ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Editor: Alo

Beta: P.Ann


Thật ra muốn nói là rất giận, nhưng sự thật thì Hạ Thính Nam không hề giận, chỉ là cô không biết phải nói thế nào.

Vì sao dạo gần đây không vui? Vì sao lại cãi nhau với dì Từ? Chẳng lẽ không thể nói với cô sao?


Cô vốn dĩ cho rằng mối quan hệ giữa bọn họ cũng chẳng có gì mà phải giấu diếm nhau cả, bản thân cô đến cả được nghỉ lễ lúc nào cô cũng nói với Từ Bỉnh Nhiên nữa mà.


Ặc… Dù cho thực sự là Từ Bỉnh Nhiên cũng chẳng muốn nghe…


Nhân vật trong trò chơi của Hạ Thính Nam vì bị con BOSS mai phục mà chết.


Cô có hơi ủ rũ, thở dài trả máy chơi lại cho Từ Bỉnh Nhiên, hung dữ nói: “Đánh giúp em.”


Từ Bỉnh Nhiên nhận lấy, rất nhanh sau đó đã đưa máy chơi game lại sang cho cô: “Này.”


Hạ Thính Nam lập tức cảm thấy bản thân như bị làm nhục, hà cớ gì đến cả chơi game Từ Bỉnh Nhiên cũng giỏi hơn cô nhiều như vậy chứ, thế tóm lại trên đời còn thứ quái quỷ nào anh không biết không vậy?


Từ Bỉnh Nhiên hỏi: “Không giận à?” 

Giọng nói đó thực sự rất dịu dàng, nhưng cũng có phần hơi vụng về, tất nhiên là bởi vì anh căn bản không biết an ủi người khác thế nào.


Hạ Thính Nam hiếm khi nghe thấy anh muốn chủ động dỗ dành người khác, vậy nên bật cười nói: “Có! Tức chết em rồi.”


“Anh phải làm sao thì em mới hết giận đây?”


Hạ Thính Nam lập tức cứng họng, thật không biết nên nói thế nào cho phải.

Từ Bỉnh Nhiên cong khóe môi mỉm cười, làm cho bên má trái lộ ra cái lúm đồng tiền rất sâu.


Cô theo bản năng chọc chọc vào nó.

Má lúm đồng tiền liền biến mất.

Quả thật, lúc này nhìn không ra cảm xúc của Từ Bỉnh Nhiên là gì, vừa trầm tĩnh vừa lạnh nhạt. Anh đẩy tay Hạ Thính Nam ra, chạm nhẹ vào các đầu ngón tay của cô. Chúng vừa mềm mại vừa tròn tròn, như thể là toàn bộ người Hạ Thính Nam nơi nào cũng như nhau, đều không góc cạnh.  


Nếu như nói anh là một khối hổ phách trong suốt bọc côn trùng hiếm có thì Hạ Thính Nam chính là một miếng ngọc bội đeo trên người hằng ngày, càng nhìn ngắm thì sẽ phát hiện thứ ánh sáng nó phát ra vô cùng trong trẻo và tươi sáng.


Hạ Thính Nam mặc kệ anh chơi đùa, nghĩ một lúc rồi hỏi: “Hay là em không đi leo núi nữa, em đi chơi với anh nhé.”


“Em không muốn cùng bạn bè ra ngoài chơi à?”


 “Muốn chứ, nhưng mà anh quan trọng hơn.”


Từ Bỉnh Nhiên khựng lại, đột nhiên véo má Hạ Thính Nam.

“Câu đó học từ đâu thế hả?”


Hạ Thính Nam giãy giụa, đẩy mạnh lên ngực Từ Bỉnh Nhiên cười nói: “Học cái gì mà học, đây là lời nói thật lòng đó.”


Tuy là cô rất muốn cùng các bạn đi chơi dã ngoại nhưng nghĩ lại sau này lên cấp ba rồi thì thời gian cô cùng Từ Bỉnh Nhiên ra ngoài chơi chung sợ là không còn nữa.

Không phải, nói đúng hơn là anh căn bản không có ra ngoài nhiều cho lắm. 


Lúc trước còn thấy anh thỉnh thoảng cùng Chương Hựu Trình ra ngoài chơi, thế là Hạ Thính Nam “sẵn tiện” mặt dày đòi đi chung. Nhưng dạo gần đây dường như ngoài giờ học trên trường ra, Từ Bỉnh Nhiên lúc nào cũng ở nhà. Điều này làm cô thực sự rất nghi ngờ, không biết thế nào.


Từ Bỉnh Nhiên lắc đầu: “Em đi chơi đi.” Không cần vì anh mà hủy bỏ lịch trình ban đầu như thế.


Hạ Thính Nam suy nghĩ một lúc, sau đó nói cuối tuần sẽ đến tìm anh cùng chơi.

Từ Bỉnh Nhiên đồng ý.

*

Nhờ ngày đi chơi hôm đó, Hạ Thính Nam cuối cùng cũng chính thức được thoát khỏi kiếp ngàn năm phải mặc đồng phục trường, giờ đây cô có thể quang minh chính đại đứng trước bạn bè trong lớp mặc đồ đẹp rồi.


Mọi người trong lớp hẹn nhau tụ tập trước cổng trường, sau đó cùng lên xe buýt. Thời khắc đó ai ai cũng có tâm trạng cực kỳ kích động, dù đã kìm chế ít nhiều nhưng dựa vào lời nói cũng có thể nhìn được sự hưng phấn bên trong.


Hạ Thính Nam ngồi chung với Trần Thiến, lấy dây tai nghe cùng di động ra, một bên nhét vào tai phải cô, bên còn lại nhét vào tai trái Trần Thiến.


“Nè, bài này siêu hay luôn nhờ?” Hạ Thính Nam nỗ lực quảng bá: “Tớ nghe liên tục nửa tháng nay rồi á.”


Trần Thiến nghiêm túc ngồi nghe một lúc, sau đó hai mắt sáng rực nói: “Công nhận! Đoạn điệp khúc thực sự rất hay!”


Thế là hai người ngồi nhìn nhau cười haha.

Một bạn nam ngồi phía sau bọn họ đột nhiên đứng lên, không kiên nhẫn nhìn hai người: “Các cậu ồn quá đó.”


Hạ Thính Nam liếc nhìn, hóa ra là bạn nam lần trước bị cô làm cho nổi điên ở nhà ăn.

Thấy đối phương có vẻ không kiêng kị gì mà lao tới, mặt Hạ Thính Nam không thay đổi nói: “Sao đây? Vẫn còn muốn đánh một trận với tớ à? Mất mặt một lần rồi mà vẫn chưa chừa?”


Lúc này trong xe mọi người nói chuyện với nhau rất nhiều, thế mà cậu lại bảo các cô ồn ào, hình như có gì đó không đúng lắm? 

Cậu tức đến đỏ mặt tía tai, hậm hực quay lại chỗ ngồi của mình.


Trần Thiến lén gửi tin nhắn cho Hạ Thính Nam.


Trần Thiến: Cậu ta cứ luôn chọc cậu chi vậy nhỉ?


Trần Thiến: Hay là thích cậu rồi? [cười xấu xa]


Hạ Thính Nam đọc tin nhắn mà tí nữa là hộc cả máu ra luôn.


Hạ Thính Nam: Cậu bị điên rồi hả?


Hạ Thính Nam: Thích cái đầu cậu, tên đó đích thị là có thù oán gì với tớ thì đúng hơn, để tớ làm cho cậu ta tức chết luôn!


Hạ Thính Nam: [Đánh xuyên mạng cậu luôn giờ, tin không.JPG]


Ngốc quá, ngốc quá đi.

Trần Thiến thở dài, im lặng không nói gì.

Đến nơi, mọi người không cưỡng lại được vừa xuống xe hết ngó đông lại nhìn sang tây, rất nhanh sau đó theo sự hướng dẫn của cô chủ nhiệm cùng với một thầy hướng dẫn viên khác bắt đầu hành trình leo núi. Vùng núi ở khu ngoại ô phía Nam rất thấp thành ra cũng không khó di chuyển lắm, mọi người đi cũng khá nhẹ nhàng đôi lúc còn đùa giỡn với nhau nữa. 


Giữa đường, khi đi ngang qua một cái thác nước, Hạ Thính Nam nhờ người bạn ngồi cùng bàn chụp tấm ảnh cùng Trần Thiến giúp cô.


Bạn ngồi cùng bàn: “Các cậu lùi ra phía sau chút đi, vậy mới lấy được cảnh thác nước.” Không gian chỗ này quá nhỏ mà Hạ Thính Nam với Trần Thiến còn đứng khá gần ống kính nữa, làm che mất cảnh thác nước phía sau.


 “Ok ok.” Hai người các cô nghe vậy nhanh chóng lùi về phía sau một chút. 


Đúng lúc ấy cô chủ nhiệm vô tình nhìn lướt qua, lo lắng hét lên: “Hai đứa đừng có đi xa như thế! Cẩn thận một chút!”


Hạ Thính Nam giữ chặt tay Trần Thiến, nhận ra bọn họ đã đi tới lan can rồi.


Chủ nhiệm lớp nói: “Các em cẩn thận một chút, an toàn vẫn là quan trọng nhất, ảnh thì cứ chụp đại đi, chuẩn bị nhanh rồi ăn cơm trưa.”


Cơm trưa toàn là mấy món bình dân trong vùng, nhìn một bàn đầy đồ ăn, Hạ Thính Nam chụp một tấm rồi gửi sang cho Từ Bỉnh Nhiên.


Hạ Thính Nam: Hâm mộ không?

Từ Bỉnh Nhiên: [hình ảnh]


Cô nhấn mở tấm hình, bên trong là một bàn ăn đầy sang trọng mà người ngồi đối diện màn hình không ai khác chính là Chương Hựu Trình.


Hạ Thính Nam:…


Hạ Thính Nam: Anh lén ăn sau lưng em đấy à?!

Hạ Thính Nam: [Thật quá đáng, để ta trực tiếp cho ngươi quả đấm.JPG]


Hạ Thính Nam đau lòng, vì sao lúc cô còn ở nhà thì anh lại không đi chơi với Chương Hựu Trình, sao lại canh ngay lúc cô đi leo núi rồi mới chịu ra ngoài chơi vậy.


Từ Bỉnh Nhiên nhanh chóng nhắn lại bảo lần sau sẽ mang cô tới đó ăn.

Lúc này cô mới cảm thấy vui vẻ hơn được chút.


Trần Thiến tò mò ngó sang hỏi: “Anh cậu đây á? Trông không giống lắm.”


Hạ Thính Nam từng cho cô xem ảnh Từ Bỉnh Nhiên rồi, cô còn cực kỳ ấn tượng, vậy nên cảm thấy người đó đẹp trai hơn người trong ảnh này nhiều.


“À không phải, đây là bạn của anh tớ.”

*

Phía bên kia, Chương Hựu Trình hỏi Từ Bỉnh Nhiên: “Em gái Thính Nam đi đâu à?”


“Đi dã ngoại với lớp.”


 “Ồ, hèn chi hôm nay lại không thấy em ấy tới, đúng là khó đến thật.”


Hôm nay Chương Hựu Trình kéo Từ Bỉnh Nhiên ra đây, cốt cũng chỉ để anh thả lỏng một chút. Anh cũng nhận thấy dạo gần đây Từ Bỉnh Nhiên đúng là tâm trạng không tốt lắm, lúc trước nói bản thân không sao, thế mà sau khi bị Chương Hựu Trình ám dữ quá nên vào đêm thứ ba cũng chịu khai ra lý do.


Chương Hựu Trình ăn vài đũa, đột nhiên nói: “Tớ cảm thấy cậu đối với em ấy đúng là có khác xưa đấy.”


 “Có à?” Anh không để ý hỏi lại.


“Tớ nhớ không lầm, lần đầu tiên cậu mang em ấy tới, nhìn qua đã đoán được cậu cảm thấy em ấy rất phiền.”


Cậu nhớ rất rõ khi đó Hạ Thính Nam nhìn rất nhỏ con, lại tròn xoe, không hề có chút ngại ngùng nào, chơi với một đám con trai mà rất thoải mái, gặp ai cũng gọi tiếng “anh” ngọt như mía lùi, duy chỉ có Từ Bỉnh Nhiên là không gọi như thế.


Trong miệng Hạ Thính Nam, ba từ “Từ Bỉnh Nhiên’’ giống như là câu cửa miệng rồi vậy, không hề có xíu ngượng miệng nào, điều này chứng tỏ mối quan hệ của hai người bọn họ thực sự rất thân thiết.


Nhưng mà từ đầu chí cuối mặt Từ Bỉnh Nhiên lúc nào cũng đăm đăm khó chịu, luôn cầm tay Hạ Thính Nam, đi đâu cũng dắt theo cô như sợ là chỉ cần anh sơ sẩy một chút cô sẽ lập tức biến mất vậy.


“Không phải tớ muốn mang theo mà là con bé đòi đi theo.” Từ Bỉnh Nhiên nói sự thật.


“Cũng có khác gì đâu, đều là nhìn qua trông rất phiền.”


Từ Bỉnh Nhiên chậm rãi thưởng thức món trà lúa mạch, cũng không thèm ăn cái gì khác.

“Tớ còn cảm thấy cậu hiện tại rất thích em ấy.”


Từ Bỉnh Nhiên nhìn cậu.

“À không phải, ý tớ là nói cậu bây giờ không còn thấy em ấy phiền nữa mà là nhìn qua trông hai người cực kỳ thân luôn.” 


Chương Hựu Trình vội vàng xua tay, cậu cũng không phải người thích nói bóng gió càng không phải người thích bô bô nhiều chuyện, tất cả đều chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi.


Anh thở dài cho chính mình: “Hời cho cậu một cô em gái hàng xóm rồi. Có em gái cũng tốt thôi, tớ cũng muốn có một cô em gái đáng yêu, mà tốt nhất là nên ngoan ngoãn một chút. Còn như Hạ Thính Nam thì hơi nghịch ngợm quá, nếu là tớ thì tớ cũng thấy phiền.”


Trên vòng bạn bè, Hạ Thính Nam vừa đăng tin mới, ở đó có ảnh là do cô tự chụp, cũng có ảnh là chụp chung với bạn bè, còn kèm theo dòng tâm trạng về buổi đi chơi hôm nay, nhìn cũng biết cô đang vui thế nào.

Từ Bỉnh Nhiên rũ mắt thấy, không có đáp lại lời Chương Hựu Trình nói.

________

Hạ Thính Nam: Chương Hựu Trình được lắm, dám nói xấu sau lưng ha.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin