ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Edit: Jiang

Beta: P.Ann



Lúc đó Hạ Thính Nam cũng không ngờ rằng Từ Bỉnh Nhiên nói hai năm thì đúng là hai năm thật.

Cô có nghĩ cũng không nghĩ tới đó là sự thật.


Rõ ràng lúc trước nói năm hai mới bắt đầu bận, kết quả, một tuần trước khi kì nghỉ hè của năm nhất kết thúc chỉ kịp cùng Hạ Thính Nam đi công viên nước một lần.

Thực ra kỹ năng bơi của Hạ Thính Nam cũng không tốt, lần cuối cùng bơi là lúc học tiểu học, lúc Từ Bỉnh Nhiên đi bơi cô cũng đi theo.


Nhớ mang máng ngày hôm đó trời nhiều mây, người trên đường không che ô cũng không dơ tay che nắng, mỗi người đều mang theo nụ cười trên môi, như thể trời nhiều mây chính là thời tiết đẹp nhất trên thế giới vậy.


Hạ Thính Nam hào hứng đi bên cạnh Từ Bỉnh Nhiên, nhưng Từ Bỉnh Nhiên đối với việc dẫn Hạ Thính Nam cùng đi bơi không hào hứng lắm, thậm chí còn cảm thấy có chút phiền, bởi vì anh còn phải trông chừng cô.

Hạ Thính Nam kéo kéo góc áo anh, một lần, hai lần, ba lần.....


Từ Bỉnh Nhiên cuối cùng cũng quay đầu, mặt không chút thay đổi nhìn cô: "Sao thế?"


Hạ Thính Nam: "Em không mang theo áo tắm."

"Vậy sao em lại đến đây?" 


"Em ở nhà rất chán....."


Từ Bỉnh Nhiên hít sâu một hơi, quay người lại nắm lấy tay cô, dẫn cô đi tới cửa hàng bán đồ tắm ở bên cạnh, tiện  tay cầm một bộ đồ bơi cho trẻ em đưa cho cô.

Nhưng Hạ Thính Nam không thích bộ mà anh chọn.


Từ Bỉnh Nhiên nghiêm mặt nói với cô là đồ của nam và nữ không giống nhau, Hạ Thính nam nghe xong cau mày cả nửa ngày mới nhận lấy.


Lúc vào hồ bơi, Hạ Thính Nam liền giống như đồ chơi được lên dây cót, ở khu nước nông chạy tới chạy lui, sau khi chơi chán ở khu nước nông liền đi đến khu nước sâu, Từ Bỉnh Nhiên đương nhiên không đồng ý, vì thế cô thừa dịp anh không chú ý liền chạy đi, cuối cùng lại vì bị chuột rút mà sặc nước.


Lúc Từ Bỉnh Nhiên phát hiện không thấy Hạ Thính Nam đâu, trong nháy mắt đó trái tim như ngừng đập, may thay khi nước sâu có rất nhiều người lớn, thấy cô giãy dụa liền đi tới vớt cô lên, nếu không bây giờ Hạ Thính Nam sao có thể tiếp tục làm phiền Từ Bỉnh Nhiên nữa.


Ngày đó, Từ Bỉnh Nhiên vẫn còn nhỏ, từ đầu tới cuối đều cực kỳ mệt mỏi, còn có một chút hoảng hốt không nói nên lời, trên đường về nhà ánh mắt một khắc cũng chưa rời khỏi Hạ Thính Nam.


Mà Hạ Thính Nam cũng rất mệt, cảm thấy nước là một cái gì đó cực kỳ đáng sợ, từ đó về sau cũng không đi công viên nước nữa, kể cả lúc thi tuyển sinh đầu vào cũng không chọn môn bơi, cho dù nó chỉ cần nhẹ nhàng là có thể đạt điểm tối đa.


Nhưng mà lúc này ở công viên nước Hạ Thính Nam cuối cùng cũng vượt qua được bóng ma tâm lý, hai người bọn họ đều rất vui vẻ, dưới sự trợ giúp của Từ Bỉnh Nhiên, cô đã có thể bơi kiểu chó trong nước, tuy rằng tư thế khá khó coi, nhưng ít ra cũng được coi là biết bơi, không đến mức rơi xuống nước chết đuối.


Từ sau thời gian đó, Từ Bỉnh Nhiên cũng chưa gặp lại Hạ Thính Nam, hầu như mỗi khi đến kỳ nghỉ đều sẽ có những hoạt động quy mô lớn, học viên của học viện cảnh sát lúc này bị điều đi giữ gìn an ninh trật tự, nhiệm vụ theo thông lệ, tuy rằng có thể tích lũy được kinh nghiệm, tăng cường sức mạnh, nhưng căn bản không có thời gian nghỉ ngơi.


Đoạn thời gian đó mọi người ngay cả khi có tiết học cũng không tới, vì để làm tốt giai đoạn chuẩn bị trước, bọn họ luân phiên canh gác, kiểm tra thiết bị chữa cháy và các địa điểm vui chơi giải trí, mỗi ngày dầm mưa dãi nắng từ sáng sớm đến tối muộn, nhưng cái này cũng chưa tính là mệt, hoạt động tổ chức cùng ngày là mệt nhất, thi hành nhiệm vụ cả ngày, mỗi ngày quần áo đều ẩm ướt, chân cũng dường như không còn là chân của chính mình nữa, cực kỳ vất vả.


Những lúc như thế này, Từ Bỉnh Nhiên càng nhớ Hạ Thính Nam hơn.

Anh không phải là không bớt chút thời gian xin nghỉ phép về thăm nhà, nhưng mấy ngày nay mẹ Hạ lại phá lệ cùng Hạ Thính Nam đi du lịch, vì thế Từ Bỉnh Nhiên chỉ kịp cùng bố Hạ gặp mặt một lần rồi rời đi, chỉ để lại một ít quà ở nhà họ Hạ.


Sau đó vài lần, anh đặc biệt thông báo với Hạ Thính Nam rằng mình sẽ trở về, Hạ Thính Nam nghe được tin tức liền thề sẽ đi đón anh ở sân bay, kết quả là chỗ Từ Bỉnh Nhiên có việc gấp không thể đi được, không thể trở về.


Đến nước này, Từ Bỉnh Nhiên chỉ có thể nói là anh và Hạ Thính Nam không có duyên phận, thứ duy nhất đúng giờ chỉ có ngày lễ Tết và quà sinh nhật.


Trần Thiến hỏi Hạ Thính Nam: "Gần đây không nghe thấy cậu nhắc tới anh cậu nha."


Hạ Thính Nam trả lời: "Anh ấy học đại học, bận rộn nhiều việc, tớ cũng lâu rồi chưa gặp anh ấy."


Trần Thiến phát ra tiếng hâm mộ: "Thành tích của anh ấy chắc là tốt lắm, nhất định có thể tiến xa." Lúc cô nhận được điểm thi đại học liền hoàn toàn được giải phóng, đại học chính là nơi tạp nham hỗn độn.


"Thành tích của anh ấy từ trước đến nay vẫn rất tốt.’’


Hạ Thính Nam vẫn biết Từ Bỉnh Nhiên xuất sắc, bất kể là chủ quan hay khách quan, anh chính là người ưu tú nhất mà cô từng tiếp xúc, giống như tất cả mọi thứ tốt đẹp trên đời đều được ban cho Từ Bỉnh Nhiên, đẹp trai, thông minh, biết quan tâm người khác..... Cô mơ hồ không thể tìm thấy khuyết điểm nào trên người anh, ngay cả tính cách trầm lặng cũng là một ưu điểm.


"Xem ra tớ cũng phải cố gắng hơn một chút." Cô nằm lên bàn, đè lên đề thi.

Bạn cùng bàn mắng cô: "Sắp tới phải thi rồi, bây giờ nói lời này có phải là quá muộn rồi không."


Hạ Thính Nam thật sự không phải là không cố gắng học hành, nhưng đọc tiểu thuyết lướt Weibo cô có thể đọc một hiểu mười, mỗi chữ sẽ khắc sâu vào trong đầu, nhưng đến lúc đọc sách giáo khoa, não cô lại phát ra tín hiệu muốn đi ngủ, so với rađa trên xe còn nhạy hơn. 


Cô cảm thấy cô đã cố hết sức rồi, dạo này mỗi khi Trần Thiến gọi cô đi ra ngoài ăn cái gì đó hoặc là rủ cô chơi game cô đều một mực từ chối, cương quyết nói rằng mình phải học bài thậm chí cô còn xem hết những ghi chép mà Từ Bỉnh Nhiên ghi lại lúc trước, miễn cưỡng coi như có tiến bộ, tuy rằng thành tích bây giờ không tốt lắm, nhưng suy cho cùng cũng không phải là quá thấp.

Gần đây Từ Bỉnh Nhiên cũng rất quan tâm cô, buổi tối nếu có thời gian sẽ video call với cô một chút, anh biết Hạ Thính Nam có chút căng thẳng, lúc trước khi anh thi đại học Hạ Thính Nam đã căng thẳng như vậy rồi, huống chi bây giờ người thi là cô.


"Từ Bỉnh Nhiên, khi nào thì anh về?"


"....Nghỉ hè anh phải tập luyện."


"Được rồi được rồi."


Hạ Thính Nam nhìn Từ Bỉnh Nhiên trong màn hình điện thoại, bỗng nhiên nghe anh nói: "Hay là thi xong em tới chỗ anh chơi nhé?" 


Cô bỗng nhiên hăng hái đứng lên, tất cả mọi sự căng thẳng đều biến mất trong nháy mắt: "Sau khi em thi xong còn được nghỉ ba tháng, em muốn đi du lịch."


Bạn cùng phòng Trần Nam từ phía sau Từ Bỉnh Nhiên đi tới, đột nhiên ghé sát vào: "Lại cùng tiểu mỹ nữ nói chuyện à."


Từ Bỉnh Nhiên nhanh chóng hạ điện thoại xuống, nhướng mày nhìn anh ta: "Mặc quần áo vào."


Trần Nam bĩu môi, hạ giọng nói: "Từ Bỉnh Nhiên, đừng sợ hãi, thích người ta thì cứ chạy đến nói, nếu không sẽ bị người khác cướp mất đó."


Từ Bỉnh Nhiên không nói lời nào, cầm di động ra ngoài.

Hạ Thính Nam cười hì hì: "Dáng người bạn cùng phòng của anh đẹp thật đấy."


Từ Bỉnh Nhiên: ".....Dáng người anh cũng đẹp lắm."


"Thật sao? Em không tin."


Trần Nam thấy Từ Bỉnh Nam từ ngoài cửa đi vào, kinh ngạc quay đầu nhìn anh.

Từ Bỉnh Nhiên làm như không thấy, đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Anh đóng cửa, do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn đối diện với màn hình điện thoại rồi vén áo lên làm lộ ra mấy khối cơ bụng rõ ràng.


Hạ Thính Nam rất nể mặt "Oa" một tiếng, "Đợi chút, em vẫn chưa nhìn rõ."


Từ Bỉnh Nhiên lại vén áo lên.


"Haiz, thật muốn sờ thử, chờ khi nào anh về thì cho em sờ thử nhé."


Từ Bỉnh Nhiên không nhìn thẳng cô, nhưng lỗ tai có chút hồng hồng.

Trần Nam thấy Từ Bỉnh Nhiên vừa mới đi vào phòng vệ sinh lại đi ra, lỗ tai còn có chút phiếm hồng, biểu cảm càng thêm kinh ngạc.


Từ Bỉnh Nhiên vẫn làm như không thấy giống lúc trước, một lần nữa đi ra khỏi phòng ngủ, đến ban công bên cạnh.

Bên này có thể nhìn thấy bầu trời đen kịt một mảng, chỉ có lác đác vài ngôi sao.


Anh không biết thời tiết chỗ Hạ Thính Nam có giống chỗ này không, bởi vì anh chỉ nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Thính Nam chiếm trọn màn hình nhưng anh cũng không quan tâm thời tiết thế nào lắm, anh chỉ quan tâm Hạ Thính Nam mà thôi.


Anh nói: "Hạ Thính Nam, chúc em thi tốt."

Anh rất nhớ em.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin