ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Beta: JessHee

Sau khi hôn xong, hai người đứng tại chỗ ít nhất đã ba phút, trên đường có một con chó đi ngang qua, quay về phía bọn họ sủa như điên, cuối cùng cũng gọi bọn họ hoàn hồn lại, sau đó con chó kia bị chủ của nó kéo đi, người chủ của nó còn tỏ vẻ xấu hổ mà xin lỗi, còn bảo bọn họ tiếp tục…

Tiếp tục cái gì mà tiếp tục… Hạ Thính Nam cảm thấy mình dường như có chút xấu hổ.

Gió lạnh thổi qua, Từ Bỉnh Nhiên rất biết phán đoán tình hình, không chút do dự muốn nói lời xin lỗi.

“Dừng lại!” Hạ Thính Nam ngắt lời anh, trên mặt vẫn toả ra hơi nóng, bờ môi cũng nóng bỏng, đúng là không biết nên nói gì.

Từ Bỉnh Nhiên: “Vừa anh đã hỏi em rồi”.

Đúng là có hỏi nhưng không đợi cô trả lời anh cũng đã hôn rồi, cuối cùng vẫn không nhịn được, nhưng bờ môi của cô ấy thật mềm mại, còn mềm hơn cả canh trứng mà mẹ nấu tối qua…


Hạ Thính Nam hít sâu, hỏi người đàn ông trước mặt: “Từ Bỉnh Nhiên, có phải anh có chút muộn tao* đúng không?”


*Muộn tao là từ giữ nguyên Hán Việt nên rất khó hiểu, và ít dùng trong khẩu ngữ.

Tiếng Hán giản thể là 闷骚 (Mèn sāo)

闷: Sự giấu kín bên trong, bí bách

骚: Phong nhã, thanh cao, tao nhã (kiểu vậy)

Ghép hai chữ lại thì có thể hiểu: Muộn Tao là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, tao nhã, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp, hay tính khí thất thường..

 

Đây vẫn là lần đầu tiên Từ Bỉnh Nhiên nghe thấy cách nói này, anh ta ngẩng đầu hỏi ngược lại: “Có sao”

Cái này nên nói thế nào nhỉ… giống như không có lại giống có… Cô tiếp tục hỏi: “Nếu không tại sao anh lại thuần thục như vậy chứ?”

“Thuần thục cái gì cơ?”

Vừa dứt lời thì anh cũng hiểu ý mà Hạ Thính Nam muốn nói, phút chốc anh rơi vào trầm tư, lẽ nào phải nói với cô ấy là anh đã từng hôn cô rất nhiều lần trong mơ, cho nên hôm nay làm thật cũng có một loại bản năng nổi lên. Lần hôn vừa rồi cũng chỉ xem như món khai vị mà thôi, dù sao trong mơ cũng thô bạo, ướt át hơn nhiều…

Sau đó Từ Bỉnh Nhiên đưa Hạ Thính Nam về nhà trước, Chính mình cũng tiện thể về nhà sửa sang lại đồ vật sau đó mới quay về Cục, trước khi đi còn luồn qua cửa sổ đưa cho cô một thứ đồ, cô nhận lấy mới phát hiện thì ra là một chiếc dây buộc tóc mới, trên dây buộc tóc lại không phải là một con sò kỳ lạ nào đó mà lại là một con rùa đen.

Hạ Thính Nam:…

Hình như cũng không tốt hơn là mấy.

*

Qua một thời gian, cuối cùng Từ Bỉnh Nhiên cũng làm xong những công việc được giao, lại muốn bớt thời gian đi đến quán KTV lúc trước để âm thầm điều tra.

Bây giờ là 10 giờ tối, hôm nay thời tiết rất không tồi, trời không mây anh còn có thể nhìn thấy những ngôi sao xa xăm lấp ló trên bầu trời đen kia, bọn họ lái xe của Cốc Lượng đi, bởi vì biển xe trong Cục có chút đặc thù, cho nên không tiện sử dụng cho việc đi điều tra ngầm.

“Từ Bỉnh Nhiên, tại sao gần đây lúc nào anh cũng cầm điện thoại thế, cũng gia nhập vào tộc cúi đầu rồi sao”. Cốc Lượng vừa lái xe vừa nói.

Từ Bỉnh Nhiên cất điện thoại đi, không trả lời anh ta, cúi đầu kiểm tra camera trên kính mắt, sau đó đeo kính lên mặt.

Vẫn là quán KTV trước kia, bọn họ đã tới rất nhiều lần, sớm đã quen đường quen lối, người phục vụ nhìn thấy bọn họ thậm chí còn quen thuộc mà chào hỏi, mấy người vào ghế lô, một lát sau có mấy người phụ nữ đi vào, đủ để chia đều cho bọn họ mỗi người một cô.

Cô gái bên cạnh Từ Bỉnh Nhiên nghệ danh là Tiểu Mỹ, lớn cũng gọi là xinh đẹp mềm mại, vẫn luôn uốn éo dựa vào trên người anh.

Đây không phải là lần đầu tiên, anh cùng từng kể cho Hạ thính Nam chuyện những cô gái tại KTV đều không đứng đắn, lúc nào cũng muốn động tay động chân với người khác, hơn nữa anh cũng không thể biểu hiện mình không thích việc này, càng không thể để lộ biểu cảm buồn chán, cố gắng nhẫn nhịn sự quấy rầy đáng ghét từ đối phương.

“Anh trai, anh đẹp quá”. Tiểu Mỹ keo kiệt lời khen của mình.  

“Cảm ơn”. Từ Bỉnh Nhiên có chút lạnh nhạt, cúi người cầm lấy microphone, giả bộ như muốn ca hát.

Tiểu Mỹ lại tiếp tục: “Anh đẹp trai ơi, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi? đang làm công việc gì đó?”

Tiết Khải nghiêng đầu qua: “Em gái à, cậu ấy nhìn qua rất đẹp trai đúng không?”

Cô ta nói đúng vậy.

“Lớn lên đẹp trai cũng vô dụng thôi em ạ, con người cậu ta cực kì nhạt nhẽo, kỹ thuật lại kém cỏi, mấy bà cô giàu có cũng chán ghét cậu ta, một phân tiền cậu ta cũng không moi được, vừa không bằng cấp lại không biết làm gì, giờ không tìm được việc nên chỉ có thể đi theo bọn anh ăn ké thôi”.

Người bởi vì kỹ thuật quá kém mag không được mấy bà cô giàu có coi trong- Từ Bỉnh Nhiên, ở dưới ánh nhìn phức tạp của Tiểu Mỹ, mặt càng ngày càng cứng lại.

Bọn họ ở trong ghế lô ăn chơi khoảng nửa giờ, Cốc Lượng rất tự nhiên mà buôn chuyện với cô gái bên cạnh: “Hôm nay có người đẹp mới không?”

Đối phương sửng sốt một chút: “Ngại quá, bọn em không cung cấp loại dịch vụ này”.

“Anh không có ý này, bọn anh là được bạn bè giới thiệu đến, cái gì cũng không biết”. Cốc Lượng hạ giọng dỗ dành: “Em dùng quan hệ của em tìm vài người đến đây, anh sẽ đưa thêm tiền, các anh đây ai cũng không thiếu tiền”.

Đối phương liếc anh ta một cái, chuyển sang chủ đề khác.

Đúng lúc này, Từ Bỉnh Nhiên ở đối diện đứng dậy lấy đồ uống, một tấm card rơi từ trong túi ra ngoài, mấy cô gái trong ghế lô lập tức thay đổi sắc mặt.

Tiết Khải và Cốc Lượng không tiếng động liếc nhau một cái, Từ Bỉnh Nhiên thản nhiên như không mà nhặt tấm thẻ hội viên kia lên nhét vào trong túi.

Tiểu Mỹ bỗng nhiên cười rộ lên: “Mấy anh trai nói sớm một chút có phải tốt hơn không, muốn vui vẻ đúng không? Em đi chuẩn bị ngay”.

Cô ta đứng dậy đi ra ngoài, một lát sau bưng một chén rượu quay lại, Từ Bỉnh Nhiên khẽ nhíu mày rồi lại nhanh chóng ra vẻ bình thường, hai tay không ngừng chỉnh mắt kính. 

Ngay cả khi nhìn thấy bọn họ có thẻ hội viên thì cô ta vẫn rất cảnh giác, Tiểu Mỹ nhẹ nhàng đặt ly rượu trên bàn nở nụ cười duyên dáng: “Các anh trai đã có thẻ hội viên thì cũng biết được quy tắc của chúng em đúng không ạ? Thật ngại quá, trong lý rượu này có một ít đồ trợ hứng, các anh ai muốn thử cảm giác này nào?”

Phản ứng đầu tiên khi nghe thấy những lời nói này của Tiểu Khải  là tức giận. Mẹ nó! Điều tra ngầm chó má, đáng lẽ tổ phòng chống tệ nạn xã hội phải đến đây mới đúng! Ai biết trong ly rượu này có gì, ai biết cái thứ trợ hứng mà các người nói có phải là ma túy hay không, chỉ sợ vừa uống phân nửa đã mất nửa cái mạng.

Cốc Lượng vẻ mặt không kiên nhẫn xen lẫn tức giận, anh ta hùng hùng hổ hổ nói: “Tại sao tôi lại không biết cái quy định này cơ chứ, huống chi chúng tôi phải là lão già bảy tám chục tuổi, có rất nhiều tinh lực, còn cần thứ đồ chơi này sao? Cô nói xem”.

Người chủ trì là Lão Hà không nói gì, thấy thế Tiểu Mỹ không đáp cô ta chỉ bày ra vẻ thúc giục bọn họ uống nhanh lên. 

Thấy thế trong lòng hai người Tiết Khải và Cốc Lượng đều trầm xuống nhưng Từ Bỉnh Nhiên lại rất bình tĩnh.

Cách đây không lâu, đội phòng chống ma túy và tệ nạn xã hội đã tổ chức một trận thanh tra càn quét ngành sản xuất này, nhưng không nhận thấy điều bất thường, hơn nữa tin tình báo lần này họ nhận được là từ nội bộ bên trong lộ ra, nên có lẽ chỉ là buôn bán mại dâm trái phép chứ không liên quan đến ma túy, hơn nữa chỉ là một ly rượu nhưng không phải là nữ tiếp viên còn trông lo lắng hơn cả họ sao, đây chắc chắn chỉ là một đòn tâm lý mà thôi.

Nếu bây giờ bọn họ càng chần chừ thì chỉ càng khiến cho người khác nghi ngờ hơn nên Từ Bỉnh Nhiên nhanh chóng cầm ly rượu uống một hơi. Để cho cô ta khỏi cần kì kèo.

Tiểu Mỹ thấy anh dứt khoát như vậy cũng buông lỏng hơn, cô ta cũng không làm khó bọn họ nữa, nhanh chóng gọi nhân viên lên.

Người xã giao lần này là con trai, anh ta cầm danh sách đưa cho bọn họ, bọn họ tùy tiện chỉ một vài cô gái, sau đó liền được đưa ra khỏi phòng hát. Lúc này họ mới phát hiện tin tình báo nhận được là hoàn toàn chính xác, ở giữa lầu hai và lầu ba có tồn tại một tường kép, ban đầu họ chưa từng đi qua dãy hàng lang này bây giờ bọn họ mới có người dẫn đường đi theo một hành lang ngầm lên tầng trên.

Đang lúc đi lên cầu thang thì Tiết Khải ôm bụng, giả vờ muốn đi vệ sinh, bảo bọn họ nhớ để lại cho mình cô gái xinh đẹp nhất. Vẻ mặt Cốc Lượng chán ghét,đạp anh ta một cái bảo anh ta đi nhanh về nhanh. 

Thấy thế Tiết Khải chạy vèo về phía WC, đến chỗ ngoặt thì không thấy tăm hơi, Cốc Lượng và Từ Bỉnh Nhiên vẫn thong thả lên lầu.

Khung cảnh trước mặt không khác gì những hình ảnh ở những quán KTV đen khác, giữa tường kép giống như hành lang của khách sạn, hai bên là vô số phòng ngủ, ánh đèn màu tím càng tăng thêm vẻ dâm mĩ, tục tĩu. 

Từ Bỉnh Nhiên cảm thấy không thoải mái mà nới rộng cổ áo ra, cảm thấy tầng này bật điều hoà nhiệt độ cao quá, anh cảm thấy rất nóng nực. 

Cốc Lượng liếc anh một cái, Từ Bỉnh Nhiên không tiếng động mà lắc đầu, ý bảo anh ta tập trung một chút.

Bọn họ đi rất chậm, cố tình thả nhẹ bước chân, cẩn thận nghe từng tiếng động trong mỗi phòng, hi vọng có thể tìm được manh mối gì đó.


Cốc Lượng được dẫn vào một gian phòng, bên trong là một người con gái nửa kín nửa hở nhìn anh ta đắm đuối, mà Tử Bỉnh Nhiên được xã giao dẫn đến căn phòng khác. 

Lúc này có âm một thanh giống thật giống giả truyền đến, nghe có vẻ vui sướng lại có vẻ đau khổ. 

Giây tiếp theo, sắc mặt xã giao trắng bệch, bởi vì nhìn thấy những sự việc không báo trước xảy ra trước mắt.

Mà sắc mặt Từ Bỉnh Nhiên lạnh lùng, phản ứng mau lẹ, nhấc chân lên mang theo khí thế lạnh thấu xương, không chút khách khí mà hướng về căn phòng kia dùng sức đạp cửa đi vào.

“Loảng xoảng ——”

Cánh cửa gỗ yếu ớt nhanh chóng ngã xuống còn vương lại ít vụn gỗ trên ống quần, âm thanh cửa phòng va vào tường không ngừng lan truyền khắp hàng lang, toàn bộ tầng hai dường như đều bị rung chuyển. Ngay lập tức im lặng đến mức kỳ lạ, giây tiếp theo có thể nghe thấy tiếng ồn ào vụn vặt, không cần nhìn Từ Bỉnh Nhiên cũng đoán được những người trong phòng khác thấy biến nên muốn bỏ chạy, họ cuống cuống mặc quần áo tìm được ra.

Xã giao thấy tình hình không ổn định bỏ chạy, Từ Bỉnh Nhiên cũng không rảnh mà quan tâm anh ta, anh đi thẳng vào phòng nhìn thấy những đôi nam nữ kia hoặc là lộ ra nửa thân trên hoặc là lộ ra toàn bộ cơ thể đang luống cuống, hoảng loạn tìm khăn che lại cơ thể.

“Tất cả đứng yên không được nhúc nhích! Cảnh sát! Đang làm cái gì! Đừng nhúc nhích ! Các người nghe không hiểu sao!”

Anh ta hô to dõng dạc, sắc mặt nghiêm túc, không chút ngần ngần chế trụ chân tay bọn họ sau đó kêu to tên Cốc Lượng. 

Mà ở trong phòng kia Cốc Lượng đã dụ dỗ thành công người kia, vừa nghe được tiếng kêu anh liền trở tay đem đối phương chế trụ, trong miệng kêu to “ Cảnh sát”, sắc mặt nghiêm túc, cử chỉ mau lẹ không giống vẻ lưu manh cợt nhả ban nãy.

Tiết Khải đã sớm nhân cơ hội ban nãy canh chừng ở cửa thoát hiểm, cảnh sát, đặc công anh ta liên hệ đã đến đây rồi, còn ra lệnh phong tỏa các lối đi, còn những người còn lại thì nhanh chóng đi vào trong KTV hỗ trợ hai cảnh sát trong đó không chế hiện trường, thu giữ nghi phạm.


Lần này là bắt triệt để một ổ mại dâm, một mảnh vải không chừa.

Những việc tiếp theo đều diễn ra rất thuận lợi, xe cảnh sát không ngừng đi đến, người đều bị họ mang đến đồn công an, đợi đến khi xử lý xong xuôi công việc thì trời cũng đã tối. Cốc Lượng ngáp vài cái nói: “ Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, ngày mai tôi còn phải đưa con gái đi học, hai người nhanh chóng lên xe đi nào, tôi đưa mọi người về”. 

Tiết Khải cao hứng quơ chân múa tay, quay đầu lại nhìn Từ Bỉnh Nhiên, lại phát hiện mặt của anh còn đỏ hơn vừa nãy nữa.

Cốc Lượng cũng chú ý tới, anh ta chần chờ một lúc rồi hỏi: “Từ Bỉnh Nhiên,  rượu kia…”

“Không có việc gì”. Từ Bỉnh Nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh bưng cốc giấy lên uống hai cốc nước lạnh, bóp nát cốc giấy rồi ném vào thùng rác.

“Đưa tôi về nhà trước đã.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin