ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Edit: Amelie.Vo

Beta: Alo

Kể từ khi Từ Bỉnh Nhiên lên cấp ba, việc học của anh nhất thời trở nên căng thẳng. Về điểm này, Hạ Thính Nam cũng hiểu được tương đối, vì vậy cô không dám thường xuyên chạy sang nhà quấy rầy anh. Hơn nữa, cô cũng nhận thấy dạo này Từ Bỉnh Nhiên rất hay cau mày, lúc nào cũng trưng ra bộ dáng trầm ngâm suy nghĩ. Hạ Thính Nam cho rằng, nguyên nhân có lẽ là do chương trình học ở cấp ba quá nặng nề và áp lực.

Hiện giờ, cô đã chính thức trở thành nữ sinh lớp mười. Trường của cô nằm ở phía Nam, hoàn toàn ngược hướng với trường của Từ Bỉnh Nhiên, vậy nên cô hầu như không bao giờ nhờ anh đưa đón. 

Nếu buổi tối Hạ Thính Nam không sang tìm Từ Bỉnh Nhiên, thì thời gian hai người gặp nhau mỗi ngày cũng chỉ vỏn vẹn đúng mười phút buổi sáng.

Tuy nhiên, mười phút này chỉ dành riêng cho việc gọi cô dậy đi học. Dù sao đi nữa, bố mẹ Hạ Thính Nam thường không ở nhà, mà nếu không có người gọi dậy ngay tại chỗ, thì cho dù trời có “sập” xuống, cô cũng không cách nào tỉnh giấc nổi.

Hôm nay, Từ Bỉnh Nhiên như cũ thuần thục dùng chìa khóa mở cửa nhà Hạ Thính Nam. Anh nhìn sơ một lượt, thấy cửa phòng ngủ lớn vẫn còn đang đóng, hẳn là mẹ Hạ vẫn chưa rời giường để đi làm, còn bố Hạ thì không biết đêm qua có về nhà hay không.

Anh trực tiếp đi đến phòng Hạ Thính Nam, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, nhìn thấy cô vẫn đang nằm ngủ khò khò trên giường.

“Hạ Thính Nam, dậy đi học”. Anh tiến sát đến giường, vỗ nhè nhẹ lên mặt cô. Chẳng mấy chốc, gương mặt Hạ Thính Nam liền ửng đỏ, thế nhưng cô vẫn ngủ say như c.hết. Không còn cách nào khác, anh đành phải kéo phăng chiếc chăn bông mà cô đang quấn chặt bằng hai chân kia ra.

Tư thế ngủ của Hạ Thính Nam thật sự không được đẹp mắt lắm: đầu cô không nằm trên gối, người nằm nghiêng trên giường, hai tay hai chân ôm chặt lấy chiếc chăn bông không chịu buông. Áo ngủ của cô bị xốc lên, lộ ra chiếc eo căng cùng làn da trắng nõn phía sau lưng.

Từ Bỉnh Nhiên vô cùng mất kiên nhẫn. Anh trực tiếp rút toàn bộ chăn bông của cô ném sang một bên.

Mất đi chiếc chăn đang ôm trong lòng, Hạ Thính Nam nhíu nhíu đôi mày, bàn tay quờ quạng trên giường, sau đó liền vớ trúng chiếc gối đầu, lập tức đem kẹp nó ở giữa hai chân. Lúc này, bởi vì cô xoay người qua lại mà chiếc áo ngủ bị xốc lên cao hơn nữa.

Ánh mắt Từ Bỉnh Nhiên chỉ dừng lại một chốc trên eo cô, nhưng rất nhanh anh liền duỗi tay giúp cô kéo áo xuống. Anh chợt nhận ra, hình như Hạ Thính Nam đã cao hơn trước, áo và quần ngủ đã ngắn hơn rồi.

Thật không biết cái thói quen “đụng cái gì cũng ôm” khi ngủ của Hạ Thính Nam là từ đâu ra, mà cũng không hiểu vì sao cô lại kẹp đồ vật bằng tư thế như vậy. Song, hiện tại anh cũng không có tâm tình để mà lý giải. Anh chỉ biết rằng nếu Hạ Thính Nam không chịu dậy đi học thì sẽ trễ giờ. Mà nếu cô đi học muộn thì có nghĩa là anh cũng sẽ đi học muộn.

Anh tiếp tục kéo phăng chiếc gối, ném sang một bên, đồng thời cúi người tiến sát đến mép giường. Anh quỳ một nửa ở trên giường, một tay chống bên cạnh đầu Hạ Thính Nam, tay còn lại banh mí mắt cô ra.

“Mở mắt ra nhanh lên nào.”

“Đừng mà…” Hạ Thính Nam lè nhè, vung tay túm lấy cánh tay Từ Bỉnh Nhiên rồi kéo vào lồng ngực, có lẽ cô đang định “biến” cánh tay anh thành chiếc gối ôm.

Trong lúc vô ý, tay Từ Bỉnh Nhiên đã bị mắt cá chân cô kẹp chặt, theo quán tính cả người anh bị ép xuống thấp.

Giây tiếp theo, anh liền cảm nhận được nhiệt độ từ nơi tiếp xúc giữa tay anh và chân cô. Anh bị buộc nhìn phải cảnh sắc như ẩn như hiện bên trong chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn, đặc biệt là phần đùi bên trong. Chừng như chỉ cần anh hơi nhúc nhích ngón tay là có thể chạm đến “trái cấm” từ “cây trí tuệ” giữa vườn Địa đàng của Thượng đế.

Là âm mưu, là quỷ kế, là dụ hoặc.

Hạ Thính Nam vẫn chưa tỉnh lại, tiếp tục đem tay Từ Bỉnh Nhiên kẹp sâu hơn, sau đó lại còn cọ cọ vài lần.

Từ Bỉnh Nhiên ngẩn người. Đầu ngón tay anh có thể cảm nhận được sâu sắc xúc cảm mềm mại cùng ấm áp đến từ nơi nào đó. 

Ngay khi hiểu ra, anh liền cứng đơ người.

Anh thử rút tay về, nhưng càng muốn thoát ra, chân Hạ Thính Nam lại càng kẹp chặt hơn.

Đầu óc Từ Bỉnh Nhiên lúc này đã căng ra hết mức, anh quyết đoán dùng tay còn lại gãi nhẹ eo cô.

Rõ ràng anh biết nơi nào là nơi Hạ Thính Nam sợ bị nhột nhất. Bây giờ, toàn bộ xúc cảm dưới tay anh đều chỉ là phần da thịt trơn bóng của cô. Tuy rằng khung xương cô rất nhỏ nhưng “thịt thà” lại không ít. Anh có thể cảm nhận rõ cột sống nơi thắt lưng cô đang cong lại vì nhột, mà càng cong hơn hết chính là phần u cốc liền kề ngay bên dưới.

“Ưm…” Mắt vẫn nhắm nghiền nhưng miệng Hạ Thính Nam lại bật cười khanh khách, cả người liên tục vặn vẹo không ngừng. Sau đó cô từ từ mở mắt, đập vào trong ánh nhìn là một Từ Bỉnh Nhiên đang gần kề trong gang tấc.

Hạ Thính Nam: “…”

Đầu óc hỏng mất thôi! Cô thật sự không thích cảm giác bị nhột đến tỉnh giấc một chút nào. “Đã bảo anh đừng làm em nhột rồi mà”.

Từ Bỉnh Nhiên thu hồi cánh tay còn lại. Vẫn giữ nguyên gương mặt không xúc cảm, anh nói: “Anh gọi em nãy giờ tận mười phút rồi đấy.”

Cô thoáng liếc nhìn đồng hồ, thức thời im lặng. Ngay khi phát hiện hai chân mình đang kẹp chặt cánh tay Từ Bình Nhiên, cô giật mình, vội vã buông anh ra. Cảm giác giữa hai chân bỗng trống không và lạnh lẽo, nhưng cô cũng không mấy để ý, chỉ thuận thế duỗi người vươn vai, làm chiếc áo ngủ lại bị kéo cao lên một lần nữa. 

Từ Bỉnh Nhiên rút hai tay về phía sau, đầu ngón tay anh xoa xoa trong vô thức, sau đó nắm lại thành quyền. 

Lúc này, thời gian thật sự không còn sớm nữa. Hạ Thính Nam có hơi hoảng, lật đật bò dậy khỏi giường nhưng lại bị vấp một cái ngã nhào. Từ Bỉnh Nhiên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, Hạ Thính Nam lập tức đâm sầm vào trong lòng ngực anh. Cánh tay anh theo bản năng siết lấy phần eo cô, nhưng ngay sau đó liền mau chóng buông ra. Anh hơi đẩy nhẹ Hạ Thính Nam ra để cô đứng thẳng dậy đàng hoàng. 

“Em đi rửa mặt đi. Anh đi học trước. Em đừng có mà đi trễ đấy”.

“Vâng, em biết rồi.”

Từ Bỉnh Nhiên sải bước thong dong đi ra ngoài. Song, trước khi rời khỏi phòng Hạ Thính Nam, anh vẫn quay đầu lại nhìn cô một cái, ánh mắt rơi trên người cô gái nhỏ không có mấy phần áp lực, mà dường như mang theo một vài tia phức tạp.

Hạ Thính Nam hoàn toàn không hay biết gì cả. Cô chỉ lo rửa mặt cho kịp giờ rồi bắt taxi đến trường học.

Mặc dù đã đáp ứng Từ Bỉnh Nhiên rằng sẽ không đi trễ, nhưng cuối cùng Hạ Thính Nam vẫn “chứng nào tật nấy”, đến muộn năm phút, bị sao đỏ trực nhật túm cổ trừ điểm thi đua.

Nhìn thấy Hạ Thính Nam lại bị giáo viên gọi vào văn phòng vì đi học trễ, Trần Thiến không nhịn được mà hỏi cô hai câu.

“Thính Nam à, sao ngày nào cậu cũng ngủ quên vậy? Bố mẹ cậu không gọi cậu dậy sao?”

“Hôm nay tớ bị kẹt xe.” Hạ Thính Nam nói: “Bố mẹ tớ thường xuyên không có nhà, chỉ có anh tớ gọi dậy đi học.”

Trần Thiến: “Woah, cậu còn có anh trai à?”

“Ừ, đúng vậy!” Nói đến chuyện này, Hạ Thính Nam hăng hái hẳn. Cô cứ luyên thuyên với Trần Thiến suốt nửa tiếng đồng, rằng Từ Bỉnh Nhiên ưu tú thế nào, giỏi giang ra sao, khiến cho Trần Thiến nhất thời cũng muốn có anh trai. 

“Thầy tới!” Trong lớp, có người bỗng trầm giọng hô to một tiếng.

Hạ Thính Nam cùng Trần Thiến nhìn nhau, vô cùng ăn ý mà ngậm miệng, giả vờ mở sách giáo khoa ra như thể đang ôn bài rất chăm chỉ.

Vì sáng nay có tiết thể dục, Hạ Thính Nam cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt liền đến giữa trưa rồi.

Đồ ăn ở căng tin trường học không dám bình phẩm là ngon hay dở. Hạ Thính Nam rất “dễ nuôi”, thành thử món nào cô cũng ăn được, thậm chí có mấy món cô còn cảm thấy ăn cực kỳ ngon miệng nữa. Tuy nhiên, một vài học sinh nam trong lớp lại không nghĩ vậy, bọn họ toàn gọi đùa đồ ăn ở căng tin trường là “cơm heo”.

Nghe những lời này, Hạ Thính Nam rất bực mình, bọn họ nói như vậy chả khác nào đang mắng người khác cả.

“Bé mập, lại ăn cơm heo đấy à?” Một vài bạn nam trong lớp đi ngang qua cô, tiến gần đến. Trong đó có một tên vừa cười hihi vừa hỏi, mấy tên khác cũng cười theo phụ hoạ.

“Ăn gì kệ người ta”. Hạ Thính Nam vừa bực bội vừa cạn lời: “Cậu có giỏi thì đừng tới đây ăn nữa.” 

“Bộ cậu tưởng tớ muốn sao? Nếu trường mở cổng cho ra ngoài ăn, không đời nào tớ lại tới cái chỗ quỷ ma này.” Tên đó đáp lại với giọng điệu không mấy cao hứng.

Hạ Thính Nam: “Hơ. Hơ. Hơ.”

Tên nam sinh kia bị thái độ của Hạ Thính Nam chọc cho nổi khùng, bèn xăng tay vén áo làm ra vẻ chuẩn bị nhào vào ẩu đả.

“Vụt” một tiếng, Hạ Thính Nam đứng thẳng dậy, trừng mắt nhìn cậu chàng: “Giờ sao? Muốn đánh nhau phải không? Tới con gái mà cũng muốn đánh hả? Có còn là đàn ông không? Ngay trong trường học mà muốn làm “đầu gấu”? Có biết tôn trọng người khác không? Ngay trong nhà ăn mà đòi đánh đấm? Có biết hai chữ “ý thức” viết thế nào không?” 

Trình độ lảm nhảm của Hạ Thính Nam không chỉ dừng lại ở việc nói chuyện trên trời dưới đất, mà khi liến thoắng cãi nhau cũng rất đẳng cấp. 

Tên nhóc bị cô lèo nhèo, tức đến nội thương. Cậu dùng sức trừng mắt nhìn Hạ Thính Nam, nhưng trong lòng thì đang cực kỳ uỷ khuất..

Cậu chỉ là muốn hù doạ cô chút xíu thôi mà…

Sau khi đám con trai rời đi, Trần Thiến bên cạnh Hạ Thính Nam giơ lên ngón tay cái.

“Lợi hại thiệt sự nha Thính Nam, cái miệng của cậu như vậy… ai nói lại cậu nữa.”

Hạ Thính Nam bật cười.

“Mà mấy đứa đó cũng rảnh quá, không ăn thì thôi, tới đây soi mói làm gì?”

“Ai mà biết, chắc là bị hâm dở í”. Cô thật sự cảm thấy đầu óc bọn họ hơi “thiểu năng”, hoặc là bị “úng nước” cũng nên, mỗi lần tới giờ ăn trưa là phải đi đến đâm chọt một hai câu để làm cho người khác mất khẩu vị.

“Thôi kệ tụi nó, ai rảnh đâu quan tâm. Tụi mình ăn nhanh lên nào, ăn xong đi xem thử thư viện của trường nhé.”

Hạ Thính Nam cười hì hì, đáp: “Được thôi”.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin