buồn ngủ tới mức không chịu nổi nữa, đành phải nói: “Vâng, mọi người cũng nhớ ngủ sớm đi nhé.”

Lết thân mình chậm rì rì đi đánh răng rửa mặt xong, cô nằm nhoài ra giường. Trước khi Hạ Thính Nam chìm vào giấc mộng, rốt cuộc Từ Bỉnh Nhiên cũng gửi tin nhắn sang.

Vỏn vẹn ba chữ: “Em cũng vậy”.

Cuối cùng, cô cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Song, có một chuyện Hạ Thính Nam không ngờ được, rằng lời chúc năm mới mà cô gửi cho Từ Bỉnh Nhiên không những không thành hiện thực, mà một năm này còn là hồi ức tồi tệ nhất của anh.

Sau khi nghỉ đông trở về nhà, trường học của Từ Bỉnh Nhiên đã khai giảng lại. Thật ra, có khai giảng hay không thì đối với Từ Bỉnh Nhiên cũng không mấy khác biệt. Mỗi ngày, hoặc là anh ngồi trên giường đọc sách, hoặc là anh ngồi trên bàn làm bài tập.

Mặc dù giáo viên đã kiến nghị tất cả học sinh lớp 12 nên ở lại ký túc xá trường để ôn thi đại học, nhưng không hiểu vì lý do gì mà Từ Bỉnh Nhiên vẫn lựa chọn đi đi về về.

“Mẹ, con sang nhà chơi với anh Bỉnh Nhiên nhé.” Cô vừa thay giày vừa đứng ở cửa nói vọng vào.

Mẹ Hạ đột nhiên gọi cô lại: “Đừng qua đó.”

“Sao vậy?”

Mẹ Hạ vừa chăm chú xắt rau, vừa nghiêm nghị bảo: “Hôm nay chú Từ và dì Từ đều ở nhà, con nghe mẹ đừng sang.”

Hạ Thính Nam hơi hoang mang. Cô không hiểu việc chú Từ và dì Từ ở nhà và việc cô sang chơi với Từ Bỉnh Nhiên thì có liên quan gì đến nhau, nhưng thái độ của mẹ Hạ như vậy, chắc chắn sẽ không cho cô qua đó.

Về phòng được một lát, cô chợt thấy hơi lo lo, bèn gửi một tin nhắn sang cho Từ Bỉnh Nhiên, bảo rằng muốn trèo cửa sổ qua phòng anh.

Rất nhanh, Từ Bỉnh Nhiên trả lời lại bằng hai chữ: “Đừng sang.”

Đầu tháng ba, cây cối ngoài cửa sổ vẫn cứ trụi lủi như trước, có vài ba chú chim non đậu trên cành. Sắc trời hết sức u ám, nhưng lại nhìn không thấy được mây đen. Trên đỉnh đầu, bầu trời bị bao trùm bởi một mảnh xám xịt.

Tiếng máy hút mùi trong nhà bếp xuyên qua vách tường đến tai Hạ Thính Nam, theo đó là âm thanh cãi nhau từ trong phòng Từ Bỉnh Nhiên mơ hồ truyền đến.

Vừa định xuống giường, Hạ Thính Nam như chợt nghĩ tới điều gì, bèn thu chân lại, ngồi an tĩnh trên giường bấm điện thoại.

Trong nhà bếp, mẹ Hạ đã tắt máy hút rồi hô to một tiếng: “Ra ăn cơm”. Hạ Thính Nam vừa định đáp lời, thì từ ngoài cửa sổ, nghe được một âm thanh nhè nhẹ truyền đến: là tiếng đóng cửa ban công phòng Từ Bỉnh Nhiên.

Thế giới như yên tĩnh lại, chỉ còn lác đác vài tiếng còi ô tô vẳng lại từ đường cái.

-

Thời gian thấm thoát thoi đưa, cũng tới ngày Hạ Thính Nam phải trở lại trường. Ba ngày trước khi đi học, cô mới bắt đầu lôi hết đống bài tập về nhà ra làm cho xong. Hầu như ngoài những lúc ăn ngủ ra thì toàn bộ thời gian cô đều dùng vào việc bổ sung bài tập còn thiếu.

Trần Thiến hỏi cô, rốt cuộc nghỉ đông làm gì mà không ra ngoài chơi.

Hạ Thính Nam giải thích với cô nàng rằng lúc về quê ăn Tết thì trong nhà xảy ra chuyện.

Thái độ của Trần Thiến lập tức nghiêm túc trở lại: “Vậy bây giờ đã ổn hết chưa?”

Hạ Thính Nam gật đầu đáp: “Đã ổn hết rồi.”

Bà nội cô đã phẫu thuật thành công, sau khi nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU mấy ngày thì được chuyển sang nằm phòng thường, tình trạng sức khoẻ ổn định hơn rất nhiều. Chỉ có điều tuổi tác bà đã lớn, thân thể cũng không khoẻ mạnh như xưa, vì vậy gần đây mỗi khi có thời gian rỗi, bố mẹ Hạ Thính Nam sẽ quay về thăm hỏi, chăm nom bà.

Hạ Thính Nam cũng không biết diễn tả những suy nghĩ trong lòng ra như thế nào. Dù sao thì dạo này cô cũng không còn dám sang nhà họ Từ ăn chực nữa. Cô cảm thấy hiện tại đi gặp chú Từ và dì Từ có chút khó xử, nếu không phải là bọn họ khó xử thì cũng là Hạ Thính Nam tự thấy lúng túng.

Dù vậy, buổi tối, sau khi làm bài tập về nhà xong, cô vẫn sẽ trèo ban công sang tìm Từ Bỉnh Nhiên. Thấy tần suất cô trèo tới trèo lui ngày càng cao, Từ Bỉnh nhiên dù có hơi bất đắc dĩ nhưng cũng đành chịu.

Thật ra, Hạ Thính Nam cũng hơi lo lắng chuyện này sẽ làm ảnh hưởng tới việc học bài của Từ Bỉnh Nhiên, nhưng nếu không sang nhìn anh một cái, cô thật sự không yên tâm chút nào.

Từ Bỉnh Nhiên nhìn chằm chằm bóng dáng bé nhỏ vắt vẻo trên ban công: “Mai mốt đi cửa chính cho anh.”

“Không được đâu.” Hạ Thính Nam chậm rãi bò dậy, đi vào phòng.

Từ Bỉnh Nhiên hỏi cô tại sao.

Hạ Thính Nam vẫn kiên định như trước: “Không được chính là không được.”

Từ Bỉnh Nhiên chăm chú nhìn cô. Mỗi khi cô cất lời, anh có thể nhìn thấy đầu lưỡi phấn nộn thoắt ẩn thoắt hiện của cô, trông thật mềm mại và ướt át.

Anh tiến đến, bóp chặt gương mặt của người đối diện, xem xét trái phải rồi chần chờ nói: “Có phải em…gầy đi hay không?”

Hạ Thính Nam: “Làm gì có.”

Cạnh bên tủ quần áo có một chiếc cân. Từ Bỉnh Nhiên bắt cô phải trèo lên cân cho anh xem. Hạ Thính Nam lề mà lề mề không muốn bước lên, sợ bị bại lộ chỉ số cân nặng của mình.

Từ Bỉnh Nhiên bế bổng cô như bế em bé, cắp hai nách nâng cô lên dễ như trở bàn tay, rồi đem người đặt lên cân.

???

“…Sao anh mạnh dữ vậy?” Hạ Thính Nam cảm thấy khó hiểu hết sức.

Sau khi buông cô ra, cánh tay Từ Bỉnh Nhiên vẫn để ở phía sau cô trong không trung. Anh cúi đầu nhìn con số hiện lên trên bàn cân: “Sao gầy đi nhiều vậy? Dạo này em ăn gì đấy?”

“Ở trường có gì ăn nấy, còn về nhà thì ăn đại mấy đồ ăn vặt hoặc mì gói này kia.” Cô nghĩ ngợi một chốc rồi nói: “Gầy đi cũng tốt mà, hồi trước mập quá.”

“Không mập.”

Hạ Thính Nam không tin, cô bảo mấy bạn nam trong lớp suốt ngày lôi cô ra chọc ghẹo, còn gọi cô là “Bé mập.”

“Tụi nó gọi em như vậy à?” Lúc này, Từ Bỉnh Nhiên mới thả tay xuống, giọng điệu có chút kỳ quái.

Cô đáp: “Đúng vậy.”

Một lát sau, Từ Bỉnh Nhiên trầm giọng, nói với cô: “Không mập, đừng để ý tụi nó.”

Sách trên bàn càng lúc càng nhiều. Mỗi lần nhìn đến, Hạ Thính Nam những tưởng mình là trẻ “thiểu năng”, cả ngày nếu cô không đọc truyện thì cũng sẽ chơi game, không cách nào ép nổi bản thân vào khuôn khổ. Mỗi lần cô tự nhủ sẽ chăm chỉ học tập thì chưa tới nửa tiếng là đã quăng tập từ bỏ rồi.

“Anh ngồi đây học bài hả?”

“Ừm.”

“Ngày nào em cũng sang đây có làm phiền anh không?”

“Không.” Từ Bình Nhiên trả lời cực nhanh.

Ngay khi bọn họ đang nói chuyện thì cửa chính nhà họ Từ bỗng mở ra. Là bố Từ đã về nhà.

Mắt thường có thể nhìn ra được sự mỏi mệt trên gương mặt ông, đôi mắt vằn lên từng tia máu. Tay ông vẫn đang nắm chặt chiếc điện thoại đặt bên tai để trao đổi vài tình hình ngày hôm nay ở đồn cùng đồng nghiệp.

Chiều nay, khi mặt trời sắp sửa lặn, sở cảnh sát nhận được một cuộc gọi báo án: một người phụ nữ vừa khóc nức nở vừa kể rằng con gái mình đăng lên vòng bạn bè trên Wechat rằng cô bé muốn tự sát, hiện giờ tìm mãi vẫn không thấy người ở nơi đâu.

Bà ta khóc sướt mướt cả nửa ngày mà không “phun” ra được một cái manh mối nào hữu dụng. Bố Từ hết an ủi rồi lại khuyên bảo, rốt cuộc cũng đào ra từ trong miệng người phụ nữ kia một tin tức quan trọng: con gái bà có thể đang trọ tại một khách sạn nào đó.

Sở cảnh sát bèn điều động toàn bộ nhân lực, vừa điều tra theo dõi, vừa nghe ngóng dò hỏi, dốc sức tìm kiếm cái khách sạn kia như thể mò kim đáy biển, đến miếng cơm cũng chưa kịp ăn. Cuối cùng, cả đám người cũng tìm được cô bé ở trong một khách sạn gần ga tàu hoả.

Chẳng ngờ cô bé kia vốn dĩ không có ý định tự sát, chỉ bởi vì bố mẹ quanh năm suốt tháng làm việc bận rộn không có thời giờ quan tâm đến cô, cô bèn nghĩ ra một màn kịch khôi hài để dọa dẫm hòng thu hút sự chú ý. Cô vốn định trốn nhà ra đi một ngày rồi sẽ trở về, ai nào biết mẹ cô đã hốt hoảng đi báo cảnh sát như vậy.

Đám người họ đứng ở trong phòng vừa tức giận lại vừa tức cười. Tuy nhiên sau cùng, dù có hơi bó tay nhưng mọi người đều cảm thấy thật may mắn.

Tuy đây không phải là lần đầu tiên nhận được tin báo giả, nhưng cả buổi tối phải chạy ngược chạy xuôi, tâm tình ai nấy cũng đều vô cùng mệt mỏi. Giả sử những vụ án không đâu vào đâu như thế này có thể giảm bớt, cảnh sát nhân dân trong đồn cũng không đến mức mỗi ngày đều bôn ba khắp nơi, có nhà mà không được về. Thật ra, mọi người vẫn luôn tình nguyện chịu khổ một chút, chứ không hề xem nhẹ bất kỳ loại tình huống báo nguy nào. Không ai muốn nhìn thấy người khác nghĩ quẩn trong lòng, để rồi chứng kiến cảnh “người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”.

Cuối cùng, bọn họ làm một bài diễn văn để giáo huấn gia đình kia. Chuyện này tới đây cũng xem như khép lại. Người phụ nữ nọ liên tục lôi kéo tay bố Từ nói lời cảm ơn, bà cho rằng cần phải trao tặng cờ thi đua cho ông. Bố Từ chịu không nổi nữa, chỉ bảo bà về sau cần quan tâm tới con trẻ nhiều một chút, vậy cũng xem như là cống hiến phần nào sức lực cho lực lượng cảnh sát bọn họ rồi.

Suốt đoạn đường về, bố Từ cứ mãi nghĩ về vụ án ngày hôm nay. Ông chợt nhớ đến hai đứa nhỏ Từ Bỉnh Nhiên và Hạ Thính Nam ở nhà.

Ông vẫn luôn rất thích Hạ Thính Nam, không hẳn chỉ vì bao năm nay ông đã quen nhìn cô bé dần dà trưởng thành, mà còn là vì Hạ Thính Nam từ nhỏ đã rất hiểu chuyện. Cho dù không có bố mẹ kè kè chăm lo bên cạnh, cô vẫn luôn lạc quan tích cực, dù nghịch ngợm cách mấy vẫn luôn có chừng mực, hầu như không bao giờ rước phiền toái đến cho người khác. Và đặc biệt hơn hết, cô vẫn luôn bầu bạn cùng Từ Bỉnh Nhiên.

Ông cũng tự nhận mình không phải là người cha tốt, vì vậy lại càng biết ơn cô gái nhỏ này hơn. Cứ nghĩ đến việc tối nay Hạ Thính Nam ở nhà một mình, ông lại bất giác cảm thấy lo lắng, định thay bố mẹ cô sang nhà thăm hỏi thử, nhưng gõ cửa một hồi lâu trong nhà vẫn không ai đáp lời.

Ông suy nghĩ một chốc, sau đó đi đến phòng Từ Bỉnh Nhiên rồi gõ cửa.

“Bỉnh Nhiên, con có số liên lạc của Thính Nam không? Bố vừa sang nhà bên thì hình như không có người ở nhà.”

-

Tác giả có lời muốn nói:

Từ Bỉnh Nhiên: Dám gọi Hạ Thính Nam nhà ta là “bé mập”? Đừng tưởng ông đây không biết mấy người đang ôm ấp cái chủ đích gì.

Tác giả: Không ngược đâu, không ngược đâu. Tôi đâu giống thể loại tác giả thích ngược cơ chứ *xoa cằm*


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin