ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Editor: Alo

Beta: Amelie.Vo


Từ Bỉnh Nhiên vào phòng nhưng lại không thèm đóng cửa, mãi một lúc sau Hạ Thính Nam lôi anh vào hẳn bên trong rồi nhanh chóng đóng cửa lại luôn.

“Từ Bỉnh Nhiên, tin nhắn kia em thực sự là không nhìn thấy.” Vẻ mặt cô hết sức nghiêm túc.

Căn phòng lúc này đúng là có hơi tối, mà lý do đơn giản chỉ là vì Hạ Thính Nam không thích bật đèn, cô cảm thấy trong một không gian tối như này càng thích hợp cho việc ngủ nghỉ hơn. Dẫu tối như vậy, anh vẫn có thể dễ dàng nhìn ra được cơ thể của Hạ Thính Nam, dù có là gương mặt tròn trịa hay bộ ngực phập phồng ấy thì chúng vẫn luôn được anh nâng niu vuốt ve trên tay vô số lần. 

Từ Bỉnh Nhiên bỗng nói: “Khả năng cao là kỳ nghỉ hè anh sẽ không về.”

Trái tim Hạ Thính Nam như là bị chậm mất một nhịp.

Từ Bỉnh Nhiên lại nói: “Đùa em đấy.”

Hạ Thính Nam: “Anh thật xàm quá đi.”

Khóe miệng anh cong lên.

Từ Bỉnh Nhiên ngả người nằm lên giường cô dùng cánh tay mình gối đầu, mí mắt nặng trĩu đánh nhau liên tục. Anh cảm thấy mệt mỏi rã rời, đầu óc lúc này có chút không tỉnh táo cho lắm. 

Anh ngồi máy bay liên tục mấy tiếng đồng hồ, đã vậy còn phải xách biết bao nhiêu là hành lý, vậy nên quả thực là có chút mệt. Hơn nữa giáo viên ở trường huấn luyện với cường độ rất cao, rất lâu rồi anh chưa có hôm nào được nghỉ ngơi đoàng hoàng cả.

Hạ Thính Nam ghé sát vào người anh, hỏi: “Vậy anh cũng không giận à?”

Anh nhắm hai mắt lại, từ chối trả lời vấn đề này của cô, ngược lại còn nói: “Hạ Thính Nam, sang năm anh thực sự không có thời gian chơi với em nữa rồi.” Sang năm hai trường học sẽ bắt đầu phát giấy giới thiệu nhằm sắp xếp và giúp cho các sinh viên trong trường có cơ hội đến đồn cảnh sát thực tập, thời gian thực tập quả thực không ngắn, vậy nên chắc chắn thời gian rảnh sẽ cực kỳ eo hẹp.

“Không sao đâu, em còn có Trần Thiến chơi cùng mà.”

Cô luôn không thiếu bạn chơi cùng đâu nha.

Từ Bỉnh Nhiên “Ừm” một tiếng, khóe miệng anh càng lúc càng thẳng.

(*chắc ý là hết cười nữa á, là hết dzui rồi á ^^)

Hạ Thính Nam ngồi một lúc liền cảm thấy tò mò bắt đầu xắn tay áo anh lên, sờ sờ bắp thịt đầy cơ trên cánh tay anh rồi lại sờ lên phía trên một chút.

Yết hầu Từ Bỉnh Nhiên lăn lên lăn xuống, đột nhiên xoay người giữ chặt tay Hạ Thính Nam lại rồi nửa ôm nửa kẹp đẩy tay cô lên phía đỉnh đầu, sau đó vùi đầu thật sâu vào hõm vai cô rồi quay sang phả hơi nóng bên tai cô.

“Đừng sờ loạn, anh ngứa.” Chất giọng khàn khàn pha chút mệt mỏi vang lên.

Cô muốn vùng ra nhưng nhớ tới anh lúc này đang mệt mỏi thế nào, thôi kệ đi, để anh ôm một chút cũng được. Nhưng Hạ Thính Nam cảm thấy lỗ tai mình có hơi ngứa, theo bản năng rụt vai lại muốn cọ cọ một chút, thế nhưng thứ cô cọ vào lại là khuôn mặt nóng rực của Từ Bỉnh Nhiên.

Bởi vì cô rất ít khi tập thể dục nên tay chân nơi nào cũng lạnh ngắt, đến lỗ tai cũng rất lạnh hệt như động vật máu lạnh. Mà lúc này Từ Bỉnh Nhiên lại không khác gì cái lò lửa, cả người nóng hầm hập như thể toàn bộ máu trong cơ thể anh đều bị đun lên vậy.

Từ Bỉnh Nhiên ủ rũ cười: “Em làm gì mà cọ mặt anh hoài thế.”

“Lỗ tai em ngứa…”

Anh mệt đến nỗi lười cử động, chỉ gật gật đầu dùng mũi của mình cọ qua cọ lại lỗ tai cô, chóp mũi anh di chuyển lướt qua khung xương tai của cô rồi tìm kiếm vùng ranh giới giữa lạnh và nóng.

“Còn ngứa không?” Giọng anh không còn rõ ràng như trước nữa.

“Tốt hơn rồi.”

Không biết có phải do anh không nghe thấy lời cô nói nữa rồi không nhưng Từ Bỉnh Nhiên vẫn như cũ chậm rãi cọ cọ, thậm chí hô hấp cũng rất chậm và sâu như thể giây tiếp theo anh liền sẽ ngủ luôn vậy.

Hạ Thính Nam thấy thế nên cũng không dám gây ra tiếng động nào quá lớn, cứ mặc kệ để anh ôm mình như vậy.

Quả nhiên, không bao lâu sau động tác vuốt ve của Từ Bỉnh Nhiên càng lúc càng chậm, rồi dần dần không còn nữa, đôi môi anh nhẹ nhàng dán lên vành tai Hạ Thính Nam, bây giờ chỉ có một luồng khí rất nhẹ len lỏi vào bên trong tai cô.

Hạ Thính Nam nhẹ nhàng gỡ tay mình ra khỏi anh.

Cô sờ sờ mặt Từ Bỉnh Nhiên thấy độ ấm vẫn bình thường, hơi thở cũng dần đều đặn hơn, có lẽ là do anh quá buồn ngủ mà thôi.

Mẹ Hạ vừa đẩy cửa vào liền nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ nhẹ nhàng vẫy tay cô ý gọi cô cùng mình ra ngoài.

Hạ Thính Nam đắp thêm tấm chăn lên người Từ Bỉnh Nhiên, đảm bảo anh sẽ không bị lạnh lúc ngủ rồi mới an tâm đi ra ngoài.

“Có phát sốt không?” Mẹ hạ hỏi, sau khi thấy Hạ Thính Nam lắc đầu thì mới nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi, thôi hôm nay cứ để Bỉnh Nhiên ngủ ở phòng con đi, ba con chắc đêm nay không về đâu, con sang ngủ với mẹ.”

Mẹ Hạ cũng nhìn ra sự mệt mỏi xuất hiện trên người Từ Bỉnh Nhiên, trong lòng không khỏi đau lòng cho anh. Bà từ lâu đã xem anh không khác gì đứa con trai trong nhà, nhưng anh còn chưa đến hai mươi tuổi đã tài giỏi xuất chúng như thế, đã vậy còn thấu hiểu nhân sinh như vậy chắc chắn khó mà tránh việc bản thân luôn cảm thấy áp lực.

Có đôi lúc bà hy vọng Từ Bỉnh Nhiên có thể giống đứa con gái của bà một chút, vô tư vô lo mà sống như thế cũng sẽ đỡ phiền lòng hơn rất nhiều.

Lúc Từ Bỉnh Nhiên tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, đập vào mắt anh là không gian quen thuộc nhưng anh biết đây không phải phòng của mình. Vài hình ảnh ngắt quãng trong đầu anh liên tục ùa về, chúng ấm áp tựa như căn phòng này vậy, đều khiến con người ta cảm thấy yên lòng. 

Anh chậm chạp rúc đầu vào trong chăn hít sâu một hơi.

Rồi sau đó mới chịu rời giường.

Anh đẩy cửa bước ra ngoài lập tức nhìn thấy Hạ Thính Nam đang ngồi trên sô pha xem phim truyền hình, có vẻ như mẹ Hạ đã rời nhà đi làm từ sớm rồi.

Hạ Thính Nam thấy anh đã tỉnh liền chạy đến hỏi han, hỏi anh ngủ dậy cảm thấy thế nào, có đói không, rồi chỉ chỉ tay lên bàn ăn đầy cơm, cô nói rằng đó là phần cơm để lại cho anh.

Ánh sáng tứ phía soi sáng căn phòng, mà ánh sáng từ cửa sổ phản xạ trông khá kỳ dị làm Từ Bỉnh Nhiên hoảng hốt, ngỡ bản thân vẫn còn trong mộng cảnh chưa tỉnh lại.

Vì vậy, anh đến gần Hạ Thính Nam sau đó dang tay ôm lấy cô từ phía sau.

“Buổi sáng tốt lành.”

Hạ Thính Nam hơi sửng sốt nhưng rất nhanh đã cười nói: “Buổi sáng tốt lành.”

Và thế là kỳ nghỉ đông của anh bắt đầu trong ánh nắng mùa đông tuyệt vời ấy.

Bởi vì đã lâu không về nhà nên cũng lâu rồi anh không tụ tập chơi bời chung với đám bạn cấp ba. Nên vài ngày sau đó đã thấy Từ Bỉnh Nhiên ra ngoài chơi mấy ngày với Chương Hựu Trình rồi.

Bọn con trai đi chơi thì ngoài ăn khuya cũng chỉ có đi chơi game mà thôi, tuy là Từ Bỉnh Nhiên cảm thấy không hứng thú lắm nhưng anh vẫn quyết định không từ chối bọn họ. Anh hỏi Hạ Thính Nam có muốn đi cùng không nhưng cô lại cảm thấy thời tiết lạnh như vậy tốt nhất là nên đóng cửa ở nhà ôm giường.

Mặc dù nói là ở nhà nhưng cô vẫn chơi game cùng bọn họ, thậm chí còn cùng Chương Hựu Trình kết nên một tình hữu nghị bền chặt.


Tính cách Chương Hựu Trình cực kỳ năng động và hoạt bát, lần nào cũng đều thích gọi cô là “em gái Thính Nam”, nhưng cứ mỗi lần như vậy cô luôn bày ra vẻ mặt ghét bỏ. Thế là hễ khi nào chơi game cô cũng đều canh me trả thù Chương Hựu Trình, mà đồng lõa của cô không ai khác chính là Từ Bỉnh Nhiên.

Kỳ nghỉ đông đúng là ngắn thật, chớp mắt một cái đã tới Tết rồi. Đường sá lúc này cũng không còn thấy sự huyên náo từ các cửa hàng tạp hóa nữa, những cánh cửa xám làm lòng người cảm thấy có hơi tiêu điều hiu quạnh. Nhưng dẫu thế vẫn không ngăn được sự tươi tắn khác đang không ngừng sinh sôi nảy nở, nhìn đâu cũng thấy đèn lồng cầu phúc được treo trước nhà cùng vài dòng câu đối đỏ thắm.



Năm nay ăn Tết có phần quạnh hiu, Hạ Thính Nam cứ luôn cảm thấy khung cảnh cả hai nhà cùng nhau quây quần bên bữa cơm như mới hôm qua vẫn còn. Hệt như chuyện không lâu trước đây bản thân cô và Từ Bỉnh Nhiên vẫn còn là những cô bé cậu nhóc loi choi không chịu lớn. Khi ấy cô và Từ Bỉnh Nhiên cùng nhau ngồi chơi xếp gỗ còn bố mẹ hai nhà thì ở bên ngoài nói chuyện phiếm. Ai ngờ được thế sự bây giờ thay đổi đến muốn nghiêng trời lệch đất luôn cơ chứ. 

Vậy nên cảm xúc cô lúc này khó mà bình ổn được, mà càng sợ tâm tình tồi tệ này của mình sẽ làm ảnh hưởng đến Từ Bỉnh Nhiên.

Bố mẹ Hạ hỏi Từ Bỉnh Nhiên có muốn cùng nhà bọn họ về quê ăn Tết hay không nhưng anh lại kiên quyết từ chối.

“Ây da, làm sao đây, Bỉnh Nhiên không chịu về quê ăn Tết cùng chúng ta mà giờ để thằng bé ở đây một mình cũng không được.”

Hạ Thính Nam nói: “Vậy thôi để con ở lại chơi với anh cũng được.”

Mẹ Hạ suy nghĩ một lúc cảm thấy vậy cũng không tồi.

Từ Bỉnh Nhiên biết cô muốn ở lại, biểu cảm ngược lại có chút không tốt lắm.

“Không phải lúc trước em nói bà em sức khỏe không tốt lắm sao? Một năm chỉ có cơ hội về chỉ có một lần, sao còn không chịu về thăm bà nữa?”

Hạ Thính Nam: “Vậy anh thì phải làm sao?”

Từ Bỉnh Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười: “Cái gì mà phải làm sao cơ chứ? Hạ Thính Nam, anh đã là người trưởng thành rồi, dù sao cũng chỉ là đón năm mới một mình, thế có gì là to tát chứ.”

Nếu anh đã nói như vậy thì cô cũng không miễn cưỡng nữa, vả lại cô rất muốn về thăm bà, mà bà cũng rất nhớ cô.

Dẫu thế nhưng cô vẫn rất lo cho anh, ngay trong đêm giao thừa Hạ Thính Nam một khắc cũng không buông điện thoại ra bởi vì cô cứ nghĩ tới chuyện anh ở nhà một mình thì lòng cô lại càng ngày càng nóng như bị lửa đốt, vì thế không ngừng nhắn tin cho anh.

“Haha, anh có xem Gala Cuối năm không, tiểu phẩm hài đó thật buồn cười.”

“Từ Bỉnh Nhiên, mới vừa nãy anh có nhìn thấy cô minh tinh đó không á, cô ấy gầy quá đi.”

“Ý, vừa nãy là bài hát em thích nghe nhất đó, không ngờ là trong Gala Cuối năm cũng xuất hiện nè!”

Năm nay Từ Bỉnh Nhiên gửi lời chúc mừng rất đúng giờ, mà sau mỗi tin anh nhắn Hạ Thính Nam đều luôn trả lời rất nghiêm túc, nhìn qua có ai mà tin là anh đã từng bị mấy chuyện lùm xùm trong quá khứ ảnh hưởng cơ chứ.

Nhưng mà Hạ Thính Nam vẫn không yên tâm chút nào, ngay sau khi ăn tiệc mùng một xong cô liền xin bố mẹ cho mình được về nhà.

Cứ ngỡ đâu là sẽ tạo một bất ngờ cho Từ Bỉnh Nhiên, kết quả lại khiến anh hú hồn hú vía.

Bóng đèn ngoài hành lang không tốt lắm, ánh sáng có chút mờ, đã thế cứ lâu lâu lại nhấp nháy bất ngờ nữa. Buổi tối Từ Bỉnh Nhiên đi từ siêu thị trở về nhà, anh leo từng bậc từng bậc thang trong bóng tối, đúng ngay lúc đang chuẩn bị mở cửa nhà liền nghe được tiếng thở dài cực sâu từ đâu đó vọng ra.

“Ai…”

Cho dù Từ Bỉnh Nhiên có là một người đi theo chủ nghĩa duy vật thế nào mà ngay thời khắc này vẫn bị dọa tới đổ mồ hôi lạnh.

Hạ Thính Nam ngồi ôm chân trước cửa nhà họ Từ, vẻ mặt đưa đám nói: “Từ Bỉnh Nhiên, em đã ngồi đây đợi anh vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ rồi.”

Quá xui xẻo.

Cô chính là khí thế bừng bừng sải bước chân thật rộng lên lầu, càng tràn ngập hứng thú gõ cửa nhà Từ Bỉnh Nhiên nhưng không ai trả lời. Sau đó cô liền quyết định quay về nhà mình.

Sờ túi quần bên trái, không có.

Móc túi quần bên phải, vẫn không có.

Lục toàn bộ trái phải trên dưới nhưng sự thật phũ phàng chính là không có.

Có ai mà ngờ cơ chứ, cái gì cô cũng mang về, điện thoại, đồ sạc pin, bàn chải điện rồi một mớ thứ linh tinh nhỏ nhỏ khác, một thứ cũng không thiếu, ấy vậy mà thứ quan trọng như chìa khóa nhà lại quên mang theo.  

Cô thiếu chút nữa bị chính sự ngu ngốc của mình làm tức tới hộc máu. 

Từ Bỉnh Nhiên kéo cô đứng dậy, lúc vuốt qua bàn tay cô anh chỉ cảm thấy nó lạnh như băng.

Thấy thế anh liền gỡ khăn quàng cổ màu kaki của mình xuống rồi quấn một vòng lên cổ Hạ Thính Nam, mấy sợi tua tua làm cô ngứa đến nỗi bật cười. Lúc quàng khăn cho cô Từ Bỉnh Nhiên dùng hai bàn tay áp lên hai má Hạ Thính Nam, lạnh cóng.

Lúc này một nửa khuôn mặt Hạ Thính Nam bị khăn che mất, chỉ lộ ra mỗi chóp mũi trắng hơi hồng hồng.

Từ Bỉnh Nhiên nén giận: “Sao lại không báo trước cho anh?”

Hạ Thính Nam hắt xì một cái rồi cười khổ nói: “Điện thoại em hết pin.”

“Cục sạc đâu?”

“Nhưng cũng đâu có điện…”

“Thế nên em cũng không đi nhờ hàng xóm khác luôn ư?”

Hạ Thính Nam không lên tiếng.


Từ Bỉnh Nhiên mím môi, hàng lông mày cũng nhíu lại, nhìn sơ qua thôi cũng đủ biết tâm tình anh lúc này không tốt lắm.

Anh ném cái túi trong tay mình lên kệ ở huyền quan, sau đó nhanh chóng kéo Hạ Thính Nam đi vào phòng.

Trong phòng thật ấm áp, bởi vì cửa sổ được mở hé ra một chút nên căn phòng mang cảm giác thoáng đãng hơn rất nhiều, đột nhiên có cơn gió lạnh thổi tới. 

Từ Bỉnh Nhiên cảm thấy bản thân bây giờ có hơi khó thở.

Cả hai người bọn họ đều không có thói quen bật máy sưởi ấm vào mùa đông, thực ra Từ Bỉnh Nhiên lúc trước có nhưng mỗi khi Hạ Thính Nam sang phòng anh đều nói phòng anh ngột ngạt quá cô thở không nổi, ban đầu anh không bận tâm lắm mắt điếc tai ngơ mặc kệ cô, mãi đến khi mặt Hạ Thính Nam vì quá hầm mà đỏ cả lên anh mới bất đắc dĩ phải tắt máy điều hòa đi, nghe theo Hạ Thính Nam mở cửa sổ cho thoáng khí.

Cứ như vậy, càng ngày thói quen của Từ Bỉnh Nhiên cũng dần thay đổi, anh không còn thích mở máy sưởi nữa.

“Nhanh đi vào, xong sau đó lập tức tắm nước nóng cho anh.” Anh liên tục đẩy cô vào bên trong.

Hạ Thính Nam vịn cửa: “Đợi chút, để em đi lấy đồ thay cái đã.”

Từ Bỉnh Nhiên nghe vậy thì đi vào bên trong trước, một tay dựa tường tay kia đóng cửa sổ nhỏ trong nhà tắm lại. Sau đó anh bắt đầu mở vòi nước ấm đảm bảo khi cô vừa lấy đồ xong là đã có thể tắm nước ấm ngay.

Chuẩn bị mọi thứ đâu đó xong xuôi anh liền đi ra ngoài, nhìn thấy Hạ Thính Nam lúc này đã cởi áo khoác và áo lông ra rồi ném nó lên giường anh. Trên người cô chỉ còn mỗi bộ đồ màu xám trơn ngắn tay, đó là bộ đồ mặc như chỉ để làm nền bên trong.

“Lạnh quá lạnh quá!” Cổ Hạ Thính Nam gặp lạnh không ngừng vặn vẹo, sau đó mở balo ra tìm quần áo để thay sau khi tắm.

Từ Bỉnh Nhiên nhìn một loạt hành động cởi áo khoác xong tìm đồ của cô có chút khó hiểu, anh nói: “Em vào tắm trước đi, anh tìm giúp em.”

“Dạ!” Hạ Thính Nam nhanh tay lẹ mắt lập tức vớ sạch đống nội y vào tay rồi chạy lẹ vào nhà tắm, cô ở bên trong cách một cánh cửa nói vọng ra: “Tìm hộ em bộ đồ nào dày dày ấm ấm xíu nhá.”

Vừa dứt lời bên trong đã mở vòng sen bắt đầu tắm, nghe thấy tiếng nước chảy anh mới bắt đầu mở cặp Hạ Thính Nam ra bắt đầu kiếm.

Balo của cô lộn xộn không khác gì tủ quần áo của cô là mấy, đến việc cơ bản là phân loại đồ ra thôi cũng không có, mọi thứ cứ chất chồng lên nhau. Từ Bỉnh Nhiên lục tìm một lúc thì nhận ra cô hình như không hề đem theo bất kỳ bộ đồ mùa đông nào cả, tới đồ ngủ cũng không nốt chỉ có vài cái áo tay ngắn bị nhét ở phía dưới.

Ánh mắt anh lướt nhìn cái balo của cô lần cuối rồi quyết định, dẹp.

Rất nhanh sau đó anh liền khóa luôn cặp cô lại.

Anh đi tới trước cửa phòng tắm, gõ vài cái rồi nói: “Sao em chỉ đem áo ngắn tay không vậy?”

Trả lời anh là giọng cô hòa lẫn với tiếng nước chảy: “Không có cái áo tay dài nào luôn ạ? Hay là anh sang nhà em lấy giúp em đi!”

Từ Bỉnh Nhiên bất lực xoa xoa nơi giữa mày cũng không biết nên trả lời Hạ Thính Nam thế nào nữa. Nhưng anh vẫn mong cửa sổ nhà cô không khóa để có thể sang lấy đồ. Ấy vậy mà, người tính không bằng mẹ Hạ tính, bởi vì an toàn là trên hết nên mẹ Hạ dứt khoát khóa luôn toàn bộ cửa sổ trong nhà, bà không hề tặng cho bất cứ tên trộm nào cũng không hề chừa cho Từ Bỉnh Nhiên và Hạ Thính Nam chút cơ hội chuyển mình nào.

Thế là cuối cùng Từ Bỉnh Nhiên vẫn phải lấy một bộ đồ dài còn sạch sẽ ra đưa cho Hạ Thính Nam.

Nhưng mà bộ đồ này so với cô thực không khác gì người tí hon mặc đồ của kẻ khổng lồ vậy, trông bộ dáng cô lúc này thật sự rất buồn cười.

Từ Bỉnh Nhiên ngồi trên giường nhìn Hạ Thính Nam từ trong nhà tắm đi ra xiêu xiêu vẹo vẹo tới gần mình, thấy vậy anh liền kéo cô lại.

Hạ Thính Nam bị mất thăng bằng rồi sau đó đứng ngay ngắn giữa hai chân trước mặt Từ Bỉnh Nhiên.

Anh nghiêm túc ngồi xắn tay áo lên cho cô, cánh tay trắng mềm từng chút từng chút lộ ra, anh chạm vào nó vừa ấm áp vừa có chút ẩm ẩm do vừa mới tắm xong.

“Quần áo rộng quá đi.” Hạ Thính Nam rút tay lại rồi chỉnh quần áo lại, sau đó thắt chặt lưng quần mình hơn: “Anh không có bộ đồ nào dày hơn nhỏ hơn à?”

Từ Bỉnh Nhiên nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô nói: “Không có.”

Căn bản anh không phải người sợ lạnh vì vậy quần áo quanh năm đều là đồ tay ngắn với quần thể thao mà thôi.

“Tốt thật.” Cô nhảy bổ lên giường Từ Bỉnh Nhiên rồi sau đó tỉnh như ruồi cuộn tròn mình vào chăn của anh: “Thoải mái quá đi, em không muốn rời xa nó chút nào.”

Từ Bỉnh Nhiên xoay người nhìn cô: “Em tắm tận nửa tiếng.” 

Hạ Thính Nam: “Yên tâm đi, em vẫn tắm nước ấm mà.”

Từ Bỉnh Nhiên xốc chăn lên rồi luồn vào bên trong nắm lấy tay Hạ Thính Nam.

Hạ Thính Nam cũng siết chặt tay anh lại để nhận chút hơi ấm từ anh.

“Lạnh không?”

“Tạm ổn.”

“Mai muốn đi đâu chơi?” Anh không hỏi vì sao cô đột nhiên trở về, cứ như là anh đã hiểu tất cả rồi vậy.

Hạ Thính Nam nghĩ một lúc: “Đi ngắm mặt trời mọc?”



Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin