ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Sau khi Từ Bỉnh Nhiên về đến nhà, anh đứng ở phòng khách một lúc rồi đột nhiên bật cười lắc đầu, sau đó quay lại phòng tắm tắm rửa, dội nước ấm vào người khiến toàn thân đều thoải mái chưa từng có, về cả thể chất lẫn tâm lý.

Lúc anh đi ra đã là hai giờ, Từ Bỉnh Nhiên thật sự không cảm thấy buồn ngủ, bèn lấy một cốc nước đá rồi âm thầm châm một điếu thuốc trên ban công, mắt cũng sáng lên.

Dạo này thực sự rất bận. Hai người hẹn hò với nhau cũng được một thời gian rồi, nhưng đến thời gian ngồi ăn cơm cùng nhau cũng không có chứ đừng nói đến một buổi hẹn hò nghiêm túc, nhưng cũng không sao, Hạ Thính Nam cũng thật dí dỏm, anh thấy rất thú vị khi nhìn biểu cảm cứng đờ và khó chịu trên khuôn mặt của cô.

Và sự tiến bộ này ... thậm chí anh cảm thấy có hơi quá nhanh ..

Anh giơ tay phải của mình lên, hơi run run khiến tàn thuốc rơi xuống.

Dập tắt điếu thuốc, anh liếc nhìn về phía cửa sổ có rèm che.

Hạ Thính Nam …

*

Phải nói rằng con người thường vô cớ buồn về đêm, đã hai ngày kể từ khi xảy ra chuyện kia, Hạ Thính Nam khi nhớ lại những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó tim vẫn không khỏi đập nhanh, hận không thể đứng trước mặt người giải thích, nhưng thật sự khó có thể mở miệng nói, hơn nữa còn có chút ngại ngùng.

Hạ Thính Nam cảm thấy từ xấu hổ ngày càng xa vời với cô.



Hai ngày trước trời mưa to khiến nhiệt độ giảm bớt một chút, về đêm trời còn trở lạnh, bóng người trải dài dưới mặt đường, ban đêm lại có tiếng chim hót và ve sầu, phía xa xa còn có tiếng nhạc ở công viên truyền tới, Hạ Thính Nam đang chuẩn bị đi bỏ rác thì đụng phải Từ Bỉnh Nhiên đang đi về.

Ngược lại Từ Bỉnh Nhiên lại không hề tỏ ra bất ngờ gì, giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Sao em mặc ít như vậy.” Anh tự nhiên nắm tay cô, ý bảo cô đừng đi ra, cầm túi rác trên tay cô đi, bước ra bỏ vào thùng rác đã phân loại.

“Bữa tối ăn gì?” Anh đóng cửa sắt lại, kéo Hạ Thính Nam lên lầu, dừng lại ở thềm ngăn cách tòa nhà.

Phản ứng của Hạ Thính hơi chậm, một lúc sau mới kể tên một vài món đã ăn hồi chiều.

Tử Bỉnh Nhiên gật đầu, nghiêm túc nhận xét: “Cũng được.”

Hạ Thính Nam đột nhiên bật cười, nhưng vừa cười liền sững người. Bởi vì Từ Bỉnh Nhiên bất ngờ hôn cô.

Bỗng nhiên có tiếng bước chân, có người đi từ dưới lầu đi lên, Từ Bỉnh Nhiên nghiêm khắc tuân thủ không công khai mối quan hệ yêu đương của hai người, lập tức lùi về một bước kéo giãn khoảng cách.

Hàng xóm nhìn thấy thì cười hỏi sao muộn rồi không về nhà nghỉ ngơi.

Từ Bỉnh Nhiên lễ phép đáp: "Chúng cháu nói chuyện một chút, cô à, cô nên nghỉ ngơi sớm đi."

Tiếng bước chân đi lên ngày càng xa, sau đó là tiếng đóng cửa sắt, Hạ Thính Nam cảm giác được có khí lạnh thổi tới, không khỏi run lên, Từ Bỉnh Nhiên thấy vậy di chuyển thân thể, để che chắn gió cho cô.



Hạ Thính Nam ngẩng đầu nhìn anh vài giây, sau đó đột nhiên nói: "Vừa rồi râu của anh đã đâm vào em."

Từ Bỉnh Nhiên vô thức ngẩng đầu sờ sờ, mới nhớ ra hôm nay quên cạo râu.

"Anh còn nhớ khi anh nói rằng những người không có râu là những người chưa lớn không?"

Anh không nhớ là mình có nói như thế.

Từ Bỉnh Nhiên không nhớ được, nhưng Hạ Thính Nam thì nhớ rất rõ.

Lúc đó, cô đang học năm thứ 2. Một ngày nọ, cô chạy sang phòng Từ Bỉnh Nhiên, thấy anh đang mở bưu kiện chuyển phát nhanh, là một con dao cạo râu. Cô hỏi anh tại sao lại mua cái này, lúc đó Từ Bỉnh Nhiên nói anh đã có râu.

Vào thời điểm đó, quan niệm về râu của Hạ Thính Nam vừa dài lại vừa thô ráp lởm chởm, nhưng cô nhìn chằm chằm vào anh một lúc cũng không thể nhìn thấy Từ Bỉnh Nhiên có râu ở đâu.

Từ Bỉnh Nhiên nói nhìn thì không thấy, nhưng có thể sờ để cảm nhận. 

Vì thế Hạ Thính Nam trực tiếp đưa tay lên mặt Từ Bỉnh Nhiên sờ tới sờ lui.

Từ Bỉnh Nhiên sửng sốt một chút, lại tỏ ra như không có chuyện gì mà tiếp tục nghiên cứu dao cạo râu,

Nhưng Hạ Thính Nam nói anh nói dối, sau đó đi cướp lấy dao cạo râu, muốn anh đi chơi cùng cô.

Từ Bỉnh Nhiên đặt dao cạo sau lưng cô, ở một nơi cô không thể với tới, sau đó ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Hạ Thính Nam, dùng cằm xoa xoa lên khuôn mặt của cô một cách thô bạo, hỏi cô có cảm nhận được không.


Lúc này Hạ Thính Nam mới cảm giác được.

Đau nhói.

Và ngứa.

Cô co rúm lại né tránh, sờ sờ mặt, hỏi anh tại sao lại có râu, rõ ràng những nam sinh khác trong trường đều không có, Từ Bỉnh Nhiên buông cô ra, thuận miệng nói đó là do bọn họ chưa trưởng thành.

Cô lại hỏi, nếu trưởng thành cũng không có thì sao? Từ Bỉnh Nhiên không trả lời cô.

Màn cửa ban công bị gió mạnh thổi tung lên, những hạt bụi li ti bay lơ lửng trong không trung, ánh nắng chói chang chiếu vào mặt cô và mặt của Từ Bỉnh Nhiên.Chỉ là một chuyện nhỏ như hạt mè, nhưng mỗi khi Hạ Thính Nam nhớ lại cảm giác bị râu đâm vào đó lại cảm thấy rất giống lúc Dung ma ma đâm Tử Vi, chỉ có điều là Từ ma ma so với Dung ma ma thì ôn nhu hơn một chút.

Cuối cùng thì cái thời tiết mà việc đứng yên có thể khiến bạn đổ mồ hôi cũng đã qua rồi, vào ban đêm có một vài cơn gió từ ban công thổi vào, giống như một chiếc chổi lông vũ nhẹ nhàng lướt qua khiến trong lòng có chút ngứa ngáy.

Hạ Tử Nam vuốt tóc nói: Đi về thôi.

Anh nói: ở lại với anh một chút nữa.

thầm thở dài, nhưng vẫn ở lại.


Hai người đứng trên hành lang một lúc, Hạ Thính Nam có chút không đứng vững được, dù sao thì lát về cũng sẽ phải thay quần áo, cô nhìn bậc thang phía trước một chút rồi ngồi xuống, cũng không thấy bẩn, nhìn thấy phía trước có con sâu nhỏ, cô vội vàng thu chân lại. 

Từ Bỉnh Nhiên cúi đầu nhìn cô, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô, rõ ràng là cao hơn trước rất nhiều, nhưng trông cô vẫn nhỏ bé, ngay cả tay cũng nhỏ như trước, quá nhỏ để có thể ôm được anh ...


Hạ Thính Nam quay đầu lại hỏi anh: "Anh có nghỉ lễ Quốc khánh không?"

Từ Bỉnh Nhiên nhẹ "ừm" một tiếng. 

"Tuyệt quá, em cũng muốn nghỉ..."


Ngày Quốc khánh đang đến gần, nếu như là năm ngoái thì Hạ Thính Nam còn cảm thấy hơi kích động, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy mệt mỏi vì thư viện phải mở cửa vào những ngày nghỉ lễ, hơn nữa vào những ngày đó sẽ có nhiều người đến thư viện hơn.


Quả nhiên, vào ngày nghỉ Quốc khánh đầu tiên, số người vào thư viện đông như vào trung tâm thương mại. Cô, Tiền Vân Hội và các đồng nghiệp khác kiệt sức đến mức họ muốn từ chức và về nhà nghỉ ngơi ngay lập tức.

Diệp Tân Thanh trấn an bọn họ vài câu, nói rằng sau lễ Quốc khánh sẽ cho bọn họ nghỉ ngơi, lúc ấy tâm trạng của mọi người mới tốt hơn một chút.


Đúng rồi Thính Nam, cậu mới đổi đồng hồ mới hả?” Diệp Tân Thanh hỏi, chỉ vào đồng hồ của cô.

Hạ Tử Nam vô thức sờ lên cổ tay của mình, trả lời "Ừ."

Cô đeo được một thời gian, là do một hôm cô đột nhiên tìm thấy ở trong tủ, rồi cô cứ đeo hoài, chiếc đồng hồ thể thao trước đây của cô đã bị cất vào đáy hộp.


Diệp Tân Thanh hỏi: "Cái này đắt không? Cậu mua hay là được tặng vậy?"

Hạ Thính Nam cũng không rõ, chỉ trả lời cho có lệ.

"Vậy cậu có thể cho tôi mượn một lần được không?"

……

Hạ Tử Nam thực sự không muốn cởi đồng hồ trên người cô, không phải là chán ghét, chỉ là ... không muốn, nhưng cô không có lý do gì để từ chối, thế nên chỉ có thể tháo ra và đưa nó cho Diệp Tân Thanh

Nhưng Diệp Tân Thanh lại nói rằng không thể thắt dây bằng một tay, muốn nhờ Hạ Thính Nam đeo vào giúp cô, Hạ Thính Nam đành phải duỗi tay ra đeo đồng hồ giúp cô, dù trong lòng cực kỳ không muốn.

Cô cứ vậy mà giữ sự bực bội này đến khi về nhà, ba mẹ cô đều đã đi du lịch, cho nên chỉ có một mình cô ở nhà, còn Từ Bỉnh Nhiên thì 10h tối cũng chưa thấy về, đoán chừng lại tăng ca ở đơn vị rồi.

Hạ Thính Nam ngồi trên sàn nhà, dựa vào thành giường, trên tay cầm đồng hồ. Kim giây chuyển động kèm theo một âm thanh nhỏ vang lên, hiển nhiên không đáng nhắc tới, nhưng lại là âm thanh duy nhất trong phòng, phá vỡ sự tĩnh lặng trong căn phòng.

Cô tìm miếng bông tẩm cồn và lau lên xuống trên đồng hồ.

Sau khi ăn tối một mình, Hạ Thính Nam nằm trên giường, giơ tay nhìn qua nhìn lại, chiếc đồng hồ này quả thực rất đẹp, nhưng niềm yêu thích của cô luôn chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, lúc trước thì chính mình nói thích rất nhiều, nhưng cũng chỉ là ngoài miệng mà thôi, nếu không phải Từ Bỉnh Nhiên đưa lại cho cô, thì cô sớm đã không nhớ nổi nó là cái gì. 

Nhưng bây giờ nhìn lại thấy thích ... cực kỳ thích ...


Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, mọi thứ dường như rất bình thường, lại giống như có gì đó rất khác, Hạ Thính Nam không biết có phải là nguyên nhân dẫn đến kỳ kinh của mình hay không.

Cô suy nghĩ về điều đó một lúc, rồi dứt khoát gọi Trần Thiến đi uống rượu .


Trần Thiến đến muộn, còn dẫn theo cả Thang Thành, hai người vừa trò chuyện vừa cười đùa, hình ảnh có chút cổ quái và kỳ lạ khiến cô ấy cảm thấy bị cô lập.

“Tại sao hai người lại ở cùng nhau?” Cô tò mò hỏi.

Trần Thiến không để ý mà trả lời: "Mình đến gặp khách hàng bên cạnh công ty của cậu ấy, đúng lúc gặp cậu ấy nên rủ cậu ấy qua đây."

Thang Thành đặt túi xách của Trần Thiến lên bàn, "Sớm biết vậy đã không đến rồi, quả nhiên tớ chỉ là một công cụ mà thôi."


Hạ Thính Nam  nói: "Muốn uống gì thì cứ gọi, hôm nay tớ mời."

"Hôm nay sao lại hào phóng thế? Cậu vẫn đãi người khác bằng tiền lương của mình sao, cậu nên đi sắm cho bản thân mình vài cái túi, vài bộ quần áo nữa đi." Trần Thiến làm móng tay màu tím rất chói mắt, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào mấy món trên thực đơn: "Hôm nay t đãi, mọi người cứ gọi thoải mái đi".

Thang Thành không tốt bụng như vậy, anh nghe cô nói vậy liền gọi món ăn đắt nhất.

Ba người họ rất quen thuộc với nhau, chủ đề trò chuyện rất phong phú, nói được một nửa, Trần Thiến đột nhiên nói: "Đúng rồi, tớ cũng có một chủ hộ làm việc ở Cục Cảnh sát,  ngày hôm đó lúc tán gẫu với nhau, anh ấy nói Từ Bỉnh Nhiên ở Cục rất nổi tiếng. "


Hạ Thính Nam liếc cô một cái, “Anh ấy có khi nào không nổi tiếng sao.” Lúc còn đi học, anh ấy là người nổi bật nhất.

"Không phải người nổi tiếng kiểu kia, mà là con gái của Cục trưởng rất thích anh ấy."

Hạ Thính Nam cho rằng mình nghe nhầm.


Trần Thiến nói khách hàng của cô ấy nói với cô ấy rằng Từ Bỉnh Nhiên rất được con gái của Cục trưởng để ý , vì để gần Từ Bỉnh Nhiên hơn mà cô ta còn đặc biệt xin đến đội trị an làm việc. Hai người ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, tất cả mọi người đều muốn tác hợp cho hai người bọn họ, cho nên trước đó không lâu, đại khái là Từ Bỉnh Nhiên không muốn bị làm phiền nữa nên đã nói chuyện với cô gái đó, kết quả khiến cô gái đó khóc một trận to

Hạ Thính Nam thầm nghĩ tại sao cô không biết về điều này, hình như Từ Bỉnh Nhiên cũng chưa bao giờ đề cập đến nó.


"Tớ có hỏi thăm, cô gái đó không chỉ xinh đẹp mà lại còn rất trẻ, kém chúng ta vài tuổi, nam nhân ấy mà... Luôn yêu thích mấy cô gái trẻ, Hạ Tử Nam, cậu phải để ý."

Thang Thành sau khi nghe xong có chút thắc mắc: "Hạ Thính Nam, cậu và Từ Bỉnh Nhiên ..."

Hạ Thính Nam không muốn giấu anh, nhìn anh một cái ý muốn anh ngầm hiểu.


Thang Thành liền hiểu, nhưng anh không phải là người hay nói chuyện phiếm, anh cũng không quan tâm lắm đến mối quan hệ yêu ghét giữa Hạ Thính Nam và Từ Bỉnh Nhiên , anh quay sang Trần Thiến, nói: "Lời này là đũa cả nắm."

Trần Thiến trợn tròn mắt, "Còn không phải sao, tất cả đồng nghiệp nam trong công ty tớ đều kết hôn với người nhỏ tuổi hơn, không phải là tớ tự nghĩ ra mà nói đâu nhé.……"


Những lời họ đang tán gẫu vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng suy nghĩ của Hạ Thính Nam đã chạy trốn mất rồi.

Tại sao Từ Bỉnh Nhiên lại không nói với cô điều gì ... Anh không nói mình là bạn trai hay bạn gái sao? Tại sao anh không nói với cô ấy về những điều như vậy ...Hạ Thính Nam cắn vào mép cốc, suy nghĩ của cô bắt đầu trôi đi một lần nữa, Từ Bỉnh Nhiên đã mắng người sao? Không thể nào ... nhưng tại sao người ta lại khóc ... Anh cả ngày không nói một lời, sao có thể làm người khác khóc chứ...


"Thính Nam ? Hạ Thính Nam !"

“Hả?” Cô định thần lại.

Trần Thiến và Thang Thành nhìn cô một cách kỳ lạ: "Sao cậu lại có biểu cảm ghét bỏ đó?"

  "……"Có sao?


Tửu lượng của Hạ Thính Nam không tốt lắm, sau khi rượu ngấm cô kéo Trần Thiến đi uống thêm, Trần Thiến  tính tình không phải quá dễ chịu, chưa kể gần đây tâm trạng không tốt nên uống bao nhiêu cũng được, nói uống liền uống!

Bọn họ gọi thêm mấy ly rượu rồi xếp lên bàn, ngươi một ly ta một ly rượu, đang nói chuyện cao giọng, Thang Thành ở bên cạnh lộ ra vẻ hối hận. Biết thế đã không cùng Trần Thiến qua đây, thật là tự làm tự chịu.


Trần Thiến hét lên: Chó má! Chia tay lâu như vậy còn tới tìm ta làm gì?

Cô cũng hét lên: Từ Bỉnh Nhiên chết tiệt! Đối xử tốt với em như thế làm gì!

Trần Thiến : ... Hạ Thính Nam, cậu có bệnh à?

Hạ Thính Nam : Tôi có bệnh! Tôi phiền chết đi được! ! !

Trần Thiến : Anh ấy đối tốt với cậu như vậy, cậu phiền cái rắm ấy!

Hạ Thính Nam : Cậu thì biết cái gì!

……


Tất nhiên Trần Thiến không biết cô đang nghĩ gì, bởi vì ngay cả Hạ Thính Nam  cũng không biết cô đang nghĩ gì. Cô sợ rằng một ngày nào đó điều tốt đẹp này sẽ bị lấy lại, hoặc trở nên xấu đi, khi đó cảm xúc của cô sẽ mất đi sức mạnh kiểm soát và chỉ có thể lắc lư theo gió.


Tấm kính trước mặt Trần Thiến vỡ tan, và suy nghĩ của Hạ Thính Nam đột ngột kết thúc.

Trí nhớ trước khi hoàn toàn say khướt bị đảo lộn, dừng lại ở Thang Thành lấy điện thoại di động ra quét mã QR ở quầy bar thanh toán ly, sau đó đen mặt nhìn hai người bọn họ nói: "Tớ thế mà lại cùng mấy người tới uống rượu, thật là ngu ngốc quá mà. "

——

Từ Bỉnh Nhiên: Ta không xứng lên sân khấu sao?

╔════════════════

⧱Truyện được convert bởi 💐 Vespertine 💐 & 🌸 Hanlac 🌸

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin