ĐẦU LÂU HOA HỒNG


Edit: Jiang


Beta: JessHee


Hạ Thính Nam nói xong câu đó, Từ Bỉnh Nhiên có chút ngẩn ra.


Anh hỏi: “Em nói cái gì?”


Hạ Thính Nam lặp lại một lần nữa.


Từ Bỉnh Nhiên im lặng vài giây, lại hỏi: “Em nói gì cơ?”


Hạ Thính Nam:……


Giả bộ không nghe thấy cũng không phải giả bộ như thế!


Trong lúc tức giận, cô dùng tốc độ nhanh nhất để chạy, không nhìn thấy biểu cảm của Từ Bỉnh Nhiên, tuyệt đối không thừa nhận sự xấu hổ đang lan dần khắp người mình.


Giống như có kiến đang bò trên người vậy.


Về đến nhà cô mới gửi tin nhắn cho Tiền Vân Hội.


Tiền Vân Hội: Sao em lại nhát đến nỗi bỏ chạy như thế chứ! Nghe chị, Từ Bỉnh Nhiên tuyệt đối là còn thích em, ánh mắt cứ dính chặt trên người em như thế, chẳng thèm nhìn ai khác kia.


Nhìn không ra nha, Hạ Thính Nam lại có phúc khí như vậy, vớ được phải một anh chàng đẹp trai như thế.


Tiền Vân Hội: Sao lại chưa trả lời? Không phải cãi nhau rồi đấy chứ? 


Hạ Thính Nam: Không cãi nhau…..


Hạ Thính Nam ngồi tự hỏi, càng nghĩ lại càng tức giận, cũng không biết tức giận cái gì, không biết là giận mình hay là giận Từ Bỉnh Nhiên, cô dùng sức đập vào gối, vào gối, có thể đập vào cái gì liền đập vào cái đó, giống như người khổng lồ, sức lực vô hạn.


Lúc này mẹ Hạ đột nhiên đẩy cửa vào: “Ầm ĩ cái gì thế? Không phải con nói ra ngoài ăn cơm với Từ Bỉnh Nhiên và đồng nghiệp sao, về lúc nào thế? Cái giường này có thù oán gì với con sao, nếu không thích thì mẹ đổi giường khác cho con, đúng lúc cái giường này cũng cũ rồi, vài hôm trước mẹ thấy có một cái giường, rất hợp với con…..”


Cô dừng động tác lại, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, ngắt lời mẹ Hạ: “Không phải, vừa rồi con ngứa tay thôi.” 


Mẹ Hạ liếc cô một cái, “Đúng là thần kinh.”


“Dì.” Từ Bỉnh Nhiên bỗng xuất hiện ở ngoài cửa, 


“Nhà dì không khóa cửa.” 


Tim Hạ Thính Nam ngừng đập một chút.


A…. Lúc nãy về vội quá, quên đóng cửa rồi…..


Mẹ Hạ nhìn Hạ Thính Nam với ánh mắt trách cứ, “Lúc nào cũng vội vội vàng vàng, cửa cũng không đóng, nếu như có trộm vào thì sao? Cũng may là có Từ Bỉnh Nhiên.” Giọng điệu từ ghét bỏ chuyển thành yêu thương.


Hạ Thính Nam là được nhặt về, Từ Bỉnh Nhiên mới là con ruột.


Từ Bỉnh Nhiên bước vào phòng cô, thấy cô không có chút gì gọi là suy sụp, mắt sáng long lanh.


Mẹ Hạ hỏi: “Bỉnh Nhiên, tâm trạng hôm nay không tồi, có chuyện tốt gì sao?” Từ Bỉnh Nhiên vừa định trả lời thì bị Hạ Thính Nam nói chen vào: “Mẹ, con có chút chuyện muốn thảo luận với Từ Bỉnh Nhiên, mẹ ra ngoài trước nhé.”


“Tán gẫu thì tán gẫu đi, còn bày đặt thảo luận cái gì, nói nghe hay quá nhỉ.” Mẹ Hạ tỏ vẻ ghét bỏ, khoát tay, “Bỏ đi bỏ đi, mẹ về phòng ngủ đây, ngày mai còn phải đi làm, hai đứa đừng nói chuyện quá muộn, nhất là con đó Hạ Thính Nam, công việc của Bỉnh Nhiên rất bận rộn, nói nhanh rồi đi ngủ, biết chưa!”


“Con biết rồi!”


Mẹ Hạ vừa đi, cô liền đi ra khóa cửa phòng lại.


Từ Bỉnh Nhiên tự nhiên ngồi xuống giường của cô, nhìn Hạ Thính Nam đi tới đi lui trong phòng.


Đi đi lại lại hai vòng, cảm giác không còn gượng gạo nữa, Hạ Thính Nam mới hắng giọng, nói: Từ Bỉnh Nhiên, em…


Từ Bỉnh Nhiên: Hả.


Cô nghẹn lời: Em chỉ gọi thế thôi, không cần phải đáp lại.


Từ Bỉnh Nhiên:  Anh muốn đáp lại.


Hạ Thính Nam: Thôi được……


Trong phòng im lặng trong chốc lát, Hạ Thính Nam vò đầu bứt tai, lại có chút không dám.


Thần sắc Từ Bỉnh Nhiên bình thường: “Em cứ nói đi, không sao.”


“Em nghĩ chuyện này khoan hẵng nói.” Tốc độ nói rất nhanh, Hạ Thính Nam còn băn khoăn, nói thử liền thử, bên trong còn có rất nhiều nhân tố phức tạp, kết cục như thế nào không ai biết, cho nên cô không muốn quá nhiều người biết, nhất là ba mẹ, không muốn bọn họ lo lắng cho hai người.


Từ Bỉnh Nhiên không có gì gọi là kinh ngạc, trực tiếp gật đầu nói được.


Vạn sự khởi đầu nan, Tử Bỉnh Nhiên nghĩ, yêu đương không công khai như thế này ít ra còn tốt hơn là không yêu đương, đưa tay ra nắm lấy tay cô, Hạ Thính Nam không né tránh, để mặc anh nắm chạy tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve.


Tay Hạ Thính Nam không còn mập mạp như hồi xưa nữa mà trở nên mảnh mai hơn, nhưng móng tay vẫn tròn trịa như thế, anh vuốt theo đường thẳng từ đầu ngón tay, xuống tới khe hở giữa các ngón tay, sau đó đến lòng bàn tay, đường chỉ tay vẫn như lúc trước khiến Từ Bỉnh Nhiên nhìn có chút xuất thần.


Mười ngón tay chậm rãi đan vào nhau, rồi lại từ từ mở ra, độ ấm trên tay Từ Bỉnh Nhiên đều truyền qua tay cô.


Cảm giác tê dại truyền từ sống lưng lên tới đầu.


Trước kia lúc Từ Bỉnh Nhiên vuốt ve tay cô cũng là tình cảm như thế này sao? Hay là do cô suy nghĩ nhiều quá?


“Ting ting.” Di động vang lên.


Hạ Thính Nam ra vẻ bình tĩnh rút tay về, lấy điện thoại chỗ đầu giường.


Tiền Vân Hội: Không cãi nhau? Vậy là làm hòa rồ, chị hiểu rồi.


Tiền Vân Hội: Sao lại không trả lời nữa rồi?


Tiền Vân Hội: Bị ăn sạch sẽ rồi sao?


Từ Bỉnh Nhiên hỏi cô sao thế.


Hạ Thính Nam nói: “Không sao, chỉ là chị Vân Hội hỏi em, ừm…..”


Cô lại nói lắp rồi.


Từ Bỉnh Nhiên nghiêng người, nhìn thoáng qua di động, biểu cảm có chút kỳ quái.


Anh đính chính: “……Anh không gấp như thế.”


Hạ Thính Nam sụp đổ: “Đại ca à, anh im đi được không.”


Từ Bỉnh Nhiên buồn cười đưa tay ra ôm cô, cảm nhận được cơ thể cô cứng ngắc, liền chậm rãi buông cô ra.


Hạ Thính Nam sờ sờ cổ, muốn mình tỉnh táo hơn một chút.


Chẳng lẽ đây là cảm giác khi yêu đương sao? Cô là sói xám thì anh ấy chính là cừu vui vẻ, cô là Hồ Đồ Đồ thì anh chính là Ngưu gia gia, cô là cậu bé bọt biển thì anh chính là bạch tuộc


Anh trai….


Cô cố gắng tẩy não chính mình, nhưng lại thất bại.


Hai người im lặng ngồi trên giường một chút, Hạ Thính Nam hoảng hốt cảm thấy mình giống như yêu sớm hồi trung học, vừa ngây thơ vừa trẻ con, còn có chút ngại ngùng, ngay cả người nói nhiều như cô cũng không tìm ra được chủ đề gì để nói.


“Ngày mai em có phải đi làm không?” Từ Bỉnh Nhiên nói ngày mai có một cuộc thi bắn súng.


“Cầm súng thật sao?”


“Ừ.”


Hạ Thính Nam: “Ngầu quá, nó như thế nào ạ?” 


Từ Bỉnh Nhiên sắp xếp từ ngữ, miêu tả một chút để cô hình dung, các tiêu chuẩn của cuộc thi này, lại nói kỹ về mức độ kiểm tra an toàn và cấu tạo của băng đạn cho cô nghe.


Giọng anh trầm, rất êm tai, Hạ Thính Nam mà thấy chóng mặt, mặc dù không hiểu nhưng vẫn cảm thấy rất thú vị.


Cô giả bộ như chính mình đã hiểu, sau đó hỏi: “Vậy anh có thể bắn được bao nhiêu điểm?”


“Không chắc chắn, còn dựa vào may mắn nữa.”


“Vậy lúc may mắn nhất thì bắn được bao nhiêu?” Hạ Thính Nam hiếu kỳ.


“Mười điểm.”


“…….Không tồi.”


Thật ra kỹ thuật bắn súng của Từ Bỉnh Nhiên không tồi, trước kia còn tham gia cuộc thi bắn súng của bộ công an, thành tích bắn nhanh và bắn chậm trong cự ly 50 mét cũng khá tốt, có điều đó là trước kia, bây giờ mười phát có thể bắn được tám mươi điểm đã là phát huy tốt lắm rồi.


Hạ Thính Nam lại hỏi: “Loại súng anh nói là loại súng gì cơ, là loại nhỏ như thế này sao?” Cô lấy tay làm ký hiệu số “tám.”


“Hay là loại to như thế này?” Cô đưa hai tay ra làm động tác cầm súng.


Từ Bỉnh Nhiên sửa lại: “Cái đó gọi là súng lục, không phải súng tay.”


Cô thu tay lại, cười gượng, nhỏ giọng nói: “Em không hiểu nhiều về súng cho lắm.”


Này đâu chỉ là không hiểu về súng, đây chính là biểu hiện của thiếu hiểu biết, cái mà Hạ Thính Nam chắc là súng tự động, trước kia khi Từ Bỉnh Nhiên còn là đặc công đã từng dùng qua, nhưng bây giờ đã rất lâu rồi chưa dùng tới, hoặc là nói, trừ khi là những bài kiểm tra bắn, thì anh không đụng tới loại súng này.


Nhưng điều này lại là chuyện tốt, chứng minh rằng xã hội ngày càng hòa bình, nếu cảnh sát sử dụng đến súng nhiều như thế thì chắc hẳn sẽ là vấn đề lớn.


Hạ Thính Nam sửng sốt: “Thiếu chút nữa thì quên lúc trước anh từng là đặc công.” 


“Ừ.”


“Thế tại sao anh không tiếp tục làm đặc công nữa?”


Từ Bỉnh Nhiên bỗng nhiên nhìn điện thoại một chút, sau đó nói: “Em muốn đi xem lễ hội âm nhạc không?”


“Sao cơ?” Đề tài chuyển quá nhanh, Hạ Thính Nam có chút mông lung.


Từ Bỉnh Nhiên nói có đồng nghiệp quen với đơn vị tài trợ lễ hội âm nhạc, có dư vài vé.


“Chắc là không đi được rồi, cuối tuần em có hẹn với bạn rồi.” 


Từ Bỉnh Nhiên gật đầu, thế thì thôi vậy.


Suy nghĩ của Hạ Thính Nam không bị đánh lạc hướng, cô lại hỏi: “Không đúng, anh còn chưa nói lý do tại sao anh không tiếp tục làm đặc công nữa?”


Từ Bỉnh Nhiên dừng hai giây, sau đó bất đắc dĩ nói: “Quá mệt, không tập luyện nổi.”


Hạ Thính Nam nghi ngờ nhìn anh, Từ Bỉnh Nhiên chưa bao giờ than khổ, cô còn muốn hỏi thêm, nhưng anh tỏ vẻ không muốn nói nữa nên đành thôi.


Từ Bỉnh Nhiên lại im lặng.


Hạ Thính Nam thầm thở dài trong lòng, anh luôn như thế, cho dù ở trước mặt cô thì cũng chỉ là nói nhiều hơn người khác mấy câu, đa phần là cô nói không ngừng, Từ Bỉnh Nhiên im lặng lắng nghe, giống như không cảm thấy nhàm chán chút nào.


Cô đụng đụng vào chân anh, hỏi: “Anh không cảm thấy em nói quá nhiều sao?”


Từ Bỉnh Nhiên lắc đầu.


“Nhưng lúc nhỏ rõ ràng anh vừa thấy em thì liền cảm thấy em thật phiền phức cơ mà.”  


Từ Bỉnh Nhiên nói không nên lời.


Trên thực tế là bản thân anh không cảm thấy Hạ Thính Nam phiền phức, đại khái là lúc nhỏ Hạ Thính Nam hoặc là nhờ anh làm bài tập, hoặc là cố ý làm nũng, nói muốn chơi game, dù thế nào thì cũng không nghe lời.


Từ Bỉnh Nhiên nhìn thoáng qua biểu cảm buồn bực của Hạ Thính Nam, cụp mắt.


Sao lúc trước anh lại cảm thấy Hạ Thính Nam phiền phức cơ chứ>


Thật kỳ lạ.


Rõ ràng là rất đáng yêu.


Hạ Thính Nam không biết Từ Bỉnh Nhiên đang nghĩ gì, chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình cô, nghĩ đến cô thế mà lại thoát khỏi kiếp độc thân, không nhịn được mà lăn lộn ở trên giường, la hét.


A!!!!


Thật là kỳ diệu!


Beta: JessHee


Hạ Thính Nam nói xong câu đó, Từ Bỉnh Nhiên có chút ngẩn ra.


Anh hỏi: “Em nói cái gì?”


Hạ Thính Nam lặp lại một lần nữa.


Từ Bỉnh Nhiên im lặng vài giây, lại hỏi: “Em nói gì cơ?”


Hạ Thính Nam: “…”


Giả bộ không nghe thấy nhưng cũng không phải giả bộ như thế!


Trong lúc tức giận, cô dùng tốc độ nhanh nhất để chạy, không muốn nhìn thấy biểu cảm của Từ Bỉnh Nhiên, tuyệt đối không thừa nhận sự xấu hổ đang lan dần khắp người mình.


Giống như có kiến đang bò trên người vậy.


Về đến nhà, cô mới gửi tin nhắn cho Tiền Vân Hội.


Tiền Vân Hội: Sao em lại nhát đến nỗi bỏ chạy như thế chứ! Nghe chị, Từ Bỉnh Nhiên tuyệt đối là còn thích em, ánh mắt cứ dính chặt trên người em như thế, còn chẳng thèm nhìn ai khác!


Nhìn không ra nha, Hạ Thính Nam lại có phúc khí như vậy, vớ được một anh chàng đẹp trai như thế.


Tiền Vân Hội: Sao lại chưa trả lời? Không phải cãi nhau rồi đấy chứ? 


Hạ Thính Nam: Không cãi nhau.


Hạ Thính Nam tự hỏi. Càng nghĩ lại càng tức giận, cũng không biết đang tức giận cái gì, không biết là giận mình hay là giận Từ Bỉnh Nhiên nữa. Cô dùng sức đập vào gối, những thứ có thể đập cô đều đập, giống như người khổng lồ có sức lực vô hạn.


Lúc này, mẹ Hạ đột nhiên đẩy cửa vào: “Ầm ĩ cái gì thế? Không phải con nói ra ngoài ăn cơm với Từ Bỉnh Nhiên và đồng nghiệp sao? Về lúc nào thế? Cái giường này có thù oán gì với con sao? Nếu không thích thì mẹ đổi giường khác cho con, đúng lúc cái giường này cũng cũ rồi. Vài hôm trước, mẹ thấy có một cái giường rất hợp với con…”


Cô dừng động tác, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, ngắt lời mẹ Hạ: “Không phải, vừa rồi con chỉ ngứa tay thôi.” 


Mẹ Hạ liếc cô một cái: “Đúng là thần kinh.”


“Dì.” Từ Bỉnh Nhiên bỗng xuất hiện ở ngoài cửa.


“Nhà dì không khóa cửa.” 


Tim Hạ Thính Nam ngừng đập một chút.


A…. Lúc nãy về vội quá, quên đóng cửa rồi…


Mẹ Hạ nhìn Hạ Thính Nam với ánh mắt trách cứ: “Lúc nào cũng vội vội vàng vàng, cửa cũng không đóng, nếu như có trộm vào thì sao? Cũng may là có Từ Bỉnh Nhiên.” Giọng điệu của bà ấy từ ghét bỏ chuyển thành yêu thương.


Hạ Thính Nam là được nhặt về, còn Từ Bỉnh Nhiên mới là con ruột.


Từ Bỉnh Nhiên bước vào phòng cô, thấy cô không có chút gì gọi là suy sụp, đôi mắt long lanh.


Mẹ Hạ hỏi: “Bỉnh Nhiên, tâm trạng hôm nay của con có vẻ không tồi, có chuyện tốt gì sao?”


Từ Bỉnh Nhiên vừa định trả lời thì bị Hạ Thính Nam nói chen vào: “Mẹ, con có chút chuyện muốn thảo luận với Từ Bỉnh Nhiên, mẹ ra ngoài trước nhé!”


“Tán gẫu thì tán gẫu đi, còn bày đặt thảo luận cái gì, nói nghe hay quá nhỉ?” Mẹ Hạ tỏ vẻ ghét bỏ, khoát tay nói: “Bỏ đi bỏ đi, mẹ về phòng ngủ đây, ngày mai còn phải đi làm, hai đứa đừng nói chuyện quá muộn. Nhất là con đó Hạ Thính Nam, công việc của Bỉnh Nhiên rất bận rộn, nói nhanh rồi đi ngủ, đã biết chưa?”


“Con biết rồi!”


Mẹ Hạ vừa đi, cô đi tới khóa cửa phòng lại.


Từ Bỉnh Nhiên tự nhiên ngồi xuống giường của cô, nhìn Hạ Thính Nam đi tới đi lui trong phòng.


Sau khi đi qua đi lại hai vòng, cảm giác không còn gượng gạo nữa, Hạ Thính Nam mới hắng giọng, nói: “Từ Bỉnh Nhiên, em…”


Từ Bỉnh Nhiên: “Hả?”


Cô nghẹn lời: “Em chỉ gọi thế thôi, không cần phải đáp lại.”


Từ Bỉnh Nhiên: “Anh muốn đáp lại.”


Hạ Thính Nam: “Thôi được rồi.”


Căn phòng im lặng trong chốc lát, Hạ Thính Nam vò đầu bứt tai, có chút không dám nói.


Thần sắc Từ Bỉnh Nhiên bình thường: “Em cứ nói đi, không sao.”


“Em nghĩ chuyện này khoan hẵng nói.” Tốc độ Hạ Thính Nam nói rất nhanh. Cô còn băn khoăn, nói thử liền thử, nhưng bên trong còn có rất nhiều nhân tố phức tạp, kết cục sẽ như thế nào thì không ai biết được. Cho nên cô không muốn quá nhiều người biết, nhất là ba mẹ, không muốn bọn họ lo lắng cho hai người.


Từ Bỉnh Nhiên không có gì gọi là kinh ngạc, trực tiếp gật đầu nói được.


Vạn sự khởi đầu nan. Tử Bỉnh Nhiên nghĩ, yêu đương không công khai như thế này ít ra còn tốt hơn là không yêu đương. Anh đưa tay ra nắm lấy tay cô, Hạ Thính Nam không né tránh, để mặc anh nắm chặt tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve.


Tay Hạ Thính Nam không còn mập mạp như hồi xưa nữa mà trở nên mảnh mai hơn, nhưng móng tay vẫn tròn trịa như thế. Anh vuốt theo đường thẳng từ đầu ngón tay, xuống tới khe hở giữa các ngón tay, sau đó đến lòng bàn tay, đường chỉ tay của cô vẫn như lúc trước khiến Từ Bỉnh Nhiên nhìn có hơi xuất thần.


Mười ngón tay chậm rãi đan vào nhau, rồi lại từ từ mở ra, độ ấm trên tay Từ Bỉnh Nhiên dần truyền qua tay cô.


Cảm giác tê dại truyền từ sống lưng lên tới đầu. Trước kia lúc Từ Bỉnh Nhiên vuốt ve tay cô cũng là tình cảm như thế này sao? Hay là do cô suy nghĩ nhiều quá?


“Ting ting.” Tiếng di động vang lên.


Hạ Thính Nam ra vẻ bình tĩnh rút tay về, lấy điện thoại đang đặt ở đầu giường.


Tiền Vân Hội: Không cãi nhau? Vậy là làm hòa rồi, chị hiểu rồi.


Tiền Vân Hội: Sao lại không trả lời nữa rồi?


Tiền Vân Hội: Bị ăn sạch sẽ rồi sao?


Từ Bỉnh Nhiên hỏi cô sao thế.


Hạ Thính Nam nói: “Không sao, chỉ là chị Vân Hội hỏi em, ừm…”


Cô lại nói lắp rồi.


Từ Bỉnh Nhiên nghiêng người, nhìn thoáng qua di động, biểu cảm có chút kỳ quái.


Anh đính chính: “… Anh không gấp như thế.”


Hạ Thính Nam sụp đổ nói: “Đại ca à, anh im đi được không?”


Từ Bỉnh Nhiên buồn cười đưa tay ôm cô, cảm nhận được cơ thể cô cứng ngắc, rồi chậm rãi buông cô ra.


Hạ Thính Nam sờ cổ, muốn mình tỉnh táo hơn một chút.


Chẳng lẽ đây là cảm giác khi yêu đương sao? Cô là sói xám thì anh ấy chính là cừu vui vẻ, cô là Hồ Đồ Đồ thì anh chính là Ngưu gia gia, cô là cậu bé bọt biển thì anh chính là bạch tuộc.


Anh trai…


Cô cố gắng tẩy não chính mình, nhưng lại thất bại.


Hai người đều im lặng mà ngồi trên giường. Hạ Thính Nam hoảng hốt cảm thấy mình giống như đang yêu sớm hồi còn học trung học, vừa ngây thơ vừa trẻ con, còn có chút ngại ngùng, ngay cả người nói nhiều như cô cũng không tìm được chủ đề gì để nói.


“Ngày mai em có phải đi làm không?” Từ Bỉnh Nhiên nói ngày mai anh có một cuộc thi bắn súng.


“Cầm súng thật sao?”


“Ừ.”


Hạ Thính Nam: “Ngầu quá, nó như thế nào ạ?” 


Từ Bỉnh Nhiên sắp xếp từ ngữ, miêu tả một chút để cô dễ hình dung, các tiêu chuẩn của cuộc thi này, lại nói kỹ về mức độ kiểm tra an toàn và cấu tạo của băng đạn cho cô nghe.


Giọng anh trầm thấp, rất êm tai, Hạ Thính Nam nghe mà thấy chóng mặt, mặc dù không hiểu nhưng vẫn cảm thấy rất thú vị.


Cô giả bộ như chính mình đã hiểu, sau đó hỏi: “Vậy anh có thể bắn được bao nhiêu điểm?”


“Không chắc chắn, còn dựa vào may mắn nữa.”


“Vậy lúc may mắn nhất thì bắn được bao nhiêu?” Hạ Thính Nam hiếu kỳ.


“Mười điểm.”


“… Không tồi.”


Thật ra, kỹ thuật bắn súng của Từ Bỉnh Nhiên không tồi. Trước kia còn tham gia cuộc thi bắn súng của bộ công an, thành tích bắn nhanh và bắn chậm trong cự ly 50 mét cũng khá tốt, có điều đó là trước kia. Bây giờ mười phát mà anh có thể bắn được tám mươi điểm là đã phát huy tốt lắm rồi.


Hạ Thính Nam lại hỏi: “Loại súng anh nói là loại súng gì cơ? Là loại nhỏ như thế này sao?” Cô lấy tay làm ra ký hiệu số “tám”.


“Hay là loại to như thế này?” Cô đưa hai tay ra làm động tác cầm súng.


Từ Bỉnh Nhiên sửa lại: “Cái đó gọi là súng lục, không phải súng tay.”


Cô thu tay lại, cười gượng, nhỏ giọng nói: “Em không hiểu nhiều về súng cho lắm.”


Này đâu chỉ là không hiểu về súng, đây chính là biểu hiện của sự thiếu hiểu biết. Cái mà Hạ Thính Nam muốn nói tới chắc là súng tự động, trước kia khi Từ Bỉnh Nhiên còn là đặc công đã từng dùng qua, nhưng bây giờ đã rất lâu rồi chưa dùng tới. Hoặc là nói, trừ khi là những bài kiểm tra bắn súng, thì anh không đụng tới loại súng này.


Nhưng điều này lại là một chuyện tốt. Chứng minh rằng xã hội ngày càng hòa bình, nếu cảnh sát sử dụng đến súng nhiều như thế thì chắc hẳn sẽ là vấn đề lớn.


Hạ Thính Nam sửng sốt: “Thiếu chút nữa thì quên lúc trước anh từng là đặc công.” 


“Ừ.”


“Thế tại sao anh không tiếp tục làm đặc công nữa?”


Từ Bỉnh Nhiên bỗng nhiên nhìn điện thoại một chút, sau đó nói: “Em muốn đi xem lễ hội âm nhạc không?”


“Sao cơ?” Đề tài chuyển quá nhanh, Hạ Thính Nam có chút mông lung.


Từ Bỉnh Nhiên nói có đồng nghiệp quen với đơn vị tài trợ lễ hội âm nhạc, còn dư vài vé.


“Chắc là không đi được rồi, cuối tuần em đã có hẹn với bạn.” 


Từ Bỉnh Nhiên gật đầu, thế thì thôi vậy.


Suy nghĩ của Hạ Thính Nam không bị đánh lạc hướng, cô lại hỏi: “Không đúng, anh còn chưa nói lý do tại sao anh không tiếp tục làm đặc công nữa?”


Từ Bỉnh Nhiên dừng hai giây, sau đó bất đắc dĩ nói: “Quá mệt, không tập luyện nổi.”


Hạ Thính Nam nghi ngờ nhìn anh, Từ Bỉnh Nhiên chưa bao giờ than khổ, cô còn muốn hỏi thêm, nhưng anh tỏ vẻ không muốn nói nữa nên đành thôi.


Từ Bỉnh Nhiên lại im lặng.


Hạ Thính Nam thầm thở dài trong lòng, anh luôn như thế. Cho dù ở trước mặt cô thì cũng chỉ nói nhiều hơn người khác mấy câu. Đa phần là cô nói không ngừng, Từ Bỉnh Nhiên im lặng lắng nghe, giống như không cảm thấy nhàm chán chút nào.


Cô đụng vào chân anh, hỏi: “Anh không cảm thấy em nói quá nhiều sao?”


Từ Bỉnh Nhiên lắc đầu.


“Nhưng lúc nhỏ rõ ràng anh vừa thấy em thì cảm thấy em thật phiền phức cơ mà.”  


Từ Bỉnh Nhiên nói không nên lời.


Trên thực tế, bản thân anh không cảm thấy Hạ Thính Nam phiền phức. Đại khái là lúc nhỏ Hạ Thính Nam hoặc là nhờ anh làm bài tập, hoặc là cố ý làm nũng, nói muốn chơi game, dù thế nào thì cũng không nghe lời.


Từ Bỉnh Nhiên nhìn thoáng qua biểu cảm buồn bực của Hạ Thính Nam, cụp mắt.


Sao lúc trước anh lại cảm thấy Hạ Thính Nam phiền phức chứ?


Thật kỳ lạ.


Rõ ràng là rất đáng yêu.


Hạ Thính Nam không biết Từ Bỉnh Nhiên đang nghĩ gì. Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình cô, vừa nghĩ đến cô thế mà lại thoát khỏi kiếp độc thân thì không nhịn được mà lăn lộn ở trên giường, la hét.


A!!!!


Thật là kỳ diệu!

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin