ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Edit: Jiang


Nghe Hạ Thính Nam nói muốn nói chuyện, ngón tay Từ Bỉnh Nhiên hơi cử động.

"Nói chuyện gì?" Anh hỏi, khom lưng xuống bắt đầu sắp xếp lại các đĩa game.

Ánh mắt Hạ Thính Nam di chuyển theo hành động của anh, muốn nhìn thấy biểu cảm của Từ Bỉnh Nhiên, nhưng Từ Bỉnh Nhiên lại cúi đầu bỏ qua ánh mắt của cô.

Cô nản lòng nói: "Còn nói chuyện gì nữa chứ? Từ Bỉnh Nhiên, anh đừng có mà giả bộ, không nói ra thì em sẽ rất khó chịu, anh không muốn nói cũng được, nghe em nói là được rồi."


Động tác sắp xếp của Từ Bỉnh Nhiên chậm lại một chút.

Hạ Thính Nam tự cho là anh đã đồng ý, bắt đầu nói: "Năm đó xóa kết bạn với anh là lỗi của em, sau này em muốn thêm lại anh, nhưng mà anh không chấp nhận, em cho rằng là anh không để ý đến em, cho nên em mới không liên lạc gì với anh, thật sự không phải em.... không muốn nhìn thấy anh."


Lời nói năm đó của cô ít nhiều gì cũng có chút làm tổn thương người khác, sau đó Từ Bỉnh Nhiên không hề chủ động liên lạc với cô, cô cũng không liên lạc với Từ Bỉnh Nhiên, cô liền tự nhiên nghĩ như vậy, nghĩ tới rốt cuộc Từ Bỉnh Nhiên cũng không chịu nổi cô nữa, cuối cùng cũng không còn thích cô nữa.

Từ Bỉnh Nhiên nói: "Không phải không để ý tới em."


Giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn tiếng của trò chơi, nhưng Hạ Thính Nam vẫn nghe được, nghe một cách rõ ràng, không một chút tức giận nào, vốn dĩ cô còn muốn nói rất nhiều, mở miệng liền nói một tràng dài.


"Lúc trước chính anh là người hùng hùng hổ hổ theo đuổi em ba bốn năm, tất cả mọi người đều nghĩ anh là bạn trai của em, thẳng tay diệt hết tất cả hoa đào, sau này người đột nhiên mất tích cũng là anh."


"Anh nói anh không phải không để ý tới em, vậy tại sao em kết bạn với anh anh lại không đồng ý, em gọi điện thoại cho anh tại sao anh không bắt máy? Từ Bỉnh Nhiên, tại sao anh không liên lạc với em, tại sao nói đi liền đi? Cho dù anh không thích em, chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể làm bạn chứ?"


"Lại nói lúc trước, lúc đi thực tập đó, em với bạn nam kia không có chuyện gì với nhau cả, anh lại đột nhiên tới tìm người ta làm gì."


Cô bắt đầu lôi từng chuyện cũ ra nói rõ một lần.

Hồi đại học năm tư, cô đi thực tập tại một công ty gần trường, ở trọ trong ký túc xá của công ty.

Lúc ấy Từ Bỉnh Nhiên vẫn còn là đặc công, mỗi ngày đều tham gia huấn luyện, hầu như không có ngày nghỉ nào, nhưng anh vẫn cố gắng bớt chút thời gian đến tìm cô, khiến đồng nghiệp của cô ít nhiều cũng có ấn tượng với Từ Bỉnh Nhiên, thêm vào đó từ tướng mạo đến thân hình của Từ Bỉnh Nhiên cũng rất nổi bật, muốn khiến người khác không chú ý cũng có.

Khi đó đúng lúc có một đồng nghiệp nam cùng làm hạng mục với cô, hai người có khá nhiều thứ cần trao đổi, quan hệ cũng coi như là không tệ, thường xuyên cùng nhau ăn cơm, có lúc còn cùng nhau tan làm.


Cô không biết tại sao Từ Bỉnh Nhiên có phương thức liên hệ của đối phương, trong lúc cô không biết gì hai người đã có một cuộc trò chuyện, sau đó người đồng nghiệp nam kia bắt đầu xa lánh Hạ Thính Nam, lại không bao lâu nữa, trong công ty liền truyền ra vài lời đồn khó nghe, nói cô có quan hệ nam nữ không rõ ràng, hơn nữa có xu hướng ngày càng nghiêm trọng.


Cho dù Hạ Thính Nam có lạc quan như thế nào đi chăng nữa thì cũng mới chỉ là một cô gái ngoài hai mươi tuổi, huống chi khoảng thời gian đó cô bận rộn nhiều việc, tâm tình có chút buồn bực, lại liên tiếp gặp phải người khác nói xấu sau lưng, giống như núi lửa phun trào, cả người bùng nổ.


Tức giận cần phải có đối tượng để trút giận, vì thế nòng súng của cô lập tức nhắm vào người mà cô cho rằng đó là người khởi xướng - Từ Bỉnh Nhiên.

Sau này suy nghĩ kỹ lại, sao cô không biết Từ Bỉnh Nhiên là ai, thật ra người mà cô đáng ra phải trút giận chính là đồng nghiệp nam kia, không biết tại sao lại truyền ra tin đồn thất thiệt như thế.

Nhưng lúc đó cô còn nhỏ, người bình thường thường có tật xấu là bắt nạt kẻ yếu, đối với những chuyện như vậy, cô dần dần đã tập được thói tự mình chịu.

Cô xóa hết tất cả các phương thức liên lạc với Từ Bỉnh Nhiên, sau đó Từ Bỉnh Nhiên có đến tìm cô vài lần, nhưng lúc đó cô vẫn còn tức giận nên tìm cớ tránh mặt, đợi đến khi cô tỉnh táo lại muốn thêm bạn lại với Từ Bỉnh Nhiên thì anh lại không để ý đến cô nữa.


Sau đó Hạ Thính Nam kết thúc kỳ thực tập, cô nộp đơn xin nghỉ ở công ty kia, trước khi từ chức còn cãi nhau một trận ầm ĩ với đồng nghiệp nam kia, sau đó viết luận văn, chuẩn bị bảo vệ luận án tốt nghiệp, tìm công việc, đổi công việc, dốc toàn lực thi công chức, công việc chồng chất, trở nên cực kỳ bận rộn, chưa bàn đến việc liên lạc với Từ Bỉnh Nhiên, hơn nữa cô vẫn còn chút tức giận, dù sao cũng là đụng chạm vào lòng tự ái, lời mời thêm bạn gửi cho Từ Bỉnh Nhiên lâu như vậy vẫn chưa trả lời, sau đó tự nhiên không liên lạc với anh nữa.


Từ Bỉnh Nhiên đứng thẳng người giải thích: "Anh không nói gì với đồng nghiệp nam kia của em cả, anh cũng không nghĩ tới cậu ta sẽ như vậy. Thật xin lỗi."

"Không có không có, anh không làm gì sai cả, lúc đó là do em hơi quá đáng." Nhìn thấy anh áy náy như thế, Hạ Thính Nam càng thêm xấu hổi, rõ ràng cô muốn nhường Từ Bỉnh Nhiên một chút, không nghĩ tới lửa giận của mình lại đột nhiên cháy lên, cô vội vàng nói, "Xin lỗi phải là em nói mới đúng, lúc đó em quá hấp tấp, cho nên anh không giận em nữa chứ?"


Từ Bỉnh Nhiên muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói, chỉ lắc đầu.

Cô lại hỏi: "Vậy tại sao sau đó anh không chấp nhận kết bạn với em?"


Từ Bỉnh Nhiên trầm mặc hai giây rồi nói: "Không muốn để ý tới em."


Hạ Thính Nam: ‘’. . . . . . Hả?’’


Từ Bỉnh Nhiên: ‘’Anh nói sai rồi.’’


Hạ Thính Nam: ?


Hạ Thính Nam: ‘’Còn nói không phải.’’


Từ Bỉnh Nhiên: ‘’Được rồi.’’


Hạ Thính Nam vừa giận vừa buồn cười, có điều cả người lại rất thoải mái, sau khi gặp lại Từ Bỉnh Nhiên, cô liền cảm thấy có tảng đá lớn đè nặng trong lòng, bây giờ đã nói ra hết ý nghĩ của mình liền cảm thấy cái gai trong lòng mình cuối cùng cũng được nhổ bỏ tận gốc.

Nếu không giải thích hiểu lầm kịp thời sẽ khiến nó dễ dàng bị phóng đại, rõ ràng là một chuyện rất nhỏ, thế mà lại làm bọn họ chiến tranh lạnh hơn ba năm.

Mấy năm nay không phải cô không để ý tới Từ Bỉnh Nhiên, cô biết Từ Bỉnh Nhiên mỗi năm sẽ tìm cơ hội về thăm ba mẹ cô, nhưng đáng tiếc chưa đụng mặt cô dù chỉ một lần, cô nghĩ Từ Bỉnh Nhiên là cố ý tránh mặt mình; cô biết con đường làm quan của anh thuận buồm xuôi gió, nhưng không biết anh chuyển công tác về đây, cô nghĩ Từ Bỉnh Nhiên không nghĩ sẽ trở về; cô cũng biết Từ Bỉnh Nhiên có hỏi qua tình hình của , nhưng vẫn không chủ động liên lạc với cô, cô nghĩ mình và Từ Bỉnh Nhiên sẽ không thể nào quay trở về như trước đây.

Hạ Thính Nam đột nhiên gọi: "Từ Bỉnh Nhiên."


Từ Bỉnh Nhiên ngẩng đầu nhìn cô.

Cô nhìn anh, thật lòng nói: "Em rất nhớ anh, thật đó."


Từ Bỉnh Nhiên giật mình một cái, bỗng nhiên nở nụ cười, má lúm đồng tiền quen thuộc của Hạ Thính Nam cũng lộ ra.

Anh nói: "Anh cũng vậy."


Hạ Thính Nam cười khanh khách hỏi: "Sau này chúng ta không chiến tranh lạnh nữa nhé?"


Dưới ánh mắt mong đợi của Hạ Thính Nam, Từ Bỉnh Nhiên chậm rãi gật đầu.

Vì thế cho nên mấy ngày tiếp theo, Hạ Thính Nam đều đến nhà Từ Bỉnh Nhiên chơi game, cực kỳ không có ý giữ lại thể diện cho mình trước mặt Từ Bỉnh Nhiên, có khi Từ Bỉnh Nhiên sẽ chơi cùng cô, có khi là cô tự chơi một mình, tự nhiên giống như quá khứ.

Từ Bỉnh Nhiên biết cô áy náy vì khi đó hiểu lầm anh, nói ra mấy lời quá đáng đối với anh, thật ra anh không nhớ rõ Hạ Thính Nam đã nói gì, cũng có thể là anh cố ý quên đi, giống như chỉ là mấy câu nói ngắn gọn, như là cho dù có thích đồng nghiệp nam kia cũng không thích anh, hoặc là cảm thấy anh phiền phức nên không muốn nhìn thấy anh nữa.

Bây giờ nghĩ lại có thể dễ dàng nhậ thấy là những lời nói lúc tức giận, nhưng lúc đó chính xác đã tạo ra cho anh tổn thương rất lớn khiến anh hô hấp khó khăn, không biết vì sao lại khó có thể đi vào giấc ngủ, cho đến bây giờ hồi tưởng cũng cảm thấy trong lòng âm ỉ đau.

Anh cũng thất vọng khi Hạ Thính Nam không tin anh, cũng bất lực trước việc Hạ Thính Nam không bố thí cho anh một chút tình cảm, sau đó từ từ tiếp nhận mọi thứ.

Đời người rất kỳ diệu, nó sẽ luôn xuất hiện một vài thứ bất ngờ khiến bạn phải suy nghĩ một cách cẩn thận, sau đó sẽ kéo con đường không khống chế được trở về quỹ đạo vốn có của nó.

. . . . . .

Khoảng thời gian trước Hạ Thính Nam thường xuyên gặp ác mộng, rất nhiều chuyện xuất hiện trong giấc mơ, nhưng sau khi tỉnh lại thì không còn nhớ gì nữa.

Trên thực tế cô rất ít khi mơ thấy những chuyện xảy ra trong hiện thực, mà chuyện chiến tranh lạnh gần đây, gần đây cô lại luôn nhìn thấy Từ Bỉnh Nhiên, một ngày nào đó, cô đột nhiên mơ về những ngày mình còn là học sinh.

Sau khi Từ Bỉnh Nhiên thông báo bắt đầu, anh lập tức dùng hành động chứng minh cho Hạ Thính Nam thấy không phải anh đang nói giỡn.

Thành tích của Hạ Thính Nam không tính là tốt, ở trường địa phương không chắc có thể lấy được bằng tốt nghiệp, vì thế mẹ Hạ đề xuất để cô báo danh ở một trường xa một chút, như vậy mới có hy vọng có thể lấy được bằng tốt nghiệp.


Trường của cô cách trường của Từ Bỉnh Nhiên không xa lắm, nhưng vẫn có chút khoảng cách, ngồi xe ít nhất cũng phải mất hai giờ đồng hồ, học viện cảnh sát quản lý rất nghiêm, nhưng từ khi lên năm ba sẽ nới lỏng quản lý một chút, chỉ cần có kỳ nghỉ hoặc ngày lễ gì đó, Từ Bỉnh Nhiên đều sẽ cố gắng tới trường tìm cô, phần lớn đều là đi về trong ngày, cực kỳ vất vả.


Điều đó khiến nhiều bạn đại học của Hạ Thính Nam luôn nghĩ rằng Từ Bỉnh Nhiên là bạn trai của Hạ Thính Nam, hơn nữa cũng cực kỳ hâm mộ Hạ Thính Nam, cũng khiến cô trở thành một cây vạn tuế, không bao giờ nở hoa.

Ngay từ đầu cô còn có thể giải thích với mọi người, sau này cô không giải thích nữa, mặc kệ bọn họ muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.


Chỉ có vài người có quan hệ đặc biệt mới biết được sự thật, mà Tôn Nhã Thư là một trong số đó.

Hai ngày trước, cô nói với Tôn Nhã Thư là mình và Từ Bỉnh Nhiên làm hòa rồi.

Tôn Nhã Thư nghe được tin đó thiếu chút nữa là ngã từ trên giường xuống.

Cái gì cơ..... Làm hòa cái gì.... Lại hợp lại rồi sao?

Hai người đây là gương vỡ lại lành đấy à?

Hạ Thính Nam nghe Tôn Nhã Thư lải nhải một hồi, sau đó gọi điện thoại cho cô nàng: "Này, là tớ, gì mà hợp lại, gì mà gương vỡ lại lành chứ, cậu đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi đó. Không phải cậu không biết tớ và anh ấy vốn chưa từng ở chung một chỗ."

Tôn Nhã Thư là bạn thân nhất của Hạ Thính Nam thời đại học, chứng kiến toàn bộ quá trình từ lúc Từ Bỉnh Nhiên theo đuổi cô đến khi hai người chiến tranh lạnh, thời gian đó còn vô số lần khuyên Hạ Thính Nam quên đi, nhưng Hạ Thính Nam nhất quyết không thể quên được, căn bản là không nghĩ tới chuyện yêu đương, nhất là cùng Từ Bỉnh Nhiên, đó là chuyện khó mà có thể tưởng tượng được.

Tôn Nhã Thư cười ha ha: "Tớ giỡn thôi mà, tình huống rốt cuộc là như thế nào?"

"Không có tình huống gì cả, chỉ là nói hết mọi chuyện ta, năm đó cũng không tính là chuyện lớn gì, bây giờ thì giải quyết hết rồi, chỉ có thế thôi." Cô nói ngắn gọn, giọng điệu bình tĩnh.

"Vậy hiện tại hai người là?"

"Chấm dứt chiến tranh lạnh, mọi người vui vẻ, huynh muội đồng lòng, có phúc cùng hưởng!"

"Anh ấy theo đuổi cậu nhiều năm như vậy, sau đó hai người lại chiến tranh lạnh như thế, hai người không cảm thấy xấu hổ sao?"

Hạ Thính Nam nghĩ nghĩ rồi nói: "Cũng tạm được, ban đầu đúng là có chút xấu hổ, tán gẫu hai ngày là được rồi, cậu cũng biết ai tớ cũng thể tán gẫu được, huống chi là Từ Bỉnh Nhiên, hơn nữa hiện tại anh ấy không thích tớ, năm đó những gì cần nói cũng đã nói ra rồi, không có gì phải xấu hổ cả."

"Nhưng hai người cũng lâu rồi không gặp mà."

"Tớ với cậu cũng lâu rồi không gặp đó."

"Tớ với cậu giống nhau sao? Chúng ta còn có internet, có thể lên mạng tán gẫu, nhưng cậu và Từ Bỉnh Nhiên chiến tranh lạnh lâu như vậy, không gặp mặt không nói chuyện phiếm, bây giờ khôi phục như bình thường cũng quá nhanh rồi." Tôn Nhã Thư biết Hạ Thính Nam rộng lượng, nhưng không nghĩ tới lại rộng như vậy.

"Tớ và anh ấy lớn lên cùng nhau từ nhỏ, chiến tranh lạnh ba năm này coi là gì....." Cô không nói nổi, "Cậu và ba mẹ cậu vài năm không gặp sẽ xấu hổ sao? Tớ thấy cậu đại học cũng không về nhà, cậu có chắc sau khi tốt nghiệp về nhà có thể nhận ra ba mẹ cậu chứ?"

"Cái này giống nhau sao, đó là người nhà mà." Tôn Nhã Thư than thở.

"Sao lại không giống nhau?"

Từ Bỉnh Nhiên cũng là người nhà của cô, năm đó ba mẹ Từ Bỉnh Nhiên cũng là ba mẹ của cô không phải là nói giỡn, ba mẹ Hạ cũng đối xử với Từ Bỉnh Nhiên như con ruột, thậm chí đối với Từ Bỉnh Nhiên còn tốt hơn cô.

Có điều có thể là do Từ Bỉnh Nhiên hiếu thuận hơn cô, cho dù đi công tác bên ngoài cũng thường xuyên liên lạc với bọn họ, không giống cô, ngoại trừ lúc xin tiền thì căn bản không liên lạc với họ.

Hạ Thính Nam cảm thấy không phải mình rộng lượng, mà thật sự là không biết xấu hổ, có điều thật ra là có chút không tự nhiên, dù sao cũng lâu ngày không gặp, cảm giác không thân như trước.

Cô lại nghĩ tới vòng bạn bè của Từ Bỉnh Nhiên, phát hiện đa số đều là chia sẻ văn bản của bộ công an, chỉ có vài bài đăng về bản thân, mở một bài viết của một năm trước, chỉ có ảnh chụp không có caption, thoạt nhìn hình như là mùa hè, một cây đại thụ xanh um tươi tốt hòa vào bầu trời mây trắng.

Cô lại lướt xuống dưới, cảm thấy không có gì thú vị.

Lúc này, cô nhận được tin nhắn của Từ Bỉnh Nhiên, hỏi cô có ở nhà không.



Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin