ĐẦU LÂU HOA HỒNG


Editor: Cam Đường

Beta: P.Ann

“Anh nghĩ em có nên học nội trú không? Một nửa lớp em đều học nội trú, mối quan hệ của bọn họ có vẻ rất tốt.”

Từ Bỉnh Nhiên: “Không phải quan hệ giữa em và Trần Thiến cũng rất tốt sao?”

“Hai cái đó khác nhau, mấy bạn đó đều ở cùng một chỗ.” Cô kỳ quái nói.

Nếu Hạ Thính Nam là người trưởng thành từng trải, cô sẽ biết câu nói “khoảng cách tạo nên những điều tốt đẹp” mới chính là chân lý. Khoảng cách càng gần càng dễ nảy sinh mâu thuẫn, bởi vì hết thảy những điều giả dối ẩn sâu bên trong dáng vẻ hào nhoáng bên ngoài đều do tiếp xúc thân mật mới có thể phát hiện. Đáng tiếc hiện tại cô chỉ là một học sinh cấp ba không thích học tập, chỉ nhìn được những thứ tốt đẹp.

Từ Bỉnh Nhiên lặng lẽ viết vài chữ lên giấy, sau đó vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tùy em.”

Trực giác Hạ Thính Nam nhận thấy tâm trạng của Từ Bỉnh Nhiên không đúng lắm, vì thế cô không tiếp tục đề cập đến vấn đề này, mà kể cho anh nghe chuyện hôm nay cô bị mất mặt ở trước mặt soái ca.

“Lúc ấy em thật sự rất xấu hổ, nhưng Thang Thành quả thực rất đẹp trai.” 

Vậy mà bây giờ hai tiếng “đẹp trai" lại trở thành một từ vựng mơ hồ, bởi vì cô không còn nhớ rõ Thang Thành trông như thế nào nữa.

Từ Bỉnh Nhiên nghe xong không bày tỏ suy nghĩ gì, giống như tăng nhân tiếp tục đọc sách viết chữ, điều này làm cho cô một lần nữa cảm thấy nhàm chán và thất bại.

“Anh không cảm thấy cậu ta rất kỳ quái sao?” Cô chậm rãi đi quanh phòng, sờ chỗ này, nhìn chỗ kia, lôi mấy cuốn sách trên giá sách của Từ Bỉnh Nhiên lật xem.

Kỳ quái chỗ nào?” Từ Bỉnh Nhiên vẫn chậm rãi lật sách.

“Chỗ nào cũng kỳ quái, người bình thường sẽ xin số liên lạc trong tình huống này sao?”

Từ Bỉnh Nhiên nói: “Không chắc.”

Trong lòng Hạ Thính Nam còn đang suy nghĩ về câu “Không chắc” của Từ Bỉnh Nhiên là có ý gì, thì ngay sau đó lại nghe được Từ Bỉnh Nhiên nói: “Dù sao cũng cách cậu ta xa một chút.”

Hạ Thính Nam “Ha” một tiếng: “Em biết ngay anh cũng cảm thấy cậu ta kỳ quái mà.”

Từ Bỉnh Nhiên không phủ nhận, chỉ nhìn cô nói: “Trở về ngủ sớm chút đi.”

Hạ Thính Nam:…?

“Em vừa mới tới mà!” Cô tức giận đến mức giậm chân, vòng ra sau kẹp lấy cổ Từ Bỉnh Nhiên.

Chiếc ghế bởi vì chuyển động bất ngờ mà cọ xát với mặt đất, phát ra tiếng cót két chói tai. Từ Bỉnh Nhiên trực tiếp đứng dậy, sự chênh lệch chiều cao giữa cả hai khiến cho cả người Hạ Thính Nam bị nâng lên khỏi mặt đất.

Hạ Thính Nam ngơ ngác, sợ làm Từ Bỉnh Nhiên nghẹt thở, bèn vội vã nới lỏng cánh tay, biến thành ôm lấy anh. Tuy nhiên, cả người cô vẫn treo lơ lửng trên không, vì vậy theo bản năng hai chân cô gắt gao quấn lấy eo Từ Bỉnh Nhiên, bắp chân cô vắt ngang bụng dưới của anh.

Từ Bỉnh Nhiên cứng người, không dùng tay đỡ cô, để cô tùy ý treo trên người mình.

Hạ Thính Nam rất nhanh liền hoàn hồn trở lại. Cô chợt nhận ra nếu mình trực tiếp buông tay nhảy xuống mặt đất cũng không hề hấn, nhưng vừa định đi xuống thì Từ Bỉnh Nhiên lại đỡ lấy bắp chân cô.

Cánh tay chạm vào đầu gối, lòng bàn tay ấm áp, áp vào bắp chân cô. Cô nói: “Em muốn đi xuống.”

Từ Bỉnh Nhiên nhéo nhéo bắp chân cô: “Xuống đi rồi về nhà.”

Hạ Thính Nam lập tức kẹp chặt hai chân, dựa đầu vào vai anh: “Vậy thì em không xuống nữa.”

Từ Bỉnh Nhiên nghiêng đầu, nhìn gương mặt tươi cười của Hạ Thính Nam, nhịn không được cười khẽ một tiếng, sau đó đi tới ban công đem Hạ Thính Nam thả xuống.

“Lần sau sẽ nói chuyện với em.” Anh giục cô trở về, gần đây giáo viên gửi rất nhiều bài tập, nếu còn tiếp tục dây dưa thêm nữa anh sẽ làm không xong mất.

Hạ Thính Nam: “Được rồi, vậy anh làm đi, em đi tìm Trần Thiến nói chuyện phiếm.”

“Ừm.”

Vì thế buổi tối đầu tiên của kỳ nghỉ, Hạ Thính Nam cùng Trần Thiến nói chuyện trên trời dưới đất, từ bạn học cho tới tiểu thuyết, từ tiểu thuyết cho tới phim truyền hình, đến tận một giờ sáng, đến khi cả hai người không chịu được cơn buồn ngủ mới nói lời tạm biệt.


Mà Từ Bỉnh Nhiên, sau khi Hạ Thính Nam rời đi, ngồi vào bàn học được một lát, một chữ cũng không viết nổi. Cuối cùng, anh bất đắc dĩ đi vào phòng vệ sinh, ngây người gần nửa giờ mới bước ra. Chân mày anh nhíu chặt tới nỗi có thể kẹp chết một con ruồi, anh thở hắt ra một hơi, một lần nữa ngồi lại bàn học.

Khi làm xong hết bài tập thì đã quá nửa đêm, từ phòng Hạ Thính Nam, anh nghe thấy tiếng cô vẫn còn đang nói chuyện, anh nhíu nhíu mày nhưng không nói gì, dù sao ngày mai người đi học cũng là anh, mà không phải Hạ Thính Nam.

*

Thang Xảo Xảo và Từ Bỉnh Nhiên cùng một tổ, Từ Bỉnh Nhiên ngồi ở hàng cuối cùng, mỗi lần cô ta ra vào lớp đều đi cửa sau, chỉ để nhìn Từ Bỉnh Nhiên nhiều hơn.

Hôm nay Từ Bỉnh Nhiên bỗng phá lệ ngẩng đầu gọi cô ta lại.

“Em trai cậu tên Thang Thành?”

“Thang Thành? Là em trai tớ, sao cậu biết?” Cô ta hơi ngạc nhiên khi anh đột nhiên nhắc tới Thang Thành.

Từ Bỉnh Nhiên nói: “Hạ Thính Nam cùng trường với cậu ta.”

Lỗ tai Thang Xảo Xảo ửng hồng, cảm giác tìm được đề tài chung để chuyện trò cùng Từ Bỉnh Nhiên: “Thật trùng hợp, em trai tớ quả thật khá anh tuấn, được rất nhiều cô gái thầm mến.”

“Phải không?”

Cô ta nói: “Đúng vậy, nhưng em ấy cùng Thính Nam là bạn học sao?”

“Không phải, vừa vặn gặp được.”

Thang Xảo Xảo: “Thật trùng hợp nha, lần sau có thể ra ngoài chơi cùng nhau.”

Từ Bỉnh Nhiên đáp có lệ một tiếng “Chuyện đó nói sau”, sau đó liền tiếp tục cúi đầu đọc sách, cũng không quan tâm ánh mắt chờ đợi của Thang Xảo Xảo.

Thang Xảo Xảo:…

Cậu ấy thật nhẫn tâm!

Cô chán nản trở lại chỗ ngồi, bạn cùng bàn hỏi kết quả hôm nay như thế nào, cô hơi suy sụp nói: “Từ Bỉnh Nhiên thật sự rất yên lặng, quả thật rất khó giao tiếp.”

“Lần trước không phải cậu nói cậu ấy gửi tin nhắn bán manh* với cậu sao?”

Beta: *dễ thương, bắt nguồn từ ‘moe’ của Nhật

Côcàng suy sụp hơn: “Sau đó cậu ấy nói đó là do em gái cậu ấy gửi.”

“…”

Bạn cùng bàn: “Thế mà nhìn không ra, Từ Bỉnh Nhiên là kiểu người chiều chuộng em gái như vậy.”

Thang Xảo Xảo: “Tớ cũng mới biết được, cậu ấy đối với em gái thật sự rất tốt, tớ cũng muốn làm em gái cậu ấy.”

“Tình anh em sao?” Bạn cùng bàn trêu đùa.

Ánh mắt Thang Xảo Xảo trở nên mông lung: “Đừng nói bậy!”

Mà em gái Hạ Thính Nam giờ phút này đang nghĩ không ra Từ Bỉnh Nhiên tốt ở chỗ nào, cô hận không thể cùng Từ Bỉnh Nhiên đánh nhau một trận.

Từ Bỉnh Nhiên cảm thấy cô nghỉ cả ngày ở nhà quá nhàm chán nên mới khiến mẹ Hạ tìm cho cô một gia sư.

Bà cô gia sư nhìn bài tập sai hơn phân nửa, vô cùng khó hiểu nói: “Cái này lúc trước tôi có nói qua, đây là cái cơ bản nhất ‘chất khử cho tăng, chất o nhận giảm’*, tám chữ như vậy rất khó nhớ à?”

(*Câu thần chú để nhớ phản ứng oxi-hoá khử: Chất khử nhường electron → số oxi hoá tăng, chất oxi hoá nhận electron → số oxi hoá giảm)

Hạ Thính Nam: “Cô giáo, em lỡ quên mất.”

“Cái này làm sao mà lỡ quên được? Chỉ cần nhớ kỹ, viết ra giấy, thì những phương trình tương tự đều có thể áp dụng!!” Bà cô gia sư bực bội dùng bút gõ gõ cái bàn.

Hạ Thính Nam: “Vâng ạ, lần sau em sẽ nhớ.”

“Lần sau, lại là lần sau? Bây giờ liền nhớ kỹ cho tôi!”

“Vâng!”

Hạ Thính Nam thật sự rất uất ức, kỳ nghỉ đông hiện tại của cô, hơn phân nửa thời gian đều dành cho việc học bổ túc.

“Mẹ, con thật sự không muốn học với cô gia sư đó, cô ấy không hề kiên nhẫn, hơn nữa phương pháp dạy lại hết sức nhàm chán, con nghe không vào.” Hạ Thính Nam lay tay mẹ Hạ cố ý làm nũng. Hễ nghĩ đến ánh mắt sắc bén của bà cô gia sư kia, cô liền thấy hơi e ngại.

Mẹ Hạ cười lạnh: “Vậy con nói đi, con nghe ai giảng bài mới có thể nghe vào được?”

Cô trầm mặc thật lâu, đột nhiên nhanh trí nói: “Từ Bỉnh Nhiên nha.”

Mẹ Hạ nghe thấy cô thẳng thắn gọi tên Từ Bỉnh Nhiên liền đau đầu: “Cũng may Bỉnh Nhiên tính tình tốt, bằng không cái thái độ không lễ phép này của con, thằng bé đã sớm không thèm quan tâm đến con.”

Hạ Thính Nam trợn mắt, sau đó bị mẹ Hạ đánh một cái.

Mẹ Hạ: “Bỉnh Nhiên chuẩn bị thi đại học, làm sao có thời gian chỉ bảo con, chờ nó thi xong lại nói.”

Vì thế, Hạ Thính Nam mong ngóng Từ Bỉnh Nhiên nhanh chóng thi xong, như vậy cô cũng sẽ nhanh chóng thoát khỏi ma trảo của bà cô gia sư hung dữ.

Mặc dù tính cách vị gia sư này khá sắc bén nhưng cách giảng dạy lại thực sự rất hiệu quả. Dưới sự thúc đẩy nghiêm khắc của cô ấy, môn vật lý và hóa học của Hạ Thính Nam đã từ điểm 0 tuyệt đối trở thành điểm 10 tuyệt đối.

Những tưởng suốt kỳ nghỉ đông cũng chưa có biện pháp thoát khỏi ma trảo của bà cô gia sư, thì không bao lâu sau vị kia gia sư liền rời đi, nhưng cùng Từ Bỉnh Nhiên không có nửa điểm liên quan, vì bà ấy cũng muốn về quê đón năm mới.

Trước khi đối phương rời đi còn hận rèn sắt không thành thép, nói với mẹ Hạ thái độ học tập của Hạ Thính Nam quá kém, thật sự là gỗ mục không thể điêu khắc.

Điều này khiến Hạ Thính Nam bị mẹ Hạ đuổi theo mắng tận mấy ngày.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin