ĐẦU LÂU HOA HỒNG


Edit: Jiang


Beta: Alo


Trước khi tan làm, Hạ Thính Nam đồng ý với Tiền Vân Hội nếu có cơ hội sẽ giới thiệu cô ấy với Từ Bỉnh Nhiên, Tiền Vân Hội cực kỳ vui vẻ, nói nếu như thành công sẽ đãi Hạ Thính Nam một bữa thịnh soạn.


Về đến nhà phát hiện không có ai ở trong nhà, cô quyết định lên giường nằm lướt điện thoại thì thấy Thang Thành đăng trên vòng bạn bè hỏi có ai muốn ra ngoài ăn khuya không.


Cô liền trả lời bên dưới: Không ăn khuya, ăn tối có được không.


Thang Thành trả lời cô: ?


Hạ Thính Nam: Hahahaha không nghĩ tới chứ gì, tớ trở về rồi!


Thang Thành: Về lúc nào thế?


Hạ Thính Nam: Hai tháng trước, thế là cậu không quan tâm đến tớ rồi, tớ có phát trên vòng bạn bè mà.


Thang Thành giải thích, trong công ty có một đống việc, ngay cả chơi game cũng ít đi chứ nói gì đến lướt vòng bạn bè, cho nên cậu ta thật sự không biết Hạ Thính Nam đã trở về, hơn nữa còn là nhân viên trong thư viện.


Cậu ta nói vậy thì đi ăn tối đi, đúng lúc cậu ta cũng chưa ăn.


Hạ Thính Nam bỗng cảm thấy thật may mắn vì chưa thay đồ, vì giờ cô có thể đi luôn mà không cần thay quần áo nữa.


Thang Thành hiện đang làm việc cho một xí nghiệp tư nhân nhỏ, phong thái oai phong ở đội bóng đá năm đó đã bị công việc bận rộn bào mòn, cậu ta đeo một chiếc kính đen, đúng kiểu một nhân viên tiêu chuẩn, vạn năm không phát một tin trên vòng bạn bè, điều này càng chứng minh cho câu nói tư bản bóc lột nhân viên tàn nhẫn càng rõ hơn, dù thỉnh thoảng vẫn sẽ tổ chức thi đấu bóng đá gì đó.


Nhưng sự thật là dẫu quan hệ của cậu có cứng ngắc với cấp trên đến thế nào thì nó cũng không ảnh hưởng gì mấy đến việc cậu ta được người ta yêu thích, bởi vì sếp cậu là nữ, mà cậu ta vẫn đẹp trai như trước.


Thang Thành nghe cô nói mình làm biên dịch thì ngạc nhiên: “Tớ không nghĩ cậu lại thích đọc sách.”


“Nói như cậu… Tớ trông không giống người thích đọc sách sao.” Thành tích của cô cũng không kém lắm mà.


Cậu đưa thực đơn cho cô để cô gọi món, “Không trách được hai năm trước tìm cậu chơi game mà không được, mỗi lần đều nói mình có việc bận, tớ còn tưởng cậu bận công tác gì đó.”


Hai năm trước Thang Thành chưa thăng chức nên cũng không bận rộn như giờ, thường xuyên tìm Hạ Thính Nam chơi game, nhưng lần nào Hạ Thính Nam cũng đều lấy lý do bận để từ chối, đến bây giờ cậu ta mới biết được hóa ra không phải là bận việc bình thường mà là lén lút chuẩn bị thi.


Hạ Thính Nam là một người….., cô chuẩn bị cho cuộc thi làm công chức hai năm, vì sợ mình không thi đậu sẽ rất mất mặt nên không nói cho ai biết ngoài ba mẹ, cho nên cảm nhận của mỗi người đối với cô vẫn là một nhân viên văn phòng bình thường đi làm công, tan làm là nằm dài ra sô pha, cuối tuần thì ra ngoài chơi, cuộc sống phong phú muôn màu.


Mãi đến khi đậu vòng kiểm tra chính trị cuối cùng, thuận lợi nhậm chức, cô mới kích động đăng lên vòng bạn bè để khoe, sau đó nhận được rất nhiều lời chúc phúc.


Thật là tâm cơ.


Hạ Thính Nam bất mãn nói: “Đây sao có thể gọi là tâm cơ được, cậu không biết câu nói trước bước không qua sao? Giống như giảm béo vậy đó, người luôn nói với mọi người rằng mình nhất định phải giảm béo thì không giảm được, nhưng người giảm lại là những người không nói tiếng nào!”


Thang Thành gật đầu cho có lệ, bởi điều Hạ Thính Nam vừa nói quả là đạo lý rất bình thường, hiểu được ý cô rồi nên cậu chỉ có thể đồng ý.


Hạ Thính Nam đột nhiên hỏi: “Thang Thành, cậu còn nhớ Từ Bỉnh Nhiên không?”


Thang Thành sửng sốt một chút, vừa định nói thì phục vụ mang đồ ăn lên.


“Cậu tìm chỗ này cũng không tồi nha.” Hạ Thính Nam vui vẻ nhìn một bàn toàn đồ ăn tinh xảo, lấy điện thoại ra, tìm góc chụp tốt rồi bắt đầu chụp ảnh: “Cậu dịch đôi đũa qua một chút.”


Thang Thành không nói gì, bỏ đôi đũa xuống.


“Phụ nữ mấy người sao lại thích chụp đồ ăn thế?” Cậu tỏ vẻ không hiểu.


“Phụ nữ chúng tớ? Còn ai nữa?”


“Trần Thiến.”


Hạ Thính Nam gật đầu: “Những người giống nhau thường tụ thành một nhóm, đây là sự tinh tế của phụ nữ, cậu không hiểu được đâu.”


Thang Thành:”……..”


Bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, ăn một tiếng đồng hồ, trên bàn chỉ còn lại một ít canh, hai người bọn họ ăn đến no nê.


Thang Thành hỏi: “Lúc nào đó có muốn về thăm trường chút không?”


Hạ Thính Nam nghĩ nghĩ thấy cũng được: “Để tớ hỏi Trần Thiến trước, cũng lâu rồi không gặp cậu ấy, không biết cậu ấy có rảnh không.”


Tình bạn giữa ba người bọn họ cũng thật kỳ diệu, lúc đầu cô cùng Thang Thành chơi game, sau này Trần Thiến sau khi chia tay cũng gia nhập, cứ như thế tạo thành tổ hợp ba người kỳ lạ, trong đó người kỳ lạ nhất là Thang Thành.


“Nói thật nha Thang Thành, lúc trước tớ còn tưởng cậu thích tớ.” Cô thản nhiên nói.


Thang Thành im lặng.


Hạ Thính Nam đợi ba giây vẫn chưa thấy cậu ta trả lời, ngạc nhiên nói, “Này! Sao cậu không nói gì thế, không lẽ là thật chứ?”


Thang Thành hắng giọng, hơi xấu hổ: “Chậc…. Đúng là từng có ý.”


Lúc đầu cậu ta cảm thấy Hạ Thính Nam chơi game rất giỏi, cũng rất dễ thương, sau đó lại biết thì ra cô là bạn cùng lớp của em gái Thang Xảo Xảo của cậu, lấy cớ này, cậu đã thêm được Wechat với Hạ Thính Nam.


Cậu ta nghĩ dù sao thì cũng add rồi, vậy thì cũng nên tìm đề tài tâm sự nhỉ, vì thế liền lướt vòng bạn bè của Hạ Thính Nam, đại đa số đều là bài đăng về đồ ăn và game, cho nên cậu liền lấy cớ là muốn chơi game cùng Hạ Thính Nam, nhưng mà thái độ của Hạ Thính Nam đối với cậu cũng chỉ là có lệ, điều này khiến lòng hiếu thắng của cậu càng ngày càng cao.


Vừa nãy lúc ăn cơm, Hạ Thính Nam hỏi cậu có nhớ Từ Bỉnh Nhiên không.


Cậu đương nhiên là nhớ, thậm chí còn nhớ lần đầu tiên chơi game cùng Từ Bỉnh Nhiên.


Từ Bỉnh Nhiên hiểu rõ tâm tư của cậu, lần đầu tiên dùng tài khoản của Hạ Thính Nam chơi game cùng anh ta, hai người đã tiến hành  một cuộc nói chuyện như hai người đàn ông trưởng thành, lúc đó Thang Thành mới biết hai người không phải anh em ruột.


Từ Bỉnh Nhiên nói: “Cậu đánh thắng tôi thì tôi sẽ để cậu theo đuổi cô ấy.”


Cậu hỏi: “Dựa vào cái gì?”


“Dựa vào tôi là anh của cô ấy.”


Đánh rắn phải đánh bảy tấc, yêu cầu này của anh thật sự là khiến người khác khó xử, Thang Thành cực kỳ hoài nghi Từ Bỉnh Nhiên đã xem qua chiến tích và cấp bậc của cậu rồi nên mới đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy, bởi vì trình độ chơi game của cậu rất tệ, tệ đến mức phá hủy hình tượng sáng chói của đội, nên bình thường là Hạ Thính Nam dẫn dắt cậu ta.


Hôm đó bọn họ đánh solo hai trận, kết quả là Thang Thành bị đánh tơi tả, sau đó hai người lại cùng nhau đánh một trận đấu đội, chiến tích của Thang Thành quá mức thảm hại, Từ Bỉnh Nhiên thẳng tay đánh không chút lưu tình nào, khiến tài khoản của cậu ta bị ban ba ngày, Thang Thành khóc không ra nước mắt.


Cậu ta và Từ Bỉnh Nhiên đã giao hẹn, cậu ta sẽ tập luyện thật tốt, để Từ Bỉnh Nhiên mỗi ngày đăng nhập vào trò chơi sẽ chơi solo với cậu ta một trận.


Từ Bỉnh Nhiên đồng ý, trừ phi có chuyện đột xuất, nếu không mỗi ngày anh sẽ đăng nhập đúng giờ.


Nhưng mà Thang Thành luyện một thời gian dài cũng không thể đánh thắng Từ Bỉnh Nhiên, sau đó Thang Thành tiêu cực đến mức bỏ cả internet, lao đầu vào tri thức. Mãi đến sau khi quan hệ với Hạ Thính Nam và Trần Thiến càng ngày càng tốt, ba người họ trong lúc tán gẫu, cậu ta mới biết Từ Bỉnh Nhiên không phải anh trai của Hạ Thính Nam, và cũng biết Từ Bỉnh Nhiên đối với Hạ Thính Nam có chút gì đó.


Thang Thành nhịn không được mà mắng Từ Bỉnh Nhiên một câu là đồ mưu mô, sau đó lại nghe nói hai người bọn họ cãi nhau một trận lớn, cậu ta còn cảm thấy Từ Bỉnh Nhiên bị như vậy là đáng đời.


Hạ Thính Nam trừng mắt nhìn cậu ta: “Thang Thành, cậu đừng lừa tớ.”


“Tớ lừa cậu làm gì, hồi cấp ba tớ thật sự thích cậu.” Cậu ta cười nói.


“Nhưng mà không thấy cậu theo đuổi tớ nha.” Cô không hiểu.


Thang Thành cũng không giải thích rõ ràng: “Chẳng phải lúc đó ngày nào tớ cũng tìm cậu chơi game sao?”


“Cậu là muốn dùng cái kỹ thuật khó coi kia của cậu khiến tớ chú ý đấy à?” Cô không chắc chắn nói.


Thang Thành tức đến đau tim.


Hạ Thính Nam cười ha ha.


Thang Thành đột nhiên hỏi: “Vậy Từ Bỉnh Nhiên bây giờ thế nào rồi?”


Hạ Thính Nam im lặng một lúc rồi mới nói: “Tớ làm hòa với anh ấy rồi.”


“Làm hòa rồi?”


“Ý trên mặt chữ, không chiến tranh lạnh nữa.” Hạ Thính Nam có chút mệt mỏi khi giải thích trạng thái hiện tại của mình với Từ Bỉnh Nhiên, lúc nãy lỡ lời nói ra nên giờ cô cũng tùy tiện giải thích.


Thang Thành gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói: “Vậy lúc nào cậu để anh ta đánh solo với tớ.”


Cô không lộ ra biểu cảm gì: “Hai người cũng thật cố chấp, đã lâu như vậy rồi mà vẫn còn chấp nhất như thế.”


“Cái này là tôn nghiêm của đàn ông.” Thang Thành chế nhạo.


Cậu ta đã sớm không còn thích Hạ Thính Nam, có thể là lúc trước cũng không thích lắm, chẳng qua bởi vì Hạ Thính Nam chơi game rất giỏi, làm bạn với cô rất thú vị.


Bây giờ cậu ta đương nhiên không phải lấy mục đích muốn theo đuổi Hạ Thính Nam để đấu với Từ Bỉnh Nhiên một trận, mà chỉ đơn thuần là muốn đánh thắng Từ Bỉnh Nhiên, hóa giải nhục nhã bao năm qua, dù sao bây giờ nghĩ lại chuyện năm đó cũng là một mối tình vừa bực mình vừa buồn cười, cũng may ý chí của Hạ Thính Nam kiên cường, cho dù Từ Bỉnh Nhiên có chặt bao nhiêu hoa đào bên cạnh cô, anh cũng không thể tới với Hạ Thính Nam.


Càng không biết qua nhiều năm như thế rồi, bây giờ Từ Bỉnh Nhiên đang nghĩ thế nào rồi.


Trên đường về nhà Hạ Thính Nam nhận được điện thoại của Từ Bỉnh Nhiên, hỏi cô đi đâu, sao không có ai ở nhà.


“Anh đi công tác về rồi à?”


“Ừ, vừa mới về.”


“Em ra ngoài ăn cơm, cũng sắp về rồi.”


“Anh ở trước nhà chờ em.”


Đèn ở ngoài hiên không sáng cũng không tối, tay vịn bởi vì thường xuyên có người nắm vào nên đã bị tróc sơn, lộ ra màu trắng xám bên trong, sờ qua có chút thô ráp, gần đây trời không mưa, mặt đất khô ráo, thỉnh thoảng có côn trùng bò qua nhưng không ảnh hưởng gì.


Cô đi giày thể thao, âm thanh dẫm lên bậc thang cũng không lớn lắm, hoặc là do cô cố ý bước thật nhẹ nhàng, không muốn làm phiền tới người khác.


Hạ Thính Nam bước từng bước cuối cùng lên bậc thang, đi được một nửa, cô nhìn thấy Từ Bỉnh Nhiên đang tựa người vào cửa nhà cô.


Anh từ từ nhắm hai mắt, hai tay khoanh trước ngực, cúi đầu, thoạt nhìn có chút buồn ngủ.


Cô nhẹ nhàng bước hai bước, hình ảnh Từ Bỉnh Nhiên dần dần trở nên rõ ràng hơn.


Quần áo của anh thường mặc rất đơn giản, chỉ có ba màu đen trắng và xám, lúc này anh đang mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xám phối với một chiếc quần dài màu xanh đen, đi một đôi giày thể thao màu đen, thoạt nhìn không giống như một người trưởng thành mà giống như một sinh viên hơn.


Vẫn là phong cách thể thao này.


Hạ Thính Nam muốn hù anh, liền từ từ đi đến gần, sau đó hô “Hù” một tiếng.


Từ Bỉnh Nhiên đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sắc bén ngẩng đầu, giơ tay lên làm động tác khóa cổ người kia, làm được một nửa thì phát hiện người kia là Hạ Thính Nam liền ngừng động tác lại.


Đòn khóa cổ dừng lại ở bước thứ ba và bước thứ tư.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin