ĐẦU LÂU HOA HỒNG



Vào buổi tối trước khi đi ngủ Từ Bỉnh Nhiên chủ động tìm Hạ Thính Nam, anh đưa cho cô một chiếc đồng hồ đeo tay.


Hạ Thính Nam cầm lấy rồi hỏi: “Cái gì đây?”


  “Món quà sinh nhật.”


Hạ Thính Nam ngẩn người hỏi: “Anh còn nhớ sao?”


Thật ra mấy năm nay cô không tổ chức sinh nhật cho chính mình bởi vì trước lúc đó cô phải đi công tác ở nơi khác, xung quanh không có bạn bè hơn nữa đồng nghiệp của cô cũng không tốt đến mức như vậy.


“Vậy anh đưa sớm quá rồi sao? Sinh nhật của em còn chưa tới.”


Từ Bỉnh Nhiên nói: “Không phải là còn chưa đầy nửa tháng sao.”


Hạ Thính Nam mở ra vừa nhìn thấy lập tức cảm thấy thứ này có chút nóng muốn cất lại trả cho Từ Bỉnh Nhiên.


Cô nói: “Thứ này không phải rất mắc tiền sao?”


“Món quà này bù đắp cho tất cả món quà của mấy năm qua.”


“Có gì mà phải bù đắp chứ, mấy năm nay em cũng chưa từng tặng quà cho anh.”


“Nếu em không muốn nhận thì cứ việc vứt đi.” Anh không muốn những thứ mình đã tặng bị trả lại, nhất là món quà anh đã tặng cho Hạ Thính Nam.


“Đừng, em muốn mà!” Cô lấy đồng hồ ra đeo vào tay mình nhưng một tay lại vụng về: “Cái này có chút hơi khó đeo, tay em như sắp bị chuột rút luôn rồi.”


 Từ Bỉnh Nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng kéo cổ tay cô lại gần rồi anh còn kiên nhẫn giúp cô đeo nó vào cho cô. Móng tay mượt mà, sạch sẽ liên tục đi theo mạch đập của cô, cô không cảm thấy đau chút nào ngược lại còn có cảm giác tê tê.


Hạ Thính Nam đột nhiên rụt tay lại:  “Thôi, lần sau em sẽ đeo nó.”


Từ Bỉnh Nhiên liếc nhìn cô một cái, nắm lấy tay cô tiếp tục điều chỉnh dây đeo.


Hạ Thính Nam cảm thấy bất lực đành phải để mặc cho anh tùy ý điều chỉnh.


Đồng hồ nhìn rất đẹp, cách đây vài năm đây là kiểu dáng mà Hạ Thính Nam rất thích thậm chí cô còn gửi cho bạn bè một vài bức ảnh về nó nhưng thực tế thì thương hiệu của chiếc đồng hồ này không lớn. Trong những trường hợp bình thường hầu hết mọi người sẽ không nghĩ đến mua đồng hồ ở thương hiệu này, nếu bỏ ra một số tiền tương đương thì hoàn toàn có thể mua một chiếc đồng hồ khác xịn hơn, đeo đi nước ngoài người khác sẽ biết ngay là đồng hồ hàng hiệu.


Cô nhíu mày, có chút khó hiểu: “Sao anh lại mua cái này?”


Từ Bỉnh Nhiên: “Đúng lúc nhìn thấy.”


“Hai năm trước anh thực sự thích kiểu dáng như thế này, nó cũng rất thịnh hành vào thời điểm đó.”


“Chà.” Anh nắm tay cô xoay quanh hai lần, sau khi xác nhận xong anh mới buông tay đứng lên.


 Hạ Thính Nam bật đèn trần trong phòng lên, dưới ánh đèn cô cẩn thận nhìn đồng hồ sau đó mỉm cười nói lời cảm ơn với Từ Bỉnh Nhiên.


Vẻ mặt của Từ Bỉnh Nhiên rất nhẹ nhàng như thể anh thực sự chỉ đến để tặng quà cho cô, đưa quà xong sau đó rời đi.


Sau khi Từ Bỉnh Nhiên rời đi, Hạ Thính Nam tháo đồng hồ ra nhìn đi nhìn lại nó một lúc lâu sau đó cất lại vào hộp nhét vào tủ đầu giường.


*


“Thính Nam?”


  Hạ Thính Nam tỉnh lại sau cơn mơ: “Hả? Sao vậy?”


“Sao cô lại thất thần vậy?” Tiền Vân Hội tò mò hỏi cô: “Đi thôi, đã đến giờ ăn cơm rồi.”


Hai người ngồi xuống sau khi chuẩn bị xong món ăn Tiền Vân Hội hiếu kỳ nhìn cô: “Gần đây tôi cảm thấy cậu có vẻ hơi chán nản?”


“Ah—” cô kêu lên một cách chán nản:  “Gần đây tôi không muốn đi làm cũng không phải là vì bận chỉ là cảm thấy rất phiền.”


Tiền Vân Hội an ủi cô: “Đó là tâm lý bình thường của con người trong xã hội bây giờ mà. Sau khoảng thời gian này cậu sẽ yêu thích công việc của mình trở lại thôi”.


“Hy vọng là vậy” cô trả lời.


“Đúng rồi Thính Nam, anh người yêu đẹp trai đó thì như thế nào? Khi nào thì gặp mặt giới thiệu cho tôi?”


Hạ Tử Nam sững sờ: “Thực sự xin lỗi, chuyện này tôi cũng quên mất.”


Một thời gian trước Từ Bỉnh Nhiên đi công tác sau đó hai người xảy ra đủ thứ tình huống kỳ lạ, cô không nhớ là mình đã hứa với Tiền Vân Hội những chuyện gì trước đây.


“Không sao, tôi cũng không vội, tôi cũng vừa mới nhớ ra liền hỏi. ” Tiền Vân vô cùng tự nhiên khoác tay cô: “Vậy mấy ngày nay cậu có rảnh thì hỏi giúp tôi được không?


Cô do dự một chút như là muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn đồng ý nói:  “Được…”


Gần đây cô không đi gặp Từ Bỉnh Nhiên nhiều, trên đường tan sở cũng không gặp anh. Có lẽ là gần đây anh rất bận và không thể tan làm đúng giờ nhưng Hạ Thính Nam có thể Hãy chắc chắn rằng anh không phải đi công tác vì mỗi đêm cô có thể nghe thấy một chút tiếng động từ nhà bên cạnh.


Buổi tối cô trực tiếp gõ cửa phòng Từ Bỉnh Nhiên, anh ra mở cửa thì có chút kinh ngạc.


Anh nói: ” Anh tưởng em chỉ biết nhảy cửa sổ.”


Hạ Thính Nam: “…?”


Phòng khách nhà họ Từ rất trống trải cửa phòng ngủ chính đóng chặt, Từ Bỉnh Nhiên đã lâu không mở cửa nhưng mọi thứ của cha và mẹ anh đều giữ nguyên vẹn, cửa duy nhất mở được ra chính là cửa phòng của Từ Bỉnh Nhiên, từ phòng khách có thể thấy ban công nhỏ.


Từ Bỉnh Nhiên hỏi cô xem có chuyện gì, Hạ Thính Nam muốn mời anh ăn cơm vào ngày mai.


“Sao đột nhiên lại mời anh ăn cơm?” Anh hơi khó hiểu.


 Hạ Thính Nam nói rằng cô muốn báo đáp lòng tốt của anh.


Từ Bỉnh Nhiên: “Anh đối với em thì có công ơn gì chứ?”


“Nhiều quá, em không nói hết được. Anh có muốn đi hay không?” Cô nói thêm: “Có một đồng nghiệp của em đi cùng nữa.”


Từ Bỉnh Nhiên cau mày nhìn cô.


Nàng vẻ mặt tự nhiên: “Đúng lúc cũng muốn mời anh đi ăn cơm nếu anh không thích thì không đi là được.”


Hạ Thính Nam có thể coi là người đã ở trong xã hội nhiều năm như vậy khi còn là nhân viên làm công trong công ty cô đã phải đối mặt với đủ loại áp lực từ ông chủ, nhìn thấy đủ loại âm mưu của đồng nghiệp, mỗi ngày cũng chỉ biết cười cho qua những thứ khác học không được nhưng thật ra học thì cũng không nên nói quá rõ. Cô biết là nếu nói rõ cho Từ Bỉnh Nhiên biết là bữa ăn này là do Tiền Vân Hội muốn biết về anh thì có lẽ anh sẽ không đồng ý đi.


Những ngón tay mảnh khảnh gõ trên ghế sofa mà không phát ra âm thanh nào, sau vài giây Từ Bỉnh Nhiên nói: “Được thôi.”


Hạ Thính Nam cười: “Đã giải quyết xong, đồng nghiệp của em có xe, tối mai bọn em sẽ đến đón anh, anh gửi địa chỉ cho em.”


“Ừm.”


Khi nhiệm vụ hoàn thành cô tự tin về nhà và gửi một tin nhắn cho Tiền Vân Hội rồi cô hẹn cẩn thận.


Tiền Vân Hội gửi rất nhiều biểu tượng cảm xúc về tiếng gà gáy biểu tình sẽ bao nói rằng mình sẽ ngay lập tức đi đắp mặt nạ, vào ngày mai sẽ trang điểm thật tinh xảo.


 Hạ Thính Nam bị cô làm cười đến chết mất.


Ngày hôm sau, khi đi làm Tiền Vân Hội vẫn luôn chờ đến khi tan sở, thậm chí còn cảm thấy bữa trưa thật nhạt nhẽo nếu ăn quá nhiều sẽ bụng sẽ to, ăn quá ít thì sợ chiều sẽ đói bụng đến ngất.


Cô nói:  “Thính Nam, tối nay tôi sẽ bước vào chế độ thục nữ, nếu bốn chiếc răng cửa của tôi lộ ra cậu phải đá mạnh vào tôi, không sao đâu tôi không sợ đau.”


Hạ Thính Nam khóe miệng giật giật: “Thực sự là không cần thiết.”


Sau khi tan sở, Tiền Vân Hội đã thay chiếc quần ngắn đơn giản thành một chiếc váy bó sát hông gợi cảm.


“Ồ cậu nói xem tôi mặc như vậy đã được chưa, tôi quên hỏi cậu là anh ta thích kiểu ăn mặc như thế nào.”


Cô vẻ mặt nghiêm lại: “Mặc bình thường là được rồi.”


Tiểu Vân Hội gãi đầu: “Tôi như vậy không phải cũng rất bình thường sao?”


Nhìn thân hình gợi cảm phía trước và phía sau của cô Hạ Thính Nam không biết phải trả lời như thế nào.


“Thôi kệ đi, cứ như vậy đi, biết đâu hôm nay soái ca thay đổi khẩu vị thì sao.” Tiền Vân Hội quay chìa khóa xe: “ĐI! THEO TÔI!”


Cô dựng ngón tay cái: “Vân tỷ rất phong cách.”


Ở phía bên kia, Từ Bỉnh Nhiên vẫn đang trò chuyện nghe các đàn anh hướng dẫn.


“Bỉnh Nhiên để tôi nói cho cậu biết chuyện này phải chia nhỏ phân tích! Rõ ràng là …”


Từ Bỉnh Nhiên gật đầu đồng ý sau đó liếc nhìn đồng hồ đeo tay nói: “Anh, tối nay em có việc phải đi trước.”


“Có bạn gái sao? Thật hiếm khi tan làm sớm như vậy.”


Anh nói không phải.


Lúc này Hạ Thính Nam nhắn tin hỏi anh đang ở đâu, bọn họ đã tới cửa rồi bảo vệ cũng không cho dừng xe.


Từ Bỉnh Nhiên ngẩng đầu ra hiệu với những người khác bảo: “Tôi đi trước.”


“Đi, đi đi.” Mọi người nhìn Từ Bỉnh Nhiên vẻ mặt đắc ý, rốt cuộc ai cũng thích thế hệ trẻ nghiêm túc, đẹp trai, tuấn tú, lễ phép.


Anh trở lại phòng ngủ thay đồng phục thành quần áo của mình rồi vội vã xuống lầu.


Xe của Tiền Vân Hội rất dễ thấy, một chiếc Audi màu trắng mở cửa sổ phía sau, Hạ Thính Nam đang ngó đầu nhìn chằm chằm vào người ra cửa.


Từ Bỉnh Nhiên dần dần đi chậm lại sau đó nhìn thấy Hạ Thính Nam vẫy tay với mình.


Anh cau mày tiến lại gần chiếc xe.


Hạ Thính Nam nói, “Từ Bỉnh Nhiên, anh ngồi ở phía trước đi.”


Cho dù cô không nói, Từ Bỉnh Nhiên vẫn sẽ ngồi ở phía trước bởi vì cô chỉ cho anh lựa chọn này nên anh và Hạ Thính Nam không thể ngồi ở phía sau mà để Tiền Vân Hội làm tài xế.


Anh ngồi vào ghế phụ, Tiền Vân Hội gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó anh thắt dây an toàn tầm mắt về phía trên bên trái nhìn Hạ Thính Nam trong gương chiếu hậu rồi từ từ thu lại ánh mắt.


Tiền Vân Hội chuyển tay lái rồi chào hỏi anh: “Xin chào anh chàng đẹp trai, tôi tên là Tiền Vân Hội.”


“Xin chào, Từ Bỉnh Nhiên.”


Chiếc xe lướt êm ru lăn trên đường, điểm đến là một trung tâm mua sắm cách đó không xa, vào giờ cao điểm đường có phần tắc nghẽn chiếc xe từ từ phanh gấp.


“Anh chàng đẹp trai, tôi nghe nói rằng anh hơn Thính Nam hai tuổi.”


Anh lịch sự trả lời Tiền Vân Hội: “Vâng.”


“Sau đó làm sao mà gặp được nhau?”


“Hạ Thính Nam không có nói gì sao?” Hắn vẻ mặt không vui.


“À à à, Thính Nam hình như có nhắc tới, là hàng xóm sao?”


Từ Bỉnh Nhiên lại giương mắt lên nhìn, ánh mắt từ góc độ này đặc biệt sắc bén, ánh mắt dừng lại trên người Hạ Thính Nam trong kính chiếu hậu.


Anh trầm giọng hỏi: “Cô ấy nói vậy sao?”

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin