ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Editor: Alo

Beta: P.Ann


Kỳ thi tuyển sinh hôm ấy, trời mưa tầm tã, độ ẩm trong không khí do cơn mưa để lại khiến người ta cảm thấy nhớp nháp. Ngay cả những ngọn núi cùng các tòa nhà phía xa cũng không còn nhìn rõ được nữa, chỉ toàn nhìn thấy một mảng sương mù, đến cả đường chân trời cũng mờ ảo theo.


Hôm nay Từ Bỉnh Nhiên không đưa Hạ Thính Nam đi học nữa, bởi vì 9 giờ cô mới bắt đầu thi mà Từ Bỉnh Nhiên 7 giờ là phải đi rồi. 


Dẫu thế anh cũng đã tặng cô một cái ôm cổ vũ từ đêm hôm trước, đồng thời cũng nói với cô một câu: “Thi cho tốt, xong xuôi anh đưa em đi ăn một bữa no nê.”


Vừa nghe xong, cả người cô lập tức tràn đầy năng lượng, buổi sáng trên đường đến trường còn chủ động mở sách ra xem.


Từ Bỉnh Nhiên còn ít nhất nửa tháng nữa mới tới kỳ thi cuối kỳ, vậy nên bầu không khí trong lớp lúc này cũng không căng thẳng lắm, mọi người đều quen thuộc với các kỳ thi rồi, chỉ cần không phải là kỳ thi đại học thì dù có là kỳ thi nào cũng không hề khiến bọn họ cảm thấy áp lực.


Chương Hựu Trình tới hỏi anh cuối tuần ra ngoài xả stress chút không, anh liền từ chối nói nhà mình có việc rồi.


Chương Hựu Trình là một người khá hoạt bát, dù có bị Từ Bỉnh Nhiên từ chối rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ anh ta bỏ cuộc. Nghe Từ Bỉnh Nhiên nói vậy, anh ta đột nhiên hỏi: “Cậu thì có thể có chuyện gì cơ chứ, suốt ngày tự nhốt mình ở trong nhà. Cuối tuần này bọn tớ tính sang đường bên kia ăn thử tiệm lẩu mới khai trương, cậu thực sự không đi?”


Từ Bỉnh Nhiên lấy bút gõ vào bàn: “Vậy để tớ mang thêm người đến.”


 “Ai thế?” Anh thực lòng không nghĩ ra được Từ Bỉnh Nhiên còn có thể mang thêm ai.


“Hạ Thính Nam.”


“À! Chính là cô em gái nuôi hàng xóm của cậu đúng không? Nhất định phải dẫn theo đấy nhá, con bé rất đáng yêu.” Chương Hựu Trình cười hì hì nói, anh rất hứng thú với người bạn thanh mai trúc mã này của Từ Bỉnh Nhiên.


Đáng yêu? Từ Bỉnh Nhiên từ chối cho ý kiến.


Trước đây, khi mới học cấp hai, anh chỉ cảm thấy Hạ Thính Nam thực sự rất phiền, dù cho hiện tại đôi lúc vẫn sẽ cảm giác như thế.


Lúc Hạ Thính Nam còn nhỏ, khuôn mặt của cô rất tròn trĩnh, vì thế trong nhà bố Từ rất yêu mến cô, theo lời ông chính là “Con gái là để cưng nựng, còn con trai thì nên đưa đi cuốc đất”. Dù thấy tiếc con mình sao lại không phải là con gái nhưng cuối cùng ông vẫn không nỡ để Từ Bỉnh Nhiên ra ruộng cuốc đất.


Bố Từ thường xuyên dắt Hạ Thính Nam sang nhà mình chơi, nhưng so với bố mẹ Từ, Hạ Thính Nam vẫn thích dính lấy người gần tuổi mình hơn - không ai khác ngoài Từ Bỉnh Nhiên.


Hạ Thính Nam lúc nhỏ rất thích chơi xếp gỗ, còn thích đặt tên cho chúng, ví dụ như màu hồng thì gọi là Mỹ Mỹ, màu lam gọi là Tinh Linh, màu đỏ thì là SpiderMan…  Dù gì thì từ xưa đến nay, là người hay không phải là người thì căn bản cũng đều chỉ thể hiện bên trong thôi mà.


Thời điểm ấy, Từ Bỉnh Nhiên cũng thuộc dạng ít nói, lặng lẽ chơi cùng cô mấy năm trời, thành ra suốt thời gian đó anh cũng luôn cùng chơi cái trò đặt tên “tẩy não” kia, dẫn tới việc anh của mấy năm sau cứ hễ nhìn thấy đồ chơi nào làm từ gỗ, thì dù có chút kháng cự, trong đầu vẫn vô thức hiện ra mấy cái tên kỳ quái.


Lớn hơn một chút, Hạ Thính Nam lại không thích chơi xếp gỗ nữa, cô thích các sản phẩm điện tử hơn. Mỗi lần được bố mẹ cho sang nhà họ Từ ở ké, cô đều đóng đô kế bên máy tính trong phòng Từ Bỉnh Nhiên xem video.


Có một ngày khi đám bạn cùng lớp đến nhà Từ Bỉnh Nhiên làm bài tập nhóm, bọn họ lại phát hiện trong máy tính Từ Bỉnh Nhiên lưu rất nhiều phần mềm không đứng đắn, thậm chí còn nhảy ra mấy trang web quảng cáo với nội dung: “Ông xã không ở nhà, ta thật cô đơn…”.


Biểu cảm sốc nặng của bọn họ làm Từ Bỉnh Nhiên đau đớn.


Xong việc, Từ Bỉnh Nhiên mặt đầy hắc tuyến đặt thêm một cái mật khẩu cho máy, dù cho Hạ Thính Nam có mè nheo cầu xin thế nào, anh cũng chưa từng hé nửa cái răng.


Lúc tan học trời đã tạnh mưa, Từ Bỉnh Nhiên ra nhà xe lấy xe đạp, anh nghĩ Hạ Thính Nam chắc là thi xong, sớm đã về nhà rồi nên cũng không cần anh đi đón nữa, ai mà ngờ được ra tới cổng trường lại thấy Hạ Thính Nam ở đó.


Hạ Thính Nam oán giận: “Sao giờ này anh mới ra.” Cô đã bị muỗi đốt vào chân mấy lần rồi.


Từ Bỉnh Nhiên cau mày nhìn đôi chân hơi hồng của cô: “Em thi xong không chịu về nhà, đến đây làm gì?”


“Đợi anh cùng về chung á!”


“Chờ anh làm cái gì, lần sau cứ tự mình đi về trước.” Anh nói: “Lên xe.”


Mấy người bạn cùng lớp đúng lúc từ cổng trường đi ngang qua, làm mặt quỷ nhìn Từ Bỉnh Nhiên: “Ai thế?”


Hạ Thính Nam thấy mấy biểu cảm như vậy trong lòng có hơi khó chịu, không vui vẻ gì nói: “Từ Bỉnh Nhiên là anh của em, vậy mọi người nghĩ em là ai?”


Chuông xe vang lên hai ba lần, Từ Bỉnh Nhiên nhìn bọn họ chào: “Đi đây.”


Mấy người bạn đều cười nói: “Thôi không trêu nữa, em gái thẳng tính thật đấy, tớ cũng phải đi rồi, tạm biệt.”


Thời tiết mùa hè oi bức, tới một cơn gió cũng không có, Từ Bỉnh Nhiên đảo mắt liền nhìn thấy trên eo mình bị một vòng tay ôm chặt đến nỗi túa ra ít mồ hôi.


Anh nói: “Đừng có ôm chặt như thế.”


Hạ Thính Nam “Ồ” một tiếng, sau đó nhích ra xa một chút, dang rộng hai cánh tay giả vờ đón gió.


“Thi xong rồi, em muốn ra ngoài chơi!”


Từ Bỉnh Nhiên: “Nói với anh cũng vô dụng.”


Hạ Thính Nam tức giận nói: “Nói với bố mẹ em cũng vô dụng thôi, một ngày bọn họ cũng không có thời gian dành cho em nữa là.” 


Công việc của bố Hạ căn bản là không thể nghỉ nhiều ngày liên tiếp được, trừ phi là xin nghỉ phép cả năm nhưng lãnh đạo nhất định sẽ không đồng ý. Mẹ Hạ thì vừa mới thăng chức nên dạo gần đây ở công ty bận đến tối tăm mặt mày.


Từ Bỉnh Nhiên im lặng một chút rồi lại nói: “Cuối tuần anh đưa em đi ăn lẩu.”


Vừa nghe được thứ mình muốn nghe, cả người Hạ Thính Nam liền bật chế độ dính người, ôm chầm lấy eo Từ Bỉnh Nhiên, anh dù có hơi gầy nhưng vẫn rất rắn chắc: “Đi ăn ở đâu cơ? Là cái mới mở trên đường Vọng Giang phải không? Hay là tiệm ở tòa nhà Ngân Thái? Em nhớ là cái tiệm đó…” 


Ồn thật, Hạ Thính Nam thật sự quá ồn rồi…


Từ Bỉnh Nhiên bị cô chặn họng nãy giờ cảm thấy hơi phiền lòng, tranh thủ lúc đường sá ít xe cộ qua lại, liền kéo một tay Hạ Thính Nam đang đặt trên eo mình ra: “Tiệm mới mở, muốn đi thì đi.” 


Làm sao mà không muốn cho được… Thực sự là quá lâu rồi Hạ Thính Nam vẫn chưa được đụng vào mấy món ăn nhanh tiện lợi kiểu đấy, phải thú thật là cả ngày bị bố mẹ bồi bổ toàn là các món ăn cân bằng dinh dưỡng, cứ như thể là chỉ cần ăn uống tốt thì thành tích học tập cũng theo đó tốt lên vậy á.


Buổi tối, bố Hạ tan làm về nhà hỏi thăm tình hình thi cử của Hạ Thính Nam, cô trả lời: “Con đã làm hết những câu con biết và chừa lại mấy câu con không biết.” Một câu vô thưởng vô phạt.


“Vậy con so đáp án chưa?”


Hạ Thính Nam: “Con không so đâu, ảnh hưởng tâm trạng lắm.”


Tình yêu của bố Hạ dành cho cô con gái này phải nói là rộng lượng bao dung vô bờ bến. Trong mắt ông, con gái mình là tốt nhất, cho dù con người ta có giỏi hơn thì cũng chả liên quan.

“Thính Nam của chúng ta vui vẻ là tốt rồi, thi tốt hay không không quan trọng, nếu sau này không kiếm ra tiền cũng không sao, bố nuôi con cả đời.”


“Thật ạ?” Cô thực quá cảm động: “Bố, vậy con muốn mua một bản PSP mới.”

Bố Hạ bình tĩnh nhấp ngụm trà, đáp: “Không phải bố của Bỉnh Nhiên cũng tặng thằng bé một cái sao? Con đi tìm rồi chơi với thằng bé đi, hai người chơi chung vẫn vui hơn một người chơi.”


Hạ Thính Nam: “…”


Bố Hạ lập tức nhận lấy cái trừng mắt khiển trách từ Hạ Thính Nam, ông không chịu được nên xấu hổ cười cười rồi đuổi cô về phòng ngủ: “Được rồi, nhìn xem mấy giờ rồi, còn không mau về phòng ngủ sớm chút đi?”


Hạ Thính Nam không muốn nghe ông càm ràm vì thế rất nhanh liền xoay người đi, còn không quên nói vọng lại: “Con biết rồi… à đúng rồi! Cuối tuần này con đi ăn lẩu cùng Từ Bỉnh Nhiên nha.”


“Đi đi đi.” Giờ vẫn còn trong kỳ nghỉ, cô muốn đi đâu chơi thì cứ đi.


Hạ Thính Nam nghe thấy vậy liền vui vẻ chạy đi, hy vọng nhanh nhanh đến cuối tuần.

Con người ấy mà, hễ phải chờ đợi cái gì thì đều cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, hết thảy mọi thứ trên đời đều trở nên vô vị. Cô ở nhà hết hai ngày, cố gắng tìm kiếm từ thứ này sang thứ khác để chơi nhưng vẫn cảm thấy buồn chán, rốt cuộc cũng đến cuối tuần.


Hạ Thính Nam nghĩ mãi cũng không biết nên mặc cái gì ra ngoài bây giờ, trong phòng đã thử lên thử xuống ba bốn bộ đồ rồi vẫn chưa ưng bộ nào.


Từ Bỉnh Nhiên đẩy cửa đi vào, đúng lúc này cô đang cởi áo, hai tay còn đang vươn qua đầu, chỉ lộ ra mỗi con mắt, nhìn xuống phía dưới chỉ mặc duy nhất một cái quần lót.


Cái quần mới mua này vải có hơi mỏng, vậy nên cũng chẳng che được gì, thành ra có thứ gì đó nhô lên hình vòng cung vô cùng rõ ràng.


Trong một giây ngắn ngủi, cả hai đều sững sờ.


Từ Bỉnh Nhiên không nói gì, lùi hai bước rồi đóng cửa lại, còn không quên nói một câu: “Thay nhanh rồi đi thôi.’’


Anh dựa vào khung cửa, cúi đầu nhìn mặt đất, khớp ngón tay gõ nhẹ vào tường, trông không biết là đang suy nghĩ cái gì. Hạ Thính Nam nhanh chóng mặc đồ khác rồi đi ra, trên người cô đã không còn bộ đồ ngắn tay lúc nãy nữa.


Tầm mắt Từ Bỉnh Nhiên dừng ở trên ống tay áo in hoa cỏ của cô, sau đó nhanh chóng rời đi: “Đi thôi.”


khoác cánh tay anh, vui vẻ nhảy nhót một chút: “Nhanh lên nào, em đói chết mất.” 


Từ Bỉnh Nhiên nhăn mày gỡ tay cô ra: “Nóng.”


Hạ Thính Nam hừ một tiếng: “Ồ.”


Cô căn bản là rất thích khoác tay người khác, bình thường đi vệ sinh cũng kéo bạn đi cùng, dù có bị mấy bạn nam chê cười nhưng cô vẫn luôn cảm thấy chả có chuyện gì sất.


Con đường Vọng Giang nằm ở phía Bắc, nhìn về phía xa chính là con sông rộng lớn, lất phất chút mưa phùn cũng không làm mặt sông gợn sóng, còn tiệm lẩu bọn họ ăn nằm ở cuối đường, đối diện một cái ngã tư đường.


Bọn họ chính là hai người đến cuối cùng, ngẫm lại vẫn là do Hạ Thính Nam lề mề chậm chạp, vừa ra tới cửa lại nói bản thân đau bụng muốn đi nhà vệ sinh, hóa ra là muốn đi nặng.

Thấy vậy, Từ Bỉnh Nhiên thử sờ tay cô. Ừm, đúng là có hơi lạnh.


Thế là anh đi nhanh hơn.


Ơ.


Quán ăn lúc này ồn ào vì mấy người phục vụ cứ hét lên liên tục, Hạ Thính Nam nhón chân kéo Từ Bỉnh Nhiên thấp xuống nhỏ giọng nói chuyện, toàn bộ hơi thở nóng đều phà hết vào gáy anh.


Từ Bỉnh Nhiên khó chịu nghiêng đầu né tránh.


Ánh mắt Chương Hựu Trình rất nhạy bén, lập tức nhìn về phía bọn họ: “Ôi chào, mang em gái đến thật đấy à? Còn không nhanh nhanh lên, đồ ăn đã mang lên hết rồi này.”


Nhìn một bàn toàn nam nữ xen lẫn, Hạ Thính Nam chỉ biết mỗi Chương Hựu Trình, bởi vì thỉnh thoảng anh cũng hay đến nhà Từ Bỉnh Nhiên chơi.


À, còn có Thang Xảo Xảo nữa nè, hôm đó cô có vào dòng thời gian của cô ấy nhìn ảnh chụp selfie. Chúng thực sự rất đẹp, cô cũng ước bản thân có thể đẹp được như thế.

Từ Bỉnh Nhiên vỗ nhẹ vào lưng cô: “Vào chỗ ngồi thôi.”


_______________

Từ Bỉnh Nhiên của hiện tại: Em phiền thật đấy!

Từ Bỉnh Nhiên của tương lai: Bị vả mặt đau quá.



Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin