ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Edit: Jiang



Thứ bảy, Hạ Thính Nam đi đến thư viện làm việc, còn chưa vào tới cửa đã nhìn thấy không ít người đứng trước cửa thư viện, lớn bé đủ cả, rõ ràng là đến sớm để giành chỗ.


Còn chưa tới thời gian thư viện mở cửa, cô lên lầu, đặt túi của mình ở bàn phía trong cùng của phòng tự học, sau đó gửi tin nhắn cho Từ Bỉnh Nhiên để anh đến sớm một chút.


Hiện tại trong thư viện chỉ có nhân viên công tác, Hạ Thính Nam sửa sang lại một chút, ngồi bên cạnh đồng nghiệp vừa ăn sáng vừa nói chuyện phiếm.


Đồng nghiệp hỏi: "Sao tớ lại thấy túi của cậu ở trên bàn trong phòng tự học thế?"


Hạ Thính Nam giải thích: "Tớ giúp một người giữ chỗ, anh ấy sẽ đến ngay thôi."


Trên thực tế cô cũng không biết Từ Bỉnh Nhiên có đến ngay hay không nữa, bởi vì anh chưa trả lời lại, buổi sáng lúc ra cửa cô còn cố ý gõ cửa nhà Từ Bỉnh Nhiên, kết quả phát hiện Từ Bỉnh Nhiên đã ra ngoài rồi.

Đã tới giờ mở cửa thư viện, Hạ Thính Nam thấy Từ Bỉnh Nhiên vẫn chưa trả lời lại, trong lòng có chút sốt ruột.


Nếu không đủ chỗ ngồi, cô chỉ có thể đem chỗ đã giữ cho Từ Bỉnh Nhiên cho người khác.


Chủ nhiệm Diệp Tân Tinh từ trong phòng đi ra: "Sắp đến giờ rồi, mọi người chuẩn bị một chút."


"Vâng." Mọi người bắt đầu đứng dậy.


Cửa lớn mở ra, độc giả nhao nhao tiến vào, đa phần đều chạy đến phòng tự học, có vài người chỉ chiếm một chỗ, có vài người đem đồ của mình đặt ở vị trí bên cạnh, nhìn qua liền biết là giữ chỗ giùm người khác.

Bọn họ có thể làm như vậy, nhưng Hạ Thính Nam thì không, đầu tiên là bởi vì cô là nhân viên công tác, tiếp theo là đối phương có ít nhất một người đến trình diện, mà cô lại không thể ngồi ở vị trí kia chờ Từ Bỉnh Nhiên tới.

Bàn lễ tân bên cạnh càng ngày càng đông, mọi người đều mang theo thẻ thư viện và sách, chủ nhiệm đang gọi cô.

Cuối cùng Hạ Thính Nam nhìn qua di động, cuối cùng cũng thấy được tin nhắn trả lời của Từ Bỉnh Nhiên.


Từ Bỉnh Nhiên: Tới dưới lầu rồi.


Từ Bỉnh Nhiên có thói quen chạy bộ, bình thường trừ khi trời mưa, nếu không đều là chạy bộ đi làm, tới cơ quan mới tắm rửa sạch sẽ bắt đầu công việc.

Hôm nay anh cũng thức dậy rất sớm, đi đến công viên bên cạnh thư viện chạy vài vòng, vốn là muốn đến thư viện sớm một chút, nhưng lại có chút chuyện xảy ra.


Buổi sáng công viên có rất nhiều người lớn tuổi, nhiều người, đương nhiên hoạt động cũng rất nhiều, chơi cờ đánh quyền đủ thứ.

Nhưng hôm nay, có một người trong lúc tập quyền đã làm đổ bàn cờ của hai người khác, ba người không ai muốn nhường ai, chỉ thiếu nước nằm ăn vạ dưới đất xem ai nằm lâu hơn thì người đó thắng.

Mấy người bên cạnh muốn can ngăn lại bị cuốn vào, tranh luận càng ngày càng hăng.

Không ai nói đạo lý cả.


Càng ngày nói càng hăng.


Từ trước đến giờ Từ Bỉnh Nhiên chưa từng gặp qua tình huống như thế này, chỉ có thể ở giữa hòa giải, sau một hồi, bọn họ nghe được Từ Bỉnh Nhiên là cảnh sát, cơn tức lại lớn hơn nữa, người đánh quyền kéo Từ Bỉnh Nhiên bên này, người chơi cờ cũng kéo Từ Bỉnh Nhiên bên kia.


Đầu Từ Bỉnh Nhiên phải chia làm hai, thấy dùng biện pháp mềm mỏng không được, cuối cùng đành phải gọi đến đồn công an khu vực, anh cùng với người bên đó áp dụng biện pháp mạnh, cuối cùng mọi người cũng dập tắt được lửa giận của họ, lúc này anh mới có thể yên tâm rời đi.


Người đứng chờ thang máy rất nhiều, thang máy lại chậm, Từ Bỉnh Nhiên đành phải thông qua lối thoát hiểm chạy lên lầu, liếc mắt một cái liền nhìn ra Hạ Thính Nam đang ngồi ở quầy lễ tân làm thủ tục trả sách cho độc giả.

Cô cột tóc lên cao, để lộ cần cổ mảnh khảnh, mơ hồ có thể nhìn thấy vài cọng tóc con còn sót ở sau gáy.

Từ Bỉnh Nhiên nghi hoặc, cổ của cô từ trước đến giờ vẫn nhỏ như thế sao? Còn có mắt cá chân đêm đó, ngón tay nhẹ nhàng bao lấy, cảm giác giống như một thứ gì đó mỏng manh dễ vỡ, mỗi một chi tiết anh đều nhớ kỹ như in, ban đêm lại mơ về nó, có đau đớn có hạnh phúc, nhưng sau khi tỉnh lại chỉ có sự trống trải và thất vọng.


Hạ Thính Nam ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào anh, sau đó chỉ vào góc, "Chỗ của anh là chỗ có cái túi màu đen kia kìa."


Từ Bỉnh Nhiên gật đầu.

Anh tới cũng khá sớm, trong phòng tự học vẫn còn ít chỗ trống, so với chỗ cô chọn thì vẫn còn nhiều chỗ tốt hơn, nhưng Hạ Thính Nam thấy Từ Bỉnh Nhiên vẫn ngồi chỗ đó.


Buổi sáng Hạ Thính Nam không có thời gian để ý Từ Bỉnh Nhiên, hôm nay là cuối tuần, lượng người đến thư viện rất nhiều, may mắn là có một nhóm tình nguyện viên đến chia sẻ công việc với cô, có điều tuổi của bọn họ không quá lớn, giống như là đi thực tập hè.


Nói đến kỳ thực tập hè, lúc Hạ Thính Nam nghỉ hè đại học nghĩ thời gian ở nhà quá nhàm chán nên đã xin làm nhân viên phục vụ ở một quán trà sữa ở gần đó, vừa được uống trà sữa vừa có thể kiếm tiền, còn có thể đọc tiểu thuyết, cực kỳ thích hợp với cô.


Thời gian đó Từ Bỉnh Nhiên đang chuẩn bị cho kỳ thi công an sáu tháng cuối năm, cũng không qua tìm cô, khiến cô ngược lại càng thêm thoải mái, để anh tập trung ôn tập, không bị phân tâm.


Từ Bỉnh Nhiên đương nhiên không muốn bị phân tâm, công việc và sinh hoạt được lên kế hoạch cẩn thận, lúc nên ôn tập thì ôn tập, nhưng vẫn không quên đi tìm cô, thỉnh thoảng lại đặt vài món ăn bổ dưỡng cho Hạ Thính Nam, để cô không phải tập trung đọc tiểu thuyết quá đến nỗi quên ăn cơm.


Làm một tháng, Hạ Thính Nam cũng kiếm được mấy ngàn, cô muốn đi qua thành phố bên cạnh tắm biển, nhưng không tìm được người đi cùng.

Trần Thiến ra nước ngoài du lịch, Tôn Nhã Thư lại ở cách cô quá xa, Thang Thành.... Tuy rằng vài năm trước quan hệ của bọn họ rất tốt, nhưng Hạ Thính Nam không muốn đi du lịch cùng với cậu ta.

Cuối cùng vẫn là Từ Bỉnh Nhiên xin nghỉ để đi chơi cùng Hạ Thính Nam, đến lúc Từ Bỉnh Nhiên ngồi trên máy bay chuẩn bị cất cánh,, tâm trạng Hạ Thính Nam trở nên phức tạp, sao có thể không nhìn ra anh đến đây là vì cô.

Từ Bỉnh Nhiên gấp sách lại, đứng lên, ba chiếc ghế còn lại của bàn anh đã bị mấy nữ sinh ngồi, các cô nhìn thấy Từ Bỉnh Nhiên đứng lên, không nhịn được mà nhìn trộm.


Đột nhiên Hạ Thính Nam rất muốn cười, nhớ lúc trước Từ Bỉnh Nhiên thường đến trường đón cô, mấy bạn học nữ cũng nhìn trộm anh như thế.

Cô ấn thang máy, "Anh còn nhớ hồi trước anh thường đi xe đạp chờ em ngoài cổng trường cấp hai không?"


Từ Bỉnh Nhiên nói: "Nhớ."


Sao có thể không nhớ được, bảo vệ của trường học đều biết mặt anh, còn có thể cùng anh tâm sự hàn huyên vài câu, bởi vì mỗi lần cô rề rà mãi mới ra, Từ Bỉnh Nhiên mùa hè thì bị nắng đến cháy da, mùa đông thì phải chịu đựng gió lạnh.


Nhưng mỗi khi Hạ Thính Nam ngồi sau yên xe của anh, anh không còn cảm nhận được gì nữa, chỉ có thắt lưng bị cô ôm là không ngừng đổ mồ hôi, gương mặt mềm mại dựa vào lưng anh, liên tục chà xát lên đó.

Sự ỷ lại đơn thuần, cùng với sự hấp dẫn vô ý, khiến anh vô cùng mong chờ đến lúc trưởng thành, chỉ hận không có chỗ để phát tiết.


Trong thư viện có nhà ăn nhỏ mở cửa cho phục vụ người ngoài, bình thường độc giả cũng có thể đến đây ăn, chỉ có điều có chút phiền toái, phải xếp hàng trả tiền lấy phiếu cơm, nhưng Hạ Thính Nam là nhân viên công tác trong thư viện nên không phức tạp như thế, có thể trực tiếp gọi đồ ăn.

Thực đơn trên tường ghi hai món mặn hai món chay tổng cộng mười lăm tệ, giá cả rất hợp lý, còn hương vị.....


Hạ Thính Nam cắn một miếng đùi gà, sau đó yên lặng đặt xuống, đến cuối cùng cũng không gắp thêm lần nào nữa.

Không phải là cô muốn lãng phí thức ăn, nhưng mà hương vị này thật sự là.....


Vẫn khó ăn như trước.

Từ Bỉnh Nhiên chậm rãi ăn, không nhìn ra là có thích hay không.

Hạ Thính Nam hỏi Từ Bỉnh Nhiên đọc sách đến đâu rồi.

Từ Bỉnh Nhiên: "Được một nửa rồi."


Chính xác mà nói thì đọc xong được một quyển, anh chỉ mang theo hai quyển sách.

"Anh quá lợi hại, em nhìn thấy toàn chữ là chữ như thế chắc chắn sẽ ngủ gật." Cô cảm thán.


"Tiểu thuyết em xem cũng toàn chữ là chứ mà sao em không ngủ?'

"Hai cái này giống nhau sao?"


Từ Bỉnh Nhiên cười cười, ngón tay bỗng đưa lên mặt Hạ Thính Nam, sau đó ngón tay liền đụng vào khóe môi cô.

Vị trí này là đầu gió của điều hòa, tay Từ Bỉnh Nhiên có chút lạnh, nhất là ngón tay, lạnh như băng, lại giống như có điện mà chạm vào môi cô.

Cô bất giác lùi người lại phía sau.


Tay Từ Bỉnh Nhiên dừng giữa không trung, sau đó chậm rãi thu về.

Anh giải thích: "Miệng em dính nước sốt thịt."


Hạ Thính Nam như người mới tỉnh từ trong mộng, đưa tay lên sờ sờ, quả nhiên có chút nước sốt dính bên miệng.

Cô dùng khăn lau lau, trong lòng thầm nhủ mình không cần ngạc nhiên, bây giờ Từ Bỉnh Nhiên đối với cô không có ý gì khác, nhưng khóe miệng vẫn có cảm giác nóng nóng.


Điều hòa thổi vù vù, sau hành động đó bàn của bọn họ im lặng lạ thường, hai người không ai mở miệng, một câu nói vô nghĩa cũng không có, mãi đến khi hai người ăn xong, Hạ Thính Nam đi dạo quanh đó cùng Từ Bỉnh Nhiên, sau đso cô trở về nghỉ trưa, Từ Bỉnh Nhiên cũng quay về chỗ tự học.


Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời chiếu vào làm phòng tự học sáng sủa hẳn, buổi chiều Từ Bỉnh Nhiên vẫn ngồi như vậy, nhưng mà càng xem càng đau đầu, chữ trong sách giống như đang nhảy múa, mỗi câu đều khiến người đọc không thể hiểu được nội dung như thế nào.


Anh day day mi tâm, lấy di động ra.


Đội ngũ đã sắp xếp xong, đơn xin đi công tác cũng đã được phê duyệt, cuối tuần này anh phải đi công tác, ít nhất là một tuần, cái này có nghĩa là anh sẽ không được gặp Hạ Thính Nam trong thời gian dài.

Anh đã xem vòng bạn bè của Hạ Thính Nam, khá là phong phú, có khi một ngày có thể đăng vài bài viết, có những người là bạn bè thân thiết, có vài người là đồng nghiệp, có vài người là bạn cùng chơi game cùng đọc tiểu thuyết, chỉ cần xem vòng bạn bè của cô liền có thể biết cô làm gì mỗi này, nếu là ở cục cảnh sát thì bọn họ chính là những người chuyên đi điều tra về nghi phạm, cái gì cũng có thể tìm ra.


Hạ Thính Nam đang bị một người bạn lôi kéo, người \này nói nhất định phải mượn cho bằng được quyển sách nào đó, biểu tình cực kỳ sốt ruột.

Cô trấn an cô bé: "Bạn nhỏ, để chị giúp em xem quyển sách đó còn bản nào không nhé."


Có lẽ là bài tập của trường học, gần đây người mượn quyển sách đó không ít, Hạ Thính Nam kiểm tra bản ghi chép, phát hiện mấy bản mà thư viện có đều đã được mượn hết rồi.


"Bạn nhỏ, hôm nay em nhất định phải mượn được quyển sách đó sao?"


"Chị, đây là bài tập của tụi em, tuần này phải đọc xong, còn phải viết cảm nghĩ của mình nữa." Cô bé nói xong lại bắt đầu sốt ruột, "Nếu không đọc được, em sẽ bị bố và thầy giáo mắng!"


Hạ Thính Nam dở khóc dở cười: "Bạn nhỏ đừng vội, để chị nghĩ cách giúp em nhé."


Từ Bỉnh Nhiên đi tới hỏi cô có chuyện gì thế.

"Sao anh lại qua đây?" Hạ Thính Nam hạ giọng nói," Không có chuyện gì đâu, bạn nhỏ này không mượn được quyển sách cần dùng, em đang tìm thử giùm cô bé xem có bản điện tử không, anh chờ một chút."


Nói xong cô xoay người sang máy tính bắt đầu tìm kiếm.

Từ Bỉnh Nhiên trầm mặc không nói chuyện, chỉ chăm chú nhìn cô đang giải quyết một vấn đề phiền toái nhỏ.


Hạ Thính Nam thật sự không giống với trước kia, nếu là như ngày trước, đoán chừng Hạ Thính Nam còn sốt ruột hơn cả cô bé này.

Cô giải quyết xong chuyện bên này mới quay qua nhìn Từ Bỉnh Nhiên, người ở phía sau còn đang chờ cô, trên người anh mặc một bộ đồ thể thao thoải mái, đeo một chiếc túi thể thao, nhìn tràn đầy sức sống, bên cạnh là hai quyển sách về Lịch sử Đảng màu xanh.

Cô hỏi: "Anh phải đi rồi sao?"


Từ Bỉnh Nhiên gật đầu: "Trong cục đột nhiên có chút việc, phải đi giải quyết một chút."


"À, thôi được rồi, có đánh rơi thứ gì không?"

"Không."

"Vậy đêm nay anh có muốn tới nhà em ăn cơm không? Đêm nay mẹ em có ở nhà."


Từ Bỉnh Nhiên nói không đi, nói mình ăn ở trong cục được rồi, Hạ Thính Nam gật đầu nói được rồi.

Chờ Từ Bỉnh Nhiên rời đi, đồng nghiệp mới đụng vào khủy tay cô, vẻ mặt kích động hỏi: "Đây là bạn của cậu hả?"




Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin