ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Editor: Golden Minh Châu

Beta: P.Ann


Kết quả kiểm tra cuối kỳ đã có, Hạ Thính Nam còn đang ngủ say ở nhà, thì bị đánh thức bởi cuộc điện thoại của mẹ.

“Ai vậy, khuya rồi còn gọi…” Cô mơ mơ màng màng.

Đầu dây bên kia, giọng mẹ Hạ có chút nóng vội: “Khuya cái gì mà khuya! Kéo bịt mắt xuống mau, hôm nay có điểm. Con nhà người ta ai cũng tra xong hết rồi thế mà giờ này con còn ngủ là sao!”

Trong phòng tràn ngập ánh sáng chói loá, mí mắt chỉ cần hơi hé mở đã cảm nhận được tia nắng chiếu vào. Dần dần cô cũng có chút tỉnh táo, nhưng trong lòng vẫn bình tĩnh trả lời: “Mẹ, tra sớm hay muộn thì điểm cũng chỉ có thế thôi, có tra sớm thì điểm con cũng không cao như của Từ Bỉnh Nhiên được đâu.”

Mẹ Hạ bực bội: “Vậy định đợi đến khi tôi 90 tuổi rồi hẵng tra! Tra xong rồi chôn tôi luôn là vừa!”

Điện thoại nhanh chóng vang lên tiếng tút dài, bên kia đã gác máy.

Hạ Thính Nam: “…”

Thế là, cô đành phải mang theo thần trí mơ màng đi tra điểm. Vì giờ cao điểm đã qua nên trang web của trường lúc này tải cũng khá nhanh.

Tra xong cô lập tức báo điểm cho mẹ. Vừa định tiếp tục đi ngủ thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa, hình như có người gọi tên cô.

Là tiếng của Từ Bỉnh Nhiên, hai mắt cô nhắm nghiền nói: “Em ngủ rồi.”

Từ Bỉnh Nhiên đẩy cửa đi vào thì thấy cô đang đeo bịt mắt ngủ, anh cố ý hỏi: “Ngủ rồi?”

“Sắp ngủ rồi.”

Từ Bỉnh Nhiên cảm thấy hơi buồn cười: “Đi ăn cơm thôi.”

Mẹ Hạ có gọi điện thoại cho anh, nhờ anh đừng để cô ngủ nữa, có gì dẫn cô đi ăn sáng giúp bà. Bởi vì thói quen ăn uống ngủ nghỉ của Hạ Thính Nam không được tốt cho lắm thành ra tuổi còn trẻ mà đã bị đau dạ dày.

Hạ Thính Nam nghe vậy bực bội rời giường. Sau đó, Từ Bỉnh Nhiên dẫn cô đến quán mì dưới lầu, nhưng vì vừa mới thức dậy, dạ dày cô còn chưa hoạt động, mới ăn mấy miếng cô đã nói mình no rồi.

Đột nhiên nhớ ra gần đây tâm trạng của Từ Bỉnh Nhiên không được tốt lắm, cô len lén nhìn anh.

Từ Bỉnh Nhiên: “No rồi thì đừng ăn nữa.”

Đôi mắt Hạ Thính Nam nhìn bát mì, khó xử nói: “Như thế có hơi lãng phí, anh ăn được nữa không?”

Từ Bỉnh Nhiên nhìn tô mì cô đã ăn mất một nửa, trầm mặc một chút: “Toàn là nước miếng của em, không ăn.”

“Không ăn thì đổ đi.”

Trời bắt đầu nóng lên. Bên ngoài cửa tiệm, ánh nắng đã trải dài.

Từ Bỉnh Nhiên nghe cô nói tiếp: “Điểm thi lần này của em không hề thấp.”

Hạ Thính Nam: “Từ Bỉnh Nhiên, em muốn được anh thưởng.”

“Không có.”

Từ Bỉnh Nhiên không có nghĩa vụ phải tặng quà cho cô, vả lại anh cũng đã dẫn cô đi ăn lẩu rồi, còn cùng cô đi hát Karaoke nữa.

Ngay khi ấy, Hạ Thính Nam không nghĩ Từ Bỉnh Nhiên lại vô tình như vậy, nói không có là không có thật, mãi cho đến khi kỳ nghỉ qua đi thì cô cũng đã lên cấp ba, cũng không hề thấy bóng dáng một món quà nào của anh. Song vì những cố gắng của cô mà bố mẹ Hạ cũng có động tĩnh, hai người mua cho một chiếc máy chơi game mới,  thế nên không cần phải vụng trộm chơi ké Từ Bỉnh Nhiên nữa rồi.

Vì vậy, mùa hè này cứ như giọt sương buổi sớm, đợi nắng lên liền biến mất.

Vì quá đam mê chơi game, Hạ Thính Nam còn không thèm đi tìm Từ Bỉnh Nhiên,.Từ Bỉnh Nhiên lại đến tìm vài lần, thấy mải chơi game mà làm lơ mình, anh đành đen mặt rời đi.

Cuối cùng cũng có một lần Hạ Thính Nam kéo anh lại.

“Sao anh cứ vừa tới lại đi luôn thế.”  đặt máy chơi game xuống chân, ngồi dưới đất rồi dựa vào giường nhìn anh.

Từ Bỉnh Nhiên hất tay ra, nhìn xuống dưới: “Anh thấy em bận.”

Hạ Thính Nam giải thích nói: “Em không bận, em sợ anh bận á.”

Từ Bỉnh Nhiên nhìn cô nhưng không nói gì.

Hạ Thính Nam tưởng anh giận, vội vàng ôm chân anh, không cho anh đi.

Từ Bỉnh Nhiên chỉ cảm thấy có cái gì đó mềm mềm bám chặt lấy chân mình, anh cúi người định kéo cô ra. Hạ Thính Nam nghiêng người né tránh, áo ngủ mắc vào quần của Từ Bình Nhiên, lộ ra phần bụng cùng với một ít da thịt phía trên bụng.

Không hề thấy có một lớp bảo vệ nào.

Anh giật mình nhìn chằm chằm Hạ Thính Nam một lúc. Ánh mắt kỳ lạ.

Hạ Thính Nam ngơ ngác: “Làm sao vậy?”

“Em…” Từ Bỉnh Nhiên dừng lại, sau đó quay đầu đi: “Không có chuyện gì đâu.”

Hạ Thính Nam lại kéo anh, muốn Từ Bỉnh Nhiên ngồi xuống nói chuyện với mình.

Anh không nhiều lời nữa, hơi dùng sức đẩy cô ra rồi mới ngồi xuống chơi chung với cô, bả vai hai người dựa gần vào nhau, đầu cũng rất gần, anh nhìn chằm chằm vào máy chơi game trong tay Hạ Thính Nam.

Từ Bỉnh Nhiên cũng không quá thích mấy thứ này, bình thường anh cũng chỉ chơi vài ván với Chương Hựu Trình, nhưng mà cũng chỉ là chơi cho vui thôi, những kỹ năng anh biết đều đến từ Hạ Thính Nam.

Hạ Thính Nam là người cả thèm chóng chán, trước kia thích xếp gỗ, sống chết cũng phải chơi cho thỏa thích, cứ như cả thế giới của cô chỉ có mỗi trò xếp gỗ. Tuy nhiên, một khi đã cô mất hứng thú thì sẽ hoàn toàn không thèm để ý, thậm chí không ngoảnh đầu nhìn lại, có cho cũng không thèm.

Cứ như cô đã từ bỏ xếp gỗ rồi.

Nếu Hạ Thính Nam thích một bài hát thì sẽ nghe đi nghe lại đến khi Từ Bỉnh Nhiên đã có thể hát trơn tru rồi vẫn còn nghe. Sau đó, đột nhiên Từ Bỉnh Nhiên sẽ phát hiện ra cô lại đang nghe đi nghe lại một bài hát khác, không bao giờ mở lại bài hát kia nữa.

Một thói quen vô cùng kỳ quặc.

Từ Bỉnh Nhiên nghĩ thầm.

Như trước đây, khi cô chưa có máy chơi game, cô sẽ thường xuyên tìm Từ Bỉnh Nhiên, dù mục đích chỉ là cái máy chơi game thôi. Nhưng sau khi cô đã có thứ đồ chơi khác rồi, thứ cũ sẽ bị vứt vào trong góc, không còn được thấy ánh mặt trời.

Hạ Thính Nam thấy Từ Bỉnh Nhiên tập trung ánh nhìn vào một chỗ, cô khó hiểu nhìn theo, nhìn chiếc rương chứa mấy đồ lặt vặt, bên trong có một cái xe đua đồ chơi và một ít gỗ xếp nho nhỏ.

Hạ Thính Nam: “Anh đang nhìn cái rương đấy à?”

Từ Bỉnh Nhiên: “Ừ” một tiếng.

Cô nghĩ nghĩ, nói: “Cái rương đó đựng vài món đồ chơi lúc nhỏ, cũng chưa hư hỏng gì, em đang định sửa soạn lại một chút rồi đem tặng.”

Từ Bỉnh Nhiên dời mắt: “Ừ tặng đi, để đó cũng không ai chơi.”

Từ Bỉnh Nhiên nói vậy càng khiến cô thấy mấy món đồ chơi này thật vô dụng, đã sớm qua tuổi chơi mấy thứ này rồi, để cũng chật, nên cô quyết định mai đưa cho mẹ mang tặng người ta.

Cho đến một ngày nọ, khi một rương đồ chơi đã bị mang đi rồi, Hạ Thính Nam mới chợt nhớ ra, cái xe đua đồ chơi kia là của Từ Bỉnh Nhiên, là đồ chơi của anh lúc bé, sau này tặng cho cô.

-

Tác giả có lời muốn nói:

Từ Bỉnh Nhiên bị giày vò T__T


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin