ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Chương 29


Edit: Jiang



Hả?


Lần này mẹ nó cũng là trùng hợp?


Hạ Thính Nam nhìn thấy Từ Bỉnh Nhiên ở cách đó không xa, không kìm được mà bắt đầu hoài nghi mấy lần gặp gỡ tình cờ lúc trước có phải thực sự là trùng hợp không, một khi đã gặp rồi thì ngày nào cũng gặp, tỷ lệ của chuyện này không cao như vậy chứ, thật là có chút không đúng, hoặc là chẳng lẽ bởi vì mỗi lần nhìn thấy Từ Bỉnh Nhiên, cô liền không nhịn được bắt đầu chú ý đến anh, nói không chừng ngày hôm đó cô ở trên xe cũng đã gặp Từ Bỉnh Nhiên, chỉ là do cô không chú ý thôi.

Cô đối với tần suất trùng hợp gặp nhau này có chút khó hiểu, không nhịn được lại nhìn anh một cái.


Từ Bỉnh Nhiên đang gục đầu chợp mắt, sau cổ là một đường vòng cung hoàn chỉnh, thoạt nhìn không chú ý tới cô.


Giao thông trên đường có chút tắc đường, Hạ Thính Nam sau khi lên xe liền bám vào tay vịn, cúi đầu, hôm nay thậm chí cô còn cố ý tan ca muộn hơn một chút, thật không đoán ra như vậy cũng có thể gặp được Từ Bỉnh Nhiên, bây giờ trong lòng cô đang cực kỳ rối rắm, có nên đi tới chủ động chào hỏi anh hay không.

Lúc này, lái xe đột nhiên dừng xe.


Một màn xấu hổ xảy ra, Hạ Thính Nam theo quán tính đổ người về phía trước, chân trái vấp vào chân phải, hai chân xoắn thành một vòng xoắn ốc.

"Bang--!"

Toàn bộ hành khách trong xe nhìn sang, ngay cả lái xe cũng giật mình nhìn phía sua, giống như chưa từng thấy qua trường hợp như thế này.

Hạ Thính Nam nhìn chằm chằm sàn xe màu xám nhạt trước mặt, toàn thân cứng ngắc giống như robot, cô nghi ngờ trước khi ra khỏi cửa không xem giờ hoàng đạo, cô thật sự không hiểu tại sao lại biến thành tình huống như lúc này.

Từ Bỉnh Nhiên giật mình mở mắt, sau đó trơ mắt nhìn thấy một người ở trước mình ngã sấp xuống, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, anh lập tức đứng lên vươn tay muốn đỡ đối phương, lại thấy đối phương cúi đầu vẫy vẫy tay, ý bảo không sao, động tác vừa sốt ruột vừa kích động, giống như là đang rất khẩn trương.

Anh híp mắt lại, chậm rãi thu tay về.

Lái xe thừa dịp đang đứng chờ đèn đỏ, lớn tiếng hỏi: "Hành khách phía sau kia, cô không sao chứ?"

Không sao? Sao có thể không sao chứ? Có sao! Có chuyện lớn rồi đấy!

Hạ Thính Nam tức giận muốn mắng người, lái xe này không đợi hành khách ngồi xuống hẳn hoi đã cho xe chạy, chưa gì đã phanh gấp, lại còn đúng lúc cô vừa đi qua chỗ Từ Bỉnh Nhiên thì phanh lại.

Đã lâu lắm rồi cô mới trải nghiệm cảm giác xấu hổi từ đầu đến chân, nhưng mà vào giờ phút này, cô không thể lớn tiếng chửi người, nội tâm lần đầu tiên hy vọng Thanos có thể mang găng tay vô cực, búng ngón tay một cái, để cho cô biến mất khỏi thế giới này.

Lái xe thấy Hạ Thính Nam không nói lời nào có chút luống cuống, sợ cô trách móc, lại hỏi: "Người đẹp không sao chứ! Vừa rồi thật xin lỗi, có một chiếc xe lấn đường!"

Hạ Thính Nam nhanh chóng đứng lên, cúi đầu vội vàng đi tới hàng ghế cuối, trầm giọng nói: "Không sao!"

Mái tóc rối xõa xuống che hết khuôn mặt của cô, thấy không rõ hoàn toàn diện mạo, Từ Bỉnh Nhiên không lên tiếng, một lần nữa trở lại vị trí của mình ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.

Sau khi ổn định vị trí ngồi, Hạ Thính Nam không kìm được, trong lòng thầm mắng hôm nay xui quá rồi.

Cô nghĩ thầm: Ngày cô và Từ Bỉnh Nhiên hòa giải phải kéo dài thêm mới được.

Tuyệt đối! Tuyệt đối! Không thể là ngày hôm nay.

Mười lăm phút sau, cô cảm nhận được cái gì gọi là "Người tính không bằng trời tính."

Hôm nay Từ Bỉnh Nhiên không xem điện thoại, đến trạm đã xuống xe, người anh vai rộng chân cao, thậm chí Hạ Thính Nam còn lo lắng anh xuống xe sẽ bị đụng vào cửa.

Nhưng mà hiển nhiên là cô lo lắng thái quá rồi.

Hạ Thính Nam thở phào một hơi, từ từ đi xuống, chân vừa mới đặt xuống đất đã nhìn xung quanh, nhưng mà lại không tìm được bóng dáng của Từ Bỉnh Nhiên, rõ ràng vừa nãy còn ở ngay trước cô, thế mà bây giờ lại không thấy bóng dáng đâu.

Trong nhà ga có không ít người, hoặc đứng hoặc ngồi, tất cả đều mang bộ dạng không thể chịu được cái thời tiết này, nhóm phụ nữ trang điểm tinh xảo không ngừng vuốt tóc, sống chết bảo vệ hình tượng của chính mình, mà những người không trang điểm lại không ngừng lau mồ hôi trên mặt, đó đều là dấu hiệu của mùa hè.

Tầm mắt Hạ Thính Nam lưới qua bọn họ, trong lòng có chút lo lắng, vô thức vuốt tóc, lau mồ hồi trên cổ, bỗng nhiên sau đầu chợt truyền đến cảm giác lạnh lẽo, dự cảm có một điều xấu đột nhiên xuất hiện.

--"Đang tìm anh hả?"

Giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến, Hạ Thính Nam cứng đờ người, cô xoay người lại, nhìn thấy Từ Bỉnh Nhiên đang đứng phía sau mình, đang rũ mắt nhìn cô.

Vẻ mặt anh có chút lãnh đạm, giống như cô là tội phạm nguy hiểm, giây tiếp theo sẽ dùng biện pháp cưỡng chế.

Hạ Thính Nam có chút ngẩn ra, trong trí nhớ của cô, Từ Bỉnh Nhiên chưa bao giờ dùng ánh mắt lạnh lùng như thế này nhìn mình, cô bỗng nhiên không biết phải làm sao, chỉ có thể nhạt nhẽo nói: "Trùng hợp quá."

Nhưng mà Từ Bỉnh Nhiên lại nói: "Trung hợp cái gì mà trùng hợp, sao hôm nay không mang theo quyển vở hỏi đáp kia?"

Hạ Thính Nam:???

"Anh nhận ra em?" Cô mở miệng, bộ dạng khiếp sợ.

Từ Bỉnh Nhiên: "Ừ."

Hạ Thính Nam có chút mất tự nhiên, vuốt vuốt tóc.

Lần này vượt qua sức mong đợi của cô, bây giờ cô cực kỳ hối hận vì tối hôm qua không gội đầu, bây giờ tóc đã bết lại, mà Từ Bỉnh Nhiên lại sạch sẽ xuất hiện như thế này, bộ dạng này của cô thật là có chút chật vật, hơn nữa biểu cảm của Từ Bỉnh Nhiên rất lạnh lùng, trong lòng cô vừa xấu hổ vừa bực bội.

Từ Bỉnh Nhiên không biết cô đang suy nghĩ gì, tầm mắt tự nhiên nhìn theo động tác của cô, sau đó ánh mắt anh dừng trên mặt cô, hình như Hạ Thính Nam trang điểm, trên mặt đánh một chút phấn, bởi vì thời tiết nóng bức nên phấn chỗ mũi bị trôi, son môi cũng bị trôi hơn một nửa, có chút da chết nhô lên, cô vô thức cắn cắn môi.

Hạ Thính Nam hắng giọng hỏi: "Từ khi nào thì anh nhận ra em?"

"Hôm trước."

"Hôm trước đã nhận ra rồi? Vậy sao anh không gọi em....." Hạ Thính Nam lẩm bẩm.

Từ Bỉnh Nhiên: "Anh tưởng em không muốn gặp anh." Dù sao hành động trốn tránh của cô mấy ngày nay thật sự rõ như ban ngày.

Hạ Thính Nam cũng nhận ra hành động của mình có chút cổ quái, lúng túng: "Làm gì có, em sợ xấu hổ mà."

"Tại sao?"

Hạ Thính Nam không giải thích rõ ràng, chỉ nói: "Em là sợ anh không muốn nhìn thấy em."

Bọn họ không liên lạc lâu như vậy, cô đương nhiên cho rằng Từ Bỉnh Nhiên không còn thích mình nữa, thậm chí là chán ghét cô, dù sao năm đó cô cũng là người cắt đứt liên lạc của hai người trước.

Từ Bỉnh Nhiên từ chối cho ý kiến, vẻ mặt bình thản như trước.

Bỗng nhiên, một chiếc xe đạp gần đó chạy gần đến chỗ Hạ Thính Nam, Từ Bỉnh Nhiên nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, dẫn theo cô vào lối dành cho người đi bộ.

Từ Bỉnh Nhiên: "Cẩn thận một chút."

Hạ Thính Nam nhìn thấy tay mình đang bị anh nắm, gật đầu.

Từ Bỉnh Nhiên nhận ra, nhanh chóng buông tay cô, bối rối chắp tay sau lưng.

"Lúc trước có bị ngã ở đâu không?" Anh đi về phía nhà mình, không đợi cô.

Hạ Thính Nam nhanh chóng phản ứng lại, đuổi theo, giơ tay cho anh xem, "Không có, em ổn như thế nào anh còn không biêt à."

Mức độ linh hoạt của cô có thể so với khỉ, bằng không cũng không đến nỗi trèo qua song cửa sổ thuần thục như vậy, Từ Bỉnh Nhiên mỗi khi thấy cô làm như vậy đều kinh hồn bạt vía, nhưng cô rất tự tin vào kỹ thuật trèo cửa sổ của mình, nếu gan to hơn một chút, nói không chừng còn có thể tập parkour.

Anh cũng muốn nhớ lại những chuyện trước đây, trầm mặc một chút rồi hỏi: "Về nhà ăn cơm không?"

Tính tình Hạ Thính Nam vẫn hoạt bát, nhiều năm nay vẫn không thay đổi, cô không nói gì, chỉ nhìn anh một cái, sau đó nói: "Em không về nhà thì xuống trạm xe ở đây làm gì, anh không phải hai ngày trước đã nhận ra em rồi sao, còn không biết em là thú gặm nhấm, suốt ngày chỉ ăn ở trong nhà thôi sao?"

Từ Bỉnh Nhiên bị cô nói một tràng, im miệng không để ý tới cô nữa.

??

Hai người song song bước đi, cánh tay vô ý chạm vào nhau, Từ Bỉnh Nhiên kéo giãn khoảng cách một chút, hai người không đụng vào nhau nữa.

Hạ Thính Nam không chú ý tới hành động này của anh, chỉ đang nghĩ đến hành động dẫn cô đến lối đi bộ ban nãy, cảm thấy mình giống như đang hiểu lầm Từ Bỉnh Nhiên, anh vẫn là anh của trước kia, trầm mặc ít nói nhưng lại dịu dang cẩn thận.

"Thật là đã lâu không gặp rồi, Từ Bỉnh Nhiên." Hạ Thính Nam chủ động nói, "Anh đừng có không nói lời nào, như thế em sẽ cảm thấy xấu hổ, còn nữa, sao anh lại đẹp trai hơn rồi, lúc đầu em còn không nhận ra anh đó."

Từ Bỉnh Nhiên đáp lại: "Em cũng rất đẹp."

Nghe không ra là lời nói thật hay chỉ là lời khách sao, nhưng tim Hạ Thính Nam vẫn đập thình thịch, cô không nhịn được khẽ cười, cố ý huých khủy tay vào Từ Bỉnh Nhiên, "Phải không, xem ra ánh mắt trước kia của anh vẫn còn rất tốt."

Từ Bỉnh Nhiên nhìn cô một cái, đưa tay vỗ vào ót cô một cái, cảm xúc dưới tay tinh tế mà nhẵn bóng, giữa khe hở của tay có vài sợi tóc luồn qua, cô vẫn rất sợ nhột, phản xạ có điều kiện rụt đầu lại, giống như không có cổ, cho nên anh thu tay lại, vỗ nhẹ nhẹ vào lưng cô.

Từ Bỉnh Nhiên: "Đi thôi, về nhà."

Hạ Thính Nam sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười phát ra từ nội tâm, "Ba mẹ em hôm nay đều ở nhà."

"Ừ."

"Anh có muốn......"

........

??

Hai người nói chuyện câu được câu không, từ lúc nhỏ đến khi trưởng thành, trên đường về nhà bóng cây lắc lư, lá cây nhuộm màu vàng trong ánh hoàng hôn, lắc lư không ngừng, học sinh mặc đồng phục tung tăng đi trên vỉa hè.

Hạ Thính Nam bước chậm, con đường kéo dài vô tận, nơi đó có trường cấp hai của cô và trường cấp ba của Từ Bỉnh Nhiên.

Một thiếu niên mặc đồng phục xanh trắng đạp xe lướt qua bọn họ, phảng phất bóng hình của Từ Bỉnh Nhiên thời học sinh, vừa non nớt lại vừa nhẹ nhàng khoan khoái.



Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin