ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Edit: Amelie.Vo

Vì không kịp chuẩn bị nên Hạ Thính Nam bị tiếng gõ cửa bất ngờ dọa giật mình. Cô lật đật chui tọt vào góc giường theo bản năng, nhưng kịp thời phát hiện ra có gì đó sai sai, bèn vội nhảy xuống giường chạy ra ngoài ban công, trốn đằng sau bức mành cửa sổ.

Nhìn phản ứng của cô như vậy, Từ Bỉnh Nhiên không biết nên khóc hay nên cười: “Đã nói với em nhiều lần, bố mẹ sẽ không vào đây.”

Lúc này, Hạ Thính Nam mới hơi thả lỏng, nhưng khi nghe thanh âm của bố Từ, cô lại tiếp tục căng thẳng.

“Bỉnh Nhiên? Con có trong phòng không?”

Từ Bình Nhiên hết sức bình tĩnh, trả lời: “Con đang học bài.”

“Vậy con gọi thử cho Thính Nam đi. Bố mẹ nó không ở nhà, bố sợ nó lén chạy ra ngoài chơi mà về trễ.” Tính cách Hạ Thính Nam đôi khi nghịch ngợm quá, bố Từ thực không yên tâm chút nào.

“Vâng, con biết rồi.”

Nghe thấy tiếng bước chân của bố Từ rời đi xa, tâm tình Hạ Thính Nam mới buông lỏng một lần nữa, chậm rãi đi đến bên cạnh bàn học của Từ Bỉnh Nhiên, một tay chống một chân nhảy, thoắt cái cả người đã ngồi chễm chệ trên bàn.

Thú thật, Từ Bỉnh Nhiên cũng không quá đam mê học tập, chỉ là anh không tìm ra chuyện nào hay ho hơn để làm. Anh đẩy chồng sách trên bàn ra phía sau, Hạ Thính Nam thuận thế nhích mông vào ngồi ổn định, đối diện với Từ Bỉnh Nhiên.

Bàn chân cô đặt lên đùi anh, ngón chân mềm mịn bởi vì ấn xuống mà hơi tách ra. Từ Bỉnh Nhiên rủ mắt nhìn, sau đó đưa tay đẩy chân cô đi, nhưng cô lại cố ý giẫm lên đùi anh một lần nữa, thậm chí còn dùng sức hơn trước. Vậy nên, Từ Bỉnh Nhiên dứt khoát ngừng giãy giụa, không thèm chấp nhặt cô nữa. Đúng là ấu trĩ mà…

Hạ Thính Nam khoa tay múa chân một lát, rồi ngạc nhiên nói: “Em phát hiện em cao lên nhiều. Hồi trước ngồi trên bàn toàn nhìn ngang anh, mà bây giờ em lại có thể nhìn xuống anh rồi nè.”

Để tập trung học tập cũng cần chú ý đến không gian xung quanh. Từ Bỉnh Nhiên thích ngồi học trong điều kiện ánh sáng ít ỏi, căn phòng hơi tối tăm vì anh chỉ mở đèn nhỏ, cùng với một cái đèn bàn.

Anh ngồi tựa lưng vào ghế, hai cánh tay để tự nhiên trên bàn, vòng quanh hai bên người Hạ Thính Nam. Từ Bỉnh Nhiên ngửa đầu nhìn cô, khuôn mặt trầm tĩnh dưới ánh đèn mờ ảo trông càng thêm thâm trầm.

Anh hỏi: “Cao lên thì có chỗ nào không tốt?”

“Tốt chứ, em có bảo không tốt đâu, có nằm mơ em cũng muốn mình cao đến 1m7.” Làm người thì luôn phải có ước mơ, vì vậy Hạ Thính Nam tình nguyện ấp ôm chút mộng tưởng hão huyền.

“Như bây giờ cũng khá tốt rồi.”

Hạ Thính Nam sờ sờ mũi của mình: “Từ Bỉnh Nhiên, em phát hiện anh rất thích giả vờ khen em để hãm hại em.”

Ánh nhìn của Từ Bỉnh Nhiên rơi trên chiếc mũi be bé của cô. Anh im lặng không nói lời nào.

Không khí ngập tràn mùi hương sữa tắm toả ra từ cơ thể Hạ Thính Nam, có chút thanh mát, cũng có phần ngọt ngấy, khiến người khác cảm thấy bực bội vô cớ.

Bất thình lình, Hạ Thính Nam vươn tay sờ chóp mũi anh: “Giờ mới để ý mũi anh cao thật ấy.”

Từ Bỉnh Nhiên khẽ cau mày, hương thơm thanh nhẹ nương theo động tác tay của Hạ Thính Nam chui vào xoang mũi anh. Anh chịu đựng chút ngứa ngáy để mặc cô sờ nắn, nhưng cảm giác ngứa ấy truyền từ chóp mũi vào trong lòng, khiến anh lộ ra vẻ mặt cáu kỉnh một lần nữa.

“Mũi anh từ trước đến nay vẫn cao như vậy ư? Sao trước kia em có cảm giác tụi mình không khác nhau lắm? Mà bây tại giờ sao mũi em lại thấp thế này?” Hạ Thính Nam chỉ sờ soạng một chút rồi thu tay, sau đó lại tự mình lẩm bẩm.

Từ Bỉnh Nhiên nhịn không được nữa, nhẹ nắm cằm cô. Anh nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn của người trước mặt, giả vờ nghiên cứu rồi nói: “Cũng tạm được.”

Mũi của Hạ Thính Nam không có khuyết điểm gì, cũng dễ nhìn đấy chứ.

Cằm bị nắm có hơi ngứa, Hạ Thính Nam bèn giơ tay lên gãi gãi.

Vẻ mặt cô nghiêm túc, lại cố ý dùng chân đè lên đùi Từ Bỉnh Nhiên, cô ngờ vực hỏi: “Từ Bỉnh Nhiên, em nghĩ hoặc là thẩm mỹ của anh có vấn đề, hoặc là anh toàn nói dóc.”

Sao từ trong miệng Từ Bỉnh Nhiên, chỗ nào của cô cũng đều tạm được? Có phải anh quá miễn cưỡng rồi hay không?

Từ Bỉnh Nhiên trầm ngâm một hồi lâu, sau đó hỏi: “Vậy chứ em muốn nghe cái gì?”

Bằng một giọng điệu không mấy chắc chắn, anh do dự nói: “Em thật bé? Em thật béo? Mũi em thật thấp? Hay chân em thật thô?”

Hạ Thính Nam: ……?

Trời ạ, còn nghe thêm một chữ nào nữa tâm lý cô ắt hẳn sụp đổ mất. Hạ Thính Nam duỗi tay che miệng Từ Bỉnh Nhiên lại: “Đừng nói, đừng nói nữa. Em không muốn nghe đâu, thẩm mỹ của anh không có vấn đề được chưa. Hix, nhưng mà chân em thô thật sao?!” Cõi lòng Hạ Thính Nam tan nát.

Từ Bỉnh Nhiên nén cười, nghiêng đầu né tránh tay cô, lòng bàn tay hồng hào cọ nhẹ đôi môi anh. Từ Bỉnh Nhiên cầm lòng không đặng mà liếm cánh môi.

Vừa định cất tiếng thì lời nói đã bị âm thanh đập cửa chặn lại.

… “Bỉnh Nhiên?”

Bố Từ vẫn cứ sốt ruột không yên tâm, phải vòng trở lại tìm Từ Bỉnh Nhiên để kiểm tra. Ông gõ cửa thêm lần nữa rồi hỏi: “Bỉnh Nhiên, con gọi thử cho em chưa?”

Theo bản năng, Hạ Thính Nam định chui ra sau màn để trốn, nhưng hai cánh tay của Từ Bỉnh Nhiên vẫn đặt hai bên người khiến cô không cách nào nhảy xuống bàn được. Hạ Thính Nam có chút gấp gáp, vịn lên vai Từ Bỉnh Nhiên. Cô đẩy nhẹ cánh tay anh, ra hiệu cho anh lấy tay ra, nhưng cơ thể cô lại mất đà nhào về phía trước, ngực cô thiếu chút nữa đụng phải đầu Từ Bỉnh Nhiên.

Cả người Từ Bỉnh Nhiên cứng lại, lập tức lui về phía sau, tiếp theo anh liền vỗ nhẹ tay cô trấn anh: “Không sao đâu.”

Anh ngẩng đầu nhìn cô gái trước mắt, gương mặt của hai người lúc này gần kề trong gang tấc. Chiếm toàn bộ tầm mắt anh chính là bộ ngực phập phồng bởi hô hấp nhè nhẹ của Hạ Thính Nam.

Từ Bỉnh Nhiên chậm rãi bỏ hai tay xuống. Anh kéo ghế đứng lên rồi lùi ra sau. Phút kế tiếp, anh hướng về phía cửa, đáp lại bố Từ: “Con gọi cho Thính Nam rồi, em bảo vừa nãy em ngủ nên không nghe thấy có người gõ cửa.”

“Ừ, vậy bố an tâm rồi. Con cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Bố Từ thở phào nhẹ nhõm.

“Vâng, con biết rồi.”

Anh lại vỗ vỗ Hạ Thính Nam, ý bảo cô nhảy xuống bàn, mục đích rất đơn thuần nhưng Hạ Thính Nam lại hiểu lầm.

Cô cho rằng Từ Bỉnh Nhiên muốn ôm cô, nên bèn dứt khoát ôm chầm lấy cổ anh, hai chân vòng lấy eo anh, cả người dính vào anh, lơ lơ lửng lửng.

Đôi khi trong lúc vô ý, Hạ Thính Nam thường thực hiện một số hành động khiến trái tim người khác đập chậm mất một nhịp. Khoảnh khắc ấy, Từ Bỉnh Nhiên như người mất hồn, để mặc trọng lượng Hạ Thính Nam đè nặng trên người anh. Mái tóc ngắn của cô cọ qua cọ lại một bên mặt anh, cộng thêm hương thơm sữa tắm thoang thoảng, khiến anh hít thở cực kỳ gian nan.

Cứ thế, tay anh cứng đờ trong không trung.  

Trên thực tế, trước đây Từ Bỉnh Nhiên vẫn thường ôm Hạ Thính Nam như thế này, bởi vì đối với anh mà nói, ngày xưa Hạ Thính Nam chỉ là một cô em gái nhỏ lém lỉnh. Tuy nhiên, kể từ khi Hạ Thính Nam lên cấp ba, anh hầu như không còn ôm cô nữa.

Là do anh cố tình, nhưng mà chuyện này cũng là lẽ tự nhiên, bởi vì Hạ Thính Nam nay đã lớn rồi.

Hạ Thính Nam đương nhiên hiểu được, nhưng đôi lúc cô vẫn thấy khá kỳ quái. Một vài lần cô cho rằng Từ Bỉnh Nhiên đang trốn tránh điều gì đó, nhưng mỗi khi cô hỏi tới, anh đều bảo rằng anh không có.

Anh càng không chịu thừa nhận, cô càng muốn chống đối mà bám dính lấy anh, bộc phát toàn bộ tính cách trẻ con.

Lần này, cô cố ý bám chặt vào người Từ Bỉnh Nhiên. Hạ Thính Nam dựa vào vai anh, hai chân chậm rãi đung đưa qua lại.

Cô nói: “Chú Từ bận thật nhỉ? Còn bận hơn cả bố em nữa.”

Công việc ở đồn cảnh sát vừa nhiều vừa phức tạp. Vào những khoảng thời gian cao điểm, bố Từ có khi một tuần nửa tháng cũng không về nhà. Mà bố Hạ thì không giống vậy, ông làm việc ở trên sở, tuy cũng rất bận bịu nhưng một tuần vẫn có mấy ngày để nghỉ ngơi.

“Ừ.” Từ Bỉnh Nhiên thất thần đáp lại. Cơ thể anh vẫn còn cứng ngắc. Anh vòng tay ôm cô theo bản năng để cô không bị rơi xuống đất.

Chưa được bao lâu, Hạ Thính Nam lại nảy ra ý xấu. Cô cố tình dùng sức mà tụt xuống, như thể muốn thử quật ngã anh để dành chiến thắng. Dù cho anh có nhiều sức lực đến đâu cũng không cách nào chế trụ nổi. Cổ anh hơi rát, vì thế anh chỉ đành ôm cô ngồi hẳn xuống giường.

Mông của Hạ Thính Nam dán vào đùi Từ Bỉnh Nhiên, phần tiếp xúc bị che khuất giữa hai người dần dà nóng lên trong nháy mắt. Anh không đẩy cô ra, cứ để y nguyên vậy mà ôm cô.

Nửa người dưới của Hạ Thính Nam hơi động đây, hai tay cô buông cổ anh, nhích người về sau một chút.

Bởi vì sợ Hạ Thính Nam té ngã, Từ Bỉnh Nhiên chỉ ôm eo cô hờ hờ. Đối mặt với nhau, anh có thể nhìn thấy làn da sữa mịn màng của cô, đôi môi hơi hé mở, xương quai xanh thấp thoáng bên dưới cổ áo ngủ.

Không khí trong phòng trở nên nóng bức bất thường, hoặc có thể chỉ mỗi mình anh cảm thấy vậy. Anh muốn ra lệnh cho cô “Xuống mau”, nhưng lại không nói nổi thành lời.

Hạ Thính Nam nhíu mi. Cuối cùng, cô cũng nhận thấy cái khoảng cách này có hơi gần sát quá, vì vậy cô bèn lùi lại đằng sau.

Từ Bình Nhiên nhẹ nhõm thở hắt một hơi, lập tức buông tay để cô trèo xuống, động tác mau lẹ đến mức trông có chút chật vật.

Tất nhiên Hạ Thính Nam không chú ý đến điều này, cô nhấc chân xoay người, từ trên đùi anh leo xuống. Từ Bỉnh Nhiên lẳng lặng nhìn động tác của cô, rồi lại nhìn cô nằm bò ra giường của anh, vươn tay với lấy chiếc điện thoại di động gần đó, ánh mắt cô chẳng hề để tâm đến anh chút nào.

Sau khi ngơ ngẩn ngắm cô một vài giây, anh đột ngột ngã ra giường, nhìn trần nhà rồi hỏi: “Em nghĩ thế nào về nghề cảnh sát?”

“Hửm?” Cô ngưng bấm điện thoại, ra chiều suy tư: “Siêu ngầu, siêu vĩ đại.”

Từ Bỉnh Nhiên trầm mặc, vẻ mặt anh lãnh đạm, không biết là có đang đồng tình với cách nói này của cô hay không.

Hạ Thính Nam xoay đầu lại hỏi: “Anh cũng muốn làm cảnh sát à?”

Từ Bỉnh Nhiên nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô: “Em nghĩ anh có nên làm không?”

Trong phòng chợt im ắng hẳn. Hạ Thính Nam cảm thấy trong lòng có chút bất an. Có một loại trực giác mách bảo rằng, câu trả lời tiếp theo của cô sẽ cực kỳ quan trọng.

Cô nghĩ ngợi hồi lâu rồi chần chừ nói: “Đó là con đường anh chọn, quan trọng là anh có muốn làm hay không, chứ không phải là có nên làm hay không.”

Nói xong, cô vỗ vỗ ngực anh.

Hạ Thính Nam hơi bí bách: “Anh đáp lời đi, sao anh không nói gì hết vậy. Anh im lặng như thế làm em quê lắm đấy?”

Từ Bỉnh Nhiên nhìn cô rồi bỗng cười rộ lên, đôi mắt anh cong cong tựa vầng trăng khuyết, lúm đồng tiền bên má trái như ẩn như hiện.

Anh bảo: “Hạ Thính Nam, bây giờ em giảng đạo lý trông cũng khá giống người lớn rồi.”

Hạ Thính Nam cũng cười tít mắt: “Anh đừng hòng chê cười em, em đang nghiêm túc cho anh lời khuyên chứ bộ.”

Trong căn phòng quen thuộc, dưới màn đêm tĩnh lặng, có cô nàng cùng cậu chàng thiếu niên mười mấy tuổi đang nhìn nhau cười vui vẻ, như thể xung quanh bọn họ nở rộ ngàn đoá hoa tươi, không có bất cứ điều gì có thể chen vào hay xâm lấn.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin