ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Chương 45: Đầu lâu hoa hồng


Edit: Jiang

Beta: JessHee

Đợi đến khi Hạ Thính Nam về tới nhà, cô mới nhớ ra cô có chuyện muốn hỏi anh.
Hạ Thính Nam cuộn mình trong chăn, lăn lộn trên giường: “Từ Bỉnh Nhiên có độc đúng không? Người đàng hoàng sao có thể nói ra chuyện như thế được…”


Hai phút sau, cuối cùng cô cũng tỉnh táo.
Hạ Thính Nam cau mày ngồi dậy, vì sao trong phòng vệ sinh của Từ Bỉnh Nhiên lại có nhiều gel trị sẹo như vậy?
Vừa nãy, cô nhìn thấy trên kệ trong nhà vệ sinh có vài tuýp chưa mở, có vài tuýp đã mở rồi, phía trên còn dính một lớp bụi, thoạt nhìn giống như rất lâu rồi chưa có ai dùng.


Từ Bỉnh Nhiên không được xem là người tinh tế, thậm chí còn có chút cẩu thả, tuy rằng không đến mức quá lôi thôi, nhưng quả thực anh không chú ý gì đến hình tượng.
Ỷ vào có vẻ ngoài đẹp trai nên cái gì cũng đều rất tùy tiện, ví dụ như quần áo lúc nào cũng đơn điệu như thế. Hạ Thính Nam khi còn học đại học đã gặp qua rất nhiều nam sinh, mỹ phẩm của họ dùng còn nhiều hơn so với nữ sinh, nhưng Từ Bỉnh Nhiên vẫn chỉ sử dụng Đại Bảo.
Lúc học đại học, Hạ Thính Nam đã học được cách chăm sóc da và trang điểm, xem rất nhiều livestream bán hàng, mua rất nhiều mỹ phẩm. Nên khi thấy Từ Bỉnh Nhiên phá hủy khuôn mặt của mình, mặc kệ có phải dịp lễ Tết gì đó hay không, chỉ cần cô nhớ ra thì sẽ ném mấy chai sữa rửa mặt cho Từ Bỉnh Nhiên.


Mặc dù Hạ Thính Nam đã nhấn mạnh vì mình không dùng hết mới đưa cho anh, nhưng Từ Bỉnh Nhiên vẫn tỏ ra vui vẻ. Điều này ngược lại khiến cô có chút khó xử.
Sau đó, cô phát hiện Từ Bỉnh Nhiên chỉ dùng kem dưỡng da, mấy cái khác đã mở ra nhưng cũng còn dư rất nhiều. Có thể là anh không quen dùng, cho nên sau đó cô không đưa cái gì khác cho anh ngoài kem dưỡng da.
Có điều theo như Hạ Thính Nam quan sát lúc nãy, nếu không có sự hào phóng của cô, mấy năm qua Từ Bỉnh Nhiên có lẽ vẫn dùng Đại Bảo.
Về phần những tuýp gel trị sẹo này, chắc chắn không phải cô mua. Nhưng Từ Bỉnh Nhiên không giống người sẽ dùng những thứ này, cô lại nhớ tới lúc trước trên tay Từ Bỉnh Nhiên có vài vết sẹo do dị ứng, nhưng cũng không cần nhiều như thế, trừ khi những vết sẹo đó rất nghiêm trọng.
Hạ Thính Nam có chút lo lắng, hôm nào phải hỏi người khác xem có loại thuốc nào trị dị ứng hay không… Nhưng phải tìm mấy người bị dị ứng ở đâu chứ! Trước kia cô cũng chưa từng bị dị ứng…


“Hạ Thính Nam, con lại lên cơn gì thế? Gọi mấy câu cũng không phản ứng lại, tới đây ăn cơm mau lên.” Mẹ Hạ bỗng xuất hiện trước cửa phòng của cô.
Hạ Thính Nam lập tức bật dậy.


Ba Hạ cũng vừa về đến nhà. Ông nói gần đây ông hơi mệt, cuối tuần muốn xin nghỉ phép ba ngày, muốn ở nhà nghỉ ngơi một chút.
“Nghỉ ba ngày, thế có muốn đi đâu chơi không?” Mẹ Hạ nói: “Tôi cũng muốn nghỉ ngơi vài ngày.”
Hạ Thính Nam: “Ba mẹ không dẫn con đi sao?”


“Con cũng muốn đi? Con có thể xin nghỉ sao?”


Hạ Thính Nam buồn bã nói cô vừa mới nhận chức, không có nghỉ phép năm.
“Không phải hai ngày nữa là sinh nhật con sao?” Mẹ Hạ đột nhiên hỏi.


“Mẹ nói con mới nhớ.”


Từ năm cấp hai, ba mẹ Hạ đã không tổ chức sinh nhật cho Hạ Thính Nam. Bọn họ quá bận rộn, bận tới mức quên mất sinh nhật của con gái, còn lấy lý do hoa mỹ là muốn để cho cô tự lập, cũng may Hạ Thính Nam suy nghĩ rất lạc quan, hơn nữa dù thế nào cũng có Từ Bỉnh Nhiên đón sinh nhật cùng cô.
Khi còn học đại học, mỗi khi đến sinh nhật, cô sẽ cùng bạn bè tới một nhà hàng nào đó ăn uống, buổi tối về còn nhận được quà của Từ Bỉnh Nhiên. Những thứ đó đều là cô nói bóng nói gió, nói mình cực kỳ thích, cực kỳ muốn có nó. Tuy Từ Bỉnh Nhiên lúc nào cũng tỏ ra thản nhiên, vờ như không nghe thấy, nhưng đến ngày sinh nhật đều sẽ tặng những thứ mà cô muốn.


Sau khi lên đại học, Hạ Thính Nam không còn đón sinh nhật cùng Từ Bỉnh Nhiên nữa, bởi vì sinh nhật cô luôn trùng với ngày làm việc, cho dù anh cực kỳ muốn đón sinh nhật với cô cũng khó, nhưng mỗi năm vẫn sẽ gửi quà sinh nhật đến. Nhưng mà lần này, Hạ Thính Nam sẽ không nói với anh mình thích cái gì, thậm chí còn nói anh không cần tặng quà cho mình nữa.


Nhưng Từ Bỉnh Nhiên vẫn muốn tặng, anh dựa vào hiểu biết của mình đối với Hạ Thính Nam để chọn quà, muốn tạo bất ngờ cho Hạ Thính Nam, nhưng kết quả lại không được như mong muốn.
Tâm tư Hạ Thính Nam tựa như căn phòng nhỏ nơi cánh đồng hoang vu bát ngát trong [Lâu đài di động], mà Từ Bỉnh Nhiên không phải Sophie. Vì thế anh không thể vào trong căn phòng đó, anh đi đi lại lại trước cửa phòng, giơ tay gõ cửa nhưng không nhận được hồi đáp nào từ người bên trong.
Cô lại nghĩ tới chiếc đồng hồ trong tủ đầu giường kia.
Mẹ Hạ bỗng nhiên nói: “Được rồi, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn muốn tổ chức sinh nhật thế! Năm nay mẹ sẽ tổ chức cho con một bữa tiệc ra trò.”
“Không cần đâu ạ!” Hạ Thính Nam lấy lại tinh thần nói: “Trước kia con cũng chưa từng tổ chức, bây giờ cũng không cần.”
Mẹ Hạ thẹn quá hóa giận, thế nên nhiệm vụ rửa chén của ngày hôm nay rơi xuống người Hạ Thính Nam.
*
Sinh nhật của Hạ Thính Nam rơi vào thứ sáu. Mới sáng sớm đã nhận được rất nhiều lời chúc mừng sinh nhật, cô cực kỳ kiên nhẫn trả lời từng tin một.
Cô cẩn thận tính lại tuổi của mình, nhưng vẫn không rõ, không biết rốt cuộc là tuổi dương hay tuổi mụ, không biết là nên cộng thêm hay giảm đi một tuổi.
Nhưng tính không ra cũng không ra, dù sao cô cũng cảm thấy mình vẫn luôn ở tuổi 18.
Cô hỏi Trần Thiến và Thang Thành có thời gian tổ chức sinh nhật với cô không, nhưng đều nhận được đáp án từ chối của hai người.
Một người đi công tác, một người phải tăng ca buổi tối.
“Tớ cảm thấy tình bạn này nên chấm dứt sớm một chút.” Cô nói, giọng điệu giả bộ lạnh lùng.
Thang Thành: “Tình bạn của chúng ta từ khi các cậu trở về thăm trường không rủ theo tớ thì đã chấm dứt rồi.”
Trần Thiến: “Chấm dứt thì chấm dứt thôi, công việc của tớ quá bận, không cùng cậu ăn sinh nhật được, nhưng quà đã gửi đến cho cậu rồi!”
Hạ Thính Nam: “…”
Là một nữ nhân viên có kinh nghiệm và tri thức cao, dung tích phổi của Trần Thiến cũng không tệ, có thể so được với vận động viên Marathon. Cô đã sớm nghi ngờ hồi còn đi học, lúc xuống canteen ăn cơm, Trần Thiến nằm dài trên bàn nói mình không đủ sức để chạy xuống là giả bộ. Mỗi lần đều để Hạ Thính Nam chạy đến canteen trước, lấy thức ăn giúp rồi mới thong thả đi tới, khiến Hạ Thính Nam trở thành đứa ngốc suốt ba năm.
Bị từ chối dự sinh nhật, Hạ Thính Nam chỉ có thể trở về đón sinh nhật cùng ba mẹ.
Cực kỳ miễn cưỡng, nhưng lại có chút chờ mong.
Thật sự chỉ có một chút.
Sự thật đã chứng minh, sự chờ mong của cô là dư thừa.
Trước bữa cơm, khung cảnh xung quanh tối om, mẹ Hạ dẫn đầu bưng ra một thứ gì đó, hát: “Chúc con sinh nhật vui vẻ, chúc con sinh nhật vui vẻ…”
Ba Hạ đứng vỗ tay ở bên cạnh, Từ Bỉnh Nhiên được phân công đứng ở một bên cầm điện thoại quay video.Ánh sáng duy nhất là ánh nắng chiều màu cam hồng từ ngoài cửa sổ rọi vào, mây trôi nhè nhẹ giống như những sợi bông mềm mại, vừa nhẹ nhàng vừa đẹp đẽ.
Nhưng cô cảm thấy tình huống này không tốt đẹp lắm, Hạ Thính Nam nhìn bát mì trường thọ trong tay mẹ Hạ, nghĩ thầm: “Nhất định có cái gì đó… Nên không muốn chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.”
Mẹ Hạ bỏ vào hai quả trứng gà, bên cạnh còn có rất nhiều thịt được thái mỏng đặt trong bát mì, trên quả trứng còn cắm một ngọn nến.
“Quên mất.” Mẹ Hạ kêu một tiếng: “Ai có bật lửa không?” Bà quên mất cái này.
“Cháu có.” Từ Bỉnh Nhiên cực kỳ tự nhiên lấy bật lửa từ trong túi quần ra, thuần thục thắp nến.
Chờ anh thắp nến xong, ngẩng đầu liền phát hiện ánh mắt của ba người đều nhìn mình chằm chằm.
Từ Bỉnh Nhiên: “…”
Vẻ mặt mẹ Hạ nghi hoặc: “Bỉnh Nhiên à, sao cháu lại mang theo bật lửa bên người thế?”
Ba Hạ đã lấy bật lửa ra được một nửa: “Bỉnh Nhiên, cháu cũng hút thuốc à?”
Hạ Thính Nam nheo mắt lại: “Từ Bỉnh Nhiên, quả nhiên anh có hút thuốc.”
Từ Bỉnh Nhiên: “…”


Từ Bỉnh Nhiên hơi ngây ra, không biết nên trả lời thế nào.
Mẹ Hạ buồn phiền: “Bỉnh Nhiên, cháu học hút thuốc từ khi nào thế? Nghiện thuốc có nặng không? Phải ít hút lại, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Ba Hạ cũng lo lắng: “Bỉnh Nhiên à, có phải cháu thấy chú hút thuốc nên cũng học theo hay không?”


Ba mẹ Hạ nhìn Từ Bỉnh Nhiên lớn lên, vẫn luôn cảm thấy anh là một người ít nói, lại khôn ngoan, tửu lượng không cao lắm. Nhất là bộ dạng của anh trở về sau lễ tốt nghiệp hồi cấp ba, Hạ Thính Nam cũng nghe ba mẹ kể qua, có thể nói là rất khó coi.
Về việc hút thuốc… Ở trong lòng bọn họ, Từ Bỉnh Nhiên sẽ không hút thuốc.
Hạ Thính Nam không nói gì, thật ra cô không thích người hút thuốc cho lắm, nhưng đối với Từ Bỉnh Nhiên, cô lại có thể chấp nhận được việc anh hút thuốc, thậm chí còn cảm thấy có chút ngầu. Hơn nữa Từ Bỉnh Nhiên cũng không có những đặc điểm của người hút thuốc lâu năm, bất cứ lúc nào trông anh cũng sạch sẽ gọn gàng.


Cô không nhìn Từ Bỉnh Nhiên, mà cúi đầu nhìn xuống sàn nhà.
Từ Bỉnh Nhiên định thần lại, bình tĩnh lấy bật lửa ra một lần nữa, thành thật đặt trên bàn ăn, sau đó giải thích: “Không phải ạ, vì cháu thường xuyên phải đi xã giao, nhìn hoài nên học được thôi ạ, không phải nghiện.”


Xã hội là một cái chảo nhuộm lớn. Sau khi ra ngoài xã hội sẽ phải thích ứng, đây là đạo lý đơn giản, huống chi xã giao trong công việc không phải ít. Những người bên cạnh anh đều hút thuốc, nếu như anh không hút thuốc sẽ khiến đối phương có ấn tượng không tốt với mình. Hơn nữa anh cũng không phải hút thường xuyên, chỉ những lúc phiền muộn mới hút một điếu. Về phần mang theo bật lửa bên người là bởi vì để thuận tiện cho những trường hợp cần dùng, chứ anh cũng không dùng tới.
Ba mẹ Hạ vẫn lo lắng như trước, không biết có nên tin lời giải thích này hay không. Nhưng Từ Bỉnh Nhiên đã nói như thế, bọn họ cũng không nói thêm nữa, vấn đề hút thuốc đến đây là kết thúc. Trọng điểm lại quay về sinh nhật của Hạ Thính Nam, mọi người thúc giục Hạ Thính Nam nhanh chóng ước rồi thổi nến.


Vẻ mặt Hạ Thính Nam phức tạp, như thể đang tức giận với bát mì trường thọ trước mặt, trước ánh mắt mong chờ của mọi người, cô chắp tay lại cầu nguyện: “Ba mẹ khỏe mạnh, Hạ Thính Nam kiếm được nhiều tiền, Từ Bỉnh Nhiên…”


Cô mở mắt ra, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Nến tắt.
“Sinh nhật vui vẻ !” Hạ Thính Nam thỏa mãn cười rộ lên.


Bóng tối bao trùm, chỉ còn lại một vệt đỏ tươi phía chân trời.
Video trong di động Từ Bỉnh Nhiên vẫn đang quay, thân ảnh Hạ Thính Nam mờ mờ, tóc dài tới bả vai, dường như tất cả đều là hư ảnh, nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh nhìn bát mì trước mặt, nhìn ba mẹ Hạ, nhìn anh.
Ba mẹ Hạ xoay người đi bật đèn, miệng làu bàu Hạ Thính Nam lại lớn thêm một tuổi rồi, phải nhanh chóng tìm người yêu các thứ đi thôi.
Hạ Thính Nam đã buông tay xuống, lại bị Từ Bỉnh Nhiên nắm chặt.
Từ Bỉnh Nhiên ghé sát vào cô, nhẹ nhàng nói: “Sinh nhật vui vẻ.”


Tim Hạ Thính Nam đập mạnh, ngẩng đầu nhìn anh. Giây tiếp theo, Từ Bỉnh Nhiên hôn lên môi cô.
Trước khi đèn sáng, Hạ Thính Nam cảm thấy vừa mềm mại vừa có chút đau nhức. Mang theo sự chân thành cùng mê luyến vô hạn.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin