ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Editor: Bối Dao

Beta: P.Ann


Chương 4 - "Em ấy muốn hát nên cậu liền đi với em ấy đến?" - "Còn không thì sao?"


Trên chiếc bàn hình chữ nhật ngồi vây quanh mười mấy người, trước mặt bọn họ là hai chiếc nồi đang sôi, khói bốc lên nghi ngút. Hạ Thính Nam ngồi ở một đầu bên này, căn bản là không nhìn thấy mặt của người ngồi ở đầu bên kia.


Người nhiều thì ắt sẽ phải chen chúc nhau, cánh tay phải gần sát vào người bên cạnh, Hạ Thính Nam không quen biết người bên cạnh này, cô ngồi nghiêng sang một bên sát vào người Từ Bỉnh Nhiên.


Từ Bỉnh Nhiên nhanh chóng dịch sang bên  khác: "Đừng chen, nóng"


Khóe môi Hạ Thính Nam hạ xuống, cảm thấy anh quá vô tình, vì thế mà một lúc sau cũng không nói chuyện, im lặng để biểu đạt bản thân đang không vui.


Người phát hiện đầu tiên ngược lại là Thang Xảo Xảo, cô hỏi: "Em gái cậu làm sao vậy?"


Tuy bọn họ chưa từng nghe qua là Từ Bỉnh Nhiên còn có em gái, nhưng Chương Hựu Trình vừa mới gọi Hạ Thính Nam là em gái, hơn nữa Hạ Thính Nam thật sự là lớn lên quá nhỏ bé, đứng bên cạnh Từ Bỉnh Nhiên đối lập quá rõ ràng, mọi người ai nấy cũng  đều có chút thiện cảm với cô bé này.


"Em gái cậu tên gì vậy?" Có người lên tiếng hỏi.


Từ Bỉnh Nhiên: "Hạ Thính Nam"


Hạ Thính Nam không nhìn anh.


"Là em họ sao? Thính Nam, Thính Nam, em bao nhiêu tuổi rồi?" Có một bạn học nữ hoạt bát hỏi cô.


Hạ Thính Nam bị cô gái đó gọi đến mức có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng trả lời cô ấy: "Lớp 9 ạ"


Mọi người cùng lộ ra biểu cảm kinh ngạc.


Sao Từ Bỉnh Nhiên lớn lên cao thế này mà em gái của cậu Lớp 9 rồi còn thấp vậy chứ…


Hạ Thính Nam mà biết bọn họ đang nghĩ gì thì chắc là tức đến mức không nói nên lời mất. Cô chỉ mới mười mấy tuổi thôi mà, còn đang dậy thì đấy.


Bọn họ ăn lẩu xong còn muốn đi KTV hát, Từ Bỉnh Nhiên không muốn đi, anh vốn dĩ không thích mấy loại vui chơi tập thể này, hơn nữa vừa mới ăn lẩu xong, họng có chút không thoải mái.


Nhưng Hạ Thính Nam lại ngược lại với anh, nghe thấy được đi hát hai mắt liền sáng ngời, đến khi nghe thấy Từ Bỉnh Nhiên nói không đi trong nháy mắt ảm đạm lại.


Chọc một chút, lại chọc một chút nữa….


Từ Bỉnh Nhiên sờ sờ cánh tay bị cô chọc đến phát ngứa, quay đầu lại nhìn cô, không hé răng.


Hạ Thính Nam không nhịn được: "Em muốn đi ca hát, đã lâu rồi em không được hát"


Từ Bỉnh Nhiên không định đi theo cô: "Vậy em đi hát đi, anh về đây"


Hạ Thính Nam cũng không biết là vì sao, trong phút chốc nước mắt liền rơi xuống, đứng tại chỗ nhìn Từ Bỉnh Nhiên càng đi càng xa, cảm thấy rất tủi thân.


Cô đã thi xong hết rồi, không có bố mẹ ở bên thì thôi đi, không được đi chơi xa đã đành, thế mà bây giờ đi ca hát Từ Bỉnh Nhiên cũng không đi cùng, cô cũng thật quá thảm mà.


Trên đời này còn ai thảm hơn cô sao, hu hu hu…


Từ Bỉnh Nhiên đưa lưng về phía cô xoa xoa giữa mày, cảm thấy Hạ Thính Nam từ một đứa nhỏ nghịch ngợm trở thành một đứa siêu nghịch ngợm, thuộc tính phiền phức đó vẫn không thay đổi, còn làm người khác đau đầu nữa.


Anh quay lại con đường cũ, hơi cúi người xuống một chút để cho Hạ Thính Nam không cần phải luôn ngửa đầu lên nhìn anh.


Sau đó nhẹ nhàng nắm lấy cằm Hạ Thính Nam, xoay mặt cô nhìn nhìn.


"Hạ Thính Nam, em lớp 9 rồi, nửa năm nữa sẽ là học sinh cấp ba, sao vẫn còn trẻ con như vậy chứ?" Anh rất hoài nghi, học sinh cấp 2 đều là bộ dạng này hết sao? Anh đã quên mất lúc mình còn cấp 2 là bộ dạng gì rồi, đại khái cũng là vùi đầu vào đọc sách.


Anh duỗi tay lau nước mắt đi giúp cô.


Mặt Hạ Thính Nam rất mềm, giống như tất cả đều là collagen vậy, sau khi nước mắt chảy ra còn có chút trơn trượt.


Anh xoa xoa một chút nước mắt trên tay mình, vô cùng đồng ý với câu nói con gái là được làm bằng nước kia.


Hạ Thính Nam nghe xong trong lòng càng buồn bực hơn, rõ ràng ở lớp cô được tính là rất trưởng thành, nhiều nhất cũng chỉ là tính cách không được trầm ổn một tí thôi, sao có thể gọi là trẻ con chứ.


Từ Bỉnh Nhiên yên lặng nhìn cô một lát: "Đi thôi"


Hạ Thính Nam: "Đi đâu?" 


Cổ họng của Từ Bỉnh Nhiên lại bắt đầu ngứa ngứa, tay phải anh cuộn lại đặt ở trước miệng ho hai tiếng, trầm giọng nói: "Đi hát"

---------


"Các cậu sao lại quay lại rồi?" Chương Hựu Trình hỏi.


Từ Bỉnh Nhiên đi đến một góc rồi ngồi xuống, sau đó mới trả lời Chương Hựu Trình: "Em ấy muốn hát"


"Em ấy muốn hát nên cậu liền đi với em ấy đến?"


"Còn không thì sao?"


Chiếc hộp ở trên bàn có đựng mấy đồ ăn vặt và trái cây, giọng của anh không thoải mái, ăn hai miếng dưa ha-mi* để ngăn chặn cơn ho khan từ trong cổ họng.


Chú thích của beta: Dưa Hami là một loại dưa chuột, có nguồn gốc từ Hami, Tân Cương, Trung Quốc. Nó còn được gọi là dưa Hami của Trung Quốc hoặc dưa tuyết. Màu sắc bên ngoài thường từ trắng đến hồng hoặc vàng đến xanh lục. Phần thịt bên trong ngọt và giòn.

Đại khái nó là dưa lưới/ dưa vàng hami :v




Chương Hựu Trình là người duy nhất ở đây biết quan hệ thật sự giữa Từ Bỉnh Nhiên và Hạ Thính Nam, hai người nào có phải anh em gì chứ, đơn giản chỉ là hàng xóm cùng nhau lớn lên mà thôi.


Anh ta hơi chút chần chừ hỏi: "Soái ca Từ, cậu cùng với em gái Thính Nam không phải là…."


Từ Bỉnh Nhiên mặt không có biểu cảm gì ăn đến miếng dưa thứ ba: "Đừng nói bậy"


Chương Hựu Trình nhẹ nhàng thở ra: "Tôi thấy hai người cũng không giống"


Từ Bỉnh Nhiên ngáp một cái.


Anh là bố rất bận, còn Hạ Thính Nam cả bố và mẹ đều bận. Bố Hạ phải thường xuyên trực ca đêm, mẹ Hạ tăng ca đi công tác là chuyện thường ngày. Nhà họ Từ chính là ngôi nhà thứ hai của Hạ Thính Nam, phòng của anh cũng chính là căn căn phòng thứ hai của Hạ Thính Nam.


Thực ra thì mang theo Hạ Thính Nam cũng có chút phiền phức, bởi vì Hạ Thính Nam rất dính người, nhưng nghĩ đến cô thời gian dài không có bố mẹ làm bạn, từ nhỏ đến lớn đều là cùng nhau chơi với anh, vậy thì bám anh ngược lại rất bình thường, hơn nữa anh cũng có chút thành thói quen rồi.


Mọi người đều rất chăm sóc Hạ Thính Nam, rất nhiệt tình đưa micro cho cô. Hạ Thính Nam hát rất vui vẻ, cũng rất sảng khoái, cảm thấy bao buồn bực đều đã bay ra ngoài hết.


Cô quay đầu muốn kéo Từ Bỉnh Nhiên hát cùng: "Bài này chúng ta đều biết"


Từ Bỉnh Nhiên khẽ lắc đầu, yếu hầu bởi vì ho khan mà mang theo chút khàn khàn:  "Anh không hát"


Hạ Thính Nam hơi thất vọng nhưng cũng không miễn cưỡng, rốt cuộc cô cũng nghe ra giọng nói của Từ Bỉnh Nhiên không thoải mái.


Nhìn thấy Hạ Thính Nam uể oải, Thang Xảo Xảo lập tức vỗ vỗ lên người cô: "Chị cũng biết hát, chị hát cùng với em nhé"


Hạ Thính Nam cười rộ lên: "Được nha"


Cô thật sự cảm thấy chị gái nhỏ này lớn lên đã đẹp còn tốt tính nữa.


Hạ Thính Nam hát một bài nữa rồi trả micro lại cho người khác, bản thân lại ngồi bên cạnh Từ Bỉnh Nhiên.


Từ Bỉnh Nhiên: Không hát nữa?


Hạ Thính Nam: Em ngại vì hát nãy giờ rồi.


Từ Bỉnh Nhiên: Phải không?


Hạ Thính Nam: Được rồi, bởi vì em thấy anh ở một mình thật nhàm chán.


Tất cả đều nhàm chán, Từ Bỉnh Nhiên nói không tốt, nhưng thật ra nghe Hạ Thính Nam hát có chút đau khổ, một câu hát có ba từ vào đúng giai điệu là đã cảm tạ trời đất lắm rồi.


Nhưng Hạ Thính Nam chưa bao giờ ngại mất mặt, cô cảm thấy ca hát là một cách để buông thả cảm xúc, vui vẻ là được, giai điệu chỉ là bên ngoài thôi.


Lý luận này làm Từ Bỉnh Nhiên hiếm khi có một lần khó phản bác lại được.


Âm nhạc trong phòng rất lớn, bọn họ phải dựa vào rất gần mới nghe thấy đối phương nói chuyện.


Từ Bỉnh Nhiên nói: Em đi chơi đi, không cần để ý tới anh.


Hạ Thính Nam có chút do dự, tuy là cô bướng bỉnh kéo Từ Bỉnh Nhiên đến, nhưng nhìn thấy Từ Bỉnh Nhiên một mình ngồi trong góc sofa còn những người khác thì vui vẻ với âm nhạc, cô cảm thấy hình ảnh này khiến cô có chút áy náy xen lẫn khó chịu.


Từ Bỉnh Nhiên không biết cô nghĩ gì, nhưng anh thật sự là muốn nghỉ ngơi một lúc cho nên mấy người đến ngồi bên cạnh đều bị anh đuổi đi, duy nhất một người không bị đuổi chỉ có thể là người đang ngồi trước mặt anh - Hạ Thính Nam.


Từ Bỉnh Nhiên kiên nhẫn lặp lại lần nữa: Không cần để ý tới anh.


Nói mặc kệ thì đành mặc kệ vậy, Hạ Thính Nam quay đầu lại vui vui vẻ ca hát với các anh chị, quanh đi quẩn lại âm thanh thường thường truyền đến tai Từ Bỉnh Nhiên.


Họ đã đặt thời gian 3 tiếng, vừa đúng lúc bọn họ cũng tan cuộc, mọi người đều rất vui vẻ. Thang Xảo Xảo đưa cho Hạ Thính Nam một viên chocolate: "Thính Nam, lần sau lại đến chơi cùng nhau nhé"


"Cảm ơn chị ạ"


Hạ Thính Nam chú ý thấy tầm mắt của Thang Xảo Xảo hướng về phía Từ Bỉnh Nhiên vì thế cô cũng nhìn sang, sau đó thì nhìn thấy Từ Bình Nhiên cúi đầu ôm ngực, đã ngủ mất rồi.


Trên chiếc trán có mấy sợi tóc mái rất nhỏ lắc lư trong không trung, gương mặt đẹp đẽ thấp thoáng trong ánh đèn mờ ảo.


Thang Xảo Xảo: "Anh trai em ồn ào như vậy mà cũng ngủ được ấy"


"Ừm…" Hạ Thính Nam đột nhiên có chút hối hận khi bảo Từ Bỉnh Nhiên đến ca hát với mình, cô đi qua nhẹ nhàng đẩy tỉnh Từ Bỉnh Nhiên: "Chúng ta về nhà thôi"


Thang Xảo Xảo do dự một lúc cũng đi qua, nhìn Từ Bỉnh Nhiên chậm rãi tỉnh dậy, sau đó nắm lấy cổ tay Hạ Thính Nam từ từ đứng lên.


Tim đập có chút nhanh, Thang Xảo Xảo cảm thấy Từ Bỉnh Nhiên thật đẹp trai, rõ ràng là diện mạo không phải hoàn hảo, nhưng người lại rất chính trực trầm ổn, là một khí chất nhẹ nhàng yên tĩnh.


Chương Hựu Trình thấy Từ Bỉnh Nhiên đã tỉnh, liền nói: "Vậy hoạt động hôm nay dừng ở đây thôi, giải tán, ai về nhà nấy, ai về tìm mẹ người ấy đi"


Lúc Thang Xảo Xảo rời đi còn cảm thấy lưu luyến, Hạ Thính Nam đếm cô ấy đã quay đầu nhìn Từ Bỉnh Nhiên ít nhất là ba lần rồi.


Cô trộm nhìn Từ Bỉnh Nhiên, phát hiện anh căn bản không nhìn thấy Thang Xảo Xảo ở bên kia, chỉ là đang dụi mắt.


Mặt trời đã xuống một nửa, màu hồng nhạt từ trên bầu trời chiếu xuống, mỗi người đi đường đều cảm nhận được một chút ấm áp. Cô đi song song với Từ Bỉnh Nhiên, định đi đến trạm xe buýt gần đây rồi lên xe quay về.


Hạ Thính Nam lấy điện thoại ra chụp ảnh bầu trời ngay lúc này. Từ Bỉnh Nhiên đứng ở bên cạnh xem cô chụp.


Hạ Thính Nam: "Thật đẹp, có muốn em gửi cho anh một tấm không?"


Từ Bỉnh Nhiên mệt mỏi lắc đầu: "Không cần"


"Sao hôm nay anh muốn ngủ vậy chứ?"


Anh nhắm mắt: "Hôm qua ngủ không được"


Hạ Thính Nam vội vàng nói: "Vậy chúng ta mau về đi, về rồi anh lại ngủ tiếp"


"Ừm"


Sau khi Từ Bỉnh Nhiên tỉnh ngủ, mí mắt phải vẫn luôn giật giật, rời KTV đến nhà vệ sinh rửa sạch mặt, người thì đã tỉnh nhưng mí mắt vẫn cứ giật.


Đi tầm 7 phút bọn họ đã thấy được trạm xe buýt, vô cùng trống trải, căn bản là không có người.


Hạ Thính Nam vui vẻ chạy đến ngồi lên ghế dài, Từ Bỉnh Nhiên cũng chậm rãi đi đến ngồi bên cạnh.


Phía đối diện bọn họ cũng có một trạm xe, là đi hướng ngược lại với xe bên này, người bên kia thế lại rất nhiều.


Một chiếc xe buýt từ từ chạy về phía bên đối diện, cùng lúc đó, chiếc xe buýt mà họ đi cũng từ từ đến gần.


Cô vui mừng quay đầu lại nhìn Từ Bỉnh Nhiên "Xe đến rồi…" Thật là nhanh.


Giây tiếp theo cô ngây ngẩn cả người.


Có thể nói là từ khi Hạ Thính Nam có trí nhớ đến nay chưa từng thấy sắc mặt Từ Bỉnh Nhiên khó coi như vậy, sắc mặt tái nhợt, âm trầm.


Tầm mắt của anh dừng lại ở trạm xe phía đối diện, gắt gao nhìn chằm chằm dòng người đang di chuyển, rồi lại nhìn chăm chú chiếc xe buýt kia cho đến khi nó đi càng ngày càng xa, biến mất sau ngã rẽ.


Hạ Thính Nam hỏi: "Từ Bỉnh Nhiên, anh đang nhìn gì thế?"


Cô nhìn ra xa xa một chút, cũng không thấy có gì cả.


Từ Bỉnh Nhiên cứng đờ người quay đầu lại nhìn cô, há miệng thở dốc nhưng chưa phát ra âm thanh nào đã ngậm chặt miệng lại, khoé môi mím thành một đường thẳng, vẻ đau khổ nhưng lạnh lùng.


Hoàng hôn ở trước mặt bọn họ chiếu đến, trên mặt Từ Bỉnh Nhiên mơ hồ như có một đường ranh giới, một nửa bên mặt được chiếu sáng bởi ánh sáng vô tận, tròng mắt sáng ngời, mà một bên khác lại ẩn trong bóng tối, mang theo cảm giác âm trầm không rõ.


Có một chiếc TV trong cửa hàng ở đằng sau Từ Bỉnh Nhiên, nó đang chiếu đoạn phim ngắn về một con thuyền hỏng bị mắc cạn vắt ngang giữa dòng nước và con đường. Lúc mặt trời mọc lên ở đằng đông, một nửa vui sướng hướng về phía mặt trời, một nửa vặn vẹo trong nước biển.


Hạ Thính Nam đoán rằng cuộc đời của Từ Bỉnh Nhiên cũng lênh đênh như con thuyền buồm trên biển vậy, cũng bắt đầu từ hôm nay đã gặp phải mạch nước ngầm.














 





























Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin